Bất quá rất nhanh, có fan mang bảng đèn của Mãnh Liệt tiến vào phòng livestream "để lộ bí mật".
Nào là: "Mãnh Liệt ở trong phòng livestream vì em mà thâm tình tuyên bố", "Mãnh Liệt nói không cưới em thì không lấy ai", "Mãnh Liệt vì em mà một hơi nạp quà lớn, tức giận bỏ độc duy nhóm"...
Diệp Nịnh không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khẳng định làn đạn kia đều có phần khoa trương.
Cậu vốn định mở miệng dò hỏi, nhưng nghĩ lại trước đây mỗi lần gặp tình huống tương tự, hễ vừa hỏi thì khán giả lại càng nói năng ái muội hơn, chỉ đành ép xuống sự tò mò trong lòng.
Diệp Nịnh biết Phó Dư Sí mở công ty riêng. Ban ngày khi đối phương đi làm, cậu liền ở trong phòng livestream cắt video, coi như cũng "đi làm".
Buổi tối, cơm chiều hai người thường cùng ăn ở nhà. Phó Dư Sí luôn giành nấu cơm, Diệp Nịnh không tranh lại được, đành ngồi ở sofa phòng khách vừa xem TV vừa vuốt mèo.
Căn phòng ấm áp, ánh đèn nhu hòa sáng rực. Trong tai là tiếng TV ồn ã xen lẫn tiếng xào rau từ phòng bếp, hương đồ ăn thơm ngát len vào chóp mũi.
Diệp Nịnh cuộn mình trên sofa mềm mại, thỉnh thoảng sinh ra một loại hoảng hốt.
Như thể khoảng trống trong lòng từng chút từng chút được lấp đầy, khiến tâm tình an ổn, bình thản.
Hôm nay trong tủ lạnh đã cạn sạch nguyên liệu.
Hai người cùng nhau ra ngoài ăn một bữa, sau đó thuận tiện ghé siêu thị lớn trong trung tâm thương mại.
Giờ này siêu thị cũng không đông, cả hai đeo khẩu trang, đẩy xe mua sắm chậm rãi chọn đồ.
Người đàn ông cao lớn đứng trước kệ, cùng thiếu niên thấp bé bên cạnh nhìn vào tủ lạnh thực phẩm.
Thấy Diệp Nịnh đang lưỡng lự giữa hai gói bánh trôi vị khác nhau, Phó Dư Sí vươn tay đem cả hai gói bỏ vào xe:
"Đều mua hết, có thể ăn hết mà."
Nghĩ cũng đúng.
Chọn xong nguyên liệu nấu ăn, Phó Dư Sí đẩy xe quen tay mà rẽ thẳng sang khu đồ ăn vặt.
Hắn cảm nhận được thiếu niên bên cạnh tâm tình càng thêm vui vẻ, trong mắt còn ánh lên những mảnh cười nhỏ vụn, nhu hòa.
Nói đến thì, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau cũng chính là ở siêu thị.
Khi đó chỉ là thoáng nhìn lơ đãng.
Thiếu niên trắng trẻo tuấn tú ngoan ngoãn đứng trước kệ, hơi ngẩng đầu nhìn túi khoai lát đặt trên tầng cao, bộ dáng vừa lúng túng vừa rối rắm.
Chưa kịp suy nghĩ, Phó Dư Sí đã vô thức bước tới, mở miệng hỏi han.
Sau đó, ở ngoài thương trường, đối phương còn cố ý đưa cho hắn một lọ sữa chua coi như cảm tạ. Đôi mắt trong suốt sáng ngời ấy, khiến tim người chấn động.
Về sau, mỗi lần nhớ lại cảnh lần đầu gặp nhau, Phó Dư Sí đều nghĩ có lẽ ngay khoảnh khắc ấy, hạt giống rung động trong lòng đã gieo xuống, từ đó bén rễ nảy mầm.
Lúc này, Diệp Nịnh đang cầm hai loại kẹo sữa khác nhau. Cậu cảm giác trên đỉnh đầu có ánh mắt chăm chú mãnh liệt, ngẩng lên liền bắt gặp Phó Dư Sí đang nhìn mình.
Vì thế cậu chớp mắt hỏi:
"Sao vậy, Sí ca?"
"Không có gì." Phó Dư Sí hoàn hồn, lấy cả hai gói kẹo trong tay cậu bỏ vào xe: "Lấy không chắc thì đều mua."
Diệp Nịnh thích đồ ăn vặt, đặc biệt là khoai lát, bất kể loại nào cũng thiên về vị chanh muối. Điểm này Phó Dư Sí sớm đã ghi nhớ trong lòng, ngầm quyết định sau này trong nhà tuyệt đối không để thiếu đồ ăn vặt cậu thích.
