Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 88

Thẩm Quyền cố ý làm Lương Chấp hiểu lầm.

Khi ta yêu một ai đó, chắc chắn sẽ làm ra vài hành động ngu ngốc.

Thẩm Quyền cũng không lạ khi Hồ Bình Phàm sẽ nghĩ đến cách này để thoát tội, trên thực tế, sau khi Hồ Bình Phàm bị bắt, hắn rất ít khi nghĩ tới gã đó.

Hắn nghĩ mình sẽ là một kẻ ôm nỗi hận cả đời, nhưng tự dưng chớp mắt một cái, hắn không còn hận nữa.

Đại khái là hắn có chuyện muốn làm, có người muốn yêu.

Nhưng đi cùng với yêu lại là cảm giác tự ti, Thẩm Quyền không chắc mỗi khi Lương Chấp ở cùng với hắn, cậu có thật sự vui vẻ hay không.

Khi Lương Chấp ở cùng người khác, cậu lúc nào cũng tươi cười, mà hắn thì lại từng đối xử thờ ơ lãnh đạm với cậu.

Nếu là người khác, thì làm sao mà còn yêu hắn được nữa?

Nhưng ở một mặt khác, sự bao dung mà Lương Chấp thể hiện lại làm hắn mừng thầm trong lòng: nhìn đi, thằng nhóc này yêu mình đến mức bi lụy như vậy, cả đời này chắc chắn sẽ không rời khỏi mình.

Nhưng nếu em biết tôi phạm sai lầm, em còn có thể yêu tôi không?

Thẩm Quyền cảm thấy mình đang vùng vẫy trên biển rộng, hắn vươn tay về phía Lương Chấp, nhưng ngay cả hắn cũng không rõ hắn nên hy vọng Lương Chấp sẽ cứu hắn lên, hay là hắn muốn kéo đối phương xuống dưới.

Hắn im lặng, nhưng trong thâm tâm lại đang hồi hộp chờ câu trả lời của Lương Chấp.

Hồi hộp thấp thỏm như phạm nhân chờ tuyên án.

Hệ thống đáng thương không có chức năng treo máy, nó thật ra vẫn luôn ở đây, nó thấy Lương Chấp hiểu lầm Thẩm Quyền giết người, nó nghĩ Lương Chấp sẽ giống như mọi lần, sẽ lúng túng hoảng hốt giục hỏi nó phải làm gì bây giờ.

Nhưng lúc này, hệ thống đợi một hồi lâu, Lương Chấp vẫn không gọi nó.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Lương Chấp suy nghĩ rất nhiều khả năng và giả thiết.

Bên lý trí cho rằng Thẩm Quyền không giết người, đối phương là nhân vật chính, một khi giết người thì cốt truyện không thể sửa đúng được nữa, hệ thống sẽ tuyên bố thẳng nhiệm vụ thất bại mới đúng.

Nhưng bên tình cảm lại nói, Thẩm Hổ là một trong những kẻ đầu sỏ tạo nên bao nhiêu năm đau khổ cho Thẩm Quyền, nếu ông bị giết thật, thân là độc giả, cậu chẳng thể nào thốt nên lời khuyên bảo Thẩm Quyền nên đi tự thú.

Nhất là chính bản thân cậu thông qua thị giác của Thẩm Quyền, chứng kiến tất cả đau khổ đấy.

Cậu rất thích xem nhân vật chính báo thù, tự tay đâm chết kẻ thù, nhưng sau khi đọc xong hết truyện, cậu lại nghĩ, nếu nhân vật chính không phải trải qua đau khổ và tăm tối thì tốt biết bao.

Khi tay đã dính máu giết người, âm u trong nội tâm của nhân vật chính sẽ vĩnh viễn không thể tiêu tan.

Lương Chấp không dám hỏi thẳng Thẩm Quyền có thật đã giết người không, cậu đột nhiên sợ hãi, nếu Thẩm Quyền trả lời phải, vậy cậu nên nói gì tiếp theo?

Bụng đột nhiên truyền đến đau đớn, giúp Lương Chấp giãy thoát khỏi mớ suy nghĩ lộn xộn.

Thẩm Quyền sẽ không giết người --- vết thương trên bụng cậu chính là bằng chứng rõ nhất.

Cảm xúc của Lương Chấp cũng bình tĩnh lại, cậu nói: "Tay phải của em đau quá."

