Bị Bạch Nguyệt Quang Của Bạn Trai Cũ Cầu Hôn

Chương 33


*Trong raw là chủ mỹ 主美 tui tra baidu thì nó để là: có nhiệm vụ sau khi hiểu rõ kịch bản thì bắt đầu vẽ phác thảo lại không khí bối cảnh phim phim, các cảnh trong kịch bản, đạo cụ, trang phục các thứ....vv..
..theo yêu cầu của đạo diễn, nhiếp ảnh.

Tui không biết để sao cho hợp lý nên tui chém zậy luôn (⁠╥⁠﹏⁠╥⁠)
Mà tui thấy nó giống với này nè => Họa sĩ kịch bản phân cảnh (tiếng Anh: storyboard artist), hay họa sĩ cốt truyện (tiếng Anh: story artist) là những người vẽ kịch bản phân cảnh cho các cơ quan quảng cáo hoặc các nhà sản xuất phim.

Họ hình dung ra cốt truyện và vẽ phác các cảnh trong truyện lên giấy.

Vẽ nhanh bằng bút chì và bút đánh dấu là hai trong số những phương pháp truyền thống để vẽ bảng truyện, mặc dù ngày nay Flash, Photoshop và nhiều phần mềm vẽ bảng truyện khác được sử dụng phổ biến hơn.

Máy quay kỹ thuật số là một trong những phương pháp mới nhất để làm bảng truyện.

Họa sĩ kịch bản còn được gọi là các nhà minh họa hay nhà phác thảo.
__________________________________________
Sang năm, Trang Duyên lại bắt tay vào các công tác chuẩn bị cho phim điện ảnh sắp tới.

Nghe nói đã tìm được một trưởng nhóm mỹ thuật thích hợp là Tạ Ninh, Triệu Dương cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trong đoàn phim bộ phận mỹ thuật chỉ đứng sau nhóm đạo diễn, về phần trình độ thì tuyệt đối không thể tầm thường.
Ngoài việc phải lên ý tưởng và thiết kế bối cảnh cho phim, nói rộng thêm nữa, bộ phận mỹ thuật còn phải chịu trách nhiệm toàn bộ các "Phúc Hoa Đảo" cho phim, tức là trang phục, make-up và đạo cụ.
Đương nhiên không thể bắt Tạ Ninh một mình lo liệu được, đoàn làm phim của Trang Duyên có một chỉ đạo nghệ thuật, tên là Vương Tiệm Tiệm, mọi người hay gọi hắn là Tiệm ca, cái tên nghe thì khá là dễ thương, nhưng lại có cái nết lưu manh, còn tập tành đu trend để một chỏm râu nhỏ trên cằm.

Rất nhiều đoàn phim trong nước, đặc biệt là các đoàn phim nhỏ, không thể phân biệt được chỉ đạo nghệ thuật và trưởng nhóm mỹ thuật, nhưng ở nước ngoài thì phân biệt rất rõ ràng.

Trang Duyên ở nước ngoài một khoảng thời gian dài, nên việc phân chia các nhóm nghệ thuật cũng có quy tắc nhất định.

Chỉ đạo nghệ thuật thường không trực tiếp tham gia vào công đoạn thiết kế, mà là kiểm soát các phương hướng chung, chủ yếu là giám sát và quản lý, điều phối công việc của từng nhóm, thiết kế phong cách và hình ảnh tổng thể, tạo nên phong cách và sắc thái thống nhất cho phim.
Trưởng nhóm mỹ thuật chủ yếu chịu trách nhiệm về các khái niệm chính, thiết kế bối cảnh, có khi sẽ tham gia vào thiết kế đạo cụ quan trọng và tạo hình của nhân vật.

