Bị Học Sinh Tỏ Tình Phải Làm Sao Đây?

Chương 1

Lý Lộ là một sinh viên nghèo, từ sau khi chính sách song giảm* được ban bố, cơ sở mà anh từng làm thêm trực tiếp thông báo là chuyển nghề sang làm giáo dục cho người lớn. Lúc mới biết bản thân đã thất nghiệp, anh còn tự an ủi chính mình, dù sao trong tay vẫn còn ít tiền, chịu đựng qua học kỳ này chắc là không thành vấn đề. Nhưng đúng là khi tâm trạng con người mà tệ, mọi chuyện diễn ra cũng chẳng thể nào suôn sẻ, trưa hôm đó anh liền bất cẩn mà va phải máy tính của bạn học, mất một ngàn tệ tiền sửa máy tính. Lý Lộ dựa vào ban công ký túc xá, nhìn số dư tài khoản, không khỏi cảm thấy uể oải.

*Chính sách song giảm: Giảm bớt gánh nặng về bài tập về nhà và các khóa học ngoài giờ của học sinh để xây dựng một hệ thống giáo dục chất lượng cao.

Để nhanh chóng kiếm tiền, Lý Lộ bắt đầu làm đủ thứ loại công việc lặt vặt như chuyển phát nhanh, giao cơm, giao hoa, rồi còn phải chú ý đến bài tập trên trường nữa, chỉ hận không thể có bốn mươi tám tiếng một ngày. Trải qua chuỗi ngày khốn khổ này được tầm nửa tháng, Lý Lộ nhận được tin nhắn của đồng nghiệp từng làm thêm chung: “Tiểu Lý, em có muốn làm gia sư cho học sinh lớp 11 không?

Tinh thần Lý Lộ lập tức phấn chấn lên, nhanh chóng đáp: “Làm chứ, dạy môn gì ạ?”

“Toán, nhưng mà nghe nói học sinh này có hơi khó trị.”

Lý Lộ không chút do dự trả lời: “Anh à, cứ giao cho em, em có thể.”

Khó trị không thành vấn đề, không tiền mới là khó trị, Lý Lộ hiểu điều này sâu sắc.

“Dạy thử vào tối thứ sáu. Giá của buổi học vẫn như trước, mọi người tự đàm phán lương sau ha”.

“Cảm ơn anh! [chắp tay cảm ơn] [chắp tay cảm ơn][chắp tay cảm ơn]”

Đúng là trời không tuyệt đường người, liễu ánh hoa tươi lại một thôn!* Lý Lộ vui vẻ nắm chặt tay nhảy cẫng lên ở trên đường, vui vẻ ngâm nga một bài hát rồi lại đi giao đồ ăn trong khuôn viên trường.

*liễu ánh hoa tươi lại một thôn: Trong tiếng Trung, thành ngữ “liễu ám hoa minh” là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng

Trong nháy mắt, buổi dạy thử theo lịch đã đến.

Lý Lộ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần kaki màu mà anh đã đặc biệt mua khi đi làm thêm, cẩn thận sửa sang trước gương trước khi lên xe buýt với chiếc cặp sách ở trên lưng. Hôm nay là buổi dạy thử đầu tiên, Lý Lộ vẫn luôn tự tin vào năng lực của mình, anh có nhiều kinh nghiệm dạy thêm rồi, đối với anh mà nói, dù học sinh có khó trị đến đâu, chỉ cần có chút hợp tác, anh có thể đem thành tích của người đó kéo lên. Trừ khi cậu ta là một kẻ ngốc, nếu không thì công việc này xác định là anh được nhận rồi.

Hà Học Chu chính là vị học sinh vô cùng khó trị kia. Thành tích của cậu ta thật ra cũng không tệ, cũng không nghĩ muốn học bổ túc. Nhưng mẹ cậu lại cảm thấy cậu học không vững, một hai chống lại chính sách song giảm, bắt cậu phải học thêm. Cố tình còn có một tên vì kiếm tiền mà làm lơ đi chính sách song giảm vội vàng tới đây làm gia sư cho cậu, thật đúng là cần tiền đến điên rồi! Cậu phải dạy cho “ông thầy” chỉ biết đến tiền này một bài học mới được!

7 giờ tối, Lý Lộ đúng giờ đến nhà học sinh. Anh quy củ ngồi trong phòng khách giới thiệu bản thân với phụ huynh, trên môi nở một nụ cười nhẹ nhàng mà lại tự tin, khi đối diện với phụ huynh, anh nói về triết lý dạy học và phương pháp giảng dạy của mình một cách chậm rãi và đầy tự tin, vị phu nhân xinh đẹp ngồi đối diện anh lắng nghe rồi gật đầu liên tục, vô cùng tán thưởng. Mà cậu trai cao lớn ngồi bên cạnh người phụ nữ thì khác, vẻ mặt vô cùng chán ghét, trừng trừng mắt nhìn Lý Lộ, như thể Lý Lộ không phải đến dạy cậu ấy học mà là để đến đút cậu ấy ăn cớt.

Trò chuyện thêm 30 phút, Lý Lộ tạm biệt vị phu nhân xinh đẹp có chuyện nên phải đi ra ngoài, anh phải cùng cậu trai trông rất không tình nguyện kia ngồi trước bàn học rộng rãi trong phòng sách, cậu trợn mắt nhìn anh không hài lòng. Lý Lộ lấy ra một tờ đề thi do chính anh làm, đưa cho Hà Học Chu, nhưng Hà Học Chu lại phớt lờ anh rồi đẩy tờ đề ra mà hừ lạnh một tiếng.

