Lục Nhất Phong ngồi ở sô-pha xem TV cùng vợ mình, lúc này, di động đổ chuông, ông cầm điều khiển từ xa hạ âm lượng TV xuống, sau đó nghe điện thoại: "A lô, ai đó?"
Người ở đầu dây bên kia sử dụng thiết bị đổi giọng nói, không nhận ra nam hay nữ: "Xin chào, Mộc Phong."
Lục Nhất Phong biến sắc, đối phương gọi thẳng nick name của ông trên website giết người, ông dùng giọng bình thường, nói: "Cậu chờ chút."
Sau đó, ông đứng dậy nói với vợ: "Anh phải lên tòa soạn tăng ca, em đi nghỉ sớm một chút."
Vợ ông thấy mãi đã quen, nói: "Đi đường cẩn thận."
Lục Nhất Phong lấy chìa khóa xe, rời khỏi nhà, sau khi lên xe, ông rốt cuộc không cần che giấu vẻ mặt hoảng sợ nữa: "Cậu rốt cuộc là ai? Muốn gì?"
Đối phương nói: "Ông không cần sợ hãi, tôi cũng không phải loại tống tiền người khác, cũng không định báo cảnh sát, ngược lại, tôi cũng là một thành viên ở website giết người."
Lục Nhất Phong không tin đối phương cũng là thành viên, biết được thân phận thật của ông chỉ có admin website, ông nói: "Cậu là admin? Nói thẳng đi, cậu rốt cuộc muốn tôi làm gì."
Đối phương không phủ nhận suy đoán của Lục Nhất Phong: "Ông gia nhập website lâu như vậy, danh và lợi cùng thu được, có phải lúc nên làm chính sự không?"
Lục Nhất Phong khó hiểu: "Chính sự gì?"
Đối phương nói: "Giết người ấy."
Giọng điệu bâng quơ nhẹ nhàng, bình thường như đang nói chuyện ăn cơm vậy.
Mà đối với thành viên website giết người mà nói, chuyện giết người quả thật cũng đơn giản, bình thường như ăn cơm.
Lục Nhất Phong giữa mùa hè mà run cầm cập, đúng như đối phương nói, rất nhiều thành viên được chọn vào website, đại đa số đã từng giết người.
Mỗi người có cách khác nhau tiến vào trang web, có người nhận được một lá thư, có người quét mã QR, còn có người bị virus máy tính chuyển thẳng đến website.
Lục Nhất Phong khi còn trẻ có đến chụp ảnh hiện trường một vụ án và phát hiện một tấm thẻ trong tay thi thể, ma xui quỷ khiến thế nào, ông không báo cho cảnh sát phát hiện này, mà lén lút cầm đi.
Đường link trên tấm thẻ chính là địa chỉ website giết người, ông vì muốn viết một bài báo lớn, còn thật sự đăng kí thành viên, điền đầy đủ cả số chứng minh thư và tên thật vào.
Sau khi đăng ký thành công, phản ứng đầu tiên lúc ông nhìn thấy tất cả website chính là kinh hoàng, không thể tin và sợ hãi.
Nhưng rất nhanh, ông lại vì phát hiện của chính mình mà cảm thấy rất hưng phấn.
Chỉ cần ông đưa tin về website giết người này, ông chính là anh hùng, có thể một bước lên mây.
Hai tay Lục Nhất Phong đặt trên bàn phím run lên, ông không thể khống chế được sự hưng phấn của mình, ông cầm chuột, định xem trước trang web này rốt cuộc có bao nhiêu tên giết người.
Kết quả nhìn xong, cả người ông như bị nhúng vào thùng nước đá, cái đầu nóng vội dần dần tỉnh táo lại.
Thành viên trên website thường mở topic kể về kế hoạch và quá trình giết người của mình, kế hoạch chu đáo chặt chẽ, toàn bộ quá trình bình tĩnh, thậm chí có người mai phục mười năm, chỉ vì muốn nạn nhân phải chịu thống khổ tột cùng.
Hơn nữa, trong số thành viên cũng có một ít người nhìn qua như có tiền có thế, cuộc sống vô lo, thuần túy chỉ vì nhàm chán mà đi giết người.
Lục Nhất Phong lúc này mới nghĩ tới, nếu ông báo cáo, quả thật có thể nổi danh, nhưng sau đó sẽ không khác gì cái bia sống đứng trước mặt đám giết người này, ông chỉ sợ chưa kịp trải nghiệm cái lợi của sự nổi tiếng thì đã bị đám kia xé xác.
Nhưng bảo ông không xem nữa, này quả thật còn khó chịu hơn với chết.
Rất nhanh, Lục Nhất Phong nghĩ ra một cách rất tốt, chính là lợi dụng những bài viết của đám sát nhân kể lại hành động của mình, rồi chạy tới hiện trường đầu tiên trước cả những hãng tin tức khác, nắm giữ tư liệu nóng nhất.