Đương nhiên, dưới tay trưởng nhóm mỹ thuật còn có phó nhóm mỹ thuật và trợ lý mỹ thuật, đại đa số các bản vẽ đều do bọn họ phụ trách, công việc chủ yếu của họ là vẽ.
Một số bộ phim sản xuất với quy mô lớn có khi còn yêu cầu hàng trăm bản vẽ, bao gồm các khoản không giới hạn như kiến trúc, trang phục, đạo cụ, thiết kế lớn lớn nhỏ nhỏ đều phải vẽ ra, sau đó giao cho tổ đạo cụ chế tác.
Đoàn làm phim của Trang Duyên cũng giống vậy, phó nhóm mỹ thuật cùng trợ lý mỹ thuật dưới tay của Tạ Ninh, đếm sương sương cũng trên dưới mấy chục người.
Phần lớn là do Triệu Dương tuyển chọn ở trong nước, đây cũng là nguyên nhân mà ngay từ đầu hắn đề cử Trịnh Kinh.
Dưới tay của Trịnh Kinh có phòng làm việc riêng, chỉ cần hợp tác với hắn, là đồng nghĩa với việc lùa được hơn phân nửa tổ mỹ thuật.
Khi Trang Duyên dẫn Tạ Ninh đến công ty, Triệu Dương và Vương Tiệm Tiệm đều hết sức kinh ngạc.
Lúc đầu Triệu Dương còn tưởng người được Trang Duyên chọn là một người nghiệp dư, bây giờ gặp được mới thấy ngoại hình và khí chất của cậu phải nói là thượng đẳng, tuy nhiên trông cậu hơi lạnh lùng, cũng không biết khả năng làm việc thế nào.
Trang Duyên liếc hắn một cái: "Đây là trưởng nhóm mỹ thuật mà lần trước tôi nói với cậu, Tạ Ninh".

Triệu Dương: “……”
Thời buổi này, đạo diễn đẹp trai ngon cơm như Trang Duyên thì không nói nữa, nhưng ngay cả trưởng nhóm mỹ thuật cũng phải đẹp trai mlem mới được hả?.
Trang Duyên lần lượt giới thiệu Triệu Dương và Vương Tiệm Tiệm cho Tạ Ninh.
"Đây là nhà sản xuất phim Triệu Dương, dự toán trong tổ mỹ thuật em có thể thảo luận với hắn; còn đây là chỉ đạo mỹ thuật Vương Tiệm Tiệm, em có thể học theo những người khác gọi hắn là Tiệm ca".
Cái tên Tiệm ca này đồng âm với Tiện ca, nghe cũng khá là độc đáo.

Tạ Ninh: “Triệu ca, Tiệm ca.”
Vương Tiệm Tiệm sờ sờ chỏm râu trên cằm, trêu chọc nói: "Cậu tình mới của Trang đạo à?".

Trang Duyên nhíu mày: "Nói tào lao gì vậy?".
Quay đầu lại giải thích với Tạ Ninh: “Đừng nghe hắn nói lung tung, tình cũ tình mới gì đó anh đều không có".
Tạ Ninh nhịn cười gật gật đầu.
Vương Tiệm Tiệm tùy tiện ôm lấy vai Tạ Ninh: "Nếu đã là trưởng nhóm mỹ thuật, vậy thì chính là người của tôi".
"Cút chỗ khác" Lần này Trang Duyên không thèm khách khí, trực tiếp hất tay hắn ra, hừ lạnh một tiếng: "Đây là người của tôi, đừng có mà động tay động chân".
Vương Tiệm Tiệm cảm thấy rất ngạc nhiên.
Trang Duyên nói về tình huống của Tạ Ninh: "Tôi sẽ trực tiếp trao đổi với em ấy về ý tưởng và thiết kế bối cảnh, rồi nói mấy ý tưởng của tôi với em ấy luôn, em ấy không quá quen thuộc việc chế tác đạo cụ và triển khai bối cảnh, cậu để ý một chút, sắp xếp cho em ấy một trợ lý mỹ thuật có hiểu biết về phương diện này".
"Được, tôi biết rồi" Vương Tiệm Tiệm bắt đầu cười cười lưu manh: "Bảo bối tốt như vậy, ngay cả đụng một cái cũng không cho luôn hả?".
Trang Duyên nâng cằm lên, liếc mắt cảnh cáo Vương Tiệm Tiệm một cái: "Tôi mặc kệ cậu ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thế nào, nhưng tuyệt đối không được động vào em ấy".

