Thời Thất chôn Thời Nhị ở sau núi Hắc Linh trại, lại trồng nhiều hoa hướng dương ở xung quanh, mùa xuân năm sau, biển hoa hướng dương sẽ vây kín nơi này.
Thời Thất không thể trách nhị ca nàng, nàng không biết hắn đau khổ cỡ nào, không biết hắn từng vượt qua mỗi một ngày, mỗi một đêm như thế nào, nhưng Thời Thất biết, lòng Thời Nhị đã chẳng còn lưu luyến, sống...!còn chẳng bằng chết.
Nhưng mà...!nhưng mà Thời Thất hiểu rõ những lý lẽ này vẫn chẳng thể nào ngừng nhớ hắn.
Nàng ngơ ngác ngồi ở trước mộ từ bình minh tới hoàng hôn, con mắt đờ đẫn nhìn bia mộ khắc tên Thời Nhị.
Không biết qua bao lâu, sau lưng có tiếng bước chân, Thời Thất quay cái cổ cứng đờ, Hắc Ngạo khoác áo choàng lên người nàng rồi ngồi xuống mặt đất.
Lúc nhìn thấy Hắc Ngạo đến, hốc mắt Thời Thất bỗng đỏ lên.
"Nhị ca...!nhị ca đi rồi."
"Ừ." Hắc Ngạo lắc bầu rượu trên tay, vặn nắp bình rót vào trong miệng, rượu nóng chảy vào ruột lập tức xua tan lạnh lẽo cuối thu: "Ta biết rồi."
"Khi ta còn bé...!toàn là nhị ca ôm ta." Thời Thất ôm gối, cằm chống lên gối, nàng rũ mắt, sắc mặt tái nhợt, tràn ngập cô đơn: "Ta quá yếu ớt, có lần bệnh nặng không nhìn thấy gì, đại phu nói...!nói chỉ có dạ liên trên núi Kỳ Lân mới có thể cứu ta.
Sau đó nhị ca ta...!bò lên núi một mình, lúc hắn trở lại...!sắp mất nửa cái mạng rồi."
Thời Thất nghẹn ngào lên tiếng, lau nước mắt nhìn Hắc Ngạo: "Nếu huynh là nhị ca thì cũng sẽ làm vậy sao?"
Hắn không chút do dự: "Đừng nói là dạ liên, cho dù bàn đào trên chín tầng mây ta cũng hái xuống cho nàng."
"Không phải..." Thời Thất cắn môi dưới: "Nếu huynh là nhị ca, cũng sẽ...!rời đi sao?"
Hắc Ngạo bỗng im lặng, ngón tay khớp xương rõ ràng của hắn siết chặt bầu rượu, bỗng nhìn Thời Thất bằng ánh mắt thâm thúy.
Hắc Ngạo từng nghĩ tới vấn đề này, nếu như Thời Thất rời đi trước...!thì hắn sẽ làm sao?
Hắc Ngạo dời mắt: "Sẽ, ta sẽ lựa chọn như nhị ca nàng vậy."
Tín ngưỡng sống trên đời của Thời Nhị là Vân Quỳ; tín ngưỡng sống trên đời của Hắc Ngạo là Thời Thất, nửa đời trước hắn sống vì mình, sau khi gặp được Thời Thất...!sống vì nàng.
"Nhưng ta không phải nhị ca nàng." Hắc Ngạo xoa nhẹ đỉnh đầu của nàng: "Nàng cũng sẽ không rời khỏi ta."
Hắc Ngạo cong khóe môi: "Thời Thất, ta sẽ bảo vệ nàng."
Đời này dài bao nhiêu thì tình yêu của hắn dài bấy lâu.
Thời Thất nhìn bia mộ, dụi dụi con mắt chua xót rồi giang hai cánh tay với Hắc Ngạo: "Hắc Ngạo ca, chúng ta đi ngủ đi."
Tuy nhị ca đi rồi nhưng nàng còn mấy người ca ca khác, còn có Hắc Ngạo, còn có Tuyết Ương, còn có Lạc Thanh Trần.
Nàng không còn là một tiểu sói trắng cô đơn, bên cạnh nàng đã có thêm rất nhiều người quan tâm nàng, Thời Thất phải lấy lại tinh thần, phải sống thật tốt, nhất định phải sống thật tốt!
*
Đầu mùa đông.
