Chung Văn Thịnh chưa bao giờ cảm thấy mình từng làm Chung Văn Thanh khó xử, ở trong mắt hắn, kia sao có thể là khó xử đâu, hắn muốn khó xử một người, Chung Văn Thanh còn có thể tung tăng nhảy nhót đứng trước mặt hắn? Nhưng mà, thế giới cũng không phải xoay chuyển xung quanh Chung đại thiếu, đó chỉ là cái nhìn cá nhân của Chung Văn Thịnh. Chung Văn Thanh sinh ra chính cậu không thể chọn cha mẹ, mẹ cậu đem cậu bán đi cũng không phải lựa chọn của cậu, việc cậu không được vào Chung gia, cậu cũng ghi tạc trong lòng.
Vào một buổi sáng đẹp trời, Chung Văn Thanh đi tìm người cha sinh vật học của cậu, sở dĩ gọi là sinh vật học, bởi vì đó là tên khoa học trên giấy xác nhận ADN, gọi ba ba? Cậu không có dũng khí kêu, cậu chỉ cảm thấy ghê tởm.
Tịch Khả Lam miệt thị cậu, khinh thường cậu, cho cậu một cái tát, xét đến cùng là bởi vì mẹ cậu đã làm chuyện sai, con thế mẹ chịu, thiên kinh địa nghĩa. Chung Văn Thịnh không muốn cậu làm em trai, Chung Văn Thanh cũng không hận hắn, thậm chí có thể lý giải hắn, ai muốn con trai kỹ nữ làm em trai.
Nhưng Chung Gia Anh, Chung Văn Thanh rất lâu đều không nghĩ ra, vì sao ông ta lại có thể coi thường cậu đến mức này. Nếu ông không muốn có con, vì cái gì còn muốn đem cậu mua về, mua về xong lại vứt bỏ? Chung Văn Thanh muốn cười.
Bởi vì quan hệ với Chung Văn Thịnh, Chung Văn Thanh rất nhanh liền gặp được Chung Gia Anh.
Chung Gia Anh thấy cậu tới, không kinh ngạc, cũng không kiêng dè, thản nhiên bảo cậu ngồi trên sô pha phòng khách, nhưng thật ra Chung Văn Thanh âm thầm kinh ngạc một chút, khi nước trà bưng lên, Chung Gia Anh hỏi cậu có chuyện gì, ngữ khí bình tĩnh, Chung Văn Thanh nhìn ông một cái, phát hiện người cha trong ký ức bây giờ đã già rồi, ngày tiệc mừng thọ Chung Văn Thanh chỉ lo việc Chung Văn Thịnh cầm tay cậu, không có chú ý người khác, hiện tại cậu nhìn Chung Gia Anh, đột nhiên phát hiện sau khi Chung Văn Thịnh già rồi, có lẽ chính là bộ dáng này, đại khái hiếu thắng một chút, nói ra không cho người khác xen vào một chữ, một cái bạo quân cao cao tại thượng.
Nghĩ đến so sánh này, Chung Văn Thanh một chút không được tự nhiên bỗng nhiên chậm rãi biến mất, cậu ngẩng đầu cùng Chung Gia Anh trần thuật mục đích tới của mình, cậu nói cho Chung Gia Anh, người thừa kế duy nhất của ông cùng con riêng ngủ trên một cái giường, có lẽ ông không thèm để ý, nhưng thân thể tôi đặc thù, Chung Văn Thịnh muốn tôi sinh đứa con cho hắn, tôi tưởng, ngài cùng phu nhân ngài cũng sẽ không muốn đứa nhỏ này.
Con trai trưởng cùng con trai riêng lăn lên giường với nhau, vốn dĩ chính là gièm pha, hiện tại bọn họ không chỉ làm, còn muốn làm ra trẻ con. Chung Gia Anh nghe xong ngây ngẩn cả người, ông nhìn chằm chằm Chung Văn Thanh, muốn phân biệt xem cậu nói thật hay nói dối, nhưng nghĩ lại, cậu hà tất phải lừa ông, Chung Văn Thịnh đối với cậu không tốt sao? Chuyện cậu có thể sinh con, Chung Văn Thịnh che đến kín mít, Tịch Khả Lam khẳng định một chút cũng không biết.
