Thấy Hắc Ngạo vẫn chẳng nói gì, Thời Thất khóc lớn hơn, nàng lắc lắc tay hắn: "Ngươi mau...!ngươi mau dỗ dành ta, ta rất khó...!khó chịu, rất rất khó chịu!"
Hắc Ngạo không biểu cảm: "Ta dỗ nàng thế nào? Nàng không cho ta hôn, cũng không cho ta ôm, ta dỗ thế nào?"
Thời Thất thút thít: "Vậy ngươi...!đổi...!đổi cách dỗ ta đi."
Hắc Ngạo nghiêm túc: "Ta không chấp nhận cách dỗ nào khác ngoại trừ hôn và ôm."
Thời Thất sợ Hắc Ngạo đuổi nàng đi, trong chốc lát chẳng lo được nhiều, nàng dụi dụi hai con mắt sưng đỏ: "Vậy ngươi hôn đi."
Thời Thất ngẩng cao đầu, chu môi với hắn, vẻ mặt khẳng khái hy sinh.
Hắc Ngạo bị bộ dạng này của Thời Thất chọc cười, hắn vốn hạ quyết tâm đưa nàng đi nhưng Thời Thất vừa khóc vừa thỏa hiệp là Hắc Ngạo không đành lòng, không cách nào nhẫn tâm.
"Nàng tính chọc tức ta mà." Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi Thời Thất: "Tiểu tổ tông."
Thấy hắn không giận nữa, Thời Thất nín khóc mỉm cười: "Vậy ngươi không đuổi ta đi hả?"
"Sao gọi là ta đuổi nàng đi, ta chỉ là muốn theo mong muốn của nàng thôi."
Thời Thất nghe xong, nước mắt lại ầng ậng hốc mắt: "Ta ta ta.
.
."
Nàng không biết phải nói gì, dụi mắt tiếp tục thút thít.
Hắc Ngạo thở dài, tiến lên kéo hai tay của nàng ôm Thời Thất vào ngực: "Ta không mắng nàng càng không đánh nàng, sao nàng cứ sợ ta vậy, ta rất đáng sợ à?"
"Ừ." Thời Thất nói nhỏ: "Đáng sợ, dọa chết sói luôn đó."
"Nàng cũng biết nàng là sói à?"
Thời Thất linh cảm mình lỡ lời, lắc đầu liên tục, vội vàng sửa lại: "Dọa...!dọa chết samoyed luôn đó."
"..."
Im lặng một lát, Hắc Ngạo kéo Thời Thất ra: "Nàng đánh ta đi."
Hai mắt Thời Thất đẫm lệ nhìn Hắc Ngạo: "Cái...!cái gì?"
"Đánh ta đi." Hắn lặp lại, thái độ ngang ngược.
Thời Thất ra sức lắc đầu: "Không, ta đánh ngươi làm gì."
Hắc Ngạo không nói chuyện, kéo cổ tay Thời Thất để nàng đánh lên vết thương của mình, Thời Thất ngơ ngác rồi lại kêu lên sợ hãi.
"Ngươi làm gì thế?"
"Ta tức giận không?" Hắc Ngạo nâng khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Thời Thất lên, đôi mắt đen nhìn nàng: "Nàng nói đi, ta tức giận không?"
Thời Thất sụt sịt mũi, rũ mi dài không dám nói lời nào.
"Cho dù nàng đánh chết ta thì ta cũng sẽ không tức giận, nàng có thể làm bất kỳ chuyện gì quá đáng với ta, cho dù có một ngày nàng gạt ta, lợi dụng ta, thậm chí giết ta thì ta cũng không oán hận không hối tiếc.
Nàng biết tại sao không?" Hắc Ngạo nói: "Ta rất rất thích nàng...!ta có thể chịu đựng tất cả, chỉ không chịu nổi nàng sợ ta, né tránh ta."
Trái tim Thời Thất bỗng nhiên xúc động, ở sâu trong nội tâm từ từ mềm ra.