” Cậu trước tiên làm thử bài thi này xem sao, nếu không tôi sẽ không biết được trình độ hiện tại của cậu thế nào để mà dạy cho cậu được.” Lý Lộ đem bài thi tới trước mặt Hà Học Chu, cũng không tức giận, kiểu thiếu niên như thế này anh đã gặp rất nhiều, anh rất có kiên nhẫn.

Hà Học Chu trợn ngược mắt nhìn anh: ” Anh không phải lợi hại lắm sao, tôi ở trình độ nào anh cũng có thể dạy được mà, vậy anh dạy đi!”

” Tôi cũng có thể dạy từ lớp mẫu giáo.” Lý Lộ cười tủm tỉm: ” Cậu hiện tại là học sinh tiểu học hay sao?”

Hà Học Chu không chịu lép vế, cười nhạo nói:” Anh có bản lĩnh thì bắt đầu dạy từ cấp tiểu học đi.”

Lý Lộ gật gật đầu, khom lưng lấy cặp sách to tướng của mình đang ở trên mặt đất, cười nói:” Cũng đúng, vừa hay tôi cũng mang theo sách tiểu học, chúng ta bắt đầu học cấp từ tiểu học đi.”

Sắc mặt Hà Học Chu khó coi, cúi đầu nhìn bài thi ở trước mặt mình, bên trên còn có hình vẽ minh họa tươi đẹp bằng bút màu nước. Lý Lộ tay cầm bút viết, nghiêng đầu tủm tỉm cười nhìn cậu: “Chúng ta bắt đầu học ha?”

Xem ra phải ra đại chiêu thôi. Hà Học Chu sắc mặt xanh mét nghĩ.

“Anh biết chính sách song giảm không cho học thêm đúng không?” Hà Học Chu nói.

Lý Lộ gật gật đầu: “Biết.”

Hà Học Chu hung tợn trừng mắt nhìn anh, uy hiếp nói: “Anh lại còn đến bắt tôi học thêm, tôi liền báo cáo anh.”

Lý Lộ cười khúc khích, anh gõ nhẹ đầu bút trước mặt cậu học sinh trông có vẻ rất dễ cáu kia, mỉm cười nói: “Cậu chắc là không biết nhỉ? Tôi là anh họ của cậu, tụi mình là người một nhà thì giúp đỡ nhau có vấn đề gì đây hả?”

Cậu trai nhìn người trước mặt rồi ngẩn ra, tức giận mắng: “Quá vô sỉ!”

Lý Lộ nhún nhún vui, tỏ vẻ không sao cả nói: “Cậu đừng nghĩ nữa, không phải tôi thì cũng sẽ có người khác đến để dạy phụ đạo cho cậu thôi, trước tôi thì có thầy La, không phải sau đó là tôi đó sao? ” Anh đem tờ đề thi cấp 3 vừa mới bị Hà Học Chu đẩy ra lại đưa đến trước mặt cậu, đồng thời nhét vào tay cậu một cây bút chì, nói: “Mẹ cậu đã quyết tâm bắt cậu học thêm, tôi đảm bảo tôi là tốt nhất, không tin thì cậu thử thử xem.” Hà Học Chu nắm bút, còn muốn gây chuyện liền thấy Lý Lộ mở giao diện trò chuyện phiếm giữa anh với mẹ cậu, trông bộ dáng như đang chuẩn bị méc chuyện. Hà Học Chu đành phải ngậm miệng, cầm bút khuất phục mà làm bài thi.

Trình độ của Hà Học Chu thật ra không hề kém, nhưng cậu quyết tâm nhất định không chịu học thêm, các câu hỏi trong bài thi đều viết lung tung, không có một chút nghiêm túc nào. Lý Lộ kéo ghế dựa sát vào cậu, chầm rì rì mở miệng: “Cậu á, trình độ tiểu học còn chưa đến nha, phải bắt đầu học từ lớp mẫu giáo thôi.”

“Hừ, vậy anh dạy đi.” Hà Học Chu trừng mắt nhìn anh một cái, nghiêng người quay lưng về phía Lý Lộ.

“Mẹ cậu còn bảo với tôi là thành tích của cậu khá tốt, xem ra thành tích bình thường đều là giả nhỉ? Cậu lừa mẹ cậu đó hả?” Lý Lộ nhìn cậu học trò không chịu phối hợp này, ra vẻ thất vọng thở dài: “Cậu như vậy chẳng ngoan tẹo nào, thầy đây thật sự lo lắng nha, tôi phải nói chuyện với mẹ cậu thôi.” Nói xong còn lấy điện thoại ra làm bộ muốn gọi cho mẹ của Hà Học Chu. Mới vừa nhấn mở giao diện trò chuyện cùng với “Chu tiểu thư”, điện thoại liền bị giật mất,vẻ mặt Hà Học Chu khó chịu: “Anh ấu trĩ vừa thôi!”. Dứt lời, liền cầm lấy cục tẩy xóa xóa mấy đáp án mà bản thân điền bậy.

Tương lai còn dài, hôm nay học với anh ta hai tiếng vậy! Hà Học Chu vừa làm đề vừa suy nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment