Đôi tay có vết chai mỏng bao phủ lên mặt thiếu niên.
Ninh Thư không khỏi ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ vô song của nam nhân, biểu tình tình còn có chút lo lắng.
Bàn tay lau đi ướt dính trên mặt cậu, Bách Lý Mặc cau mày: "Gặp ác mộng gì? Còn khóc".
Hắn hơi rũ mắt, châm chọc nói: "Thế nào lại như nữ nhi, bị một giấc mộng làm sợ tới mức khóc sướt mướt".
Ninh Thư không nói lời nào, cậu quá chìm sâu trong giấc mơ đó, có chút không kịp phản ứng với thay đổi xung quanh.
Những cảm xúc phẫn nộ, bất lực cùng khổ sở đều quá mức chân thật.
"Linh Linh, có vẻ anh đã thấy một vài điều trong mộng".
Linh Linh hổ: "Dạ ký chủ, anh mơ thấy gì, còn khóc quá trời luôn"?
Ninh Thư nói ra cảnh tượng trong mơ.
Linh Linh có chút giật mình: "Nói chung là anh thấy những chuyện còn nhỏ Bách Lý Mặc đã trải qua.
Có thể ký chủ đã vô tình bị cộng tình nên mới mơ giấc mơ như vậy đó".
Bách Lý Mặc khoá chặt mày, đôi mắt nặng nề nói: "Cuối cùng ngươi đã mơ thấy gì"?
Mắt hạnh của thiếu niên ửng đỏ, khóc đến lem nhem cả mặt.
Trong lòng Bách Lý Mặc có chút bực bội không rõ, bàn tay đang nắm đối phương cũng không khống chế được hơi dùng sức.
Hắn không vui nói: "Nói bổn vương biết".
Ninh Thư lắc đầu, chỉ cảm thấy mình đang có hơi mất mặt.
Nhưng dù là ai, nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều sẽ không yên trong lòng, thậm chí hoảng sợ cùng khổ sở.
Trước kia cậu chỉ thấy Bách Lý Mặc là người tâm tình bất định, lòng dạ thâm sâu, hơn nữa giết người như ma quỷ, như kẻ điên.
Nhưng không ai biết, Quỷ Vương mà cả thiên hạ đều sợ hãi, lúc còn nhỏ cũng chỉ là một đứa bé bình thường, khao khát tình thương của mẹ.
Không ai biết, hắn từng chịu tra tấn và lăng nhục từ chính mẫu thân thân sinh của mình.
Ninh Thư nghĩ thầm, có lẽ từ những chuyện thời thơ ấu mới tạo thành Bách Lý Mặc giống như hiện tại, máu lạnh, âm ngoan thậm chí hỷ nộ vô thường.
Thiếu niên hít sâu, lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Thuộc hạ chỉ mơ một vài chuyện lúc nhỏ thôi." Chắc chắn cậu không thể nói thật những chuyện đã thấy trong mộng, bởi vì tất cả thật sự quá ly kỳ.
Bách Lý Mặc không nói lời nào, chỉ nặng nề nhìn thiếu niên.
Bản edit chỉ được up trên wattpad @huyenhuyen3710, những nơi khác đều là c o p y
Hắn đã không nhớ rõ Ảnh Thất vào Vương phủ như thế nào, chắc hẳn những ngày tháng trước đây cũng sống không quá tốt.
Có thể được tuyển vào đây làm ảnh vệ là ngàn dặm mới tìm được một, ăn qua không ít khổ.
Nam nhân tuấn mỹ chà lau nước mắt trên mặt thiếu niên, lạnh lùng nói: "Nếu là những chuyện khi còn nhỏ liền quên đi".
"Ngươi nên nhớ, giờ ngươi là người của bổn vương".
"Bổn vương sẽ không làm bất cứ chuyện gì khinh nhục ngươi".