Cứ như vậy, Lục Nhất Phong liền từ một phóng viên thực tập, từng bước một trở thành tổng biên tập tòa soạn báo hiện tại.
Lục Nhất Phong từng nghĩ, chờ đến lúc ông về hưu, sẽ không đăng nhập vào website giết người nữa, coi như chưa có gì từng xảy ra.
Nhưng hiện tại, admin của trang web tới tìm ông, còn nhìn thấy rõ dự định của ông, muốn bức ông vĩnh viễn không thể thoát khỏi liên hệ với website.
Lục Nhất Phong: "Tôi, tôi......"
Lục Nhất Phong nghĩ muốn từ chối, ông tự hỏi có thể dùng lý do gì, dù chỉ để kéo dài thời gian cũng được.
Admin hiển nhiên sẽ không cho ông cơ hội: "Ông chắc sẽ không muốn tên thật của mình xuất hiện trên bảng mục tiêu nhỉ?"
Sắc mặt Lục Nhất Phong trắng bệch, những lời này của admin không nghi ngờ gì chính là tối hậu thư.
"Tôi đã biết...... Sắp tới, tôi sẽ chọn một mục tiêu để thi hành."
Admin nói: "Tôi đã chọn giúp ông một người cách ông gần nhất, mục tiêu thích hợp nhất để ông thi hành, chúc may mắn."
Admin chấm dứt cuộc nói chuyện, Lục Nhất Phong sửng sốt một lúc, ông hoàn hồn xong thì lập tức đăng nhập vào website bằng điện thoại, nhìn thấy trong hộp thư cá nhân có một lá thư.
[Ngài chọn mục tiêu thi hành là Lương Chấp, dưới đây là tư liệu của mục tiêu ---]
Từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trán Lục Nhất Phong, ông thấy trên diễn đàn có người đăng bài thảo luận chuyện này, lúc trước ông cũng thích hóng xem ở trong đó.
Nhưng bây giờ, thân đứng ở trung tâm lốc xoáy, ông rốt cuộc cười không nổi nữa.
Mục tiêu: Lương Chấp
Người thi hành: 8 người
Số lần thất bại: 6 lần
Ban ngày, Lương Chấp bị Lục Nhất Phong gọi vào văn phòng, từ miệng đối phương mới biết mình phải viết một kì báo có liên quan đến trượt ván.
Lương Chấp phụ trách đưa tin phỏng vấn các vụ án hình sự, cậu hỏi: "Chú Lục, này hẳn là nên đưa cho đồng nghiệp chuyên phụ trách đề tài này chứ?"
Lục Nhất Phong đẩy tư liệu trên mặt bàn về phía rước: "Hội trưởng câu lạc bộ trượt ván là bạn tốt của chú, cậu ta hy vọng quảng bá sẽ thu hút thế hệ mới, làm cho càng thêm nhiều người biết sự hấp dẫn của trượt ván, cho nên chú định tự mình đưa tin, cháu tới phụ giúp chú."
Lương Chấp cầm tư liệu, nhìn sơ qua một chút, tất cả ghi trên đấy là thành tựu, giải thưởng mà thành viên câu lạc bộ trượt ván đạt được, mà thật ra, hấp dẫn ánh mắt cậu chính là ảnh chụp các thành viên đang nhận giải thưởng.
Lương Chấp nói với hệ thống: "Nam nữ chơi trượt ván đều ngầu quá đi."
Hệ thống thản nhiên hỏi: "So với Thẩm Quyền thì thế nào?"
Lương Chấp còn thật sự suy nghĩ một chút: "Thẩm Quyền mà chơi trượt ván nhất định còn ngầu hơn nữa!"
Hệ thống: "..." Nó không nên nói chuyện với Lương Chấp, đối phương từ lúc ôm được Thẩm Quyền hồi tối hôm qua, xung quanh người cứ tỏa ra không khí hường phấn kỳ quái thế nào ấy.
Lương Chấp thấy địa chỉ câu lạc bộ ngay tại thành phố, sẽ không làm lỡ nhiệm vụ bảo vệ Thẩm Quyền của cậu, nói: "Không thành vấn đề, chú Lục, cháu sẽ giúp chú viết một bài báo đầy năng lượng tích cực, thu hút giới trẻ đến với môn trượt ván."
Lục Nhất Phong cười cười: "Cũng không còn việc gì khác, cháu trở về chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta lên xe xuất phát."
"Vâng." Lương Chấp đáp ứng.
Sau khi Lương Chấp rời đi, Lục Nhất Phong lấy một lọ thuốc trong ngăn tủ ra, bên trong là chất lỏng trong suốt, ông nhìn chằm chằm nó một lúc, sau đấy thở dài.
Đây là thuốc độc ông nhờ người mua, nghe nói dùng một lượng nhỏ là có thể làm người ta mất mạng ngay tại chỗ, chỉ cần làm Lương Chấp đi theo ông, thế nào cũng có thể tìm được cơ hội ra tay.
