Bị Hưởng Dụng Đích Nam Nhân

Chương 14

Gió biển đang gào thét.

Trên vách núi phong cảnh mỹ lệ như vậy, lại là vùng cấm địa của trái tim.

Mỗi một cây cỏ, mỗi một tảng đá nơi đây, cũng rất tầm thường. Nhưng ngươi ngàn vạn lần không thể đụng vào.

Mỗi một cây cỏ, mỗi một tảng đá nơi đây, đều là kích động đến vị thủ lĩnh Đồng Tâm Âu Dương Khả một cơn tức giận như núi lửa bùng phát .

Chưa người nào có đủ dũng khí đắc tội với Âu Dương Khả.

Hắn đem lão đại Hữu Địch thiến (tuyệt đường con cháu =,=||) tự tay quăng vào chảo mỡ trong cơn tức giận.

Hắn đem thúc thúc đã nuôi dưỡng hắn từ nhỏ, nhốt tại vào trong viện thương điên, đơn giản vì y đã tiết lộ chuyện cơ mật của tổ chức. Mỗi ngày, từ nơi đấy mọi người đi qua đều có thể nghe được tiếng gào thét bi thương của vị cựu thần Đồng Tâm này.

Âu Dương Khả đúng là ác ma.

Đến hôm nay, đã không ai còn hoài nghi những lời này.

Nghe nói hắn từng yêu qua một nam hài, đối với nam hài này sủng nịch tới mức ngoan ngoãn vâng lời.

Làm sao có thể?

Nếu như đây là sự thật, vậy nam hài kia đã đi đâu rồi?

Đây cũng là điều cấm kỵ của Âu Dương Khả, không ai dám hỏi.

Biết đến người đấy, cũng không dám nói.



Vách núi kia chính là cấm địa.

Âu Dương Khả có lẽ sẽ đối với huynh đệ xúc phạm hắn mỉm cười xử phạt một chút, chỉ cần có giá trị lợi dụng, sẽ vì Đồng Tâm mà sở dụng, hắn thông thường sẽ không tùy tiện giết hại.

Nhưng nếu làm vấy bẩn cấm địa, nghìn lần không có khả năng sống.

Đây là một việc mà bất cứ người nào mới vào Đồng Tâm, đều được dặn dò lặp đi lặp lại.

Mỗi ngày, Âu Dương Khả đều đến vách núi kia ngồi một lúc.

Có người nói, hắn sẽ ở trên đấy khóc lớn.

Thật buồn cười, trong tiếng gió lớn như vậy, sao có thể nghe thấy tiếng người khóc?

Hơn nữa, Âu Dương Khả là ai? Như thế nào có thể khóc lớn?

Bất quá hắn mỗi lần đi xuống, sắc mặt đều rất khó coi, điều này là sự thật.

Dụ Lăng vẫn đi theo bên cạnh Âu Dương Khả.

Ba năm rồi, ba năm… . . .

Từ khi Âu Dương Khả dẫn Chúng Hưởng lên vách núi, mà ngày đó chỉ có Âu Dương Khả một mình đi xuống, đã qua rồi ba năm.

Hắn nhìn Âu Dương Khả cùng Chúng Hưởng gặp nhau, nhìn Âu Dương Khả cùng Chúng Hưởng yêu nhau, nhìn bọn họ hành hạ nhau, thẳng cho tới hôm nay Âu Dương Khả vẫn tự hành hạ chính mình.

Âu Dương Khả không có tình nhân. Hắn không có bạn gái, cũng không có bạn trai.

Những người thèm thuồng quyền thế cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn, đều bị hắn dùng ánh mắt lạnh lùng hù dọa cho chạy mất.

Loại ánh mắt lạnh lùng này, có một chút giống với Chúng Hưởng ——- cái kia không cho phép nhắc tới trước mặt Âu Dương Khả, nhưng mỗi ngày, từ trong miệng Âu Dương Khả đều thoát ra tên nam hài đó.

Cái kiểu lạnh lùng tuyệt vọng, lạnh lùng không mang theo hy vọng, lạnh lùng không tin vào hạnh phúc, vẫn luôn hòa lẫn trong nỗi căm hận chính mình của Âu Dương Khả, oán hận đối với cả thế giới.

Dụ Lăng vô cùng hối hận.

Mỗi khi hắn nghe được Âu Dương Khả tại đỉnh vách núi khóc rống đến xé nát ruột gan, hắn liền hối hận, không nên đem chân tướng điều tra năm đó nói cho Âu Dương Khả.

Coi như Chúng Hưởng thật sự phản bội, coi như Chúng Hưởng đáng đời mà bị đẩy xuống vách núi xinh đẹp này, liệu có phải sẽ rất tốt?

Dụ Lăng từng xuống quyết tâm, muốn cắt đứt tình yêu say đắm của Âu Dương Khả đối với Chúng Hưởng.

Chúng Hưởng ở lại bên cạnh Âu Dương Khả, hai người cũng không có hạnh phúc.

Nhưng, bây giờ thoạt nhìn, cuộc sống không có Chúng Hưởng càng không xong.

Dụ Lăng từng xuống quyết tâm, một bí mật vĩnh viễn sẽ không nói ra khỏi miệng.

Hắn đáp ứng một người, làm cho bí mật này nát vụn trong lòng. Khi hắn hứa việc này, hắn cho rằng đã làm đúng.

Nhưng, ba năm sau, hắn phát hiện chính mình bắt đầu hối hận.

Hắn phát hiện thời gian cũng không thể loại trừ hết thảy, hắn phát hiện căn nguyên thống khổ lại có thể dừng lại trên sinh mạng một người lâu như vậy, hắn phát hiện tinh thần kiên định của Âu Dương Khả, cũng sẽ có nguy cơ sụp đổ.

Dụ Lăng là một tâm phúc xứng đáng. Hắn biết để cho Âu Dương Khả lưu lại không gian của riêng mình, hắn biết Âu Dương Khả khóc rống lúc hẳn bỏ đi, hắn biết khi nào thì nên mở miệng khi nào thì nên ngậm miệng.

Mỗi lần khi Âu Dương Khả bước lên vách núi, hắn sẽ canh giữ ở cửa vách núi.

Nơi đấy, Dụ Lăng tự biết không nên bước vào.

Nhưng là hôm nay, Dụ Lăng đã tiến vào.

Bước chân hắn vững vàng, tựa như biểu thị quyết tâm của hắn.

Hôm nay chính là ngày mất của Chúng Hưởng.

Ba năm trước đây, Âu Dương Khả ở nơi này đã mất đi Chúng Hưởng.

“Người nào?” thanh âm Âu Dương Khả trong nháy mắt vang lên khi Dụ Lăng bước lên vách núi.

Hắn bỗng nhiên toàn thân đứng lên, nhìn thấy Dụ Lăng, có phần kinh ngạc.

“Dụ Lăng, đi xuống!” Âu Dương Khả đôi con ngươi đỏ hồng quan sát gầm nhẹ: “Nơi này không phải nơi ngươi nên tới.”

Dụ Lăng không nghe Âu Dương Khả nói. Hắn luôn luôn vô cùng phục tùng mệnh lệnh, thế nhưng hôm nay lại kỳ lạ khiến người ta kinh ngạc.

Hắn đi tới bên cạnh vách núi, nghiêng đầu nhìn biển rộng dưới chân đang lao đến.

“Từ nơi này nhảy xuống, còn có thể sống sót không?” Dụ Lăng hỏi.

Sắc mặt Âu Dương Khả đại biến, tựa như vấn đề này xé toạc tâm can hắn, bộ dáng hắn dường như bất cứ lúc nào cũng đều có thể đem Dụ Lăng đẩy khỏi vách núi trong sự căm phẫn cùng tuyệt vọng.

Dụ Lăng tỉnh táo nhìn Âu Dương Khả: “Nếu như tại vách núi phía dưới có một cái lưới lớn, hẳn là còn có đường sống đi.”

Hắn đối với Âu Dương Khả chậm rãi, mỗi chữ mỗi câu nói: “Trước hết các tài liệu thu thập được tạo thành, một mạng lưới phòng hộ hạng nhất thế giới. Các đặc công Mỹ chuyên dụng để chạy trốn… Lưới.Bảo vệ.Phòng ngự.”

Âu Dương Khả đứng trong gió, Dụ Lăng nhìn không rõ hắn lắm vì gió, hay thực sự đang run rẩy.

“Ngươi nói cái gì?” Âu Dương Khả khàn giọng hỏi. Đôi mắt hắn đột nhiên phát sáng, lại không thể tin được mà tối sầm lại. Hắn cuối cùng đã có thể kiêm soát tay chân chính mình, kéo áo Dụ Lăng, kích động hỏi: “Ngươi vừa mới nói cái gì?”

Trong nháy mắt, Dụ Lăng thậm chí tưởng rằng hắn sẽ kích động mà ngất xỉu.

“Ta nói, tư nơi này nhảy xuống, không nhất định sẽ chết.” Dụ Lăng để cho Âu Dương Khả kéo áo hắn, bình tĩnh nói: “Ngày đó, từ bến tàu bị thương trở về, ngươi liền hướng tới vách núi này oán trách.” Dụ Lăng muốn thoải mái mà cười một chút, nhưng lại không có cách nào cong môi lên. “Cho nên ta tại vách núi phía dưới đã an trí lưới phòng ngự rồi. Bất quá chỉ là… Để phòng ngừa vạn nhất.”

Âu Dương Khả bỗng nhiên an tĩnh lại. Hai mắt hắn thâm thúy nhìn chằm chằm Dụ Lăng vẫn không nhúc nhích, tựa hồ cái lưới phòng bị là Dụ Lăng nói dối.

Cuối cùng, hắn đem lời muốn nói từ trong hàm răng xuất ra.

Hắn hướng tới Dụ Lăng nói: “Nếu như gạt ta, sẽ chết rất bi thảm, rất bi thảm… .”

“Không có lừa ngươi.”