Ninh Thư nhìn vào mắt người đối diện, không biết vì sao trái tim lại chợt hẫng một nhịp rồi đập thật nhanh.
Cậu nhịn không được nhanh chóng dời tầm mắt.
Cậu có chút mờ mịt nghĩ thầm, Bách Lý Mặc lúc này và lúc lần đầu cậu gặp có vẻ không quá giống nhau nữa.
Nhưng cậu cũng không rõ điểm nào đã thay đổi.
—------------
Trong thư phòng.
"Ảnh Nhị".
Ảnh Nhị quỳ một gối xuống: "Vương gia, có thuộc hạ".
Đôi mắt Bách Lý Mặc âm trầm lại lạnh băng, khoanh tay đứng nói: "Ngươi đi điều tra hết tất cả những chuyện trước khi vào Vương phủ của Ảnh Thất cho bổn vương.
Phàm là những ai từng lăng nhục, chà đạp hay tổn thương thân thể y đều giết hết".
Ảnh Nhị hơi chấn động.
Vương gia có phải quá mức để ý Ảnh Thất hay không? Cứ có chỗ nào đó không thích hợp.
Trước đây, y chưa từng thấy Vương gia đối đãi đặc biệt với bất kỳ ai như vậy.
Ảnh Nhị chỉ cảm thấy kỳ quái vì sao Vương gia làm vậy thôi chứ cũng không bất mãn gì, dù sao ý của chủ tử không phải là chuyện bọn họ nên suy đoán.
"Dạ, Vương gia".
Sau khi Ảnh Nhị rời khỏi, Bách Lý Mặc cho gọi người từ trong chỗ tối đi ra.
"Chuyện bổn vương cho ngươi điều tra đã xong chưa"?
Hắc y nhân nói: "Hồi Vương gia, thuộc hạ đã cẩn thận điều tra, ở Lăng Nam không có món ăn nào gọi là lẩu, hơn nữa ở tất cả địa phương khác cũng không có món lẩu này".
Thần sắc Bách Lý Mặc có chút đen tối không rõ.
"Bổn vương đã biết, ngươi lui xuống đi".
Bàn tay đang nắm phật châu hơi siết chặt.
Đôi mắt hẹp dài nặng ề lại gợi lên một tia lạnh băng.
Ảnh Thất.
Ngươi lừa gạt bổn vương sao?
Từ sau khi mơ giấc mơ đó, mỗi lúc nhìn thấy Bách Lý Mặc, trong lòng Ninh Thư đều có cảm tình phức tạp.
Điều này làm cậu cực kỳ mâu thuẫn.
Cậu vừa cảm thấy Bách Lý Mặc là một người đáng thương lại vừa lo sợ hắn hiện giờ là một kẻ điên tâm tình bất định.
"Còn sững sờ ở đó làm gì?" Bách Lý Mặc xốc mành che lên, không vui nhìn qua.
Ninh Thư hoàn hồn, đi theo lên xe ngựa.
Lần này là Hoàng Thượng thiết yến, không biết vì sao Bách Lý Mặc lại đưa cậu đi cùng.
Ninh Thư thấy hơi xấu hổ.
Tuy dựa vào bản năng thân thể cùng sự luyện tập nên cậu cũng tính là có công phu, nhưng dù sao so ra vẫn kém hơn nguyên chủ nhiều.
Cậu là người hiện đại, tâm cảnh bất đồng, xuống tay không lưu loát, dứt khoát, tàn nhẫn được.
Kế thừa không đến nơi đến chốn như vậy, chỉ sợ một ngày nào đó Bách Lý Mặc sẽ nhìn ra được.
Nam nhân tựa người bên trong xe ngựa, ánh mắt không rõ nhìn thiếu niên.
Khi hắn không nói lời nào liền sẽ có cảm giác lòng dạ thâm sâu.
Ninh Thư không khỏi lo sợ: "Vương gia, trên mặt thuộc hạ có gì sao"?