Vì vậy, chưa đợi Diệp Nịnh phải lưỡng lự, chỉ cần là món cậu nhìn thêm một cái, toàn bộ đều bị Phó Dư Sí quét sạch vào xe.
Nhanh đến mức Diệp Nịnh không kịp ngăn lại.
Cuối cùng hai người chất đầy bốn túi to.
Về đến nhà, cả hai cùng nhau sắp xếp đồ vào tủ lạnh và tủ bếp, chỉnh tề gọn gàng.
Nhìn tủ lạnh và tủ bếp đầy ắp, trong lòng Diệp Nịnh dâng lên một sự thỏa mãn.
"Đêm nay ăn gì?"
Người đàn ông phía sau dựa vào ưu thế chiều cao, giơ tay xoa đỉnh đầu Diệp Nịnh, động tác tự nhiên đến mức Diệp Nịnh cũng không thấy có gì lạ.
Cậu nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi ấy: "Muốn ăn tôm."
Phó Dư Sí cong môi: "Được."
Tay nghề Phó Dư Sí trước sau vẫn tốt như một, đến mức Diệp Nịnh cảm thấy sắp đuổi kịp đầu bếp nhà hàng năm sao.
Mỗi lần ăn, cậu đều không nhịn được khen ngợi: "Ngon quá đi."
Cũng không biết Phó Dư Sí bắt đầu học nấu từ khi nào.
Nghĩ vậy, Diệp Nịnh liền hỏi:
"Sí ca, anh học nấu ăn từ lúc nào thế?"
"Từ khi tôi dọn ra ở riêng." Phó Dư Sí mắt mang ý cười, ngữ khí lười nhác: "Ban đầu chỉ nghĩ sống một mình, học vài món đơn giản để ứng phó thôi."
"Sau lại phát hiện nấu cơm việc này còn mang theo cảm giác thành tựu."
"Về sau nữa...... là nghĩ có thể nấu cho đối tượng ăn, nên càng ngày càng thuần thục."
Nghe được câu trả lời ấy, Diệp Nịnh ngẩng mắt nhìn hắn, sững sờ mấy giây.
Câu nói cuối cùng của Phó Dư Sí cứ vang vọng trong đầu cậu. Nhìn ánh mắt sáng ngời của đối phương, Diệp Nịnh cảm giác một luồng nhiệt khí trong nháy mắt từ lồng ngực dâng lên trán, lan tràn khắp người.
Cậu đột nhiên cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn nữa.
Ngay sau đó, như thể để che giấu điều gì, luống cuống gắp một miếng thức ăn nhét vào miệng, thấp giọng "a" một tiếng.
Phó Dư Sí thấy vành tai cậu đỏ bừng, ý cười trên mặt càng sâu, nhưng lại không nói thêm gì nữa.
Dễ dàng thẹn thùng như vậy.
Hơn nữa...... bộ dáng vành tai đỏ bừng kia thật đáng yêu.
Khiến người ta rất muốn cắn một ngụm.
Hôm nay là chủ nhật, ngày nghỉ, không phát sóng trực tiếp.
Ăn cơm xong, Phó Dư Sí hỏi Diệp Nịnh có muốn cùng nhau xem phim không.
Trong phòng khách tầng một có trang bị máy chiếu, thường ngày hắn ít dùng, nhưng hắn cảm thấy nếu em đồng ý, vậy món đồ này quả thật rất đáng giá.
Đúng lúc buổi tối cũng không có việc gì, Diệp Nịnh liền đồng ý.
So với việc nhàm chán chơi điện thoại, thì xem phim có vẻ thú vị hơn.
Diệp Nịnh không ngờ Phó Dư Sí lại chọn một bộ phim kinh dị.
Trước khi xác định, đối phương còn nghiêm túc hỏi: "Tiểu Nịnh có sợ không?"
"Nếu sợ thì chúng ta đổi bộ khác."
Diệp Nịnh cảm thấy cũng ổn: "Không sợ."
Để tạo bầu không khí, Phó Dư Sí còn chỉnh ánh đèn phòng khách tối xuống vài nấc.
Phim bắt đầu, khung cảnh đen đặc cùng âm nhạc quỷ dị, trong nháy mắt khiến không khí trở nên âm u đáng sợ.
Ngón tay Diệp Nịnh vô thức co lại.
Mà Phó Dư Sí ở bên cạnh, so với nội dung phim, lực chú ý còn nhiều hơn đặt trên người Diệp Nịnh. Hắn dùng khóe mắt quan sát nét mặt đối phương, không tiếng động mà dịch lại gần.
Chuẩn bị ôm lấy thiếu niên sợ hãi run rẩy.