Đôi mắt linh động trừng to đứng lên.

“Hắn ở nơi nào?” Âu Dương Khả nắm lấy bả vai Dụ Lăng ra sức lay, cường độ mạnh mẽ đến ngay cả Dụ Lăng cũng có chút không chịu nổi. “Nói cho ta biết, Chúng Hưởng ở nơi nào?”

Dụ Lăng thu thu tay Âu Dương Khả, ý bảo hắn buông cổ áo chính mình ra.

Âu Dương Khả cả người đều như sống lại. Hắn xấu hổ mà buông cổ áo Dụ Lăng ra, lại đột ngột lần nữa túm chặt: “Dụ Lăng, đưa ta đi, lập tức, bây giờ phải đi.” Ý thức được chính mình quá căng thẳng, Âu Dương Khả lại buông Dụ Lăng ra.

Rất nhanh, bọn họ đã ngồi trên ghế chiếc xe Mercedes Benz .

“Máy bay chuẩn bị tốt chưa?” Âu Dương Khả lần nữa hỏi Dụ Lăng bên cạnh.

“Đã chuẩn bị tốt rồi. Xe vừa vào phi trường liền cất cánh.” Dụ Lăng lần nữa trả lời.

“Hảo, hảo… . .” Âu Dương Khả hít sâu, hắn biết bản thân có phần thất thố, cố gắng khiến chính mình thả lỏng.

Máy bay quả nhiên đã chuẩn bị tốt, hắn không thể chờ đợi được mà lôi kéo Dụ Lăng lên máy bay.

“Tô Châu? Hắn thật sự ở Tô Châu?”

Bất an mà lặp lại vấn đề này. Dụ Lăng thong dong mà lặp lại đáp án: “Đúng vậy, hắn ở Tô Châu, luôn ở Tô Châu.”

Âu Dương Khả vẫn đắm chìm trong kích động, còn không từng nghĩ đến trách hỏi Dụ Lăng tại sao lại giấu diếm lâu như vậy.

Chúng Hưởng còn sống!

Còn sống… . .

Trong lòng hắn chỉ có duy nhất chuyện này.

Chúng Hưởng, nam hài luôn mỉm cười thản nhiên ở Phàm Gian kia, người ấy đã nhào vào trong lòng mình gắt gao ôm cơ hồ muốn ngạt thở, hắn còn sống.

Hít thở không khí, sinh hoạt tại nơi nào đó ở Trung Quốc.

“Dụ Lăng, hắn khỏe không?” Âu Dương Khả khó khăn mở miệng hỏi: “Nếu như nhìn thấy ta, hắn… . Hắn sẽ thế nào?”

Hắn nắm lấy tay Dụ Lăng, hy vọng có thể nhận được đáp án.

Dụ Lăng lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Thiếu gia, ta không phải là Chúng Hưởng.” Đáp án của những vấn đề này, chỉ có Chúng Hưởng mới có tư cách cho ngươi.

“Hắn nhất định rất hận ta… . .”

Âu Dương Khả tựa lưng vào ghế ngồi, lặp đi lặp lại lời vừa nói.

Trong lòng như có lửa đốt mà từ trên máy bay chuyển tới trên xe đang đợi ở phi trường.

Không nhịn được mà nhìn cảnh vật trôi qua bên ngoài cửa sổ.

Đến khi xe dừng lại trước một cửa sân cũ nát, lại có chút không dám nhúc nhích mà chờ trên xe.

Do dự trong chốc lát, cắn răng ưỡn ngực xuống xe.

Theo chỉ dẫn của Dụ Lăng vào đến trong sân nhỏ cũ nát này, tiếng cười đùa truyền vào trong tai.

Một bãi cỏ xanh biếc trải dài phía trước, đều không phải thảm cỏ được người trồng, chăm sóc, mà là chính xác là những bụi cỏ hỗn tạp.

Nhà trệt mộc mạc, một loạt trước mặt. Trong đống cũ nát được thu dọn chỉnh tề rõ ràng là máy móc đã vứt đi.

Một đám trẻ con đang chơi đùa trên bãi cỏ.

Vô ưu vô tư mà cười vui .

Ánh mắt Âu Dương Khả bị bóng dáng an tĩnh của một người thu hút. Người kia ngồi trên chiếc ghế dài dưới bóng cây cổ thụ, cứ như thế mà an tĩnh, toàn tâm toàn ý nhìn hình bóng bọn nhỏ chơi đùa.

Dụ Lăng biết hắn đã tìm được rồi, không tiếng động rời đi.

Âu Dương Khả liền đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn bóng lưng quen thuộc kia. Sợ trong nháy mắt, tất cả hết thảy sẽ tan thành mây khói.

Tựa hồ phát hiện ánh mắt Âu Dương Khả, lưng người nọ khẽ di chuyển, quay đầu… . . . .

Động tác rất ngắn, nhưng Âu Dương Khả lại nhìn ra giống như đã trải qua thời gian một đời người.

Chậm rãi, chậm rãi, quay đầu lại. hành động chẫm rãi tựa như trong mộng, từng chút, đều rất cẩn thận.