Nàng cả gan nhìn vào mắt Hắc Ngạo, trước kia nàng không dám nhìn thẳng vào mắt Hắc Ngạo, Hắc Ngạo như mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, nhìn nhiều sẽ làm người ta sợ hãi trong lòng.
Hắn nóng rực, hung hăng, mà Thời Thất nhỏ bé như hạt bụi.
Nàng và Hắc Ngạo là hai thái cực, cho dù Hắc Ngạo tốt với nàng thì nàng cũng cảm thấy mình không có tư cách tiếp nhận lòng tốt ấy...
Nhưng giờ phút này, hắn rất nghiêm túc, trong mắt chỉ phản chiếu một mình Thời Thất.
Bỗng nhiên, bức tường thành phòng bị trong lòng Thời Thất sụp đổ rầm rầm.
Thời Thất kiễng chân lên muốn hôn Hắc Ngạo, nhưng mà...
"Ta...!không với tới ngươi." Hốc mắt Thời Thất đỏ lên, mặt cũng đỏ: "Ngươi cúi người xuống có được không?"
Hắc Ngạo nghe lời cúi người.
Nàng tới gần, hôn nhẹ lên khóe môi có vết tụ máu của Hắc Ngạo, nụ hôn này nhẹ hơn cả chuồn chuồn lướt nước nhưng tốn hết dũng khí cả đời Thời Thất.
Hôn xong, Thời Thất luống cuống.
Tim nàng đập rất nhanh, gấp gáp và bất an, Thời Thất xấu hổ gần như suýt ngất đi.
Nàng nắm nắm đấm, cẩn thận liếc Hắc Ngạo lại phát hiện vẻ mặt như bình thường.
Thời Thất hốt hoảng trong lòng, có phải nàng quá đường đột hay không?
Thời Thất khó chịu, nhịn không được lại khóc.
Đang khóc thì nghe thấy tiếng nói trầm thấp của hắn từ trên đỉnh đầu: "Giỏi lắm."
"??"
Thời Thất...!khóc lớn hơn.
Hắn bế ngang Thời Thất lên, nhanh chân bước tới bàn đá dưới cây hòe rồi để Thời Thất lên bàn.
Thời Thất bám chặt vào vai Hắc Ngạo, chưa hoàn hồn thì bàn tay to khớp xương rõ ràng của Hắc Ngạo đã giữ gáy Thời Thất rồi cúi người hôn lên, cái lưỡi nóng hổi rất nhanh tiến vào trong miệng nàng.
Hơi thở của Hắc Ngạo nóng rực, nụ hôn mang theo sự xâm lược của dã thú, Thời Thất không khỏi lùi ra sau, Hắc Ngạo nắm chặt eo nàng, khom lưng đặt Thời Thất lên bàn đá...
Thời Thất choáng váng, móng tay gần như sắp ghim vào da hắn, khóe mắt ép ra nước mắt mặn ướt, Thời Thất không né tránh nổi, chỉ có thể khóc vô cùng đáng thương.
Một lúc sau, Hắc Ngạo hôn chán mới thả Thời Thất ra, lòng bàn tay hắn lau đi sợi chỉ bạc nối liền giữa môi hai người và thở dốc nhìn Thời Thất.
Môi Thời Thất bị hôn vừa sưng vừa đỏ, khuôn mặt trắng nõn không che giấu nổi vệt đỏ ửng bất thường, mắt nàng phủ hơi nước, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống khóe mắt.
"Nàng rất ngọt." Đầu lưỡi Hắc Ngạo lau đi giọt nước mắt trong suốt của nàng: "Nước mắt cũng rất ngọt..."
Thời Thất sụt sịt mũi, đưa tay đẩy hắn: "Ngươi...!ngươi đi xử lý vết thương đi."
Hắc Ngạo cong môi: "Không tức giận à?"
"Giận."
"Vậy còn quan tâm ta."
"Tức giận...!cũng phải quan tâm ngươi mà.
Không thì...!không thì không có ai làm thịt thỏ cho ta ăn."
