Ảnh Tứ không mặn không nhạt đón lời: "Thượng Quan cô nương, sao cô lại ở đây?
Ninh Thư xoay người, nhìn thấy nữ tử đối diện, không khỏi sửng sốt.
Cậu cũng lên tiếng tiếp lời: "Thượng Quan cô nương, có chuyện gì sao"?
Thượng Quan Vân Nhi thấy thái độ của Ảnh Tứ đối với nàng ta cùng thiếu niên kia hoàn toàn bất đồng, lúc đầu trong mắt hắn còn có chút ý cười, khi nhìn thấy nàng ý cười đó liền biến mất.
Hơn nữa, nàng ta còn nhận thấy, Ảnh Tứ không thích mình lắm.
Những ảnh vệ khác trong Vương phủ đều cung kính khi đối mặt với nàng, chỉ có hai người này là khác biệt.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thượng Quan Vân Nhi liền rất không thoải mái.
Nàng nâng lên điểm tâm trong tay, nhu mì đi tới nói: "Ta có làm một ít điểm tâm, mấy ngày nay đã làm phiền mọi người chiếu cố, hy vọng đừng chê Vân Nhi tay nghề thô ráp".
Ninh Thư cũng không cảm thấy hành vi này của nữ chủ có gì kỳ quái.
Cậu nhìn ra được, Thượng Quan Vân Nhi rõ ràng có tình cảm ái mộ với Bách Lý Mặc, hơn nữa vừa vào Vương phủ không lâu, nàng ta đã hơi có chút tự cho mình thân phận nữ chủ nhân đối đãi mọi người.
Nhưng địch ý ngày hôm đó trên người nữ nhân này với mình, cậu cũng chắc chắn không phải ảo giác.
Thật kỳ lạ!
"Thượng Quan cô nương khách khí, thuộc hạ chẳng qua chỉ làm tròn bổn phận thôi".
Ảnh Tứ nhìn thoáng qua điểm tâm, cợt nhã nói: "Thượng Quan cô nương đem những món này tới cho mấy cấp dưới chúng ta làm gì, chi bằng cứ mang đi nhấm nháp cùng Vương gia thì hơn".
Gương mặt Thượng Quan Vân Nhi hiện lên một chút đỏ ửng, nhìn qua càng yêu kiều động lòng người.
Nàng cắn môi nói: "Vương gia còn ở thư phòng, Vân Nhi không dám đi quấy rầy, chờ một lát nữa mới đưa qua".
Nàng vừa nói xong, đôi mắt ướt át nhu nhược đáng thương nhìn qua, lại miễn cưỡng vui vẻ nói: "Vân Nhi biết, chính mình xuất thân hèn mọn, có thể lọt vào mắt xanh của Vương gia đã là chuyện không dám hy vọng xa vời.
Từ khi vào Vương phủ ta vẫn luôn được mọi người chiếu cố, trong lòng có băn khoăn để ý nên mới làm một ít thức ăn cảm tạ".
"Nếu mọi người ghét bỏ thì thôi vậy".
Ý cười trên mặt Ảnh Tứ lãnh đạm đi: "Những lời Thượng Quan cô nương nói bọn thuộc hạ chúng tôi không dám nhận.
Nếu Vương gia biết, trách tội chúng tôi..."
Thượng Quan Vân Nhi vội nói: "Chỉ là một ít điểm âm, Vương gia có biết cũng không trách tội các huynh".
Nàng nhu nhược đáng thương nhìn hướng thiếu niên vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ, đôi mắt đỏ lên nói: "Chẳng lẽ, huynh còn để ý chuyện ngày trước sao? Vân Nhi đã giải thích với Vương gia rồi, cũng không phải huynh làm sai".
Ninh Thư thở dài một hơi trong lòng, đành phải tiếp nhận điểm tâm trong tay nữ tử, mở miệng nói: "Vậy cảm tạ Thượng Quan cô nương".