Tâm Âu Dương Khả, theo khuôn mặt hắn chuyển động mà trở nên hăng hái.

Hàng mi thanh tú, cái mũi thẳng, bên môn duyên dáng hai má lúm đồng tiền.

Lúc hai mắt nhìn đến Âu Dương Khả chợt lóe sáng, Âu Dương Khả tựa như bị điện giật.

Muốn kêu to, muốn nhảy dựng lên, muốn quỳ trên mặt đất khóc rống, nhưng hành động gì cũng không có, chỉ lẳng lặng mà nhìn người nọ.

Chúng Hưởng… . . .

Đúng là Chúng Hưởng… … .

Chúng Hưởng ngây ngốc một chút. Liền ngay cả Âu Dương Khả cũng căng thẳng vô pháp động đậy, sợ hãi Chúng Hưởng sẽ lẩn tránh. Nhưng Chúng Hưởng rất nhanh cười rộ lên, đối với Âu Dương Khả nhẹ nhàng vẫy tay.

Trong nháy mắt Âu Dương Khả những tưởng rằng bản thân mình hoa mắt. Hắn nháy mắt mấy cái, Chúng Hưởng thật sự đang vẫy tay với hắn.

Hắn chạy tới, dừng bước trước mặt Chúng Hưởng thở hổn hển.

Chúng Hưởng đối với hắn mỉm cười, lộ ra đôi má lúm đồng tiền quen thuộc. Âu Dương Khả cũng muốn mỉm cười, hắn thử một chút, nhưng mặt lại căng thẳng đến co rúm lại. “Tìm ta?” Chúng Hưởng hiền hòa hỏi.

Cổ họng Âu Dương Khả khẩn trương cơ hồ có thể bốc hơi. Hắn nhìn chằm chằm Chúng Hưởng, tựa hồ sợ trong nháy mắt hắn sẽ hóa thành khói bụi, ra sức gật đầu.

“Ý định đem ta lần nữa trở về nhảy khỏi vách núi?” Chúng Hưởng hỏi.

Sắc mặt Âu Dương Khả đại biến, hắn liều mạng muốn giải thích, đầu lưỡi nhưng lại nói không ra một chữ.

Không đợi hắn trả lời, Chúng Hưởng khúc khích cười rộ lên, liên tục khoát tay: “Ta nói đùa, không nên tưởng thật.” Hắn chỉ vào ghế dài, giống một lão bằng hữu đối với Âu Dương Khả nói: “Đến, ngồi đi.”

Âu Dương Khả không biết làm sao mà ngồi xuống. Mùi thơm quen thuộc từ cơ thể Chúng Hưởng tiến vào mũi, trái tim bắt đầu ra sức đập.

“Xem, ta so với bọn chúng còn hạnh phúc.” Chúng Hưởng chỉ vào đám trẻ con đang chơi đùa trên thảm cỏ: “Bọn chúng đều bởi vì tàn tật mà bị cha mẹ vứt bỏ từ khi còn là hài tử, như sinh ra không có tay, hoặc không có chân.”

“Chúng Hưởng… .” Âu Dương Khả thật vất vả để tìm về thanh âm chính mình, hắn tham lam nhìn bên mặt Chúng Hưởng , trong lòng hắn có rất nhiều chuyện muốn nói với Chúng Hưởng. Hắn muốn đi gặp Chúng Hưởng để sám hối, muốn thỉnh cầu Chúng Hưởng tha thứ cho hắn, mặc dù lỗi của hắn không đáng được tha thứ, hắn hy vọng Chúng Hưởng biết hắn thương y bao nhiêu, hắn muốn nói cho Chúng Hưởng, ba năm qua hắn đã trải qua nỗi nhớ Chúng Hưởng như thế nào.

Thế nhưng bây giờ, hắn chỉ có thể gượng gạo nói ra tên Chúng Hưởng.

“Ách?” Chúng Hưởng quay đầu lại, nhìn Âu Dương Khả không nói gì. Hắn lộ ra sắc mặt đã hiểu, đối với Âu Dương Khả nói: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì, thật sự.”

“Ta yêu ngươi.” Rốt cục, dùng hết khí lực kiên quyết nói ra một câu này.

Chúng Hưởng nghe vào trong tai, gương mặt anh tuấn vẫn như cũ ung dung nhìn Âu Dương Khả.

“Ta biết, ta cũng yêu ngươi.” khuôn mặt xinh đẹp của Chúng Hưởng đỏ bừng như nhớ lại chuyện cũ mà tiết lộ: “Nhưng chuyện này đã không còn quan trọng rồi.”

Âu Dương Khả khẩn trương mà nắm lấy tay Chúng Hưởng: “Không nên nói như vậy, không nên dùng thái độ như vậy, Chúng Hưởng. Ta vẫn, kỳ thật ta vẫn… . . .”

“Thầy!” Một thân ảnh trẻ con lảo đảo lay động hướng Chúng Hưởng chạy tới: “Rơi… Rơi trong nước rồi!” Tiểu nam hài hét lớn, tay phải của hắn không có bàn tay, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ ngây thơ, trong ánh mắt tràn ngập hy vọng cùng ảo tưởng.