Thứ ông cần tự hỏi bây giờ, chính là làm sao thoát khỏi diện tình nghi sau đó.
Lương Chấp vừa tan làm liền bắt xe chạy tới tiệm hoa của Thẩm Quyền, tới cửa xong thì vào thẳng bên trong, Thẩm Quyền đang giúp khách gói hoa lại.
Khách mua hoa là một người phụ nữ ăn mặc rất đẹp, đối phương nhìn Thẩm Quyền, hai má ửng đỏ.
Lương Chấp nói với hệ thống: "Đây là "Túy Ông chi ý bất tại tửu" (*) này."
(*) Túy Ông chi ý bất tại tửu: Ý không ở trong lời. Hệ thống nói: "Cậu lúc đó chả thế."
Lương Chấp hùng hồn: "Tao là quang minh chính đại."
Lương Chấp đẩy cửa ra, chuông gió treo phía trên rung lên, phát ra tiếng chuông trong trẻo.
Đám nhân viên đều bàn tán ngầm rằng ông chủ đang được theo đuổi.
Thẩm Quyền hoàn toàn không biết việc đó, mục tiêu ngày nào cũng lượn qua lượn lại xung quanh mình, điều này chắc chắn là một loại khiêu khích với hắn.
Chờ hắn tìm được cơ hội thích hợp, Lương Chấp hẳn phải chết.
Lương Chấp cười tít mắt, nói chuyện hai ba câu cùng nhân viên, thấy Thẩm Quyền xong việc mới chạy qua, mở miệng nói: "Thẩm ca muốn ăn gì? Em mời."
Thẩm Quyền quay đầu nhìn cậu: "Câu này cậu đã nói hai lần trong hôm nay với anh rồi."
Tươi cười trên mặt Lương Chấp vẫn sáng rực: "Tổng cộng là bốn lần, còn bữa tối với ăn khuya nữa."
Thẩm Quyền tuy không hi vọng quan hệ giữa mình và Lương Chấp vẫn dừng ở trạng thái người xa lạ, nhưng hắn cũng không muốn tiếp xúc quá gần với Lương Chấp, hắn nói: "Tuy chúng ta cùng gặp hoạn nạn, nhưng không cần chúc mừng nhiều đến mức đấy, phải không?"
Kế hoạch của Lương Chấp chính là bảo vệ bên cạnh Thẩm Quyền, cậu nói: "Em ăn một mình thì chán lắm, em coi anh là bạn nên muốn mời anh."
Lấy cớ. Thẩm Quyền dễ dàng nhìn thấu lời nói dối của người khác, nhưng hắn lại không biết mục đích thật của Lương Chấp là gì, nhưng trực giác bảo hắn phải từ chối.
Thẩm Quyền uyển chuyển nói: "Xin lỗi, anh cảm thấy đồ ăn bên ngoài không an toàn lắm, nên anh định......"
Hai mắt Lương Chấp tỏa sáng, cắt đứt lời hắn: "Anh định nấu cơm ở nhà à? Thật tốt quá! Em đến ăn ké nha, em ở căn nhà bên cạnh, có thể tự mang bát đũa!"
"Từ từ." Thẩm Quyền bắt được trọng điểm trong lời cậu, "Cậu nói cậu đang ở căn nhà bên cạnh?"
Tư liệu trên website ghi rõ địa chỉ nhà Lương Chấp không phải ở chỗ này.
Lương Chấp nói: "Hôm nay vừa dọn tới, Thẩm ca, sau này chúng ta có thể ăn cơm cùng nhau mỗi ngày."
Thẩm Quyền nhìn chằm chằm Lương Chấp, hắn đột nhiên nở nụ cười, nụ cười này tràn ra một chút tà khí: "Tốt thật."
Hắn có thể xác định Lương Chấp tiếp cận hắn vì mục đích nào đó, thật tò mò, không lẽ đối phương phát hiện cái gì nên muốn điều tra hắn.
Hay là --- muốn giết hắn sao?
Vừa nghĩ như vậy, Thẩm Quyền liền sinh ra cảm giác kỳ phùng địch thủ kỳ lạ và k1ch thích, hắn nói: "Nhà cậu có bếp không? Chúng ta trước đi siêu thị mua đồ ăn, sau đó anh qua chỗ cậu nấu cơm."
"Được, em thích ăn thịt heo xào ớt xanh, sườn xào chua ngọt và canh dưa leo! Anh thích ăn cái gì?" Lương Chấp nói.
Thẩm Quyền tươi cười hiền lành: "Anh không kiêng gì hết, cứ mua đồ theo những món cậu thích là được." Dù sao chú mày cũng ăn không được bao nhiêu nữa đâu.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi khỏi tiệm hoa, đi chưa bao lâu thì Thẩm Quang Minh tới tiệm.
Anh vì chuyện tối hôm qua mà có chút lo lắng cho Thẩm Quyền, nên muốn đến xem Thẩm Quyền thế nào, anh đi vào trong tiệm, nhìn một vòng không thấy người đâu, hỏi nhân viên: "Ông chủ các cậu đâu rồi?"
Nhân viên biết Thẩm Quang Minh, cậu nói: "Ông chủ mới vừa cùng bạn bè ra ngoài ăn cơm."
"Bạn bè? Bạn bè nào?" Thẩm Quang Minh theo bản năng bật thái độ thẩm vấn.
Cậu nhân viên bị biểu cảm nghiêm túc của anh dọa sợ, lắp bắp nói: "Là một, một vị tiên sinh họ Lương."
"Lương Chấp." Thẩm Quang Minh khó hiểu tại sao Lương Chấp lại thân với Thẩm Quyền như vậy, từ lần nhìn nhầm trước, thiếu chút nữa anh tác hợp cho Mục Dư Tâm và Lương Chấp thành một đôi, anh không muốn lập lại chuyện ngu xuẩn này nữa.
Cậu nhân viên còn nói tiếp: "Quan hệ giữa sếp và vị Lương tiên sinh cũng tốt, lần nào cũng đi ăn, vừa nãy hai người hẹn nhau cùng đi siêu thị mua đồ về nhà nấu cơm, y hệt như vợ chồng son."
Câu cuối của cậu nhân viên kích động Thẩm Quang Minh, anh trừng mắt, nói từng chữ: "Đồ ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói bậy."
Cậu nhân viên rụt cổ, xoay người làm bộ như đang làm việc, không dám nói chuyện tiếp với Thẩm Quang Minh.
Thẩm Quang Minh ra ngoài cửa, châm một điếu thuốc, hút sâu một hơi rồi chậm rãi nhả khói.
Anh tự gõ đầu, nghĩ thầm: Thật là nhức não.
Thẩm Quyền ở trong siêu thị chọn ớt xanh, thịt nạc, sườn heo và dưa chuột, biết được Lương Chấp vừa chuyển nhà, bếp vẫn chưa có gia vị, hắn lại qua khu gia vị mua tương, dấm, đường, muối.
Trong lúc đấy, Lương Chấp trừ bỏ cầm giỏ xách đi theo phía sau, cái gì cũng không giúp được, nếu bạn nói tên một món ăn, cậu ta có thể lập tức dùng app đặt đồ ăn, nói cho bạn biết quán nào ăn ngon nhất.
Thánh địa như nhà bếp không phải là nơi mà kẻ có cuộc sống qua loa như cậu có thể đặt chân vào.
Bộ dạng Thẩm Quyền trưởng thành, quần áo bình thường mặc trên người hắn như thăng lên vài đẳng cấp, đã có không ít cô gái đi ngang qua, không tự chủ bị hắn hấp dẫn.
Lương Chấp nói với hệ thống: "Không hổ là nhân vật chính, vừa săn sóc lại hiền lành."
(*) Rắm cầu vồng: ngôn ngữ mạng, ý chỉ fan tâng bốc idol, dù có đánh rắm cũng như cầu vồng. Hệ thống: "......" Từ khi Lương Chấp xác định Thẩm Quyền là nhân vật chính, cậu không thèm che dấu tâm tư cỏn con của mình nữa, thường xuyên thổi rắm cầu vồng (*), còn nhất định phải chêm "không hổ là nhân vật chính" vào phía trước.
Thẩm Quyền đã quen với việc bị người qua đường nhìn, hắn cũng không quan tâm, đang muốn hỏi Lương Chấp trong nhà có dao kéo không, vừa xoay người đã đụng phải ánh mắt chăm chú của Lương Chấp.
Thẩm Quyền nghĩ, ánh mắt này rốt cuộc là có ý gì? Tại sao lại làm hắn có xúc động muốn né tránh.
Lương Chấp xáp lại gần, hỏi: "Thẩm ca mua xong chưa?"
Thẩm Quyền chớp mắt nở nụ cười, lời này nói như thể đồ mua không phải cho chú mày ăn vậy, hắn nói: "Trong nhà có dao kéo với chén bát đũa thìa gì không? Không có thì tiện đường mua luôn."
Lương Chấp nhớ rõ lúc sáng đến xem nhà thì trong bếp có sẵn, cậu gật đầu nói: "Chủ cho thuê có để lại cho em."
"Vậy là được rồi, đi thôi." Thẩm Quyền đi hai bước thì phát hiện Lương Chấp không đi theo, xoay người nhìn, đối phương đang mở tủ đông.
Lương Chấp lấy từ bên trong ra mấy túi bánh trôi ăn liền đông lạnh với các vị khác nhau, nói với Thẩm Quyền: "Đồ ngọt tráng miệng cứ giao cho em."
Thẩm Quyền lại nhận biết thêm điểm mới về Lương Chấp, đối phương không ngốc, sinh hoạt đều chọn cách nhẹ nhàng nhất.