Nhắc tới thịt thỏ, Thời Thất lại đói bụng.
Nàng sờ sờ bụng, cẩn thận nhìn Hắc Ngạo, Hắc Ngạo đang cười rất ranh mãnh với nàng.
Thời Thất mím mím môi, đẩy lồng ngực trần của hắn: "Ngươi mau đứng lên đi, nặng quá."
Hắc Ngạo hừ một tiếng: "Con sói mắt trắng này, muốn ta làm thịt thỏ cho nàng mà còn chê ta nặng."
"Mắt ta màu đen, không không không, ta không phải sói."
Hắc Ngạo: "..."
Trước giờ hắn chẳng thèm để ý vết thương trên người, ngày thường vết thương nhỏ dùng trị liệu thuật, vết thương lớn để nó tự lành, mình phải làm gì thì làm cái đó, nhưng Thời Thất lại thấy không thể qua loa.
Trong nhà còn có ít thảo dược, nàng nghiền nát làm thuốc bôi, cầm thìa nhỏ múc từng chút bôi lên người Hắc Ngạo.
"Có đau không?"
Hắc Ngạo ngáp một cái: "Không đau."
Nàng không yên tâm hỏi: "Thật sự không đau à?"
Hắc Ngạo nhìn nàng một chút, bỗng nhiên đổi giọng: "Đau, nàng mau hôn ta một cái, hôn một cái là hết đau."
"Ngươi lại trêu ta." Thời Thất bỏ thuốc bôi xuống, băng bó chu đáo rồi buộc lại rất đẹp, ngay ngắn nhìn là biết cô nương gia băng bó cho.
Hắc Ngạo nhíu mày, cảm thấy kiểu buộc này có chút ẻo lả.
Nhưng sợ đồ mít ướt buồn nên không nói gì.
"Không đủ dược liệu, ta đi tìm Tuyết Ương xin một ít."
Nói xong không chờ Hắc Ngạo đồng ý đã cầm rổ ra ngoài cửa.
Hắc Ngạo không ngăn cản, tùy nàng thôi.
Trên đường Thời Thất đi tìm Tuyết Ương, giải đấu đấu sừng đã kết thúc, từng nhóm tộc nhân cùng nhau đi tới, Thời Thất nghe loáng thoáng có người bàn tán.
"Hắc Ngạo thiếu gia vậy mà thua.
.
."
"Lần này bọn Đông trại vênh váo rồi."
"Hắc Ngạo thiếu gia cũng chỉ dám dọa nạt chúng ta thôi, ngươi xem hắn đánh với Đông trại, còn chẳng dám trả đòn."
"Nói cũng đừng nói như thế, tính tình Hắc Ngạo thiếu gia các ngươi cũng biết, không chừng là không muốn đánh."
Thời Thất càng nghe càng buồn bực, nhíu mày chạy đến nhà Tuyết Ương.
"Tuyết Ương tỷ!!" Thể lực Thời Thất không tốt, chạy một chút đã thở hổn hển, Tuyết Ương vừa về nhà, nghe thấy tiếng thì không khỏi quay đầu lại nhìn.
"Thanh Trần đại ca không ở đây à?"
"Hắn về rồi." Tuyết Ương nhìn nàng chạy tới nỗi chảy mồ hôi, cầm quạt phẩy phẩy cho nàng.
"Cám ơn tỷ, Tuyết Ương tỷ." Thời Thất mỉm cười với Tuyết Ương, lấy tay áo lau mồ hôi trán.
Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu của nàng, Tuyết Ương không khỏi nhíu mày: "Ngốc hết chỗ chê rồi, tới đây làm gì?"
"Ta tới tìm tỷ lấy ít thuốc bôi, Hắc Ngạo bị thương.
Đúng rồi, sao hắn bị thương vậy? Người đấu với hắn mạnh lắm sao?"
Ở trong mắt Thời Thất, Hắc Ngạo là người vô cùng lợi hại, có thể đánh Hắc Ngạo thành ra như vậy thì chắc chắn rất mạnh.