“Thật sao?” Chúng Hưởng ôm hắn, đứng lên nhìn quanh.

Không biết quả bóng cao su đã mua từ năm nào tháng nào, đã rớt vài miếng da bên ngoài còn được bọn nhỏ xem thành bảo bối. Chúng Hưởng nhìn mấy đứa trẻ lớn gan đi tới đi lui bên hồ nước quả bóng da đã rơi xuống, lo lắng kêu lên: “Không nên chạy loạn, Đồng Đồng, không được đến bên hồ nước! Bóng da để thầy đến nhặt!”

Âu Dương Khả nhìn Chúng Hưởng đứng lên, vội vàng chạy đến bên hồ nước, không quan tâm đôi giày da hàng hiệu cùng chiếc quần tây tơ tằm, quỳ xuống đem trái bóng da vừa bẩn lại vừa thủng kia vớt lên.

Bóng trong tay đưa cho đám trẻ đang vây quanh người, cả bọn phát ra một trận reo hò, lập tức ầm lên tản ra chơi đùa lần nữa.

Âu Dương Khả nhìn Chúng Hưởng chậm rãi hướng đến gần hắn, mày khẽ nhíu, sắc mặt dần dần trở nên âm u.

Chúng Hưởng chậm rãi đi tới trước mặt hắn, mỗi một bước đều có điểm dùng dằng do dự.

“Cám ơn ngươi.” Chúng Hưởng nói.

“Của ngươi… . .” Âu Dương Khả nhìn chân Chúng Hưởng, thanh âm có phần thay đổi, hơn nửa ngày mới run rẩy hỏi ra: “Của ngươi… . Chân của ngươi! Ta…”

Chúng Hưởng cúi đầu nhìn một chút chân của chính mình, bên môi mỉm cười nhạt: “Chân sao? ngã một bên, cho nên…”

“Không phải, không phải!” Âu Dương Khả lắc đầu, đôi mắt quyết đoán sáng suốt trước sau như một lóe ra cũng mang theo sợ hãi: “Là ta, nhất định là lần đó…”

“Không sao, chỉ là khi bước đi có phần mất tự nhiên, lúc không di chuyển căn bản không nhìn ra.”

Âu Dương Khả kêu to lên: “Không nên dùng ngữ khí như vậy, không nên hời hợt như vậy! Chúng Hưởng, không nên đối với ta như vậy.” Hắn lay động bả vai Chúng Hưởng, tựa hồ nếu lập tức lại mất đi hắn sẽ dường như vô pháp khống chế lý trí.

“Ngươi muốn ta đối với ngươi như thế nào đây?” Chúng Hưởng nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi.

“Ta yêu ngươi.”

“Cám ơn ngươi.”

“Ta yêu ngươi!”

“Chuyện đấy đã qua.”

Âu Dương Khả lắc đầu, cường ngạnh đem Chúng Hưởng ôm vào trong lòng: “Chưa từng qua đi, chưa từng qua đi, ta yêu ngươi, vẫn yêu ngươi.” Hắn ở trên mái tóc ngắn của Chúng Hưởng cuồng loạn hôn. “Ngươi có thể đánh ta, có thể mắng ta, có thể đem ta từ trên vách núi đẩy xuống. Tùy ý ngươi trừng phạt ta như thế nào cũng không có vấn đề gì. Nhưng không nên xem ta thành một người xa lạ.”

“Thực tế một chút, Âu Dương Khả.” Chúng Hưởng buông tay Âu Dương Khả đang trói buộc trong ngực. “Chúng ta đã hết rồi.”

“Không nên nói như vậy, tùy ý ngươi trả thù như thế nào. Nhưng ta yêu ngươi, ta vẫn như cũ yêu ngươi.”

“Buông ta ra đi.” Chúng Hưởng thở dài.

Âu Dương Khả rống to: “Không! Ta không buông!”

Tiếng gào thét của hắn kinh động đến những đứa trẻ gần đấy.

Bọn nhỏ tụm năm tụm ba vây quanh lại.

“Thầy… . . .”

“Hắn khi dễ Thầy!”

“Đứa trẻ hư hỏng mới khi dễ Thầy!”

“Buông Thầy ra!”

Những người ủng hộ nhỏ bé đã bắt đầu thảo phạt Âu Dương Khả.

Chúng Hưởng nói: “Buông ta ra đi.”

“Không buông!” Tiếng thét to lần này làm khiếp sợ mấy đứa trẻ, có đứa tuổi còn nhỏ thỏa đáng khóc một trận.

Chúng Hưởng cũng bắt đầu tức giận, giãy dụa đòi rời khỏi lòng Âu Dương Khả.

“Buông ta ra!”

Khiến Âu Dương Khả buông tay không phải là sự giãy dụa của Chúng Hưởng, mà là ngữ khí tức giận của Chúng Hưởng.

“Xin đừng rời khỏi ta.” Âu Dương Khả thâm tình nhìn Chúng Hưởng.

