Thời Thất chạy rất xa, chờ xung quanh rơi vào yên tĩnh chỉ còn cây cối bầu bạn nàng mới dừng lại.
Thời Thất thở hổn hển tựa vào thân cây, nàng hít sâu mấy hơi bình ổn lại hô hấp rối loạn vì chạy, chẳng bao lâu, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt.
Thời Thất tựa vào thân cây khóc nức nở, ngón tay sờ cánh môi bị Hắc Ngạo chạm qua.
Thiên Lang tộc kiêu ngạo và chung thủy, cuộc đời này chỉ nhận một người bạn đời nên nàng muốn dành tất cả những cái tốt đẹp của mình cho người ấy ở tương lai, nhưng người ấy chưa kịp xuất hiện thì nụ hôn đầu của Thời Thất đã bị cướp mất, còn là bị kẻ thù của Lang tộc bọn họ cướp đi.
Lại nói...!hình như hắn bị thương, hắn không có chuyện gì chứ?
Thời Thất cắn môi hồi lâu chưa bình tĩnh lại, ngay vào lúc nàng chuẩn bị trở về xem Hắc Ngạo sao rồi thì bỗng nghe thấy tiếng động nhỏ sau lưng.
Hai mắt Thời Thất đẫm lệ quay đầu nhìn, người tới là mấy nữ tử xinh đẹp, nữ tử đứng giữa mặc váy dài màu trắng, trang phục đơn giản nhưng vẫn không giấu nổi vầng hào quang rực rỡ, nàng gõ nhẹ quạt xếp vào lòng bàn tay và cười như không cười nhìn Thời Thất khóc thút thít.
Người xấu tới.
Thời Thất sụt sịt mũi, dựa sát vào thân cây sau lưng rồi lau sạch nước mắt, tiếng nói còn chút nghẹn ngào: "Các...!các người muốn làm gì?"
"Không làm gì cả." Dáng vẻ cảnh giác của Thời Thất chọc Tuyết Ương cười, Tuyết Ương tiến lên hai bước, lấy quạt xếp màu đỏ nâng cái cằm trắng nõn của Thời Thất lên, nàng ấy cười nhưng trong mắt rõ ràng chẳng hề có ý tốt: "Ta chỉ muốn xem nữ nhân Hắc Ngạo mang về trông thế nào..." Nàng ấy nhìn Thời Thất một lượt bỗng nhiên nghiêng người ghé sát, hít hít vành tai Thời Thất: "Nghe tộc nhân nói ngươi là cẩu tộc nhưng mùi trên người ngươi...!sao giống Thiên Lang tộc vậy?"
Thời Thất căng thẳng, bị dọa sợ hết hồn.
Bởi vì căng thẳng nên nàng nói lắp: "Ta ta ta...!ta là samoyed, một loài rất giống...!giống sói, nhưng nhưng nhưng...!nhưng không phải sói, thật...!thật sự không phải sói."
"Đúng không..." Tuyết Ương lùi lại mấy bước, nàng ấy liếc nhìn Lộ Thanh: "Các người tin không?"
Mấy người Lộ Thanh cười khúc khích: "Vậy phải xem qua mới biết được."
"Nghe chưa?" Tuyết Ương khoanh tay trước ngực, ngước cằm lên, dáng vẻ ngạo nghễ có ba phần giống Hắc Ngạo: "Ngươi biến về nguyên hình cho ta xem."
Thời Thất nuốt nước bọt ực ực, khóe mắt còn vương nước mắt, nhóm Tuyết Ương có bốn người, Thời Thất chỉ có một mình, nếu chống lại...!sẽ là sói chết.
Thời Thất cúi đầu, đại ca nói, đại trượng phu biết co biết duỗi, giữ được núi xanh không lo thiếu củi đốt, chẳng phải là...!chẳng phải là hiện nguyên hình thôi sao, cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Thời Thất nhỏ giọng hỏi: "Ta cho các người nhìn...!thì các người bỏ qua cho ta sao?"
"Ừ hừ."
"Vậy được."
Thời Thất đồng ý, chầm chậm khom người khôi phục hình dạng tiểu sói trắng.
Nắng xuân còn sót lại nhảy nhót trên người nàng, lông nàng màu trắng như tuyết mùa đông xõa tung, Thời Thất cử động tai rồi ngẩng đầu nhìn mấy người Tuyết Ương.
Sau mấy giây im lặng khó đoán.
Lộ Thanh nói với Liên Nhi: "Đây là sói à?"