Trận tuyết rơi đầu tiên ở núi Kỳ Lân, ngày hôm ấy là ngày Tuyết Ương xuất giá tới Hắc Linh Đông trại, cũng chứng tỏ Hắc Linh Đông trại trở thành thông gia với Tây trại.
Tuy người Đông trại khó chịu nhưng cũng không thể nói gì, dẫu sao lão đại Lạc Kinh Khung của bọn họ rất vui vẻ.
Ai cũng biết Lạc Kinh Khung hy vọng Lạc Thanh Trần mau chóng tìm người thành thân từ lâu rồi, ông ta vài lần lo lắng con trai vất vả lắm mới nuôi lớn là người đồng tính, thậm chí chuẩn bị sẵn tinh thần con trai mang nàng dâu nam trở về.
May mắn may mắn là nữ nhân, tuy là người bên Tây trại nhưng cũng tốt hơn đồng tính.
Quan trọng nhất là Vô Danh để lại quạt đoạt hồn cho Tuyết Ương, nếu như Tuyết Ương gả cho con trai nhà mình thì chẳng phải là hai pháp bảo đều thuộc về Đông trại sao? Cho dù có một ngày người Tây trại muốn gây sự, ông ta cũng không sợ bọn họ.
Người Đông trại vốn rất bất mãn với hôn sự này nhưng Lạc Kinh Khung rất vui vẻ, bọn họ cũng không thể nói gì, đành phải cười rạng rỡ chúc mừng giống Lạc Kinh Khung.
Người Tây trại càng không vui hơn, nói thế nào bọn họ cũng nhìn Tuyết Ương lớn lên, bây giờ bị con chuột chết tiết khó ưa tha đi thì sao có thể thoải mái?
Nhưng mà...
Bọn hắn không dám phàn nàn, sợ Tuyết Ương đánh.
Ngày thành hôn Thời Thất làm phù dâu cho Tuyết Ương, Tuyết Ương mặc váy cưới màu đỏ và trang điểm, ngũ quan vốn xinh đẹp vào lúc này càng thêm lóa mắt.
Nhân vật chính hôm nay là Tuyết Ương, Thời Thất sợ giọng khách át giọng chủ nên chỉ mặc một cái váy màu hồng rất mộc mạc, trời có chút lạnh nên nàng khoác một áo choàng lông thú màu hồng.
"Tuyết Ương tỷ thật là xinh đẹp." Thời Thất nhìn hai con mắt long lanh của Tuyết Ương chăm chú rồi cẩn thận sờ một cái lên mũ phượng của nàng: "Có phải rất nặng hay không?"
Tuyết Ương cười rất ranh mãnh: "Không phải ngươi từng đội rồi à?"
Nghe vậy, vẻ mặt Thời Thất hơi xấu hổ, cảnh tượng từng bị Bạch Linh Linh ép cưới không tốt đẹp lại hiện ra trước mắt.
"Tuyết Ương tỷ đừng đùa ta, Hắc Ngạo ca nghe thấy tức giận đó."
Tuyết Ương mím môi, bỗng nhiên lấy cây quạt từ trong ngực ra.
Lúc nhìn thấy cây quạt, con mắt Thời Thất bỗng mở to.
"Cái này là...!là ca ca ngươi giao cho ta lúc nhờ chúng ta làm việc, hắn bảo ta giao cho ngươi..."
Quạt đoạt hồn, pháp khí xuất sắc nhất Thời Nhị làm ra.
"Nhị ca...!cho ta?"
"Ừ." Tuyết Ương cẩn thận đặt cây quạt vào tay nàng: "Nhị ca ngươi nói...!cho dù xảy ra chuyện gì thì hắn cũng không bỏ lại ngươi, còn nói...!cho dù có một ngày hắn không ở đây thì cũng có thứ khác thay hắn bảo vệ ngươi."
Thứ khác...!có lẽ là cây quạt đoạt hồn này.
Tuyết Ương vốn cho rằng tiểu nha đầu yếu đuối này sẽ khóc tiếp, nàng chuẩn bị sẵn tinh thần rồi nhưng mà...
Thời Thất cười.
Cười cực kì xinh đẹp.
"Cám ơn tỷ, Tuyết Ương tỷ." Thời Thất ngước mắt nhìn Tuyết Ương: "Cám ơn tỷ nói cho ta chuyện này."
Nụ cười của nàng phát ra từ tận đáy lòng, lại làm cho Tuyết Ương rất khó chịu.
Cô nương ngốc đơn thuần này, thà rằng Thời Thất ôm nàng khóc sướt mướt nàng cũng không muốn nàng ấy bỗng dưng lớn lên.
Ở trong mắt Tuyết Ương, Thời Thất không tim không phổi như mặt trời nhỏ làm cho người ta luôn cảm thấy ấm áp, nàng không muốn nàng ấy trải qua chuyện tàn khốc, không muốn bóng tối nuốt chửng nàng ấy.
"Đội đón dâu đến rồi!"
Bên ngoài vang lên thanh âm huyên náo, Thời Thất luống cuống chùm khăn tân nương lên đầu Tuyết Ương rồi đỡ Tuyết Ương rời đi, Tuyết Ương bỗng nắm chặt cổ tay Thời Thất.
"Thời Thất, nếu tiểu tử Hắc Ngạo ức hiếp ngươi thì ngươi nói cho ta biết."
Thời Thất lập tức nói: "Hắc Ngạo ca rất tốt, không ức hiếp ta!"
"..."
Hiện tại đã bị Hắc Ngạo ăn sạch rồi, về sau có thể làm sao đây.
Tuyết Ương còn nói: "Nếu người khác ức hiếp ngươi thì ngươi cũng nói cho ta, ta đánh hắn giúp ngươi!"
Thời Thất chớp chớp mắt mấy cái: "Hắc Ngạo ca rất tốt, sẽ không để cho người khác ức hiếp ta."
"..."
Cút đi, nàng bây giờ muốn mau chóng gả đi, sói con vốn chẳng biết nỗi khổ tâm của nàng, hừ!
Tuyết Ương lên kiệu hoa, đội đón dâu dần dần bước đi.
Nhìn hàng cuối cùng của đội đón dâu dần dần biến mất, Thời Thất thở dài quay người rời đi nhưng mà vừa quay đầu lại thì va phải lồng ngực rắn chắc của nam nhân.
"Ui da!"
Thời Thất bị đụng đau, ôm trán xuýt xoa.
"Đồ ngốc." Đỉnh đầu vang lên tiếng nói khàn khàn đặc biệt của Hắc Ngạo, bàn tay ấm áp của nam nhân xoa nhẹ cái trán bị đụng đau thay bàn tay nhỏ của nàng.
"Hắc Ngạo ca." Lông mi dài của Thời Thất rung rung: "Tuyết Ương tỷ thành thân rồi, về sau có phải sẽ không tìm ta chơi nữa không?"
Không tìm càng tốt!
Hắc Ngạo oán thầm trong lòng, nhìn vẻ mặt cô đơn của Thời Thất rồi nhếch miệng cười xấu xa: "Sẽ."
Nghe xong, Thời Thất càng buồn hơn.
Hắc Ngạo còn nói: "Nếu nàng trở thành thê tử người ta giống như nàng ta thì nói không chừng có chung chủ đề với nàng, lại tìm nàng chơi cùng đó."
Thời Thất ở cùng Hắc Ngạo lâu, trải qua nhiều chuyện không phải tiểu sói trắng lúc trước từ lâu, nàng rất nhanh hiểu ý Hắc Ngạo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
"Ta...!chuyện đó..."
Hắc Ngạo hoàn toàn không cho Thời Thất cơ hội nói sang chuyện khác: "Chừng nào nàng thành thân với ta?"
"..."
"Ta muốn nuôi mấy con sói con."
"..."
"Chọn ngày không bằng đụng ngày, ngày mai đi, cứ quyết định thế."
Ai...!ai nói quyết định?
Nhưng mà...
Thời Thất nghĩ lại, nàng có vẻ như...!rất bằng lòng làm tân nương tử của Hắc Ngạo, cũng rất bằng lòng cùng Hắc Ngạo ca nuôi mấy sói con.
HOÀN CHÍNH VĂN
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Thất sinh một bé sói trai, nhưng mà...
Bé sói trai: "Huhuhu, mẹ...!lão ngỗng trắng ở đối diện mổ con, đáng sợ quá QAQ"
"Huhuhu, Nguyệt ca ca của dì Tuyết Ương bắt nạt con."
"Huhuhu..."
"Huhuhu"
Sau đó bé sói trai có em gái dê.
Em gái dê: "Đại ca ai bắt nạt huynh! Bà đây giúp huynh đánh trả!".