Đem Hà Học Chu đưa đến cửa tiểu khu nhà cậu, Hà Học Chu vẫn như không muốn về nhà, giống như bánh xe không hề mệt mỏi luôn miệng truy hỏi: “Thầy tha thứ cho em rồi sao?” “Thầy có thể trở về không?” “Thầy chán ghét em sao?”
Bực bội mà Lý Lộ vất vả áp xuống lại bốc lên đỉnh đầu, anh đẩy Hà Học Chu, ý bảo cậu mau đi về nhà, Hà Học Chu lại làm bộ không hiểu, cong eo đem đầu gác lên vai Lý Lộ mà cọ cọ, không ngừng làm nũng.
Lý Lộ không biết phải làm sao, đành phải cố nhịn dỗ cậu: “Nếu cậu cố gắng học tập cho tốt, tôi liền tha thứ cho cậu.”
“Được.” Hà Học Chu ngẩng đầu, đôi mắt long lanh sáng lên trong đêm tối, cậu nắm lấy tay Lý Lộ, ngữ khí cực kì kiên định: “Em nhất định sẽ đậu vào Đại học K.”
“Người trốn học không thể vào nổi Đại học K.” Lý Lộ thử rút tay nhưng không được, tay anh bị Hà Học Chu nắm rất chặt, lại bị Hà Học Chu kéo lên, cọ cọ lên mặt cậu, nói: “Em thông minh như vậy, nhất định không thành vấn đề.” Một lát sau, tựa như như thấy cọ còn chưa đủ, cúi đầu hôn một tiếng “chụt” lên tay của Lý Lộ, Lý Lộ như bị ủi nóng tay dùng hết sức rút tay về, Hà Học Chu bị sức của Lý Lộ làm cho chao đảo một chút, khó hiểu nhìn Lý Lộ: “Thầy?”
Cậu hôn tay tôi làm gì chứ! Lý Lộ trong lòng giận hét lên, sắc mặt xanh mét. Hà Học Chu phát hiện sắc mặt của Lý Lộ không ổn, lại chạy đến làm nũng: “Em xin lỗi mà, thầy đừng có tức giận, em thề sau này sẽ không trốn học nữa, em sẽ học tập thật tốt.”
“Cậu..” Lý Lộ nhất thời nói không nên lời, anh điều chỉnh lại suy nghĩ của bản thân rồi mới nói tiếp: “Tôi không phải là thầy của cậu, cậu không cần phải gọi tôi là thầy.”
“Được, anh là bạn tốt của em.” Hà Học Chu ngoan ngoãn trả lời.
Người bình thường mà đối xử với bạn tốt như vậy, thì đã sớm không còn là bạn, Lý Lộ ở trong lòng thầm mắng. Lại sợ ảnh hưởng đến trạng thái học tập của Hà Học Chu, anh liền không nói thêm cái gì. Lý Lộ cứng đờ vỗ vai của Hà Học Chu, rồi đem cậu đẩy ra xa một chút, dỗ cậu: “Đúng vậy, tụi mình là bạn tốt, mãi mãi là vậy. Tuy rằng hiện tại tôi không giúp cậu dạy thêm nữa, nhưng tôi đã chỉ cậu hết phương pháp học rồi, cậu nhất định phải cố gắng học.” Anh dừng một chút, tiếp theo lại nói: “Ngày thường chúng ta không cần phải gặp nhau, cậu đừng tới trường tìm tôi, có biết chưa?”
“Tại sao?”
” Tôi cũng rất bận, tuy không cần làm gia sư cho cậu, nhưng việc học của tôi cũng rất bận, chờ tôi thi lên thạc sĩ thành công, cậu cũng đậu Đại học K, chúng ta có thể cùng nhau đi học, đến lúc đó tụi mình mỗi ngày đều có thể ở cạnh nhau, có khi cậu còn thấy tôi phiền.
“Em tuyệt đối sẽ không thấy thầy phiền đâu.” Hà Học Chu lập tức nói.
Lý Lộ kéo kéo khóe miệng, bày ra một nụ cười, nói: “Tôi biết rồi, cậu mau về nhà nhanh đi.” Hà Học Chu cũng cười theo, cậu giang tay ôm chặt Lý Lộ, đầu xù xù cọ cổ Lý Lộ, qua một lúc lâu, mới giả bộ hỏi: “Em có thể ôm thầy một cái được không?” Tiếp theo cũng không đợi Lý Lộ trả lợi, trước khi Lý Lộ tức giận xoay người bỏ chạy.
Lý Lộ nhìn cậu trai đang cười chạy xa kia, trong lòng vừa buồn cười, lại vừa thấy bất đắc dĩ, anh thở dài, xoa xoa cái trán đau đớn, xoay người đi khỏi con đường vừa quen thuộc mà cũng lại xa lạ này.
Sau này cậu ấy chắc là sẽ không đến nữa. Lý Lộ nghĩ thầm.
Lý Lộ trước giờ đều không nghĩ đến việc học lên Thạc sĩ, anh cực kỳ nghèo, học hệ chính quy là đã quá sức rồi. Anh đã năm tư đại học, những người bạn từng ở chung ký túc xá đều đã rời khỏi, chỉ còn anh ở lại ký túc xá nỗ lực viết luận văn, xài ké mạng và những tiện nghi ở ký túc xá. Anh đã sớm lập kế hoạch sau khi tốt nghiệp cả rồi, đợi đến khi Hà Học Chu thi đại học xong, có lẽ anh đã sớm không còn ở thành phố S. Lý Lộ trở lại ký túc xá, chuẩn bị đồ đi tắm, máy nóng lạnh ở phòng tắm của ký túc xá đã hỏng rồi, cắm điện vào cũng không có nước nóng. Lý Lộ cũng lười, cứ vậy dội nước lạnh tắm, lạnh đến thấu xương, cảm thấy bộ não bị quá tải của mình có chút dịu xuống. Anh mở mắt ra, nhớ tới cái ôm ấm áp của Hà Học Chu, anh nghĩ, tuổi trẻ dễ thay đổi, yêu hận cũng chỉ trong giây lát, sự lưu luyến không muốn rời xa của Hà Học Chu cũng sẽ giống như sương sớm, chớp mắt liền tan.
Sau khi tắm xong, Lý Lộ vừa lau tóc vừa nhìn điện thoại, Hà Học Chu gửi rất nhiều tin nhắn, một số chia sẻ không quan trọng, còn chụp ảnh tập bài tập của cậu, Lý Lộ đặt khăn lau tóc xuống, bấm vào tấm hình phóng to lên, nhìn kỹ hơn đáp án của Hà Học Chu, anh phát hiện ra cậu giải không sai, không nhịn được cười cười,
Chu Chu: Thầy, em rất giỏi đó, em đã làm đúng hết đề này đó.
Chu Chu: Rút lại bài trước, Lý Lộ, haha
Chu Chu: Lộ lộ
Thầy Lý nha: Đừng đặt bậy biệt danh cho tôi.
Chu Chu: Thầy trả lời chậm vậy, anh đang làm gì đó? Em học thêm xong rồi, mẹ nấu cho em đồ ăn khuya nè, em chụp cho anh xem.
Chu Chu: Bữa ăn khuya.jpg
Chu Chu: Ăn siêu ngon, muốn ăn cùng với Lộ Lộ.
Thầy Lý nha: Đã muộn vậy rồi, ăn ít thôi rồi nghỉ ngơi sớm một chút.
Thầy Lý nha: Vừa mới tắm xong.
Lý Lộ cầm lấy điện thoại di động, nghiêm túc gửi tin nhắn trả lời Hà Học Chu, nhưng tin nhắn của Hà Học Chu lại gửi tới tiếp một cái rồi lại một cái. Quả thực là không chịu dừng nha! Lý Lộ trong lòng đau khổ nghĩ. Anh muốn đặt điện thoại xuống, lại nhớ tới vẻ mặt khóc lóc của Hà Học Chu, vì vậy anh lại kiên nhẫn nói chuyện phiếm với cậu. Bất tri bất giác, bọn họ tán gẫu như vậy hơn một tiếng đồng hồ, Lý Lộ sở sở khóe miệng không biết vì sao lại mỉm cười của bản thân, dứt khoát đặt điện thoại xuống, đi ngủ.