Chúng Hưởng đã không còn thể hiện cái vẻ lạnh lùng tuyệt vọng quen thuộc, thay vào đó chính là sự thanh bạch nghiêm nghị không thể xâm phạm. Hắn đối với Âu Dương Khả nhẹ nhàng lắc đầu: “Âu Dương Khả, chúng ta chưa bao giờ tới gần nhau. Ngươi cũng chưa từng tín nhiệm ta.”

Âu Dương Khả chân thành, từng chữ một nói: “Ta yêu ngươi, ta tin ngươi.”

Chúng Hưởng mỉm cười, liền giống như nghe thấy một lời nói dối.

“Ngươi yêu ta, nhưng là ngươi không tín nhiệm ta.”

Hắn xoay người còn muốn chạy đi, đã bị Âu Dương Khả từ phía sau gắt gao nắm lấy cổ tay.

“Chúng Hưởng… . . .”

Chúng Hưởng mang theo đôi mắt sáng rõ làm rung động lòng người trên khuôn mặt Âu Dương Khả yên lặng dạo qua một vòng. Hắn thở dài, phảng phất nhìn thấy rất nhiều chuyện xưa từ trong gió truyền đến.

“Âu Dương Khả, chúng ta đã không còn gì nữa rồi.” Mỗi một chữ đều nói rất chậm, rất nhẹ, tựa như cây kim khéo léo đâm vào trong da thịt. “Thời điểm từ trên vách núi nhảy xuống, Chúng Hưởng đã chết. Tất cả dũng khí cùng kiên trì yêu ngươi, đã theo ta rơi xuống tản mát trong gió, trong sóng.”

“Không…” Âu Dương Khả rên rỉ, hắn cầm lấy đôi tay mảnh khảnh của Chúng Hưởng không buông.

Đây đôi tay trắng nõn tinh tế, từng được hắn nắm trong tay bao nhiêu lần.

Đây là sinh mạng hắn, là tất cả tình yêu của hắn, hắn từ chỗ chết bắt được, liền giống như bắt được cọng rơm cứu mạng duy nhất.

Trước đây đã lâu, bọn họ cũng từng như vậy cầm lấy tay đối phương, không chịu buông ra.

Trước đấy đã lâu, hắn từng khóc nói ra “Không có dũng khí để cố gắng nữa” sau khi nói, lại nắm lấy tay người yêu hôn nồng nhiệt.

Đấu tranh cùng cuồng loạn ngày đó, như thế nào có thể liền như vậy buông ra?

Thời điểm từ “Phàm Gian” ôm Chúng Hưởng rời đi, là một loại tình cảm ra sao?

Mỗi ngày ở trên đỉnh vách núi khóc rống, là vì người nào?

“Ta đã đối với ngươi không có cảm giác.”

Chúng Hưởng đứng trước mặt Âu Dương Khả, bình tĩnh nói. Bên đôi môi duyên dáng của hắn vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, làm cho Âu Dương Khả đau lòng đến co rúm lại.

“Âu Dương Khả, buông tay đi.” Chúng Hưởng nhìn vào hai mắt hắn. “Nếu như ngươi vẫn có một chút yêu ta, hãy bỏ qua ta. Mùi vị tình yêu khổ sở như vậy, ta đã không muốn lần nữa thử qua.” Ánh mắt hắn ấm áp dời đến đám trẻ con đang chơi đùa trên bãi cỏ. “Ta hy vọng có thể yên ổn mà sống, ta hy vọng sau này cũng không phải thương tâm nữa. Xin hãy rời khỏi thế giới của ta, ta không cần ngươi lần nữa tiến vào cuộc sống của ta.”

“Chúng Hưởng, ta yêu ngươi.” Âu Dương Khả nhẹ nhàng nói. Hắn cầm lấy tay Chúng Hưởng không ngừng vuốt nhẹ lên mặt mình, thống khổ mà lặp lại: “Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi.”

Chúng Hưởng cười khổ: “Nhưng ta đã không yêu ngươi nữa.”

Hắn vặn vẹo cổ tay muốn rời khỏi Âu Dương Khả, lại bị Âu Dương Khả kéo chặt không buông.

“Buông ta ra đi.”

“Không.” Âu Dương Khả kiên quyết lắc đầu.

“Ngươi cần gì phải kiên quyết muốn lưu một người không yêu ngươi bên cạnh?”

“Ta muốn lưu lại người ta yêu bên cạnh.”

Chúng Hưởng giãy dụa, làm cho Âu Dương Khả lần nữa đem hắn mạnh mẽ ôm vào trong lòng.

Hai người kịch liệt đối kháng lại kéo theo cả một đám người nhỏ bé đứng xem.

“Buông ra!”

“Không buông!”

… … … . . . . .

Trong lúc giãy dụa, một đạo hình cung sáng bạc vẽ lên bầu trời, rơi xuống xa xa trên bãi cỏ.

“A!” Chúng Hưởng la hoảng lên.