Vương Tiệm Tiệm bất đắc dĩ: "Tôi sai rồi, ở đoàn phim tôi sẽ tém tém lại mà".
Tạ Ninh chớp chớp mắt, nhịn không được bật cười.
Trước khi đến đây, Trang Duyên đã nhấn mạnh với cậu về chuyện của cái người tên Vương Tiệm Tiệm này, nói tác phong làm việc của hắn tương đối phóng túng, tuy nhiên hắn một không kết hôn hai không bạn gái, bình thường qua lại với người khác cũng là bạn tình tôi nguyện, về phương diện nhân phẩm cũng không có vấn đề gì.
Có vết xe đổ là Từ Thanh, Trang Duyên cố ý dặn dò cậu ngoài chuyện công việc ra, thì hãy ít tiếp xúc với Vương Tiệm Tiệm.
Tạ Ninh ngoan ngoãn nghe lời.
Vốn dĩ cậu cũng không phải là người thích bồi dưỡng tình cảm với mọi người.
Kịch bản phim điện ảnh mới của Trang Duyên vừa ra lò, tuy rằng về sau nhất định sẽ có nhiều chỗ phải thay đổi, nhưng phiên bản đầu tiên ra đời cũng đồng nghĩa với việc sẽ có rất nhiều công việc trong lịch trình sắp tới.

Tạ Ninh là một trong số ít người được xem trước kịch bản.

Phim điện ảnh mới này lấy bối cảnh vào thời dân quốc...
Dân quốc là một thời đại với những xung đột và ý thức đấu tranh mạnh mẽ, tư tưởng cũ và với luân phiên xen kẽ, xã hội biến hoá khôn lường.....
Rất nhiều người khi nghĩ tới dân quốc, ngoại trừ những tấm hình chụp trắng đen ra, thì chính là vì nước quên thân, đấu tranh cách mạng.
Trang Duyên vẫn tiếp tục trung thành với phong cách của mình, bạn nói bạn muốn xem phim vì nước quên thân, nhưng Trang Duyên lại cố tình nói về câu chuyện tình yêu lâm li bi đát, nói về nghệ thuật và tình yêu vĩ đại với sức mạnh to lớn.
Nhưng trong từng chi tiết, nó bộc lộ sự xen kẽ giữa cái cũ và cái mới, sự mâu thuẫn giữa phong kiến và dân chủ.
Sau khi Tạ Ninh xem xong kịch bản, Trang Duyên liền hỏi cảm nghĩ của cậu.
Tạ Ninh chớp chớp mắt: "Đây là chuyện tình tay ba giữa hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng à?".
Trang Duyên: "Đúng vậy".
Nghe qua quả thật là một cốt truyện tình yêu vô tri đầy máu chó.
Nhưng Trang Duyên vốn dĩ vô cùng tài giỏi trong việc dùng ống kính và hình ảnh để miêu tả nên một câu chuyện tình yêu lãng mạn động lòng người, Tạ Ninh cũng đã được chiêm ngưỡng khả năng quan sát và xử lý cảm xúc hết sức tinh tế của anh, cho nên cậu vô cùng chờ mong.
Lần này cậu được tham gia thiết kế nghệ thuật cho phim, Tạ Ninh không khỏi có chút lo lắng.
Cậu nói: "Tôi cũng chưa có kinh nghiệm gì, vừa mới tới đã được làm trưởng nhóm, có phải là nhanh quá rồi không?".
Trang Duyên nhướng mày: "Ninh Ninh, từ lúc nào mà em đối với trình độ của bản thân lại không tự tin như vậy?".
Tạ Ninh lắc đầu, nói: "Tôi đã nghe thầy Dương Duệ nói rồi, trưởng nhóm mỹ thuật của phim không chỉ vùi đầu vào vẽ là được, mà còn đòi hỏi phải tiến hành giao tiếp trên nhiều phương diện nữa, có đôi khi còn phải căn cứ vào tình hình và bối cảnh thực tế mà thay đổi sửa chữa".
Mà khả năng giao tiếp lại là điểm yếu của Tạ Ninh.
"Cho dù là sinh viên tốt nghiệp từ những trường mỹ thuật danh giá, đến khi đi làm đều phải bắt đầu từ việc làm trợ lý, chứ làm gì có chuyện nhảy một phát lên tới trưởng nhóm mỹ thuật đâu".

Trang Duyên cười khẽ một tiếng: "Em có biết trợ lý mỹ thuật làm những gì không?".
Tạ Ninh lắc đầu: "Tôi cũng không rõ lắm, chắc là hỗ trợ hoạ sĩ vẽ tranh?".
Trang Duyên nói: "Vẽ tranh, làm bản khai, viết quảng cáo, in tài liệu và phải phụ trợ thêm nhiều cái khác nữa, không yêu cầu tính chuyên nghiệp cao, nếu nói là trợ lý mỹ thuật, nhưng thực tế hai trữ trợ lý mới là mấu chốt đấy".
Tạ Ninh: "......Còn có phó nhóm mỹ thuật".
Trang Duyên nhìn cậu, trầm giọng nói: "Nếu nói trắng ra, thì phó nhóm mỹ thuật cũng chỉ là hỗ trợ cho trưởng nhóm mỹ thuật mà thôi.

Ninh Ninh, bản lĩnh của em không hề kém cỏi chút nào, với năng lực sáng tạo cùng trình độ thiết kế của em, vùi đầu ở chỗ phó nhóm mỹ thuật cực khổ vẽ tranh, hết chạy qua xưởng vẽ lại chạy tới xưởng đạo cụ, như vậy quả thật là quá phí tài năng.

Cũng giống như thanh xuân, nhân tài tuyệt đối không để bị lãng phí, đây cũng chính là nguyên nhân mà Dương Duệ lão sư đề cử em cho anh".

Tạ Ninh ngẩn ra.
Trang Duyên nghiêm túc nói: "Tin tưởng anh, cũng giống như anh tin tưởng em, với năng lực của em, đều có thể đảm đương tốt vị trí trưởng nhóm mỹ thuật ở bất kỳ đoàn phim nào".
Tạ Ninh chậm rãi gật gật đầu: “Ừm".
"Hơn nữa ngoài em ra, anh thật sự không thể tìm được trưởng nhóm mỹ thuật nào hợp ý hết" Trang Duyên lại nói tiếp: "Lúc ấy anh kêu em vẽ lại cảnh trong [ độc thoại ], mục đích là để xem thử trình độ của em một chút, nhưng mà lúc đó anh không chắc em có ý định tham gia vào đoàn phim hay không, nên anh không dám tùy tiện mở lời, lại không ngờ tới Dương lão tiên sinh vừa lúc giới thiệu em cho anh".
Tạ Ninh chớp chớp mắt: "Trùng hợp như vậy?"
Trang Duyên cười: "Điều này cho thấy đây là duyên phận giữa hai chúng ta, định mệnh đã sắp đặt em vào đoàn phim này của anh, trở thành trưởng nhóm mỹ thuật của anh".
Cụm từ "trưởng nhóm mỹ thuật" thì cũng bình thường thôi, nhưng lại cố tình thêm hai chữ "của anh" vào sau, ngay lập tức bầu không khí bỗng trở nên ái muội.
Gương mặt của Tạ Ninh không tự chủ được mà nóng bừng, cậu cúi đầu giả vờ tiếp tục xem kịch bản, nhưng vành tai ửng hồng lại hoàn toàn bán đứng chủ nhân.
Trang Duyên không nhịn được cong môi cười cười.

Sau khi kịch bản được ra lò, nhóm nghệ thuật có thể bắt tay vào việc lên ý tưởng thiết kế, xác định phong cách tổng thể, phác thảo các cảnh trong kịch bản.
Tạ Ninh cũng gặp gỡ làm quen với một số phó nhóm mỹ thuật, sau khi xem qua các tác phẩm của họ, cậu cũng có thể yên tâm.
Không nói tới những cái khác, trình độ thiết kế cũng kỹ năng nghệ thuật của cậu cao hơn rất nhiều.
Cũng không biết trong cái nghề này có quy tắc ẩn hay không, đa số mọi người đều gọi trưởng nhóm mỹ thuật là lão đại mỹ thuật, còn phó nhóm mỹ thuật và trợ lý mỹ thuật thì đơn giản hơn nữa, trực tiếp bỏ luôn hai chữ sau gọi là lão đại luôn.
Tạ Ninh nghe xong cực kỳ thấy không quen lắm, có nhiều người gọi mà cậu vẫn chưa phản ứng được.

Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với hạng mục phim điện ảnh, Tạ Ninh vô cùng nhiệt tình với công việc, đạo diễn Trang Duyên đang chuẩn bị dọn đồ về nhà, tới lúc quay lại nhìn thấy Tạ Ninh vẫn còn bận rộn.
Trang Duyên không khỏi đau lòng: "Nào, đừng có liều mạng như vậy".
Tạ Ninh ăn ngay nói thật: "Tôi sợ mình thiết kế không tốt, lại phá hư phim của anh, cho nên tôi muốn cố gắng hoàn thành thật tốt".
“Tự coi nhẹ mình.” Trang Duyên liếc mắt nhìn bản thiết kế của cậu, bởi vì chỉ mới là bản thảo, nên vẫn chưa thành hình, không nhìn rõ hình dáng cụ thể.
Nhưng nhìn trên bàn toàn là giấy bị vò lại lộn xộn tùm lum, cũng có thể nhìn ra cậu đã bỏ đi không ít bản thảo.