Thẩm Quyền nghe vậy bèn đứng dậy, đi qua xem xét, nhưng hắn bất ngờ bị Lương Chấp ôm chầm lấy, hắn cứng người, đầu óc đột nhiên trống rỗng.

"Thẩm ca, người nhà em đã định cư nước ngoài từ lâu rồi, mấy năm nay, em chỉ có một mình." Hai tay Lương Chấp vẫn không sử dụng lực được, chỉ cần giãy nhẹ là có thể thoát ra, nhịp thở của cậu run rẩy, giống như giây tiếp theo sẽ bật khóc, "Anh bây giờ... chỉ có một mình, chúng ta kết bạn sống chung đi, anh thấy có được không?"

Thẩm Quyền nghe vậy thì đau xót trong lòng, hắn hối hận, hắn không nên thử, cũng không nên chà đạp lên tình cảm của Lương Chấp dành cho hắn.

Đây là một loại tổn thương --- hắn thật sự là thằng khốn nạn.

Hắn vươn hai tay, đáp lại cái ôm của Lương Chấp, kề tai nói nhỏ: "Thật xin lỗi, sự tình không phải như cậu nghĩ, tôi không làm hại Thẩm Hổ."

Lương Chấp nghe vậy thì hai mắt sáng ngời, cậu biết mà! Nhân vật chính mà cậu yêu thích nhất thế nào lại làm việc vi phạm pháp luật chứ! Không bao giờ đâu!

Cậu muốn buông hai tay, nhưng đột nhiên, trí thông minh ngóc dậy, cậu dời mắt sang chỗ khác, tiếp tục dùng giọng bi thương, hỏi: "Anh còn chưa trả lời... câu hỏi của em."

Thẩm Quyền thông minh cả đời, làm sao lại nghĩ rằng sẽ có ngày mình bị Lương Chấp gài một ván, cả đầu hắn bây giờ đều là làm thế nào để Lương Chấp vui lên: "Được, cậu muốn ăn cái gì, tôi đều nấu cho cậu."

Sau khi buông tay, Lương Chấp cúi đầu, nhìn chằm chằm cái chăn trắng như tuyết, cậu rầu rĩ nói: "Em muốn ở một mình."

Thẩm Quyền-làm-Lương-Chấp-thương-tâm tự giác hối lỗi, hắn đứng dậy, nói: "Tôi đi mua nước trái cây, nếu cậu có chuyện gì thì bấm chuông gọi bác sĩ."

"Vâng." Lương Chấp vẫn cúi đầu, cậu sợ Thẩm Quyền nhìn thấy vui sướng sắp không kìm được trong mắt mình.

Sau khi Thẩm Quyền rời khỏi phòng bệnh, Lương Chấp mới ngẩng đầu, thở dài một hơi.

Cậu nằm dang tay dang chân trên giường, cười hí hí với hệ thống: "Hê hê, hình như Thẩm Quyền có hơi để ý đến tao."

Hệ thống nhìn đường tình cảm đã đầy điểm, nó im lặng không nói gì.

"Nhưng mà, tuy Thẩm Quyền không có giết Thẩm Hổ, có vẻ anh ấy biết nguyên nhân bác Thẩm mất tích, không hổ là nhân vật chính!" Lời tâng bốc ngu ngốc quen thuộc làm hệ thống phải sợ hãi rốt cuộc tái xuất giang hồ.

Hệ thống nhịn không nổi nữa: "Thế mà còn không đi sửa chữa cốt truyện??? Hả?!"

Lương Chấp: "Mày rốt cuộc đăng nhập rồi, cưng ơi!"

Hệ thống "hứ" một tiếng, tỏ vẻ cực kỳ khinh thường với xưng hô thân thiết của Lương Chấp cho nó.

Lương Chấp cũng không quan tâm, nếu cậu quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này, thì cậu không phải là Lương Chấp nữa, cậu nói: "Vết thương trên tay tao khép lại rồi, ngoại trừ không thể dùng sức thì hoạt động bình thường vẫn làm được, mày yên tâm, quá vài ngày, tao ra viện rồi, tao sẽ hẹn anh Đỏ đi thăm dò cốt truyện."

Hệ thống hỏi: "Sao cậu không đi cùng Thẩm Quyền?"

Lương Chấp nói: "Hầy! Thẩm Quyền là người văn nhã, ngộ nhỡ gặp nguy hiểm, bị thương thì làm sao? Mà anh Đỏ thì da dày thịt béo, thân thủ rất mạnh, có thể bình yên vô sự trước tên vác búa thì có ảnh ở đây, đầm rồng hang hổ đều đi được tuốt."