Tuy cậu không biết đối phương đang có chủ ý gì, nhưng nàng ta cứ bám riết không buông, cậu lại không thể trêu vào, vậy cứ trốn tránh trước đã.
Thiếu niên đang nghĩ thầm lại chợt thấy Ảnh Tứ phủ một bàn tay tới, đôi mắt cong cong: "Đợi chút, không bằng Thượng Quan cô nương cũng cùng chúng tôi thưởng thức một chút điểm tâm này"?
Thượng Quan Vân Nhi nhu mì nói: "Đây là đồ ta biếu tặng các huynh, sao có thể không biết xấu hổ dùng chứ"?
"Một người vui không bằng mọi người cùng vui, Thượng Quan cô nương không cần khách khí".
Ảnh Tứ nói.
Thượng Quan Vân Nhi gật gật đầu, nhỏ nhẹ nói: "Vậy Vân Nhi liền không thể chối từ.
Ninh Thư nghi hoặc liếc nhìn Ảnh Tứ một cái.
Ảnh Tứ nhìn vào mắt cậu, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nữ tử này thoạt nhìn có vài phần không đơn giản, ta sợ nàng ta cho gì đó vào điểm tâm".
Ninh Thư cảm thấy rất bội phục tâm tư cẩn mật của người cổ đại.
Ba người cùng ngồi ăn điểm tâm, Thượng Quan Vân Nhi cầm khăn tay, động tác như cố tình bắt chước những thiên kim tiểu thư.
Nhưng nàng ta không biết, bộ dáng của mình như hoạ hổ không thành phản loại khuyển*, miệng nhỏ ăn từng miếng điểm tâm.
Ninh Thư ăn được hai miếng liền không muốn tiếp tục, thật sự hương vị của điểm tâm này hết sức bình thường, kém xa món ăn Vương phủ.
Thượng Quan Vân Nhi có vẻ nhìn ra được ý của thiếu niên, đôi mắt chợt đỏ lên, cắn môi nói: "Là Vân Nhi làm không tốt sao? Vì sao huynh lại chỉ ăn hai khối..."
Ninh Thư có chút bất đắc dĩ, đành phải đưa tay lấy thêm.
Lại không nghĩ, tay chạm vào ngón tay nữ tử, đối phương có chút chấn kinh rụt tay về.
"Huynh lấy trước đi".
Ninh Thư nhìn qua khối điểm tâm đã bị đụng vào, lắc đầu: "Vẫn nên để cô nương lấy trước đi".
Hai người từ chối qua lại, cuối cùng Thượng Quan Vân Nhi cầm lấy khối điểm tâm kia.
Chờ khi ăn xong, nữ tử nhìn thoáng qua thiếu niên, nhẹ giọng nói: "Ta có chút lời muốn nói cùng huynh, huynh có thể qua bên kia với ta, vừa đi vừa nói được không"?
Ninh Thư ngạc nhiên, nghĩ đến chuyện lần trước, trong lòng cậu sinh ra chút cảnh giác.
Thượng Quan Vân Nhi vội vàng bổ sung: "Là Liễu thiên kim, lần trước ta thấy nàng bên ngoài phủ, nàng nhờ ta chuyển mấy câu tới huynh." Nói xong, nàng ta do dự nhìn phía Ảnh Tứ nói: "Liễu thiên kim có nói, những lời này tốt nhất đừng để người ngoài nghe".
Ninh Thư hơi do dự.
Kỳ thật nhìn thấy người xuyên không ở thế giới này cậu cũng không có quá nhiều cảm xúc vì cậu cùng đối phương không giống nhau, cậu chỉ xuyên đi làm nhiệm vụ mà thôi, cũng không thân thiết gì.
Nhưng Ninh Thư lại nhớ đến thiếu nữ ngày đó không hề có phòng bị, hai mắt sáng như sao, biểu tình nhìn cậu như người ở sa mạc tìm được ốc đảo.