Trang Duyên mạnh mẽ kéo cậu: "Đạo diễn như anh còn chưa bảo em bỏ, em đừng suy nghĩ tới đống lộn xộn này nữa, em xem đi tổ mỹ thuật nhiều người như vậy ở đây cày cuốc với em, bây giờ em là lão đại của họ, em không đi, làm sao mà bọn họ dám đi trước một bước đây".
Tạ Ninh nhìn qua, quả nhiên phó nhóm mỹ thuật cùng hai trợ lý mỹ thuật đều thành thật ngoan ngoãn ngồi tại chỗ.
Vị thế cậu không hề phản kháng để Trang Duyên mang đi, nhét vào trong xe.
Gần đây sau khi Trang Duyên làm việc xong đều sẽ đưa cậu về nhà, vì tiện đường thôi.
Tạ Ninh vẫn chưa có thời gian để dọn vào ở căn nhà mà Tạ lão gia tử cho hồi năm ngoái, vẫn còn ở chỗ cũ là biệt thự Hồ Tân, cho nên mỗi ngày sáng chiều Trang Duyên đều đưa đón cậu về nhà.
Xe chạy được nữa đường, Trang Duyên hỏi cậu: "Nhà em còn nguyên liệu nấu ăn không?".
Tạ Ninh nhớ lại một chút: ".....Hình như là không nhiều lắm".
Trang Duyên chuyển hướng, chạy sang một đường khác.
"Vừa lúc không quá trễ" Anh nói: "Để anh đi vô siêu thị mua một ít rau, tối nay để cho em chiêm ngưỡng trình độ nấu ăn của anh ha?".
Hai mắt Tạ Ninh phát sáng: "Được luôn!"
Khả năng nấu nướng của Trang Duyên so với cậu quả thật là một trời một vực, đối với hương vị đó Tạ Ninh ăn bao nhiêu lần vẫn khen không dứt miệng.
Chỉ là ngày thường anh quá bận rộn, Tạ Ninh không nỡ để anh mệt mỏi còn phải xuống bếp.
Tạ Ninh thích mấy món chua cay, đặc biệt là cá chua ngọt và sườn xào chua ngọt, mùa này cá đồng khó mà mua được, cá nuôi thì Trang Duyên lại ghét bỏ, cuối cùng chỉ đành mua sườn và cánh gà.
Lại mua thêm một ít rau và trứng, số lượng vừa phải.
Về đến biệt thự Hồ Tân, Trang Duyên đỗ xe trước cổng nhà Tạ Ninh.
"Em vào nhà trước đi" Tạ Ninh xuống xe, Trang Duyên vẫn còn ngồi ở ghế lái: "Để anh chạy xe vô gara cái, để mắc công tối nay lại phải chạy ra nữa".
Tạ Ninh gật gật đầu: "Vậy tôi đứng ở cổng chờ anh".
Trang Duyên cự tuyệt nói: "Bên ngoài gió lớn, mau vào trong chờ anh đi".
Tuy nói là như vậy, nhưng khi anh lái xa đi rồi, Tạ Ninh nghĩ nghĩ, vẫn là đứng ở cổng chờ anh một hồi.
Cậu vô cùng hưởng thụ cảm giác được sóng vai đi cùng Trang Duyên một đường từ cổng lớn đi vào nhà.

Cảm giác này ấm áp giống như gia đình vậy, thứ cảm giác đã bị cậu lãng quên từ rất lâu.
Gió thổi có chút lạnh, Tạ Ninh rụt cổ lại, nhịn không được mà xoa xoa tay.
Ven đường phía đối diện có một bóng người, trong tay còn cầm hai hộp quà, hình như là tới nhà thăm hỏi ai đó.
Gã dụi dụi hai mắt, lại tập trung nhìn kỹ, trên mặt liền lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
“Tạ, Tạ Ninh?!”
Nghe được có người gọi tên mình, cậu kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
"Thật sự là em!" Gã kinh ngạc hỏi: "Sao em lại ở chổ này?".
Tạ Ninh sửng sốt.
Là Từ Thanh..

Bình Luận (0)
Comment