Hai người xách túi đồ đi hướng nhà mới của Lương Chấp, thật ra trong lòng Lương Chấp muốn đi nhà Thẩm Quyền nhìn một cái, nhưng thái độ của đối phương đã nói rõ không muốn, cậu đành lùi lại chờ lần sau, dù sao sau này cũng có cơ hội.
Nhà mới ở lầu 9, tới tầng của mình, Lương Chấp lấy chìa khóa, mở cửa đi vào.
Thẩm Quyền đi theo phía sau, vào nhà xong thì đánh giá phòng, bàn ghế và gia cụ trông không mới, tổng thể thiếu đồ trang trí, thiếu ấm áp và hơi người.
Lương Chấp thay dép, nói: "Trước lúc em đến, chủ nhà còn giúp em quét dọn phòng một chút."
Thẩm Quyền thuận tay đóng cửa lại: "Tốt lắm, phòng bếp ở đâu?"
Bên kia, Lương Chấp chỉ một hướng.
Thẩm Quyền đi vào bếp, cất đồ ăn vào tủ lạnh, hắn còn mua cả trứng gà và mì, tiện cho Lương Chấp nếu lúc đói thì có thể nấu một bát mì trứng đơn giản.
Khoan đã, Thẩm Quyền đột nhiên kinh hoảng, hắn bây giờ đang làm cái gì vậy?
Trứng gà trong tay bị hắn bóp vỡ.
Lương Chấp vừa lúc đi vào, thấy cảnh như vậy, cậu kẹp chặt hai chân, đây hoàn toàn là động tác bản năng: "Thẩm ca...... Trứng sao bị vỡ rồi?"
Thẩm Quyền bình tĩnh vứt trứng vào thùng rác, quay người đi rửa tay: "Trứng này đã vỡ từ lúc mua rồi."
"À......" Lương Chấp liếc thùng rác, vỡ gì mà nát bét thế này.
Lương Chấp thấy Thẩm Quyền rửa con dao làm bếp, nhiệt tình hỏi: "Cần em làm gì không?"
Thẩm Quyền nói: "Cậu cứ ở phòng khách chờ ăn cơm là được." Nếu không, chắc hắn nhịn không được, dùng con dao này chém đứt cổ Lương Chấp.
Lương Chấp đột nhiên cảm giác trên cổ mát mát, cậu s0 soạng, nói: "Em dọn chén đũa ra trước, chờ mong tay nghề của Thẩm ca."
Thẩm Quyền nở nụ cười dối trá: "Sẽ không để cậu thất vọng." Anh sẽ dùng tâm tư để nấu bữa cơm cuối cùng này cho chú mày.
Rất nhanh, bàn ăn được bày đầy những món Lương Chấp thích.
Lương Chấp thấy trán Thẩm Quyền mướt mồ hôi, cậu nịnh nọt đưa khăn qua: "Thẩm ca vất vả."
Thẩm Quyền không khách sáo với cậu, nhận khăn, nói: "Anh đi rửa mặt."
Lương Chấp ngồi xuống, nhịn không được cầm đũa gắp một miếng ớt xanh ăn, mùi vị này.
"Hệ thống!"
Hệ thống đã biết Lương Chấp muốn nói gì: "Không hổ là nhân vật chính, đúng không?"
Lương Chấp bị đồ ăn ngon bắt mất tâm hồn, não tàn nói: "Bộ dáng hợp gu tao, ngay cả đồ ăn nấu cũng hợp gu tao, mày nói thật đi, có phải mày cố ý mang tao tới thế giới này để tao và Thẩm Quyền yêu nhau không."
Hệ thống không thể nhịn được nữa: "Cậu bị điên hả!"
Thẩm Quyền đi đến bàn ăn, thấy vẻ mặt thỏa mãn của Lương Chấp, biết cậu đã nếm thử đồ ăn, hắn ngồi xuống, nói: "Hợp khẩu vị của cậu không?"
Lương Chấp gật đầu liên tục, nói: "Rất rất ngon! Thẩm ca, anh học nấu nướng thế nào vậy?"
"Học trong sách thôi." Thẩm Quyền hồi còn ở bệnh viện tâm thần, trừ lúc bị trói trên giường trị liệu, thời gian còn lại đều dùng đọc sách.
Thẩm Quyền và Lương Chấp có chung một quan điểm, chính là: thế giới trong sách khác với hiện thực tàn khốc.
Lương Chấp không cảm thấy kinh ngạc, dù sao là nhân vật chính trong tiểu thuyết trinh thám, loại kỹ năng như "đã thấy là không quên" hay "vừa nhìn là đã biết" dĩ nhiên phải có, cậu bật ngón cái, nói: "Lợi hại."
Lương Chấp nhớ tới sắp xếp công việc ngày mai, tuy là ngay tại thành phố, nhưng đi buổi sáng thì chắc chắn đến tối mới có thể đi xe trở về, cậu nói: "Thẩm ca, ngày mai em và tổng biên tập phải đi phỏng vấn, tối mai chúng ta lại cùng ăn cơm đi."