Liên Nhi nhìn vào con mắt hơi xếch lên của Thời Thất: "Ừ, sói."
Xuân Vũ tiếp lời: "Sao ta cảm thấy giống chó?"
Tuyết Ương: "Kêu hai tiếng đi."
Thời Thất: "Húuu...!gâu gâu!"
Lộ Thanh chỉ vào Thời Thất: "Ngươi vừa hú hả?"
Liên Nhi gật đầu: "Không phải đâu, nàng gâu."
Tuyết Ương: "Vẫy vẫy cái đuôi đi."
Thời Thất cử động tai, rất khốn khổ vẫy vẫy cái đuôi hai lần, vẫy hai lần xong nàng cảm thấy mình đã bị sỉ nhục, lang quyền còn sót lại của mình cũng chẳng còn.
Thời Thất ấm ức, Thời Thất khó chịu, Thời Thất muốn khóc.
Nhưng Thời Thất còn chưa kịp khóc thì một bao tải trùm xuống, nàng run rẩy mấy giây rồi bốn chân ra sức giãy giụa.
"Ngoan ngoãn đi!" Tuyết Ương gõ quạt xếp vào đầu Thời Thất, nàng kêu đau hai tiếng, giãy giụa mạnh vài giây khiến Tuyết Ương mất kiên nhẫn, lại gõ mạnh vào gáy Thời Thất, lần này khiến nàng ngất đi.
Tuyết Ương bế Thời Thất lên, quay người đi đến viện phụ thư viện Kỳ Lân, viện phụ là thiên viện, ngày thường chẳng có người tới, trong viện chất đống phế liệu không còn dùng, trông rất tiêu điều.
Tuyết Ương cắt cái bao ra, túm đuôi Thời Thất vứt nàng vào trong căn phòng bỏ trống nhiều năm, sau đó khóa cửa phòng để phòng Thời Thất bỏ chạy Tuyết Ương còn tăng thêm thuật giam cầm.
Làm xong tất cả, Tuyết Ương phủi phủi tay quay người rời đi.
Ba người Lộ Thanh nhìn nhau, lo lắng hoảng sợ chạy vội theo bước chân Tuyết Ương, đi một đoạn, Lộ Thanh quay đầu nhìn viện lụp xụp, nói nhỏ: "Tuyết Ương tỷ, chúng ta làm vậy...!có phải không hay lắm không?"
"Hả?" Tuyết Ương liếc Lộ Thanh một cái: "Cái gì không hay?"
Liên Nhi nhỏ giọng nói: "Thời Thất kia...!còn nhát hơn cả muội, nghe nói bên trong có quỷ, đừng...!đừng dọa nàng ấy."
Tuyết Ương nghe xong thì bật cười: "Các người là yêu quái mà sợ quỷ ư?"
Liên Nhi cúi đầu, không dám đáp lời.
Xuân Vũ cũng lấy dũng khí nhìn Tuyết Ương: "Tuyết Ương tỷ, lần này bỏ đi...!nghe nói viện phụ sát khí rất nhiều, ngày thường người khác cũng chẳng dám lại gần, nếu như ở lại một đêm, không chừng xảy ra chuyện gì đó..."
Thấy mặt Tuyết Ương dần dần tối sầm lại, tiếng của Xuân Vũ cũng nhỏ xuống.
Tuyết Ương chẳng phản ứng lại mấy người, cũng không quay bước trở lại.
Lộ Thanh cắn môi, nhìn ra sau rồi cuối cùng chẳng nói gì đi theo Tuyết Ương.
Mặt trời dần dần hạ xuống, ánh chiều tà đỏ như máu nhuộm đỏ hơn nửa bầu trời, ánh trăng treo cao, quạ đen khóc với bóng đêm trên cành cây.
Thời Thất ngất xỉu từ từ tỉnh lại, đau đớn sau gáy khiến nàng nhíu mày, Thời Thất bụm cổ rồi xoa xoa và bò dậy từ dưới đất.
Lông mi dài của nàng rung rung, trong mắt như phủ một tầng sương mù khiến nàng chẳng thấy rõ gì cả, Thời Thất cố chớp chớp mắt mấy cái rồi lúc mở mắt ra nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Thời Thất lập tức thét lên.
"Á ——!!!"
---------------
Tác giả muốn nói:
Tuyết Ương tỷ quá ghê gớm, người đẹp thích ức hiếp sói.
Chương này có hơi ngắn, xem tạm nha..