Chung Gia Anh hỏi cậu muốn gì? Chung Văn Thanh nắm chặt ngón tay, rũ mi mắt nói: "Trên đời này, không còn có Chung Văn Thanh."
Chung Gia Anh trầm mặc một chút, lần đầu tiên ông nghiêm túc đánh giá Chung Văn Thanh. Ông vẫn luôn đối với đứa con này có chút coi thường, là vì ông cảm thấy đứa nhỏ này không bằng Chung Văn Thịnh, không chỉ có xuất thân đê tiện, năng lực cùng Chung Văn Thịnh kém quá nhiều, thậm chí cậu còn chẳng có tư cách so với Chung Văn Thịnh.
Nhưng những lời mà cậu đã nói hôm nay, khiến Chung Gia Anh cảm thấy mình có lẽ đã bỏ qua đứa nhỏ này, nếu có cơ hội, sẽ có một ngày, có lẽ cậu sẽ làm nên sự nghiệp của mình.
Bất quá, việc cậu là em trai có cùng chung huyết thống với Chung Văn Thịnh như thế nào cũng rửa không sạch, bọn họ nếu có con, Chung Gia Anh không dám nghĩ tiếp.
Chung Văn Thanh yêu cầu, ông đáp ứng rồi.
Chung Văn Thanh nói một tiếng cảm ơn, đứng dậy rời đi.
Cậu không biết, thời điểm cậu đứng lên, Chung Gia Anh nhìn chằm chằm bóng dáng cậu trong chốc lát, ánh mắt buồn bã.
Chung Văn Thịnh hiện tại đặc biệt bận rộn, công ty luôn không ngừng xuất hiện đường rẽ, hắn vội đến chân không chạm đất,tuyển vài cái chủ quản, sấm rền gió cuốn ban bố điều lệ mới, hoàn toàn đem cơ sở ngầm mà Chung Gia Anh lưu tại công ty quét sạch sẽ.
Chờ hắn hơi chút rảnh rỗi, về đến nhà khi dễ em mình, lại phát hiện Chung Văn Thanh dịu ngoan đến kỳ cục, muốn hôn liền hôn, muốn ôm một cái liền ôm một cái, thời điểm lên giường, thân thể mềm mại làm người muốn đem cậu xoa vào trong thân thể, Chung Văn Thịnh không biết Chung Văn Thanh nghĩ như thế nào, nhưng hắn rất vui lòng Chung Văn Thanh có chuyển biến như vậy, lão bà của mình sao, ai muốn ở trên giường giống cưỡng gian.
Ngoài ý muốn là có một ngày, bọn họ cùng nhau đi ra ngoài nghỉ phép, khi đó Chung Văn Thanh đã tiến vào một khu nhà danh giáo tại H thị học đại học, Chung Văn Thịnh vừa lúc nhàn rỗi, liền dẫn cậu đi làng du lịch tỉnh ngoài chơi hai ngày.
Làng du lịch nguyên bản chính là Chung gia khai phá, Chung Văn Thịnh để lại một phòng, lần này vừa lúc mang Chung Văn Thanh đến xem, Chung Văn Thanh có rất ít cơ hội đi ra ngoài chơi, thứ nhất, vì Chung Văn Thịnh tiếp quản công ty tương đối sớm, khiến hắn bận rộn một thời gian, thứ hai, cho dù cậu muốn đi, lại không ai hỏi Chung Văn Thanh muốn ra ngoài hay không.
Chung Văn Thịnh căn bản sẽ không nghĩ đến, hắn tâm huyết dâng trào mang Chung Văn Thanh đi bờ biển thả lỏng tâm tình, lại tận mắt nhìn thấy Chung Văn Thanh từ trên vách núi rơi vào trong biển.
Ngày đó bọn họ cùng đi lên núi cắm trại dã ngoại, chuẩn bị một bên ăn đồ nướng BBQ, một bên nghe tiếng sóng biển đánh vào nham thạch đen, lúc ấy Chung Văn Thanhdựa vào ngực hắn, bọn họ ngồi trên cỏ nhìn ngôi sao trên bầu trời đêm, buổi tối không có ánh trăng, ngôi sao giống như kim cương dừng trên bầu trời, nhìn phương xa chiếu trên mặt nước, phảng phất biển trời hòa thành nhất thể, nước biển đong đưa ảnh ngược của sao trời lộng lẫy, cảnh sắc cực kỳ mỹ lệ.