Âu Dương Khả bị bộ dáng hoảng hốt của hắn làm cho hoảng sợ, chỉ sợ trong lúc giằng co đả thương đến hắn, vội vàng buông tay.

Chúng Hưởng vuốt cổ chính mình, vẻ mặt lo âu: “Vòng cổ của ta… . .” Hắn quay đầu nhìn sang bãi cỏ xa xa, hướng về phía đó chạy đi.

“Vòng cổ của ta… .” Chúng Hưởng thấp giọng nói. Hắn chạy quá nhanh, cơ hồ sắp ngã sấp xuống.

Âu Dương Khả vội vàng đi theo sau hắn.

“Không thấy… . Không thấy… . . .” Chúng Hưởng quỳ gối giữa một bụi cỏ cao cao rậm rạp, cuống cuồng tìm kiếm .

Hắn không ngừng gạt ra đám cây cỏ, đối với việc cây cỏ cứa trên tay hắn tạo thành vết cắt coi như không thấy. Âu Dương Khả nhìn hắn trong bụi cỏ toàn tâm toàn ý tìm kiếm, đột nhiên nhớ tới bãi cỏ vàng khô cạnh biển vào mùa thu năm ấy.

Ngày đó, khi hắn đem hộp trang sức Lý Vi Linh đưa cho Chúng Hưởng ném xuống, Chúng Hưởng cũng từng lo lắng như vậy tìm kiếm.

Đó là lần đầu tiên, Âu Dương Khả đối với Chúng Hưởng phát hỏa.

Ngày đó, hắn để mặc Chúng Hưởng quỳ gối trên bãi cỏ, đã uống rượu một đêm.

Tới khi rạng sáng, hắn trở lại phòng, đối với Chúng Hưởng nói: ta đã không còn dũng khí để cố gắng nữa.

Hắn nhớ tới đêm hôm đó vừa là một đêm triền miên, nhưng, hắn lần đầu tiên, trước khi Chúng Hưởng tỉnh lại, lặng lẽ rời đi.

Không có hôn môi, không có cáo biệt.

Rời bỏ mà ly khai… . . . . .

Nếu như không có Âu Dương Khả, Chúng Hưởng sẽ càng hạnh phúc sao?

Nếu như không có Âu Dương Khả, Chúng Hưởng sẽ ít phải chịu khổ bấy nhiêu?

Tỷ như, Lý Vi Linh… . .

Những người bạn nhỏ bé xung quanh đều lại gần giúp Chúng Hưởng tìm kiếm vòng cổ của hắn. Thân ảnh nho nhỏ trong bụi cỏ như ẩn như hiện.

Chúng Hưởng tìm kiếm, ánh mắt hắn quét qua từng cây cỏ, từng đống bùn một.

“Ở nơi nào? … . Ở nơi nào đây? … . .”

Âu Dương Khả cũng quỳ xuống.

Trái tim hắn tựa như đã chết.

Hắn yêu Chúng Hưởng, nhưng Chúng Hưởng đã không còn yêu hắn.

Hắn quỳ gối trên cỏ, vì Chúng Hưởng tìm vòng cổ, giống như tìm không ra phương pháp khác, biểu thị nỗi hổ thẹn trong lòng hắn.

Có lẽ chuyện hắn muốn tìm giống nhau, đều để xoa dịu nỗi đau đớn từ đáy lòng.

Chí ít, hắn bây giờ và Chúng Hưởng đều đang cùng làm một chuyện, quỳ gối trên bãi cỏ.

Chí ít, vừa ngẩng đầu, có thể nhìn thấy thân ảnh lẫn nhau.

Âu Dương Khả ngẩng đầu, hắn nhìn thấy Chúng Hưởng.

Chúng Hưởng khom thắt lưng, cắn môi, ánh mắt hắn, không ở đây trên người Âu Dương Khả.

Âu Dương Khả còn muốn chạy qua, muốn ôm hắn, bất quá chỉ là vài bước chân, cũng đã không còn khí lực để bước nữa.

Chúng Hưởng nói: ta đã không còn yêu ngươi.

Chúng Hưởng nói: dũng khí cùng kiên trì yêu ngươi, đã tiêu tán trong gió trong sóng.

Âu Dương Khả ngay cả dũng khí để thở dài cũng đã mất đi, hắn cảm giác chính mình đã chết.

Hắn nhớ tới cái ôm của Chúng Hưởng, đã từng nồng nhiệt như vậy. Gắt gao nắm lấy tay áo hắn, mặt chôn thật sâu trong ngực hắn, tựa như hận không thể từ nay về sau nghẹt thở hơn thế.

Âu Dương Khả khổ sở mà nắm chặt tay.

Hắn nghĩ hắn phải rời khỏi thế giới của Chúng Hưởng, hắn nghĩ hắn không có tư cách ở lại trong cuộc sống của Chúng Hưởng, nhưng hắn không có khả năng, đứng lên hướng ngoài cửa mà đi.

Bi thương quay đầu đi chỗ khác, nhưng không ngờ đến lại phát hiện chiếc vòng bạch kim được ánh mặt trời chiếu rọi lóe sáng.