Thẩm Quyền tự động xóa mất nửa câu sau của Lương Chấp, hắn hỏi: "Lại xảy ra vụ án nào à?"
"Không không." Lương Chấp múc một bát canh dưa leo ăn: "Chỉ là giúp quảng bá cho một câu lạc bộ trượt ván."
Khác với Lương Chấp qua loa, Thẩm Quyền vốn thận trọng, vừa nghe đã phát hiện có mờ ám, hắn nói: "Loại đưa tin nhỏ này cần cả cậu lẫn tổng biên tập đi làm?"
"Tổng biên tập và hội trưởng câu lạc bộ là bạn tốt, nên để em đi phụ giúp chụp ảnh." Lương Chấp đơn giản kể lại lời Lục Nhất Phong nói.
Thẩm Quyền từng đọc tin do Lương Chấp đưa, đánh giá tổng quát là ở mức trung bình, nhưng mà đối phương hình như rất được tổng biên tập xem trọng, hắn nói: "Xem ra tổng biên tập rất yêu thích cậu."
Lương Chấp cười nói: "Đúng thế, tổng biên tập và ba mẹ em là bạn tốt, em vừa tốt nghiệp xong thì đến tòa soạn làm việc, chú ấy chăm sóc em rất nhiều."
Thẩm Quyền nghe vậy, không nói gì nữa.
Ăn được một nửa, Lương Chấp có điện thoại, cậu đứng dậy đi trả lời, Thẩm Quyền thừa dịp ngồi phía sau, lấy di động ra tra tin tức của tòa soạn, hắn nhanh chóng nhìn thấy tổng biên tập trong miệng Lương Chấp.
Lục Nhất Phong.
"Mộc Phong...... Phong." Thẩm Quyền lẩm bẩm, khóe miệng hắn nhếch lên, tựa như hiểu ra gì đó.
Người gọi cho Lương Chấp là Thẩm Quang Minh, đối phương mở miệng nói: "Ông bây giờ đang ở đâu?"
Lương Chấp nói: "Tôi ở nhà, làm sao vậy?"
Thẩm Quang Minh không muốn nói anh nghe được chuyện ở tiệm hoa, anh thăm dò: "Có muốn ra ngoài đi ăn không?"
Lương Chấp quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Quyền, quan hệ giữa hai anh em kém như vậy, cậu cũng không nên nói thẳng mình đang ăn cơm cùng Thẩm Quyền, đỡ cho Thẩm Quang Minh không vui.
Thẩm Quyền là nhân vật chính cần cậu bảo vệ, Thẩm Quang Minh đồng dạng là người bạn cậu coi trọng, cậu cũng không muốn hai bên phát sinh chuyện không vui.
Lương Chấp nói: "Không cần, tôi đã ăn đồ ăn ngoài rồi."
Tay cầm di động của Thẩm Quang Minh siết chặt lại, giọng điệu vẫn như bình thường: "Hẹn lần sau vậy."
"Được."
Kết thúc cuộc nói chuyện, Thẩm Quang Minh lại châm một điếu thuốc, anh ngồi xổm bên lề đường, vẻ mặt tối tăm, không sáng rỡ như thường ngày.
Lương Chấp nói dối, cái này có nghĩa đối phương và anh mình quả thật có gì đó mập mờ.
Chẳng lẽ là do lúc trước cùng nhau gặp nạn? Thẩm Quang Minh nhăn mày, anh không muốn cản trở Thẩm Quyền theo đuổi hạnh phúc, nhưng hai người là đàn ông, hơn nữa tình huống của Thẩm Quyền đặc biệt, việc này nếu để ba biết, sẽ dẫn tới bão táp kiểu gì, anh quả thật không dám nghĩ tiếp.
Lương Chấp trở lại bàn ăn, Thẩm Quyền lúc này nói: "Ngày mai anh muốn đi cùng cậu tới câu lạc bộ trượt ván, có thể chứ?"
Lương Chấp kinh hỉ, nói: "Đương nhiên có thể, nhưng mà sao anh lại muốn đi cùng em?"
Thẩm Quyền nói: "Anh có chút hứng thú với trượt ván, vừa lúc ngày mai không có việc gì, nên muốn đi xem."
Đối với Lương Chấp mà nói, Thẩm Quyền dù muốn đi theo cậu đủ 24 tiếng cũng được, cậu nói: "Để em gửi địa chỉ câu lạc bộ trượt ván cho anh, đến lúc đó ta gặp nhau."
Thẩm Quyền nói: "Không cần, cậu nói với tổng biên tập của cậu, để ngày mai anh đi chung xe với cậu."
Lương Chấp khó xử: "Này có chút không tiện lắm......"
Cậu là đi công tác, còn dám nói với lãnh đạo là muốn mang theo người ngoài, bộ muốn bị sa thải sao?
Thẩm Quyền lại tiếp tục: "Cậu bây giờ cứ gọi điện hỏi một chút, tổng biên tập thật yêu thích cậu, anh cho là ông ấy sẽ đồng ý."