Chung Văn Thanh đột nhiên kêu hắn: "Chung Văn Thịnh."
Chung Văn Thịnh nghe vậy sửng sốt, chờ phản ứng lại đây, trong lòng có chút giật mình, nhưng lại có một loại vui sướng nảy lên: "Cái gì, bảo bối?"
Chung Văn Thanh từ trong lòng hắn ngồi thẳng thân thể, trợn tròn mắt nhìn hắn. Đôi mắt Chung Văn Thanh rất lớn, mắt hai mí rõ ràng, khi nhìn lập lòe ánh sáng giống ngôi sao, sáng ngời lại thanh triệt, Chung Văn Thịnh theo bản năng tưởng cúi người hôn khóe miệng cậu, Chung Văn Thanh trước một bước dùng lòng bàn tay che lại bờ môi hắn, một cái tay khác chống ngực hắn, ngăn cản hắn tới gần.
Chung Văn Thịnh thấy cậu biểu tình nghiêm túc, hừ cười một tiếng, không có phản kháng.
Chung Văn Thanh còn đang xem hắn, Chung Văn Thịnh chưa bao giờ sợ bị người xem, huống chi Chung Văn Thanh xem hắn sẽ chỉ làm hắn càng ngày càng nóng lên, Chung Văn Thanh tựa hồ phát hiện ánh mắt hắn thay đổi, lập tức buông ra tay, đứng lên.
"Em qua bên kia nhìn xem, ca ca không được cùng đi." Chung Văn Thanh chỉ chỉ phương hướng huyền nhai.
Chung Văn Thịnh gật gật đầu, nghe theo cậu phân phó, trong khoảng thời gian Chung Văn Thanh này ngoan đến hắn muốn càng thêm sủng cậu, trước kia hắn đối với Chung Văn Thanh là muốn ngôi sao liền trích ngôi sao, hiện tại Chung Văn Thanh nếu nói muốn muốn ngôi sao, vậy cả ánh trăng hắn đều cùng hái xuống cho cậu.
Hắn liền như vậy cười nhìn bảo bối của hắn đi hướng huyền nhai, thẳng đến cậu càng chạy càng gần, Chung Văn Thịnh ý cười cũng thu lại, tới khi Chung Văn Thanh đến quá gần, hắn cầm lòng không đậu mà đứng lên, lớn tiếng kêu Chung Văn Thanh đứng lại, hắn không biết tiếng nói của hắn đã mất đi trấn định cùng bình tĩnh, sợ tới mức Chung Văn Thanh quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Chung Văn Thịnh hình dung không được ánh mắt đó của Chung Văn Thanh, tựa hồ đối với hắn có chút không tha, nhưng bước chân đi về phía trước của cậu lại cực kỳ kiên định, đôi mắt Chung Văn Thịnh không dám chớp một chút, Chung Văn Thanh liền như vậy làm trò trước mặt hắn, từ trên vách núi ngã xuống.
Chung Văn Thịnh tiến lên, cái gì cũng không nghĩ, bảo bối của hắn, chấp niệm sâu nhất của hắn, em làm sao dám liền như vậy rơi xuống biển?
Em đã chết, ta sẽ như thế nào?
Vào lúc Chung Văn Thanh nhảy xuống, bảo tiêu vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh cũng trở tay không kịp, thật sự là Chung Văn Thanh không hề dự triệu liền nhảy, một chút dấu hiệu đều không có, mà Chung Văn Thịnh lại muốn nhảy xuống dưới, những người khác đều phản ứng lại đây, gắt gao mà bám trụ người hắn, đem hắn từ huyền nhai túm trở về.
Tất cả mọi người sợ hãi Chung Văn Thịnh nhảy xuống như vậy, huyền nhai cao mấy trăm mét, phía dưới đều là nham thạch, tuy nói buổi tối nước biển dâng lên, nhưng lực đánh từ trên cao rơi xuống đủ để cho một người chết ở đáy biển.
Chung Văn Thanh một đứa con riêng, chết liền chết.
Nhưng Chung Văn Thịnh chỉ có một.