Âu Dương Khả đi qua, đem chiếc vòng cổ đang được tất cả mọi người tìm kiếm từ trên cây gỡ xuống.

Cẩn thận nhìn lên, người đã sợ run… . . . .

Chiếc vòng trang sức bạch kim bình thường, rất nhỏ rất nhỏ.

Ánh mắt Âu Dương Khả dừng lại trên bông tai.

Bông tai trên vòng cổ, không phải kim loại, cũng không phải bạc.

Chỉ là hổ phách, hổ phách nhân tạo.

Đem vật nhỏ đặt bên trong cầm lên, bên ngoài hổ phách nhân tạo được đúc một tầng hổ phách.

Kia bên trong khối hổ phách trong suốt màu vàng nhạt, có một đóa cúc dại.

Bông cúc dại nho nhỏ, đã héo rũ, tùy thời đều có thể thấy được.

Âu Dương Khả đã ngây dại.

Ngón tay thon dài của hắn chạm đến hổ phách, tựa như chạm đến tâm hồn yếu ớt của người nào đó.

Cúc dại… . .

Cúc dại trên thế giới thiên thiên vạn vạn, Âu Dương Khả cũng biết đây là đóa hoa ở đâu.

Hắn nhớ kỹ… . .

Nơi những bông cúc dại như vậy nở rộ.

… … . Ta nghĩ ta yêu ngươi rồi.

… … . Yêu của ngươi mỗi ngày ta đều có.

Hắn đem đóa cúc dại lên.

Có một nam hài, vừa nói khắc nghiệt, nhưng vẫn đón lấy đóa cúc dại giữ trong tay. Cẩn cẩn dực dực, tựa như đó là là sinh mạng hắn.

… … Sau này còn có thể tặng không? Mỗi ngày một đóa.

… … Quá tham lam rồi… … . . .

Ngày ấy nắng chiều chiếu nghiêng, gió nhẹ mơn trớn tóc hai người dán cùng một chỗ.

Ngày ấy trên bãi cỏ xanh biếc, khắp nơi những bông cúc dại theo gió tạo thành sóng nhẹ nhàng lên xuống.

Âu Dương Khả ngày ấy … . . . . Chúng Hưởng ngày ấy… … .

Nước mắt Âu Dương Khả rơi xuống, thấm ướt hổ phách trong tay.

Một đôi tay ấm áp tiến lại, nhẹ nhàng lấy đi hổ phách trong tay hắn.

Âu Dương Khả dùng sức mà bắt lấy, không cho bàn tay kia chạy thoát.

Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh , giữa đôi tay to rộng hơi né tránh, không hề động đậy.

Âu Dương Khả ngẩng đầu, trước mặt là Chúng Hưởng lệ rơi đầy mặt.

Lần đầu tiên nhìn thấy nước mắt Chúng Hưởng, là khi ở trên vách núi gió biển đang gào thét.

Hắn nói: Giọt nước mắt này, tặng cho ngươi.

Tại sao chúng ta yêu mà phải đau khổ như vậy?

Tại sao trái tim chúng ta phải đau đớn nhiều lần như vậy?

Âu Dương Khả chậm rãi, đeo vòng cổ cho Chúng Hưởng.

Chúng Hưởng hơi cúi đầu.

Kia trên chiếc cổ trắng như tuyết, từng lưu lại biết bao dấu hôn nồng nhiệt.

Ngón tay thon dài, ở trên mặt Chúng Hưởng trộm lấy những giọt nước mắt trong suốt.

“Chúng Hưởng, ngươi đã… . học được cách khóc rồi.”

Chúng Hưởng chảy nước mắt, ánh mắt rung động dừng lại trên đôi con ngươi của Âu Dương Khả.

Âu Dương Khả dùng thanh âm đã phát run nhẹ nhàng hỏi: “Như vậy… . . Như vậy… . .”

Hắn vẫn hy vọng yếu ớt, cầu khẩn nghẹn ngào.

“Như vậy… . Cũng học được cách tin tưởng hạnh phúc… . . . chứ?”

Thời điểm ngừng lại nhìn nhau chăm chú.

Hai người nhìn vào hai mắt đối phương, dường như ý định tìm ra tâm hồn ẩn sâu trong lòng đối phương.

Âu Dương Khả run rẩy, hắn ngừng thở, chờ đợi câu trả lời của Chúng Hưởng.

Chúng Hưởng cắn môi dưới, dùng sức như vậy, cơ hồ muốn cắn đến chảy máu.

Hắn đưa tay, túm lấy tay áo Âu Dương Khả. Chậm rãi nắm chặt, các đốt ngón tay vì căng thẳng mà tái nhợt.

Hắn đem mặt chôn vào trong lòng Âu Dương Khả, tựa muốn đem chính mình dìm chết, thật sâu giấu ở trong ***g ngực Âu Dương Khả.

Hắn nhẹ nhàng nói: “Ta không tin hạnh phúc, ta tin tưởng ngươi……”

Ta không tin hạnh phúc.

Ta tin tưởng ngươi.

Hoàn

Bình Luận (0)
Comment