"Dù có yêu thích cỡ nào cũng không thể làm càn như vậy được, em cũng không phải con của chú ấy......" Lương Chấp thấy Thẩm Quyền cứ kiên trì, thuận theo ý đối phương mà gọi đến số của Lục Nhất Phong, dù sao cũng chỉ hỏi một câu mà thôi.
Lục Nhất Phong nhận điện thoại: "Lương Chấp, có chuyện gì sao?"
Lương Chấp đã chuẩn bị sẵn sẽ bị mắng, nói: "Chú Lục, cháu có một người bạn nghe nói ngày mai chúng ta đi phỏng vấn ở câu lạc bộ trượt ván, nên muốn đi cùng xe chúng ta đến đấy xem thử, có được không ạ?"
Lục Nhất Phong nghe thấy hai chữ người bạn liền cảnh giác, ông không hy vọng có nhân tố bất ngờ cản trở kế hoạch giết người, ông nói: "Người bạn? Là Quang Minh à?"
Lương Chấp nhìn thoáng qua Thẩm Quyền, nói: "Không phải Quang Minh, là anh của Quang Minh, Thẩm Quyền, chắc chú có gặp qua anh ấy rồi."
"Thẩm Quyền......" Lục Nhất Phong nhanh chóng nhớ ra người này, ông có giao hảo với Thẩm gia, dĩ nhiên biết rõ năm đó, đứa con lớn nhà họ Thẩm được chuẩn đoán có nhân cách chống xã hội, bị đưa vào bệnh viện trị liệu nhiều năm.
Mỗi lần ông đến Thẩm gia làm khách, chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm Quyền, mãi đến lúc nghe nói đối phương tốt nghiệp, mở một tiệm hoa và dọn ra khỏi nhà, ông trong một chốc tò mò, đã giả bộ làm khách đến mua hoa mới nhìn thấy Thẩm Quyền.
Trong mắt ông, ba Thẩm năm đó đặc biệt nhẫn tâm, có lẽ là do nghề nghiệp và cá tính của đối phương nên không thể dễ dàng khoan nhượng cho một quả bom hẹn giờ như Thẩm Quyền ở bên cạnh mình.
Nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua, quả bom Thẩm Quyền này đã được tháo chưa?
Lục Nhất Phong nhớ tới hành vi cử chỉ không giống người bình thường của Thẩm Quyền, cảm thấy chắc cũng chưa tháo được.
Quả bom vẫn còn đang đếm ngược, đợi đến thời điểm thích hợp, nhất định sẽ nổ tung.
Đến lúc đó, người chịu sóng gió chắc chắn là ba Thẩm.
Nếu Thẩm Quang Minh muốn đi, Lục Nhất Phong ắt phải ngăn cản, nhưng nếu là Thẩm Quyền thì ông lại nảy ra một biện pháp tốt, sau khi giết Lương Chấp, cảnh sát nhất định sẽ điều tra những người có quan hệ gần, có Thẩm Quyền ở đây, có thể thu hút phần lớn sự chú ý của cảnh sát, nhất là vị đội trưởng Thẩm ghét ác như thù, có khi ông ta sẽ trực tiếp xem con mình là hung thủ, bắt lại.
Nghĩ vậy, Lục Nhất Phong cười một tiếng.
"Chú Lục?" Lương Chấp nghe thấy tiếng cười khẽ của Lục Nhất Phong, không hiểu tại sao.
Lục Nhất Phong nói: "Lâu rồi chú cũng không gặp thằng bé Thẩm Quyền kia, xe có chỗ, nó muốn đi cùng thì cứ để nó đi."
"A, vâng, cám ơn chú Lục." Lương Chấp kết thúc trò chuyện, sau đó vẫn không tài nào hiểu, "Chú Lục thế mà đồng ý, Thẩm ca, anh biết chú Lục sao, sao anh hiểu chú ấy vậy."
Thẩm Quyền cong môi, nói: "Anh nói mà, chú ấy yêu thích cậu, sẽ không từ chối ngay yêu cầu của cậu đâu."
Thẩm Quyền gần như có thể tin tưởng Lục Nhất Phong chính là tên Mộc Phong trên website, hắn bảo Lương Chấp đi hỏi chính là muốn xác nhận điều đó.
Một yêu cầu chắc chắn không được đồng ý lại được Lục Nhất Phong gật đầu, cái này có nghĩa Lục Nhất Phong nổi sát tâm với Lương Chấp.
Có một bộ phận sát nhân khi đối đãi với người chết thì đặc biệt khoan dung, giống như Thẩm Quyền sẵn lòng làm một bữa ngon vì Lương Chấp.
Đối phương đồng ý cho mình đi, chỉ sợ là có chút tâm tư, Thẩm Quyền cũng vui vẻ muốn xem đối phương sẽ bày ra trò gì.
