Sau khi nghe điện thoại của Đỗ Diên, Đoạn Minh Sâm suy tư một lúc rồi lên phòng sách tìm Ôn Hạc Xuyên: "Tối nay đi uống rượu."
Ôn Hạc Xuyên xếp gọn tài liệu trên bàn rồi ngẩng đầu: "Đi đi, muốn anh đón em sao?"
"Anh đi với em."
"Hả?"
"Chính thức giới thiệu anh với bạn em."
Ôn Hạc Xuyên có chút kinh ngạc: "Bọn họ có người nào không biết anh đâu."
Đoạn Minh Sâm nhíu mày: "Sao giống nhau được hả? Có đi hay không đây."
Ôn Hạc Xuyên vui vẻ đồng ý: "Đi."
Đoạn Minh Sâm dẫn Ôn Hạc Xuyên vào phòng riêng trong quán, thời điểm hai người đến nơi bên trong đã ngồi gần mười người khác, có thể trở thành bạn bè của Đoạn Minh Sâm cơ bản thì sẽ giống cậu, có tiền nhàn rỗi không làm việc đàng hoàng.
Ôn Hạc Xuyên cùng bọn họ đều có quen biết, nhưng không cùng một loại người, vẻn vẹn chỉ dùng ở mức xã giao.
Chuyện Đoạn Minh Sâm cùng hắn kết hôn chắc hẳn bạn bè cậu ai cũng biết.
Hôm nay Đoạn Minh Sâm gọi hết bạn bè của mình ra đây, một đám thiếu gia tập hợp nghiêm túc trong quán bar.
Mọi người chỉ nghĩ sẽ gặp người tình mới của Đoạn thiếu gia thôi, kết quả bên ngoài đẩy cửa vào, một trong hai người vừa đến là Ôn Hạc Xuyên.
Đoạn Minh Sâm nhìn một lượt căn phòng vốn rất ồn ào bỗng nhiên lại yên lặng như tờ: "Làm gì vậy, chưa từng thấy qua hả?"
Đỗ Diên đã sớm biết quan hệ của hai người hiện tại, y lắc lắc ly rượu chào hỏi: "Hiếm thấy Ôn thiếu gia đến góp vui cùng bọn mình ấy mà."
Mọi người xung quanh đều cảm thấy kỳ quái, trước giờ bọn họ ít khi qua lại với Ôn Hạc Xuyên, tuy không có thù hằn gì nhau nhưng lại cảm thấy rất ghen tị cùng ước ao, trong số những thiếu gia trạc tuổi có rất ít người ưu tú, Ôn Hạc Xuyên được xem là đứng đầu.
Đoạn Minh Sâm nhìn biểu hiện của bạn bè mình một vòng, cậu kéo tay Ôn Hạc Xuyên vào trong: "Tôi dẫn đến đó, có ý kiến gì không?"
"Không không." Nói rồi Đỗ Diên nhích qua một bên nhường chỗ cho hai người.
Đoạn Minh Sâm đi tới giữa phòng, cậu cầm ly rượu đã được rót đầy đưa cho Ôn Hạc Xuyên, sau đó bản thân cũng cầm lấy một ly: "Hôm nay đến nay, tôi muốn giới thiệu với mọi người một chút.
Đây là Ôn Hạc Xuyên, anh ấy là người nhà tôi."
Một đám người nghe cậu nói vậy có chút kinh ngạc: "Chuyện gì vậy? Hai người đùa thành thật hả?"
"Lúc trước tôi đã thấy có gì đó sai sai rồi."
"Vãi, phim giả tình thật hả?"
"Thế này là lâu ngày sinh tình rồi?"
"Im miệng hết coi." Đoạn Minh Sâm quay đầu nhìn Ôn Hạc Xuyên nở nụ cười: "Không nói gì sao?"
Ôn Hạc Xuyên đỡ lấy gáy Đoạn Minh Sâm, sau đó hôn lên trán cậu một cái: "Tôi là Ôn Hạc Xuyên, là người nhà của em ấy, sau này em ấy ra ngoài chơi, có uống quá chén rồi gây sự thì cũng hi vọng các vị thiếu gia đây có thể gọi báo tôi một tiếng, kính mọi người một ly."
Hai người tiếp vài ly rượu rồi dứt khoát rời đi, Đỗ Diên đại diện tiễn bọn họ về, vừa ra ngoài y đã lôi kéo Đoạn Minh Sâm vào góc nói mấy câu.
Ôn Hạc Xuyên đứng bên ngoài chờ cậu, qua vài phút liền nghe thấy phía sau có tiếng bước chân chạy đến, ngay sau đó là một người trực tiếp bay thẳng lên lưng hắn, Ôn Hạc Xuyên đã sớm có chuẩn bị, hắn vững vàng đón lấy cậu.
Đoạn Minh Sâm ghé sát vào bên tai hắn nói nhỏ: "Đỡ vững quá ta."
"Đương nhiên rồi."
"Đắc ý gì chứ, anh đã chuẩn bị trước rồi mà, hơn nữa lúc chạy em cũng không dùng sức nhiều."
"Vớ vẩn, em không dùng sức sao có thể nhảy lên người anh được hả?"
"Do anh không được, đừng có kiếm cớ."
"Anh được hay không chẳng lẽ em không biết?"
"Đừng có lảng sang chuyện khác nha."
"Muốn cõng hay không đây? Nếu không muốn thì mau tụt xuống."
"Cõng cõng nha! Mau đi thôi, về nhà thử xem anh có được hay không nè."
Hoàn Phiên Ngoại
–.
ngôn tình ngược
Vậy là end rồi nghen ~ ~ ~ Hẹn gặp lại các bạn ở những chiếc hố mình chuẩn bị lấp nè kakaka.