Đáng tiếc điều hắn không ngờ tới chính là —— Diệp Nịnh so với tưởng tượng của hắn lại "dũng cảm" hơn nhiều. Thấy quỷ quái xuất hiện hay cảnh kinh dị rợn người, cậu không bị dọa hét lên hay nhảy dựng, chỉ là đôi môi hồng nhạt mím thành một đường thẳng, trong mắt thoáng hiện vài phần hoảng loạn cùng cảnh giác.
Phó Dư Sí: "......"
Thất sách.
Đúng lúc hắn thất thần, trùng hợp nhân vật chính trong phim hét lên một tiếng, Phó Dư Sí đột nhiên cảm giác có thứ gì lông xù cọ vào chân mình.
Não bộ trống rỗng, hắn theo bản năng cho rằng là quỷ, bật kêu: "Ngọa tào!"
Đồng thời cả người run lên, thân thể ngả nghiêng về phía Diệp Nịnh.
Hắn kêu to như vậy, Diệp Nịnh cũng giật mình hoảng sợ. Nhưng phản ứng không quá lớn, chỉ là cơ thể run nhẹ, nhanh chóng quay đầu xem tình hình bên cạnh.
Liền thấy "thủ phạm" chính là cái đầu nhỏ của Kem, ngước lên nhìn hắn, còn kêu "meo" một tiếng.
Diệp Nịnh dở khóc dở cười: "Thì ra là Kem à."
Phó Dư Sí: "......"
Mất mặt.
Nhưng nghĩ lại, hành động vừa rồi khiến hắn thuận lợi tiếp xúc gần gũi với Diệp Nịnh, hai bờ vai chạm vào nhau, khoảng cách gần kề.
Phó Dư Sí bế Kem lên đặt trong lòng, sau đó quay sang nhìn Diệp Nịnh, khóe mắt rũ xuống: "Em bị dọa sợ muốn chết, thật đáng sợ."
Rõ ràng là giọng nói trầm thấp gợi cảm, nhưng lúc này lại thêm vài phần sợ hãi cùng ủy khuất.
Diệp Nịnh nhìn gương mặt tuấn tú thoáng nhăn lại của hắn, trong lòng không nỡ, nhỏ giọng an ủi: "Không sao đâu, giả mà."
Cậu cũng nhận ra hai người quá gần, nhưng thấy Phó Dư Sí sợ hãi như vậy, chắc là cần được trấn an, nên không nỡ kéo ra xa.
Diệp Nịnh không động đậy, nhìn gương mặt hơi đỏ của cậu, tâm tình Phó Dư Sí thoáng chốc thoải mái, từ đầu đến cuối đều sảng khoái.
Cái gì mà mất mặt, rõ ràng chính là sách lược!
Thời gian tiếp theo, chỉ cần phim chiếu đến đoạn kinh dị, Phó Dư Sí liền hoặc dùng vai cọ vào cậu, hoặc nghiêng người dựa sát thêm.
Khiến Diệp Nịnh thẹn thùng không thôi, đến mức tai đỏ bừng nhưng vẫn không đẩy hắn ra.
Cuối cùng, cả hai đều chẳng còn tâm trí để ý đến nội dung phim.
Một người chỉ muốn dính lại gần, một người vừa thẹn vừa bực.
Diệp Nịnh chưa từng thấy một bộ phim nào dài đến vậy, trong khi Phó Dư Sí lại cảm thấy phim quá ngắn, tình tiết cao trào cũng chẳng nhiều, xem ra lần sau cần phải lựa chọn kỹ càng hơn.
Phim chiếu xong, Diệp Nịnh thở phào nhẹ nhõm, chưa từng thấy bộ phim nào "gian nan" đến thế.
Phó Dư Sí thì chưa đã thèm, còn muốn dán chặt lấy cậu không buông.
Vẫn là Diệp Nịnh nhìn đồng hồ, rồi lên tiếng: "Sí ca, cũng muộn rồi."
"Chúng ta đi nghỉ thôi?"
Phó Dư Sí "ừ" một tiếng, sau đó như nghĩ ra điều gì, lại bày bộ dáng đáng thương: "Không ngờ phim này đáng sợ như vậy, đêm nay tôi ngủ một mình có khi lại gặp ác mộng mất......"
Diệp Nịnh không nghĩ tới Phó Dư Sí lại sợ mấy cái này.
Dưới kỹ thuật diễn tinh vi của Phó Dư Sí, cậu cũng không hề hoài nghi đối phương là đang giả bộ.
Nghe hắn nói vậy, nhất thời khó xử.
Hai người nhìn nhau vài giây, Diệp Nịnh bỗng nhiên nghĩ ra một biện pháp, đôi mắt sáng lên: "Vậy... nếu không đêm nay để Kem bồi anh ngủ nhé?"
Bình thường Kem hoạt động chủ yếu ở tầng một, chỗ nào cũng có nhà cây cho mèo, ổ ngủ, bàn cào... Nhưng nó vốn rất dính người, đa phần thời gian đều chạy vào phòng Diệp Nịnh, sát gần bên cậu để cùng ngủ.
