Bị Chồng Ruồng Bỏ Cũng Tiêu Dao

Chương 2

Đầu óc Mạnh Nam nhanh chóng chuyển động, chẳng lẽ đây là một cuộc hôn nhân hào môn đối hào môn, liền vì hiện tại Đường gia suy tàn, cho nên hắn liền muốn từ hôn, nếu cho dù thật sự không thích nàng, thì cũng không cần phải đợi đến lúc này mới lui hôn nha.

Đợi đến khi kiệu hoa nâng đến cửa lớn lại nói từ hôn, đem người đuổi tại cửa có phải quá độc ác hay không.

Hừ, trong lòng âm thầm hừ lạnh, tốt lắm, thế nhưng hiện tại nàng đã chiếm dụng thân thể này, cũng nên vì nàng ta làm chút gì đó mới được.

Ở hiện đại phức tạp như vậy, trong thương trường lại càng hiểm ác hơn, nàng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đều có thể tạo lập được một thiên hạ, đều có thể từ trên tay lão hồ li đoạt về hết tất cả, huống chi ở cổ đại lạc hậu này, còn có một cái vỏ Đường gia như thế làm phương tiện.

Xem ra, cuộc sống về sau của nàng, sẽ không quá nhàm chán, nam nhân, ngươi hãy chờ tiếp chiêu đi, sẽ có lúc ngươi phải hối hận.

Rất phiền chán loại trường hợp day dưa kéo dài này, nàng hiện tại rất muốn, trực tiếp quăng bỏ nam nhân này, một cái xoay người hoàn mỹ, tiêu sái rời đi, nhưng mà nếu nàng làm như thế lại sẽ làm cho nam nhân kia hoài nghi…

Dù sao, nam nhân chính là tiện như vậy, ngươi chủ động theo đuổi, thậm chí bám dính vào hắn, hắn lại chỉ e tránh thoát không kịp, nhưng nếu như ngươi không đem hắn để vào mắt, trực tiếp không nhìn đến hắn, hắn lại không cam lòng.

Nam nhân trước mặt này hoàn toàn chính là loại nam nhân tự đại cuồng vọng mà nàng nói, cho nên, nàng chỉ có thể nhịn nữa… Chỉ là, nàng cũng phải cố thêm một chút mới được.

“Tướng công, người không thể không cần ta, người không cần ta, ta làm thế nào sống nha, hụhụhụ….” Cực lực ép buộc vài giọt nước mắt xuất ra, nàng rất là thương tâm khóc, trong lòng âm thầm suy nghĩ có cần làm theo ba lợi của nữ nhân một khóc hai nháo ba thắt cổ không, hay là trực tiếp đem nam nhân này giết chết, bất quá nàng sợ đến lúc đó, chỉ sợ ngay cả chíh mình cũng sẽ ghê tỏm đến chết.

“Cút, về sau không được để cho ta nhìn thấy ngươi nữa.” Rất tốt, nam nhân này không có tính nhẫn nại, lại càng không phải loại người thương hoa tiết ngọc, nhìn dáng vẻ khóc sướt mướt kia của nàng, vẻ chán ghét trên mặt lại càng tăng lên.

Nói vừa xong, liền không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, hình như nếu nhìn nhiều thêm một lần, liền ô uế ánh mắt của hắn, nhanh chóng ôm nữ nhân yêu diễm kia, thẳng tấp đi vào trong phủ.

Hắn chưa từng xoay người, cho nên không có phát hiện, sau khi hắn xoay người đi vào, khoé môi của nàng lại tràn ra một tia cười khẽ quyến rũ như hoa.

Tự do muôn năm, tự do rất đáng quý nha.

“Tiểu… Tiểu thư… Bây giờ làm sao đây???” Tiểu nha đầu cũng đã hoảng đến muốn khóc, nàng chẳng qua chỉ là một nha đầu, nàng không thể giúp gì được cho tiểu thư.

“Trở về.” Môi đỏ mọng khẽ mở, thản nhiên lạnh nhạt nói, trên mặt tìm mãi cũng không thấy nửa điểm đau sót cùng đáng thương vừa rồi, ngược lại nhiều thêm vài ohần hiểu rõ hết thảy nhân tình, rõ ràng chỉ là giọng nói nhẹ nhàng thản nhiên, nếu như nàng đã xuyên qua đến nơi này, vậy có phải Mục Diễm cùng Tiểu Vũ cũng sẽ xuyên qua đến đây không.

Nàng phải có đủ thế lực cùng tài lực để tìm bọn họ.

