Ninh Thư không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Cậu vốn dĩ đã chết ở thế giới gốc, dựa vào Linh Linh mới có cơ hội được sống lại lần nữa.
Nhưng xem ra, Liễu Oanh Oanh dường như là ngoài ý muốn mới xuyên qua.
Linh Linh: "Ký chủ, kỳ thật Liễu Oanh Oanh không nhất định là người cùng một thế giới với anh".
Ninh Thư ngạc nhiên, không khỏi dò hỏi ý tứ của Linh Linh.
Linh Linh hoạt bát nói: "Bởi vì có rất nhiều thế giới song song tồn tại, ví dụ như thế kỷ 21 cũng chia ra rất nhiều không gian không giống nhau.
Vậy nên, Linh Linh mới nói chưa chắc là Liễu Oanh Oanh đến từ thế giới của ký chủ á".
Liễu Oanh vẫn còn đang khóc, khóc đến bộ dạng đáng thương.
Ninh Thư trầm mặc, nhẹ giọng nói: "Cô biết thành phố D không?" Đây nơi cậu từng sống ở thế giới gốc.
Nhưng thiếu nữ lại là vẻ mặt mờ mịt: "Thành phố D là chỗ nào? Huynh lớn lên ở nước ngoài sao"?
Ninh Thư thở dài một hơi, quả nhiên giống lời Linh Linh nói, Liễu Oanh Oanh không phải người cùng thế giới với cậu.
Liễu Oanh Oanh trở nên có chút bất an, cô cũng không biết chuyện Ninh Thư và mình không cùng thế giới, xem thiếu niên như cọng rơm cứu mạng, gắt gao bắt lấy: "Có vấn đề gì sao"?
Ninh Thư nhìn bộ dáng lo âu của thiếu nữ, lắc đầu, cũng không đem sự thật nói ra sợ đối phương sẽ suy sụp mất.
Cậu mềm giọng nói: "Cô có biện pháp trở về không"?
Liễu Oanh Oanh lắc đầu.
Ninh Thư nói tiếp: "Nếu không có, tiệp tục ở lại thế giới này sống cho thật tốt cũng là một cách, dù sao còn sống vẫn là chuyện tốt nhất." Cậu biết có thể những lời này rất tàn nhẫn, nhưng đôi khi cuộc sống chính là như vậy, thượng đế trêu đùa con người.
Liễu Oanh Oanh hiển nhiên không tiếp thu được, cô mở to mắt nhìn, liều mạng lắc đầu: "Không, tôi không cần ở lại đây, tôi có gia đình của mình, cha mẹ nhất định vẫn đang đợi tôi trở về".
Cô khóc lóc nói: "Cha mẹ ta nhất định lo lắng đến chết, ngày thường tôi đi về trễ một chút là hai người đã lo đến mức gọi tìm bạn bè tôi hỏi thăm.
Đối với cái thế giới này tôi không một chút lưu luyến gì, tôi rất sợ hãi, tôi cảm thấy mình là dị loại, tư tưởng quan điểm của những người ở đây hoàn toàn khác tôi".
"Hơn nữa, tôi không biết khi nào sẽ bị bọn họ phát hiện mình không phải nữ nhi thân sinh đó của họ".
Liễu Oanh Oanh nhịn không được bắt lấy thiếu niên tay, rơi lệ nói: "Huynh nhất định cũng rất muốn về nhà đúng không? Cha mẹ huynh cũng nhất định đang chờ huynh.
Chúng ta cùng nhau nghĩ cách, rời đi nơi này đi".
Trái tim Ninh Thư hơi thắt lại.
Cha mẹ cậu, lúc biết em trai đã giết cậu, chuyện họ làm trước tiên chính là che giấu chân tướng.
Họ sợ hãi Ninh Hi vào Cục Cảnh Sát sẽ hủy đời này.
Bên ngoài lại tuyên bố cậu đã ra nước ngoài, một giọt nước mắt cũng không có, trước sau như một yêu thương Ninh Hi.
Có đôi khi, Ninh Thư cũng cảm thấy mình sinh ra là dư thừa, không nên sống trên thế giới này.
Cậu vẫn luôn sắm vai nhân vật anh trai, cảm thấy cha mẹ nói rất đúng, Ninh Hi thân thể không tốt, cho nên cần thông cảm và yêu thương đứa em này hơn..
Cả nhà đều quan tâm Ninh Hi, bao gồm chính cậu.
Cho đến khi Ninh Hi mỗi khi làm sai đều trốn tránh trách nhiệm, đổ lên người cậu, Ninh Thư mới bắt đầu cảm thấy không thích hợp.
Nhưng cha mẹ không tin tưởng lời của cậu, chỉ biết cho rằng do cậu ghen ghét Ninh Hi, mới có thể vu hãm chính em trai ruột của mình.
Họ cảm thấy cậu thật tệ hại, hư hỏng.
Ninh Thư vĩnh viễn cũng không thể quên được, Ninh Hi tránh ở phía sau cha mẹ, lộ ra nụ cười thiên chân vô tà với chính mình.
Cậu ngây thơ cho rằng, gia đình có anh em trai gái đều giống như vậy.
Sau này trưởng thành cậu mới hiểu được, trên thế giới này, không phải gia đình nào cũng như vậy.
Ninh Thư hoàn hồn, từ hồi ức trở lại thực tại, nhìn thiếu nữ trước mặt.
Cậu nghĩ, gia đình của đối phương nhất định là rất ấm áp và vui vẻ, nếu không, cũng sẽ không dưỡng ra một cô bé đơn thuần như vậy.
Cậu nhìn thiếu nữ hồi lâu rồi gật gật đầu nói: "Tôi có thể giúp cô".
Cậu hơi dừng một chút rồi lại nói: "Nhưng cô cũng đừng ôm quá nhiều kỳ vọng, tôi tới thế giới này cũng không sớm hơn cô bao nhiêu.
Hơn nữa, Bách Lý Mặc là người tâm tư kín đáo, năng lực suy đoán lại cực mạnh, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức".
Bản dịch của SoZu chỉ đăng trên wattpad @huyenhuyen3710 những nơi khác đều là c o p y
—------------------
Sau khi từ biệt cùng Liễu Oanh Oanh, Ninh Thư vội vàng đẩy nhanh tốc độ, về tới bên ngoài Càn Ninh điện.
Nhưng không ngờ cậu chân trước vừa đến nơi, sau lưng Bách Lý Mặc đã đi ra.
Lúc nhìn thấy cậu liền mở miệng nói: "Ảnh Thất, vừa rồi ngươi đi đâu"?
Trong lòng thiếu niên hơi khẩn trương.
Nhưng cậu hiểu lúc này càng hoảng loạn càng giống như chột dạ, vì thế Ninh Thư trấn định đối diện với ánh mắt của Bách Lý Mặc: "Hồi Vương gia, vừa rồi thuộc hạ đi như cung".
(tui khum biết là gì nhe)
Bách Lý Mặc không nói lời nào.
Thẳng đến khi Ninh Thư bị hắn nhìn chằm chằm đến có chút da đầu tê dại, hắn mới chuyển khai tầm mắt, đi xuống cầu thang: "Hồi vương phủ".
Truyện Đông Phương
...
Đến khi trở về vương phủ, trong lòng Ninh Thư vẫn còn thấp thỏm, sợ Bách Lý Mặc sẽ gieo hạt giống hoài nghi trong người, lần nữa ép hỏi cậu.
Nhưng cũng may sau đó nam nhân lại như đã quên chuyện này không còn sót lại, không còn nhắc qua nữa.
Ninh Thư biết nếu chính mình tự tiện đi gặp Liễu Oanh Oanh nhất định sẽ gió thổi cỏ lay, Bách Lý Mặc nhất định sẽ nhận được tin tức.
Cũng may thời gian cậu ở Vương phủ cũng không ít, đã học tập được một thứ.
Tuy cậu và nhóm ảnh vệ của Vương phủ không có quá nhiều tiếp xúc, với Ảnh Nhị và Ảnh Lục thì ngẫu nhiên có nói chuyện đôi câu, chỉ có Ảnh Tứ là quen biết nhiều hơn nhưng cậu đã biết được thói quen cũng như lộ tuyến canh gác của những người này.
Chỉ cần cẩn thận chút là có thể dùng bồ câu đưa thư để truyền tin.
Tránh sự hoài nghi, Ninh Thư và Liễu Oanh Oanh cũng không thư từ thường xuyên, chỉ khi có những tin tức mấu chốt mới có thông tri cho đối phương.
Ninh Thư cũng từng lén vào thư phòng của Bách Lý Mặc để xem trộm một ít tài liệu, nhưng chung quy vẫn không thấy manh mối quan trọng nào.
Liễu Oanh Oanh nói cô đã thử qua rất nhiều phương pháp, vừa rồi còn định thử đi chết một lần xem có trở về được không.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không dám, sợ chết lần này là thật sự chết mất.
Ninh Thư an ủi nói: "Không chừng rất nhanh nữa sẽ tìm được cách quay về thôi".
Nhưng một đoạn thời gian sau đó, Liễu Oanh Oanh lại không truyền đến tin tức gì nữa làm Ninh Thư không khỏi lo lắng bất an.
Mà khoảng thời gian này Bách Lý Mặc cũng thường xuyên ra vào hoàng cung, hình như đang thương nghị một chuyện gì đó rất quan trọng.
Từ lần trước bị hoài nghi Ninh Thư đã không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì nữa.
Nhưng thật sự đã lâu rồi không thấy tin tức của Liễu Oanh Oanh.
Lòng cậu có chút lo lắng nên phó thác một nô tài trong cung đi tìm hiểu.
Nô tài nhận tiền, hiển nhiên sẽ làm việc thật tốt, lập tức mang về tin tức khiến người vừa ý: "Liễu thiên kim không có gì đáng lo ngại, vẫn ở trong phủ ăn ngon ngủ kỹ".
Cục đá đè nặng trong lòng Ninh Thư cũng coi như rơi xuống.
Màn đêm buông xuống, không biết vì sao Bách Lý Mặc lại phát bệnh, đem thiếu niên đè dưới thân.
Làn da của cậu bị mài đến đỏ rát, hơi thở thô trầm của nam nhân dội bên tai, ánh mắt hắn ám trầm nhìn cậu: "Ảnh Thất, ngươi đang gạt bổn vương chuyện gì phải không"?
"Giờ bổn vương cho ngươi một cơ hội nói".
Lòng Ninh Thư lộp bộp hoảng loạn một chút nhưng vẫn trấn định lắc đầu nói: "Thuộc hạ trung thành và tận tâm với Vương gia".
Bách Lý Mặc nhéo cằm cậu: "Là bổn vương đa nghi, lá gan này của ngươi cũng không làm nên đại sự gì".
Bản dịch của SoZu chỉ đăng trên wattpad @huyenhuyen3710 những nơi khác đều là c o p y
—-------------------------
Lại qua 3 ngày, Ninh Thư chợt nhận được tin tức từ Liễu Oanh Oanh.
Cô nói đã tìm được biện pháp trở về, có thể ra gặp mặt một chút không.
Cậu sửng sốt cầm bức thư tín.
Sau khi suy nghĩ thật kỹ, Ninh Thư vẫn quyết định đi gặp.
Cậu còn phải lợi dụng Ảnh Tứ mới có biện pháp ra khỏi phủ.
Cậu cảm thấy rất áy náy, cảm thấy mình nợ Ảnh Tứ rất nhiều, hy vọng có ngày trả được hết phần tình nghĩa này.
Liễu Oanh Oanh xuống xe ngựa, lần này cô tới một mình.
Ninh Thư hỏi: "Cô tìm được cách trở về"?
Thiếu nữ gật gật đầu, vẻ mừng như điên cùng ánh sáng nhảy nhót trong mắt không phải giả vờ.
Cô đem những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này nói ra.
Mãi vẫn không tìm ra biện pháp khiến Liễu Oanh Oanh nhất thời cảm thấy nản lòng thoái chí.
Đoạn thời gian đó vừa lúc lão thái thái Liễu gia sinh bệnh, trong nhà liền đi bái phật.
Khi chuẩn bị trở về, một vị đại sư gọi cô dừng bước.
Ông ấy chỉ nói một câu: "Thí chủ nếu nóng lòng cầu thành thì kết quả sẽ đi ngược".
Khi đó Liễu Oanh Oanh căn bản không hiểu đại sư đang nói gì.
Đến khi trở về phủ, suy nghĩ nửa ngày liền đổ một thân mồ hôi lạnh.
Từ hôm đó, cô luôn nghĩ biện pháp qua lại trong chùa, nhưng vị đại sư này cũng không chịu gặp, chỉ nói thiên cơ không thể lộ.
Cô kiên trì mỗi ngày quỳ tại đó, rốt cuộc đại sư cũng chịu xuất hiện.
Kinh hỉ quá lớn đã làm Liễu Oanh Oanh bỏ sót chi tiết quan trọng.
Rõ ràng cô cũng đã có gửi 1 vài phong thư cho Ninh Thư nhưng giờ trông cậu cứ như chưa biết gì về chuyện này.
Nghi hoặc chỉ thoáng qua trong đầu, cô lại bị phân tâm nói tiếp: "Đại sư nói với tôi, tôi không phải người của thế giới này, vốn không nên xuất hiện ở đây, giờ nếu muốn quay về nhất định phải chờ đến thiên thời địa lợi nhân hòa".
Liễu Oanh Oanh bắt lấy vạt áo Ninh Thư, mở miệng nói: "Thời cơ thiên thời địa lợi nhân hoà sắp tới, chỉ thiếu một thứ, chỉ có huynh mới có thể giúp tôi".
Ninh Thư nghi hoặc: "Chỉ có tôi giúp được"?
Liễu Oanh Oanh gật gật đầu: "Huynh có biết trên người Bách Lý Mặc có một khối lệnh bài không? Chất liệu của lệnh bài kia chính là thiên huyền thiết trăm năm trước từ bầu trời rơi xuống, đế vương cảm thấy là vật trời ban nên dùng nó chế tạo hai kiện đồ giống nhau.
Giờ một món đã tuẫn táng cùng Thái Hậu đời trước, còn lại chính là khối lệnh bài kia của Bách Lý Mặc".
Cô lại hít sâu một hơi, đôi mắt hồng hồng nói: "Muốn vào hoàng lăng trộm đồ chỉ sợ khó hơn lên trời, quan trọng là chúng ta chỉ còn thời gian 2 ngày..."
"Huynh có thể giúp trộm khối lệnh bài của Bách Lý Mặc không"?.