Bách Lý Mặc ý vị không rõ cười lạnh một tiếng, nói: "Bổn vương chỉ là cảm thấy, ngươi so với trước kia rất bất đồng".
Mi mắt thiếu niên khẽ run.
Trong lòng cậu tuy thấp thỏm nhưng vẫn cố gắng trấn định đối diện với nam nhân.
Ngay lúc cậu đang không biết nói gì để ứng phó...
Bách Lý Mặc nhàn nhạt nói: "Bất quá, nhìn thuận mắt hơn so với trước kia".
Tâm tình dao động của Ninh Thư chậm rãi hạ xuống.
Cậu có chút không xác định nghĩ thầm, bản thân là mượn xác hoàn hồn, dù trong lòng Bách Lý Mặc có hoài nghi thế nào cũng không đoan được thân thể này đã đổi thành người khác đâu?
Xe ngựa chạy được mấy khắc liền đến hoàng cung.
Ninh Thư đi theo sau Bách Lý Mặc.
Những đại thần ở đây dường như rất kiêng kỵ nam nhân, chỉ dám xa xa mà nhìn.
Có những người còn làm bộ không thấy sau đó đi nhanh hơn, hoặc có người nhìn thấy đành căng da đầu bước lên hành lễ.
Bách Lý Mặc không để ý, khí thế thâm trầm lại lạnh băng.
Đương kim hoàng thượng lớn hơn Bách Lý Mặc, bộ dáng có thể coi là anh tuấn, hắn tươi cười với đại thần xung quanh, không nhìn ra thái độ với thế nào với vị Vương gia này.
Nhưng Ninh Thư cảm thấy, thần tử như Bách Lý Mặc, nắm một tay binh quyền chẳng khác nào lão hổ kề bên với hoàng đế.
Ngoài mặt có vẻ bình thản, nhưng nói không chừng bên trong sóng ngầm mãnh liệt.
Ninh Thư đứng đằng sau Bách Lý Mặc, có những người chưa từng thấy cậu không khỏi liếc nhìn nhiều hơn.
Nhưng khi thấy xiêm y thị vệ trên người cậu thì lại mất hứng thú thu tầm mắt về.
Thái Hậu được người nâng đi lên, nếp nhăn khoé mắt đã rõ ràng, dù có bảo dưỡng tốt nhường nào cũng không thoát được tuổi cao.
"Món ăn lần trước Mặc nhi cho người mang đến Ai gia rất thích.
Lần sau, Hoàng Thượng cũng nhấm nháp thử đi".
Hoàng Thượng hơi mỉm cười, cũng không lộ biểu tình kinh ngạc gì: "Ồ"?
Thái Hậu nói tiếp: "Đã lâu Ai gia không có thú vui ăn uống như vậy, không biết Mặc nhi là tìm tới từ đâu, ngay cả ngự trù cũng đều chưa bao giờ biết qua.
Món này tên là lẩu, không biết Hoàng Thượng có nghe qua chưa"?
Hoàng Thượng trả lời: "Chưa từng nghe qua".
Bản edit chỉ được up trên wattpad @huyenhuyen3710, những nơi khác đều là c o p y.
Hai người nói qua lại vài câu, Bách Lý Mặc thần sắc tự nhiên đáp lời: "Nếu Hoàng Thượng thích, lần sau sẽ đưa vào cung để người cùng Hoàng Hậu nương nương thưởng thức".
Bên môi Hoàng Thượng lộ ra chút ý cười: "Không biết món này là từ vị cao nhân nào? Hay là vị cao nhân này cũng ở trong Vương phủ"?
Ninh Thư hơi ngơ ngác.
Cậu thật không nghĩ tới, Thái Hậu cũng thích ăn lẩu.
Chỉ là lời Hoàng Thượng vừa nói xong, Bách Lý Măc đã đẩy cậu ra.
Thiếu niên có chút thấp thỏm.