Tất cả mọi người trong lòng hiểu rõ.
Chỉ có Chung Văn Thịnh biết, Chung Văn Thanh không có, kia lực lượng hắn tích tụ động lựccùng cha mẹ đối kháng cũng không còn.
Thời niên thiếu hắn gặp được Chung Văn Thanh, hắn nhìn đến đứa bé nho nhỏ sợ hãi nhìn hắn, khi biết được hắn là ca ca mình, lại dùng nhụ mộ ánh mắt nhìn hắn, hơn nữa ánh mắt đứa nhỏ này rất đẹp, nhìn vào thực chân thành tha thiết, mắt hai mí to tròn, tròng mắt đen láy, bộ dáng tuấn tú giống cái tiểu thiên sứ.
Ngay từ đầu hắn cũng không trút xuống nhiều cảm tình cho cậu, chẳng qua lại một cái đệ đệ tư sinh tử, hơn nữa địa vị mẹ đẻ lại đê tiện, một chút uy hiếp với hắn đều không có, nhưng cậu lại đáng thương như vậy, mẹ đẻ vừa mới chết, cha ruột cũng không cần, chỉ cần một cái quyết định của hắn, lập tức cậu liền bị vứt bỏ, một người đi đối mặt với xã hội tàn khốc, những cái nhụ mộ ánh mắt đó đều sẽ trở nên vô dụng.
Nhưng Chung Văn Thịnh vẫn là đem cậu lưu lại, rốt cuộc cậu không hề có lực uy hiếp, bộ dáng nhút nhát sợ sệt cũng làm người không đành lòng. Cậu liền như vậy ở bên cạnh hắn chậm rãi lớn lên, càng ngày càng không muốn xa rời hắn, cả ngày vây quanh hắn, không có người so với cậu càng tới gần hắn, cũng không có người so với cậu càng tín nhiệm hắn, hắn đối với cậu hoàn toàn yên tâm, không biết khi nào, hắn phát hiện hắn không thể chịu đựng có người xa lạ cắm vào thế giới của hắn cùng Chung Văn Thanh, hắn muốn Chung Văn Thanh chỉ chú ý đến hắn.
Đây là một loại bệnh trạng cảm tình, Chung Văn Thanh so bất luận kẻ nào đều rõ ràng, chính là kia lại có cái quan hệ gì.
Chung Văn Thanh vốn dĩ chính là người của hắn, em trai cũng thế, bạn đời cũng thế, đời này cậu chỉ có thể cùng hắn đi qua.
Nhưng Chung Văn Thanh không còn nữa.
Em ấy không còn nữa.
Bảo bối của hắn, chán ghét hắn đến tình nguyện đi tìm chết.
Liền thi thể đều tìm không thấy, có phải cậu đã sớm lên kế hoạch, ngay cả thi thể đều không muốn cùng hắn có nửa điểm liên quan.
Cậu hận hắn.
Chung Văn Thịnh nhìn nước biển đen kịt, chậm rãi che lại mặt mình.
Bảo bối, ta đã biết.
Em hận ta.
Em không thích ta.
Em chỉ muốn một cái ca ca.
Ta làm ca ca của em.
Em đừng tức giận nữa.
Nhưng, tại hải vực này vớt suốt một tháng, thi thể Chung Văn Thanh vẫn không tìm được.
Chung Văn Thịnh rốt cuộc chết tâm, hắn không quay đầu lại rời đi làng du lịch kia.
Thời điểm hắn đi, ánh mặt trời vừa lúc, ấm áp chiếu vào người hắn, như thế sáng ngời cùng ôn nhu, chúng nó chậm rãi thấm vào thân thể hắn, ở trong thân thể hắn hòa tan, chính là hắn vẫn cứ cảm thấy lạnh.
Lạnh lẽo từ sâu trong cốt tủy.
Chung Văn Thịnh nghĩ, cứ như vậy đi, bảo bối, hận ta đi, đây đều là ta thiếu em.
Chung Văn Thịnh bỗng nhiên cảm thấy có một loại nhẹ nhàng thoải mái, hắn ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ chói mắt, chiếu đến hắn không mở mắt ra được, hắn khép lại mắt, trong ánh mắt một mảnh khô cạn, không có một chút nước mắt.