Bị Bắt Buộc Trở Thành Con Mồi Của Kẻ Cuồng Sát ᗷIếи Ŧɦái

Chương 31

Thẩm Quang Minh gặp Thẩm Quyền xong liền chạy đến cục cảnh sát, xác nhận Lương Chấp không sao mới thở phào nhẹ nhõm: "May mà ông không có việc gì."

Lúc anh nghe lời kể của Đường Nghiêu, biết được tên kia mang theo súng, mà Thẩm Quyền đã ở đấy, xém chút nữa anh đã ấn nút trên chiếc điều khiển.

Đường Nghiêu rất quan tâm vụ tấn công này, cho nên quyết định ở lại cục cảnh sát điều tra, Lương Chấp thì lại muốn nhanh chóng trở về sơn trang lấy ba lô của mình, vừa lúc Thẩm Quang Minh đến đây, cậu nói: "Cùng trở về sơn trang đi."

Thẩm Quang Minh gật đầu, lúc này anh lại nghe thấy tiếng ồn ào hỗn loạn bên trong cục, nghe cảnh sát nói là tên cầm súng đã tự sát trong lúc thẩm vấn.

Thẩm Quang Minh theo bản năng nhìn biểu cảm của Lương Chấp, không có thay đổi, giống như chuyện này không liên quan gì đến cậu ta.

Một tên muốn gϊếŧ mình đã chết, người bình thường ít nhiều sẽ cảm thấy may mắn.

Nhưng đáy mắt Lương Chấp chỉ có hờ hững, giống như tội ác của tên cầm súng và cái chết của gã không gây được chút gợn sóng nào trong lòng cậu.

Thẩm Quang Minh đã quen ánh mắt như vậy, anh vừa nãy còn nhìn thấy nó trên mặt Thẩm Quyền.

Anh nhớ lại lời Thẩm Quyền nói, trong lòng có chút rối rắm có nên nói cho Lương Chấp biết việc anh mình làm hay không, để sau này đối phương đừng bị sa vào.

Thẩm Quang Minh rối rắm cũng không bao lâu, đành ngừng lại trong tiếng giục giã của Lương Chấp.

Lương Chấp ngay từ đầu đã xác định được tên cầm súng không phải nhân vật quan trọng, dĩ nhiên sẽ không vì đối phương chết hay sống mà có cảm xúc gì, với cậu mà nói đây cũng như một đoạn chuyển giữa những chương truyện.

Hai người cùng nhau trở lại sơn trang, xảy ra vụ việc nguy hiểm như vậy, tất cả lữ khách ở đấy đều không muốn ở nữa, bắt đầu xếp hàng làm thủ tục trả phòng.

Lương Chấp trở về phòng, cậu ôm chặt ba lô không buông tay, đây chính là thần khí bảo mệnh của cậu!

Thẩm Quang Minh đi cùng cậu, thấy bộ dáng này liền cười nói: "Người không biết chắc còn tưởng ông nhét bảo bối gì bên trong."

Lương Chấp không lộ ra khác thường gì, mở miệng nói: "Thiết bị bên trong không phải bảo bối của tôi."

Lúc xuống đại sảnh của sơn trang, cả hai thế nhưng lại gặp Tô Khấu Khấu, vẻ mặt đối phương vẫn âm u, đang lúc đấy lại thấy Lương Chấp và Thẩm Quang Minh đi tới, gã không kiềm được cơn giận, chỉ vào Lương Chấp nói: "Nếu không phải mày trêu vào thằng côn đồ kia thì sơn trang nhà tao đã không bị bắt ngừng kinh doanh!"

Thẩm Quang Minh thấy cảm xúc Tô Khấu Khấu đang kích động, anh tiến lên che đằng trước Lương Chấp, nhíu mày nói: "Tô Khấu Khấu, chú ý lời nói của ông."

Lương Chấp nhìn Tô Khấu Khấu như nhìn một tên ngốc, nếu gã này không lấy lý do họp lớp để dụ cậu đến, việc này sẽ xảy ra sao?

Nhưng mà với thể chất đi đâu cũng gặp xui của cậu, không bằng sau này cứ nhè khách sạn của nhà Tô Khấu Khấu mà ở.

Nghĩ thế, tâm tình Lương Chấp lại sáng sủa trở lại, cậu mỉm cười với Tô Khấu Khấu: "Thật xin lỗi, tao cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như thế này."

Thẩm Quang Minh bất bình thay cho Lương Chấp, quay đầu nói: "Việc này ông không sai."

Tô Khấu Khấu cũng chẳng cảm thấy vui vẻ vì Lương Chấp hạ mình, trái lại gã còn cảm thấy tươi cười của đối phương không có ý tốt, nhưng mà gã không dò được Lương Chấp đang âm mưu ý xấu gì, đành hừ một tiếng: "Giải thích mà có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì? Về sau cút càng xa càng tốt, đừng để tao thấy mặt mày!"

Thẩm Quang Minh nhìn Tô Khấu Khấu rầm rộ rời đi, anh xoay người muốn an ủi Lương Chấp vài câu, kết quả là đối phương đang cắm đầu nhìn di động.

"Ông xem gì đấy?"

Lương Chấp nhìn không dời mắt, nói: "Tìm khách sạn gần đây, đúng rồi, công việc của ông xong chưa?"

Nói đến vụ án, Thẩm Quang Minh thận trọng hẳn lên, anh nói: "Không có tiến triển nhiều."

Lương Chấp hỏi: "Vậy giờ ông sẽ về lại thành phố A à?"

Thẩm Quang Minh ban đầu định nói chuyện với người liên quan vụ án xong sẽ về ngay, nhưng ba Thẩm yêu cầu anh đưa Thẩm Quyền trở về, mà anh lại không muốn dùng biện pháp cứng rắn, nên chỉ có thể tạm ở lại, tìm cơ hội khuyên bảo Thẩm Quyền.

Thẩm Quang Minh nghĩ đến lời Thẩm Quyền nói, anh bảo: "Hiện tại chưa về, tôi nghe nói chợ hoa ở đây sẽ triển lãm loại hoa đặc biệt, cùng đi xem đi."

"Được." Lương Chấp gật đầu, cậu vốn nghĩ muốn đi chơi, giờ mà về luôn thì quá cụt hứng.
Bình Luận (0)
Comment