“Hồi… Trở về… Tiểu, tiểu thư liền, liền trở về như vậy?” Tiểu nha đầu mở to mắt nhìn nàng, vẻ mặt khó có thể tin, thậm chí còn hoài nghi nàng có phải nghe lầm hay không.

Nếu mà cứ như vậy đi trở về, về sau tiểu thư chỉ sợ sẽ bị toành kinh thành chê cười, hơn nữa trong lòng tiểu thư lại yêu Mô Dung thiếu gia như thế, làm sao có thể liền như vậy trở về chứ, hơn nữa nhìn dáng vẻ tiểu thư, hình như cũng không có quá nhiều thương tâm cho lắm.

Tiểu thư vào giờ phút này, cùng trước kia hình như không giống nhau, tiểu thư trước kia, nhát gan không có chủ kiến, gặp chuyện chỉ biết khóc, ngay tại vừa rồi, còn khóc đến ruột gan đứt đoạn, nói cái gì cũng không quay về, bây giờ tại sao lại biến thành như thế???

Tiểu thư sẽ không quá thương tâm đi.

“Nếu không thì sao? Nếu không thì ngươi đi mua một sợ dây thừng, để ta treo cổ ở trước cửa Mộ Dung phủ.” Nhìn dáng vẻ giật mình của tiểu nha đầu, Mạnh Nam âm thầm buồn cười, nàng đương nhiên biết, biểu hiện hiện tại của nàng quá mức khác thường, nếu mà là nữ nhân trước kia, chỉ sợ chết cũng sẽ không trở về.

“Đừng, đừng… Đừng… Tiểu thư, người trăm ngàn lần cũng không cần doạ Hồng Ngọc, người trâm ngàn lần không cần luẩn quẩn trong lòng, nếu như người chết đi, lão gia, phu nhân cũng sẽ thương tâm đến chết nha.” Tiểu nha đầu tin là thật, vẻ mặt kinh hoảng hô, giống như rất sợ nàng sẽ thật sự làm ra việc ngốc như vậy, hai tay gắt gao giữ chặt cánh tay nàng.

“Phốc.” Mạnh Nam nhịn không được liền phì cười ra tiếng, nha đầu này thật đúng là đáng yêu, dễ dàng bị doạ như vậy:”Tốt lắm, đi thôi, đi trở về.”

“Tiểu, tiểu thư… Người… Người thế nhưng lại có thể nở nụ cười?” Nha đầu lại kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày mới lấy lại tinh thần. Loại tình hình như thế này, tiểu thư lại có thể cười được sao?

Mạnh Nam không để ý đến kinh ngạc của nàng ta, trực tiếp ngồi lên kiệu hoa, nơi này dù sao cũng là bên ngoài Mộ Dung phủ, nàng không muốn làm cho người khác hoài nghi.

Tiểu nha đầu vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, vừa rồi có phải mắt nàng bị hỏng rồi hay không, làm sao có thể nhìn thấy tiểu thư đang cười chứ, tiểu thư bình thường đều rất ít cười, lúc này làm sao có thể cười được chứ, trở về Đường phủ, kiệu hoa hạ xuống, liền nhìn thấy một nam tử trung niên mang theo vài người, vội vàng đi ra, trên khuôn mặt nho nhã tràn đầy phẫn nộ, theo cách ăn mặt cùng khí thế xem ra, hẳn đây chính là Đường Hứa đứng đầu Đường gia.

Bên người của hắn, một phụ nhân đẹp tuổi trung niên khóc đến hoa lê thất sắc, hẳn đây chính là mẫu thân của “Nàng”—Đường phu nhân Lam Như Tâm.

Tuy rằng khóc đến rối tinh rối mù, nhưng lại không ảnh hưởng nét xinh đẹp cùng khí chất cao quý trời sinh của nàng.

“Ảnh nhi, Ảnh nhi đáng thương của ta.” Vừa nhìn thấy Mạnh Nam, nàng ta liền vội vàng chạy tới, gắt gao ôm Mạnh Nam, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

“Mộ Dung Lăng Thiên thật quá đáng, ta đi tìm hắn tính sổ.” Đường Hứa nhìn thấy nữ nhi thật sự bị đuổi trở về, hai tròng mắt bốc hoả, hắn vốn rất ít khi phát giận, nhưng hiện tại lửa giận của hắn đã ngập trời, tức đến mức muốn giết người.

“Phụ thân, người muốn làm sao đi.” Mạnh Nam tránh khỏi ôm ấp của phu nhân, ngăn ở trước mặt Đường Hứa, trên mặt bình tĩnh mang theo vài phần kiên định.
Bình Luận (0)
Comment