Không phải sắp lòi đuôi chứ? Hơn nữa cậu cũng không nói ra được mấy lời như kiểu do chính mình nghiên cứu ra, cậu không có mặt dày như vậy.
Ngay lúc cậu đang lo lắng chợt nghe thấy một thanh âm truyền tới: "Thần nữ cũng muốn biết, tên lẩu này quá mới lạ".
Ninh Thư không khỏi nhìn lại.
Chỉ thấy một nữ tử vẻ ngoài xinh đẹp yêu kiều lên tiếng: "Thần nữ cũng chưa bao giờ nghe nói về món này ở Đại Yến." Nàng có chút tìm tòi nghiên cứu, hướng tầm mắt về phía này rồi lại đặt lên người Bách Lý Mặc.
"Bổn vương cũng chỉ là ngẫu nhiên mới biết món này." Bách Lý Mặc híp mắt, mở miệng nói.
Nữ tử chợt rùng mình, thu lại ánh mắt.
Trong lòng cả kinh.
Bách Lý Mặc này thoạt nhìn thật sự quá doạ người, cặp mắt kia giống như liếc một cái liền có thể nhìn thấu hết thảy.
Nàng lắc lắc đầu, loại Bách Lý Mặc ra khỏi danh sách.
Như vậy, là ai đây?
Liễu Oanh Oanh có chút kích động nghĩ thầm, quả thật không suýt không kìm chế được.
Thấy Bách Lý Mặc không muốn nhiều lời, Hoàng Thượng cũng không hỏi thêm.
Mà lúc này, bên trong đại điện, một đoàn vũ nữ ăn mặc diễm lệ, dâng tấu vũ khúc.
Nữ tử trong đó đều dáng người nhu mỹ, mặt che khăn mỏng, nửa kín nửa hở càng làm người khác sinh lòng hiếu kỳ.
Không ít người trong điện đều mang ánh mắt cùng biểu tình thưởng thức.
Ngay lúc này, một nữ tử trong đó không biết vì sao lại té ngã trên đất, lụa mỏng trên mặt cũng bay xuống.
Trường hợp này quá mức khó xử, khiến công công bên người Hoàng Thượng phải kêu lên: "Lớn mật! Đây là vũ nữ ai an bày, thế nhưng dám vô lễ như vậy"?
Một vị đại thần trong triều vội vàng bước ra, quỳ xuống: "Hoàng Thượng tha tội." Mặt hắn xuống sắc nói: "Còn không mau cút lại đây"!
Những vũ nữ khác có phần không biết làm sao, nét mặt sợ hãi.
Nữ tử ngã trên mặt đất cắn môi nói: "Hoàng Thượng, không phải dân nữ cố ý té ngã." Nàng ta nước mắt lưng tròng, chỉ một người khác: "Là cô ta làm vướng chân dân tử".
Vũ nữ bị nàng chỉ đến có chút hoảng loạn quỳ xuống: "Ngươi nói bậy".
Hoàng Thượng ngồi trên long ỷ thần sắc không rõ.
Nhưng ai cũng nhìn ra được, hắn căn bản không quan tâm quản những chuyện nhỏ này.
Công công bên cạnh hiểu ý: "Người đâu, còn không mau lôi xuống đi, đánh 50 đại bản"!
Nữ tử kinh hoàng giãy giụa, khóc lóc nói: "Hoàng Thượng, dân nữ bị oan".
Nàng mạnh mẽ tránh né, đột nhiên, một đồ vật từ trên người rơi xuống, phát ra tiếng vang thanh thuý.
Ninh Thư nhìn thấy, nam nhân tuấn mỹ vốn đang thưởng rượu ở vị trí phía trên đột nhiên ánh mắt nặng nề nhìn khối ngọc bội rơi ra kia, sau đó đứng dậy, thấp giọng lên tiếng: "Dừng tay hết cho bổn vương"..