Lương Chấp thì không nghĩ nhiều như Thẩm Quyền, cậu lúc đấy có chút nghi hoặc với thái độ của Lục Nhất Phong, nhưng chớp mắt đã vứt ra khỏi đầu, dù sao Thẩm Quyền có thể đi cùng là rất tốt, cậu lại cầm lấy đũa, nói: "Ăn thôi ăn thôi, Thẩm ca, sườn chua ngọt này của anh thật sự là rất ngon."
"Ừ, ăn nhiều một chút." Giọng điệu Thẩm Quyền dịu dàng, ánh mắt nhìn Lương Chấp lại không có bao nhiêu độ ấm, trong mắt hắn, Lương Chấp lần này chắc chắn phải chết.
Hắn sẽ nhờ tay Lục Nhất Phong gi3t ch3t đối phương.
Sau khi kết thúc bữa tối, Thẩm Quyền cầm túi rác Lương Chấp đưa, rời đi, hắn bước chậm trên đường, đi chưa tới 3 phút đã nhìn thấy mặt tiền tiệm của mình.
Nhà Lương Chấp cách tiệm của hắn rất gần.
Ở trước cửa tiệm, hắn nhìn thấy một thanh niên đứng hút thuốc, hắn đi qua, mỉm cười nói: "Đến đây lúc nào, sao không gọi điện cho anh?"
Thẩm Quang Minh dúi tắt thuốc lá trong tay, anh hỏi: "Anh hai, giờ cơm mà anh không ở nhà nấu, còn đi đâu?"
Thẩm Quyền nói: "Anh đi nhà Lương Chấp ăn cơm."
Thẩm Quang Minh lập tức cho rằng Thẩm Quyền nói dối: "Nhà Lương Chấp không ở hướng đó."
Thẩm Quyền trông cũng không quan tâm đến ánh mắt ngờ vực của Thẩm Quang Minh, hắn nói: "Đó là nhà mới của cậu ấy, hôm nay vừa dọn qua."
Thẩm Quang Minh sửng sốt một chút, anh không nghĩ Thẩm Quyền sẽ bịa lời nói dối kém cỏi như thế, vậy vấn đề ở đây, Lương Chấp đã có nhà ở, vì cái gì lại tìm một chỗ cách tiệm của anh hai gần như vậy.
Hơn nữa, còn lời nói của nhân viên, không lẽ......
Sắc mặt Thẩm Quang Minh lập tức trở nên khó coi, chuyện anh lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Thẩm Quyền chú ý tới biểu cảm của Thẩm Quang Minh, hắn nói: "Ngày mai, Lương Chấp cần đi phỏng vấn ở một câu lạc bộ trượt ván, anh sẽ đi cùng cậu ấy."
Thẩm Quang Minh giương mắt nhìn Thẩm Quyền, đối phương nói tiếp: "Lương Chấp vì anh mà xin với tổng biên tập, để anh có thể đi chung xe với cậu ấy đến đó."
Thẩm Quang Minh nghe vậy, vẻ mặt như đến ngày tận thế, ngay cả nói cũng không nói được.
Thẩm Quyền cố ý dùng từ ngữ dẫn sai Thẩm Quang Minh, chỉ cần Thẩm Quang Minh sinh ra hiểu lầm, nghĩ hắn và Lương Chấp cùng có tình cảm với nhau, vậy dù hắn có giết Lương Chấp cũng ít bị nghi ngờ.
Bởi vì hiện tại, bọn họ đang trong "thời gian yêu đương cuồng nhiệt".
Thẩm Quyền hạ giọng, giả bộ ủ rũ: "Quang Minh, chú không lẽ đang hy vọng anh và Lương Chấp không thành một đôi."
"Em thật không hy vọng hai người thành đôi." Thẩm Quang Minh lập tức thốt lên, hiển nhiên là nói thật tâm, nhưng sau đó anh lại thở dài, "Nhưng em cũng không muốn làm kẻ ác, anh chỉ cần không phạm tội thì anh chính là người thường, mà người thường yêu đương, em ngăn cản làm gì, huống chi một là anh trai em, một là bạn thân em."
"Hai người có thể yêu đương, mà trước mặt người khác thì giữ kẽ một tí, em sẽ giấu chuyện này thay hai người, về phía ba...... có thể kéo tới đâu thì kéo."
"Cám ơn." Vẻ mặt Thẩm Quyền thành khẩn, nhưng nội tâm thì hắn đã cười đến không kìm được.
Tại sao em trai hắn lại ngây thơ như vậy?
Cái chuyện hai bên cùng có tình cảm với nhau tào lao như vậy mà nó cũng tin, thậm chí còn không xác nhận với Lương Chấp bên kia.
Ha --- thật sự là cười chết người.
===================
(*) Túy Ông chi ý bất tại tửu, nhi tại hồ sơn thủy chi gian: Túy Ông chẳng phải say vì rượu, mà say vì phong cảnh. Hai câu thơ trong "Túy Ông đình ký" của Âu Dương Tu, văn học gia nổi tiếng thời Bắc Tống, có biệt hiệu là "Túy Ông".