Trong lòng không khỏi động một chút.
Ảnh Tứ cho thiếu niên một ánh mắt an tâm, ám chỉ hắn sẽ canh chừng, đối phương hẳn sẽ không giở trò tâm nhãn gì được.
Ninh Thư thấy trong lòng ấm áp, không khỏi lộ ra tia mỉm cười.
Từ đầu, quan hệ giữa cậu và Ảnh Tứ cũng rất bình thường, như giờ càng tiếp xúc cậu thật sự cảm thấy Ảnh Tứ là người tốt.
Ninh Thư quyết định, trước hết nghe thử Liễu Thiên Kim muốn nói gì với mình.
Vì thế cậu gật đầu.
...
Tuy là có chuyện cần nói, nhưng lúc đi cùng nữ chủ Ninh Thư vẫn đề phòng, cố ý bảo trì một khoảng cách nhất định.
Trong mắt Thượng Quan Vân Nhi hiện lên một tia đố kỵ: "Ảnh Thất, ta nghe nói ngươi ngày ngày đều ngủ lại chỗ Vương gia, có thật không"?
Nhắc đến chuyện này, Ninh Thư lại nhớ đến những chuyện Bách Lý Mặc làm với cậu, không khỏi có chút đỏ mặt: "Ta là ảnh vệ thân cận của Vương gia, tất nhiên phải bên cạnh phụ trách an nguy của ngài".
Nhưng đặt vào trong mắt Thượng Quan Vân Nhi đây lại là đang khoe khoang, nàng ta vừa bực lại vừa hận, nàng ở bên ngoài chịu khổ lâu như vậy, nhân sinh có chuyện gì mà chưa từng thấy qua.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng ta liền biết Vương gia có chút để ý quá mức với tiểu ảnh vệ này.
Thượng Quan Vân Nhi chưa từng nghĩ tới, nàng ta sẽ được lọt vào mắt xanh của Vương gia.
Khi cơ hội chợt đến, nàng ta âm thầm thề, nhất định sẽ phải trở thành nữ chủ nhân của Vương phủ, những người khác đều là trở ngại.
Bất quá một người nam nhân, lại không sinh con được.
Trước sau gì Vương gia cũng sẽ cưới Vương phi, mà nàng ta chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Thượng Quan Vân Nhi càng nghĩ như vậy, càng hạ quyết tâm nhất định phải diệt trừ mối dư thừa này: "Vương gia đã cùng ta nói qua rồi, ngươi là cấp dưới quan trọng.
Người còn nói hy vọng ngươi sẽ lưu lại Vương phủ cả đời, đợi tương lai có tiểu Vương gia, mong ngươi nguyện tiếp tục trung thành".
Trên mặt nữ nhân xuất hiện một tia thẹn thùng.
Nàng nói tiếp: "Vương gia xem ra là thật sự coi trọng ngươi".
Ninh Thư hơi ngấy ngốc rồi có chút trầm mặc ngừng lại.
Tiểu Vương gia?
Ninh Thư lại nghĩ thầm, chờ đến khi Bách Lý Mặc có hài tử, nếu cậu cố gắng tranh đua điểm thiện cảm, có lẽ đã hoàn thành nhiệm vụ, rời đi rồi.
Chỉ là tưởng tượng đến, tương lai có có đứa nhỏ lớn lên giống hệt Bách Lý Mặc, trong lòng cậu liền có cảm giác kỳ quái.
Ninh Thư cúi đầu nghĩ thầm, nếu Bách Lý Mặc làm cha, chắc hẳn sẽ tốt với đứa nhỏ lắm, sẽ không để nó chịu đối đãi tàn ác như hắn từng chịu lúc nhỏ.
Tuy Bách Lý Mặc tâm tình bất định, lại hơi biến thái nhưng hắn sẽ là người cha tốt.