Nếu Phó Dư Sí sợ hãi, Diệp Nịnh cảm thấy hôm nay để Kem ngủ cùng hắn cũng vừa khéo.
Bàn tính thất bại, Phó Dư Sí che giấu trong mắt tia nuối tiếc cùng mất mát.
"Không sao," mắt hắn hơi trầm xuống, "tôi đột nhiên cũng không còn sợ như vậy nữa."
Diệp Nịnh có chút lo lắng: "Thật không?"
"Thật."
Phó Dư Sí khẽ cười, cố nén xúc động muốn vươn tay nhéo gương mặt cậu.
"Kỳ thật tôi rất dũng cảm." Hắn nói, "Không lừa em đâu."
Đã đến nước này, Phó Dư Sí cảm thấy mình cần thiết phải vãn hồi một chút hình tượng. Nếu không để Diệp Nịnh cho rằng hắn là kẻ nhát gan thì đúng là được chẳng bõ mất.
Diệp Nịnh nhìn dáng vẻ hắn nghiêm túc, sợ mình không tin, bỗng thấy buồn cười, gật đầu: "Ân, tôi biết."
Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ của thiếu niên điềm tĩnh mà xinh đẹp.
Nghe ngữ khí hắn mang theo chút ý vị làm nũng, người vốn da mặt dày như Phó Dư Sí hiếm khi lại cảm thấy một tia ngượng ngùng, hơi nóng và sắc đỏ lan lên vành tai.
"Tiểu Nịnh, ngủ ngon."
Diệp Nịnh cũng mỉm cười nhìn hắn, đáp lại: "Sí ca ngủ ngon."
Đêm nay, phòng live stream hơn mười vạn người, chẳng biết ai khơi mào, đồng loạt náo lên đòi "lên xe".
【 Ngươi đúng là tên nam nhân nhẫn tâm ô ô ô ô 】
【 Đã lâu rồi chưa mang fan đi cùng!!! 】
【 Đúng vậy đúng vậy, trước kia còn sẽ ngẫu nhiên kéo thủy hữu nữa 】
【 Mang fan mang fan mang fan 】
【 Ta muốn lên xe!!! 】
【 Mau cho bọn nhỏ lên xe ——】
......
Thấy Mãnh Liệt (tức Phó Dư Sí) vẫn không dao động, khán giả thông minh bắt đầu đổi chiến lược:
【 Đừng hy vọng tên nam nhân lãnh khốc này, chúng ta đi tìm Mộc Ninh 】
【 +1, Mộc Ninh lão bà siêu cấp mềm lòng siêu cấp dễ thương! 】
【 Để Mộc Ninh đá Mãnh Liệt rồi đến với chúng ta, hừ! 】
【 Ta cũng phải đi tìm Mộc Ninh lão bà ha ha ha 】
【 Ta mở hai thiết bị cùng xem tiểu tình lữ hắc hắc hắc 】
......
Phó Dư Sí dư quang thoáng nhìn màn hình đầy chữ "lão bà", trong lòng chợt khó chịu, đuôi lông mày ép xuống, mở miệng: "Đừng có đùa quá trớn, cẩn thận tôi xóa hết các ngươi ra ngoài."
Có người hỏi: dựa vào cái gì?
Hắn liền ngẩng cao giọng, lộ ra nồng đậm ý khoe khoang: "Bởi vì tôi là quản phòng."
"Duy nhất!"
Hắn nói vậy, trong mắt khán giả chẳng có chút uy h**p nào, ngược lại còn khơi dậy cả bầu phản nghịch.
【 Ý gì? Chỉ mình ngươi được đùa thôi chắc? 】
【 A ha ha ha nóng nảy nóng nảy 】
【 Lạm dụng chức quyền, phải bảo Nịnh Bảo hạ quản phòng của ngươi đi 】
【 Đùa chút thôi, Nịnh Bảo là lão bà của chúng ta, ngươi làm gì được nào, lêu lêu lêu 】
【 Đêm nay Nịnh Bảo ngủ với ta nè hì hì 】
【 Nịnh Bảo trông vừa thơm vừa đáng yêu, thật muốn bẹp hôn một cái 】
【 Khi nào tuyển cái nhan sắc đẹp, bao tải mang đi Mộc Ninh lão bà trộm về! 】
......
Phó Dư Sí khẽ "tê" một tiếng, thẹn quá hóa giận, liền đọc tên mấy cái ID náo loạn kia một lượt:
"Chính là các ngươi á, thích đùa lắm đúng không. ID tôi nhớ kỹ rồi, lát nữa mà tôi còn thấy các ngươi ở phòng live stream của Tiểu Nịnh, lập tức tiễn đi!"