Tuyết Ương lẳng lặng nhìn Thời Thất chăm chú, chợt nhíu mày cười: "Hắn không nói với ngươi à?"
"Không...!không nói."
"Cũng phải." Tuyết Ương cười hừ: "Tên chết tiệt kia sẽ không nói cho ngươi đâu.
Mấy trận đấu cuối cùng toàn là tiểu binh tiểu tướng của Đông trại, theo lý hắn có thể thắng rất dễ dàng nhưng chẳng biết Hắc Ngạo uống nhầm thuốc gì mà đứng đó để người ta đánh, lúc đối phương ra đòn hiểm thì hắn né tránh vị trí trí mạng, cũng chẳng trả đòn làm tốn hết sức lực đối phương."
Thời Thất cúi đầu: "Hắn làm sao vậy?
Tuyết Ương nhìn khuôn mặt nhỏ của Thời Thất, nụ cười mang theo chút thâm ý: "Ai biết...!có lẽ lo lắng đồ ngốc nào đó, sợ nàng thấy mình lại giết người rồi bị dọa chết nên chẳng còn lòng dạ thi đấu với đả thương người khác, cũng chẳng giết người nữa."
Tuyết Ương như khai sáng cho Thời Thất, lập tức khiến nàng hiểu lý do việc Hắc Ngạo tức giận.
Lúc ấy nàng bị cái chết thảm của Thường Viên hù dọa nên liều lĩnh ra ngoài, nhưng chẳng nghĩ lúc ấy Hắc Ngạo có cảm thụ gì...
Hắc Ngạo...!Hắc Ngạo chắc chắn không muốn mình ghét bỏ hắn vì hắn đả thương người khác, dù rằng đó là trận đấu giết chóc.
Thời Thất vẫn giữ lập trường của mình suy nghĩ, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ tới Hắc Ngạo nghĩ gì, dẫu hắn rất mạnh mẽ và kiêu ngạo nhưng biết buồn, vì mình rời đi mà buồn.
Thời Thất không khỏi cắn chặt môi dưới, không nhìn Tuyết Ương nữa, quay người chạy trở về.
Chạy thẳng về nhà, lại phát hiện ra bên trong không có người, nàng lại ra ngoài cửa nhìn lên cây, quả thật nhìn thấy Hắc Ngạo bên trên, bóng cây loang lổ, hắn nhắm mắt chợp mắt.
Chẳng biết là ảo giác hay ánh sáng hôm nay dịu dàng mà Thời Thất cảm thấy...!Hắc Ngạo giống như thiếu niên bình thường, không hề hung ác nguy hiểm, không có sát khí.
Thời Thất đứng dưới tàng cây, hai tay chắp sau lưng ngửa đầu lẳng lặng nhìn Hắc Ngạo.
Phát hiện ra ánh mắt Thời Thất, Hắc Ngạo ngáp một cái rồi tỉnh lại.
"Có thuốc bôi rồi à?" Ánh mắt hắn bất cần như trước, vẻ mặt lười biếng.
"Hắc Ngạo ca..." Thời Thất gọi hắn tiếng rất nhỏ: "Lần này huynh thi đấu...!ta chưa xem hết, lần...!lần sau ta lại đi được không?"
Hắn trên cây, nàng dưới gốc cây.
Hắn là ánh mặt trời ngỗ ngược, nàng là dịu dàng động lòng người.
Nhìn ánh mắt thấp thỏm của Thời Thất, lòng Hắc Ngạo mềm nhũn, nhẹ nhàng nói: "Nàng không khóc là được."
"Không khóc, cũng không khóc nữa." Thời Thất cười như bé mèo đáng yêu: "Hắc Ngạo ca lợi hại nhất."
Hắc Ngạo chống cằm, hắn lợi hại hay không không biết nhưng hắn biết...!Thời Thất bây giờ quá quá đáng yêu, khiến cho hắn muốn làm chuyện xấu..