Ở kết cục, Bách Lý Mắc từ nhỏ đã chờ Thượng Quan Vân Nhi, một đời một kiếp một đôi người.
Ninh Thư có chút xuất thần, gật đầu nói: "Mạng của thuộc hạ vốn là của Vương phủ".
Thượng Quan Vân Nhi thấy thiếu niên biểu hiện không lộ một chút nước, ngược lại bản thân nàng ta đã có chút mất kiên nhẫn.
Trong lòng cảm thấy cáu giận, còn không biết làm gì tiếp.
Nhưng nghĩ tới những chuyện tiếp theo sắp phát sinh, trái tim liền có chút đập nhanh hơn.
Ninh Thư chỉ cảm thấy càng lúc càng kỳ quái.
Thượng Quan Vân Nhi nãy giờ đề tài tới lui đều có liên quan tới Bách Lý Mặc, lời nói ra đều để lộ thẹn thùng của nữ nhân, còn có một chút dương dương tự đắc...!là sao vậy ta, cậu chưa hiểu ý lắm.
Ninh Thư nghĩ thầm.
Cậu không nhịn được đánh gãy lời nàng ta: "Thượng Quan cô nương, không biết Liễu thiên kim muốn nói gì với tôi"?
Mặt nữ tử hơi sượng.
Nàng ta mở miệng nói: "Hôm đó Liễu thiên kim..." nàng hơi cau mày, đột nhiên khom lưng.
Ninh Thư không khỏi nhíu mày: "Thượng Quan cô nương"?
Cậu vừa định đi xem xét, nữ tử một bên đã tự mình lẩm bẩm: "Nóng, nóng quá." Sắc mặt nàng ta có chút đỏ bừng nhìn lại: "Huynh có thể giúp, đỡ Vân Nhi về phòng không, thân thể ta có chút không thích hợp, thật là khó chịu".
Ninh Thư bị chuyện lần trước, vốn đã có chút cảnh giác, nhìn đến hành động của Thượng Quan Vân Nhi trong lòng càng lộp bộp một chút.
Cậu nghi hoặc nhìn cặp mắt nữ tử, nó dần trở nên mê người, còn toát ra chút mị hoặc.
Ninh Thư lập tức đoán được, nữ chủ đây hẳn là trúng xuân dược!
Ninh Thư nhíu mày càng sâu, trong lòng hồi tưởng hết thảy chuyện vừa rồi phát sinh, không biết vấn đề đã xảy ra ở chỗ nào.
Cậu nhìn nữ nhân trước mặt đang muốn duỗi tay lại đây, lui về sau một bước, kiên định nói: "Thượng Quan cô nương xin chờ ở đây một lát, thuộc hạ sẽ đưa lang trung tới".
Thượng Quan Vân Nhi cắn môi, nhào tới bắt lấy người: "Ta rất khó chịu, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ đi mặc kệ sao? Nếu ta xảy ra chuyện gì, ngươi đảm đương nổi sao"?
Ninh Thư liền muốn nói gì đó chợt nghe được một đạo thanh âm không giận mà uy: "Các ngươi đang làm gì"?
Thượng Quan Vân Nhi nâng mặt, nước mắt lung lay sắp rơi: "Vương gia..."
Nàng giống như đã chịu kinh hách lớn, nhào vào lòng nam nhân: "Vương gia, ta khó chịu quá".
Bách Lý Mặc nhíu mi, kéo người ra, đôi mắt âm trầm nhìn thoáng qua thiếu niên, nói: "Ngươi cùng Ảnh Thất trai đơn gái chiếc, muốn làm gì ở chỗ này"?
Thượng Quan Vân Nhi đôi mắt hồng hồng nói: "Vương gia, Vân Nhi cũng không biết, Vân Nhi vốn dĩ muốn từ chỗ Ảnh Thất hỏi thăm một vài chuyện của Vương gia.
Không biết vì sao, thân thể trở nên có chút nóng lên...".