Hệ thống: "......" Không biết, nếu Thẩm Quyền nghe được suy nghĩ của Lương Chấp thì sẽ có vẻ mặt thế nào.

Thẩm Quyền xách một túi hoa quả to, hắn ở cửa bệnh viện chứng kiến cảnh bác sĩ và y tá đang đẩy một chiếc cáng chạy vào trong.

Bốn người cảnh sát đi theo sau các y tá và bác sĩ, nhóm người này làm ai cũng phải chú ý.

Thẩm Quyền nghiêng người nhường đường, khi chiếc cáng lướt qua, hắn nhìn thấy một bộ mặt cực kỳ dọa người.

Đối diện với ánh nhìn của gã đó, chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, hắn nhìn thấy đôi môi đỏ như máu của gã nở nụ cười, trông như nụ cười thắng lợi.

Thẩm Quyền cụp mắt, rồi ngẩng đầu, nhìn đăm chiêu lên chữ thập màu đỏ trên nóc bệnh viện.

Cứu một kẻ xấu, sẽ hại chết vô số người tốt.

Thế giới này vốn đã không có công bằng, thậm chí cả sự đúng sai, trong mắt người khác nhau cũng sẽ trở nên khác nhau.

Thẩm Quyền rất ít khi lâm vào mờ mịt, hắn nghĩ, dù là đúng hay sai, hắn chỉ cần kiên định thực hiện lựa chọn của chính mình.

Hắn lấy di động ra, gọi vào một dãy số, bên kia nhanh chóng bắt máy, hắn nói: "Bác sĩ Vương, ông có khỏe không?"

Đầu dây bên Vương Thư có tiếng thở nặng nhọc, như là không thể tin được Thẩm Quyền còn có thể gọi điện cho ông, từ sau khi biết chân tướng, ông như phát điên, cả ngày ở trong nhà không gặp ai, thậm chí từng có ý nghĩ tự sát trong đầu.

Nhưng ông không dám, nếu ông có dũng khí tự sát, thì năm đó đã sớm xuống địa ngục tạ tội vì nỗi áy náy với vợ và con.

Giọng Vương Thư run rẩy: "...... Thật xin lỗi."

Thẩm Quyền nhếch môi: "Lời xin lỗi thì ông nói nhiều lắm rồi, ông có còn nhớ mình đã nói nếu tôi cần, ông sẽ làm tất cả mọi thứ cho tôi. Ông có định giữ lời hứa này không?"

Vương Thư gấp gáp đến không kịp nghĩ nhiều, chỉ muốn chuộc tội: "Có giữ, cháu muốn chú làm gì, chú đều làm hết! Kể cả giết người!"

"Tôi là công dân tuân thủ pháp luật, sao lại để ông đi giết người được." Thẩm Quyền nói, "Chắc ông có xem phiên tòa trực tiếp hôm nay của Hồ Bình Phàm chứ?"

Vương Thư: "Có xem, thằng súc sinh đó vậy mà muốn giả làm bệnh nhân tâm thần để thoát tội!"

Thẩm Quyền nói: "Nếu gã ta muốn giám định tâm thần, chỉ cần ông xin làm giám định cho gã, tòa án nhất định sẽ đồng ý."

Giọng nói của Vương Thư chứa đầy hận ý: "Chú hiểu rồi, chú nhất định sẽ không để cho thằng đó toại nguyện."

"Hửm? Tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi, tôi muốn ông chứng minh gã đó quả thật có bệnh tâm thần." Thẩm Quyền nói.

Vương Thư kinh ngạc: "Chú không hiểu."

"Ông sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi, bây giờ cứ làm theo lời tôi nói." Thẩm Quyền cúp máy, hắn đi đến gần phòng cấp cứu, đứng xa xa nhìn đèn phòng đang sáng màu đỏ, hắn nhớ lại cảnh Lương Chấp được đẩy vào trong phòng cấp cứu ngày hôm đó.

Đôi mắt của Thẩm Quyền tối lại, hắn không thể chịu được nỗi đau đớn suýt mất đi Lương Chấp thêm một lần nào nữa.

Cho nên những mối nguy hiểm ngầm này, hắn phải tiêu diệt toàn bộ.
Bình Luận (0)
Comment