Bị Kẻ Thù Yêu Thích Ta Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 57


Sáng sớm, mấy người tìm thấy Thời Thất ở trong khu rừng sau núi tuyết.
Tiểu nha đầu núp ở trong bụi cỏ run rẩy, lông trắng tuyết của nàng bị máu khô làm bết lại, Thời Nhất nhìn xuống thấy chân trước của nàng có một vết thương đáng sợ.

Một vết cắn sâu xuyên qua da thịt tới tận xương tủy.
Thời Lục vừa chạy tới không lâu nhìn thấy bộ dạng Thời Thất như vậy thì không kìm nén nổi khóc lớn, khóc tới nỗi tan nát cõi lòng, đau thấu tim can.
Thời Tam cảm thấy bực bội, không nhịn được hét lớn: "Câm miệng! Ngươi có mặt mũi khóc à? Đây là ai gây ra?"
"Lão tam." Thời Nhị bảo vệ đệ đệ nhỏ tuổi: "Tiểu Thất quan trọng, đệ đừng ở đây trách mắng đệ ấy vào lúc này."
Thời Lục mím môi, nước mắt rơi lã chã: "Xin lỗi..."
Bàn tay nắm quần áo của Thời Lục run rẩy lạnh buốt, Thời Nhị thở dài một cái rồi vuốt vuốt gáy hắn trấn an.
Thời Nhất nửa ngồi ở trước mặt Thời Thất, nhẹ nhàng nhấc Thời Thất ra khỏi đống cỏ dại trước mặt nàng, cởi áo ngoài rồi chầm chậm tới gần Thời Thất, bỗng nhiên, Thời Thất trước mắt như phát hiện ra cái gì giật nảy mình nhảy dựng lên, nàng nhe răng trợn mắt nhìn Thời Nhất trước mặt với ánh mắt cảnh giác.
Chắc là chịu không ít kinh hãi.
Thời Nhất thương xót, nói nhẹ nhàng: "Đừng sợ, là đại ca, đại ca đến dẫn muội về nhà."
Đại ca...
Suy nghĩ của Thời Thất có chút hỗn độn, nàng nhìn kỹ gương mặt trước mắt, sau khi thấy rõ thì gâu một tiếng nhào vào trong ngực hắn, Thời Thất nhỏ giọng nức nở dường như lại khóc.
Mấy vị huynh trưởng càng là xúc động hơn, Thời Ngũ trước giờ mềm lòng đỏ vành mắt.
Ngoại trừ vết thương trên đùi ra, trên người Thời Thất còn nhiều chỗ trầy xước và vết cắn, sâu nông không đều trải rộng khắp người, nhìn kỹ, là dấu răng và dấu móng vuốt cáo tuyết.
"Chạy trốn được cũng là may mắn."
Cáo tuyết ngọn núi này là bá chủ trong rừng núi tuyết, thường xuất hiện vào ban đêm, phần lớn săn mồi theo đàn, hiếm khi chỉ một con ra ngoài, bọn chúng nhanh nhạy có uy hiếp, một con cáo tuyết có thể dễ dàng xử lý một con vật lớn hơn nó gấp năm lần.
Bây giờ Tiểu Thất có thể trốn khỏi truy bắt của cáo tuyết, không thể không nói cũng có bản lĩnh.
Sau khi bị Thời Nhất ôm lên, Thời Thất rơi vào giấc ngủ mê mệt, nhiệt độ cơ thể của nàng lạnh dần, hơi thở vô cùng yếu ớt, ánh mắt Thời Nhất tối lại, không dám chậm trễ đi về hướng cung điện.
*
"Tiểu Thất thế nào?" Thấy đại phu đi ra từ nội điện, Thời Nhất vội vã tiến lên: "Có nguy hiểm không?"
Đại phu chau mày, thở dài nói: "Ngoại thương còn đỡ, bôi chút thuốc là chẳng mấy chốc khỏi, nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì nói mau!" Thời Tam sốt ruột vô cùng: "Đừng ngập ngừng nhử chúng ta."
"Nhưng nội thương nghiêm trọng, nếu như tối nay sáng mai chưa tỉnh, sợ là...!sống không qua ngày mai."
Cách nói này làm lòng mấy người lập tức chìm xuống đáy cốc.
"Sức khỏe của Tiểu Thất tiểu thư vốn khác người thường, sức miễn dịch càng yếu hơn.

Lần này ở trong đêm giá rét một đêm, chưa nói tổn thương nguyên khí, còn động gân cốt, sợ là..."
Thời Nhất nắm nắm đấm: "Ngươi chỉ nói cho ta...!nàng có thể sống hay không?"
Đại phu giơ hai ngón tay với Thời Nhất: "Chỉ có hai phần nắm chắc."
Hai phần...
Hai phần và không phần khác nhau chỗ nào.
Trong điện yên tĩnh, Thời Lục ngơ ngác đứng ở bên cạnh Thời Nhị, hắn quá áy náy, càng khổ sở hơn.

Nếu như...!nếu như có thể quay trở lại đêm qua, hắn chắc chắn sẽ không làm chuyện này, chắc chắn sẽ không vứt bỏ muội muội, chắc chắn sẽ...!sẽ đối xử tốt với nàng.
Nhưng vào lúc này, một bạt tai tát lên mặt Thời Lục không hề báo trước, cái bạt tai này làm hắn choáng váng, lùi lại mấy bước ngã bịch xuống mặt đất.
Thời Lục quên phản ứng, quên cả đau, ánh mắt ngây ngốc như mất hồn phách.
"Ngươi hài lòng rồi chứ!" Thời Tam gầm lên mắng hắn: "Hiện tại như ý ngươi muốn rồi, muội muội của ngươi sắp chết rồi, ngươi hài lòng rồi!"
"Lão tam!" Thời Nhị ôm đệ đệ xúc động, hắn luôn ôn hòa cười nhẹ lần đầu lộ vẻ mặt tức giận: "Đây là lúc cãi nhau sao?"
"Tiểu Thất..." Thời Tam che mặt khóc lên: "Tiểu Thất nhỏ như vậy, hẳn là nàng sợ hãi lắm...!đau đớn lắm."

Muội bọn họ một lòng che chở, hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất thế gian cho nàng, nhưng hôm nay...!hôm nay nàng nằm đó không rõ sống chết.
Thời Tam cũng không dám nhớ lại nàng né tránh bọn cáo tuyết kia như thế nào, cả người toàn vết thương vượt qua đêm lạnh ra sao.
Thời Nhị dời mắt nhìn đại phu: "Ta có thể vào thăm nàng không?"
"Có thể, đừng lâu quá là được, người bệnh cần tĩnh dưỡng."
"Được."
Thời Nhị thở sâu, đi vào trong điện.
Chỉ thấy nàng co quắp trên chiếc giường mềm mại, vết máu nhạt thấm qua băng gạc màu trắng, Thời Thất trông rất thống khổ, thân thể thỉnh thoảng run lên, trong cổ phát ra tiếng nghẹn ngào sợ hãi nhỏ bé.
"Tiểu Thất..." Thời Nhị dịu dàng sờ cái tai gục xuống của nàng: "Nhị ca ở đây, đừng sợ..."
"Hức..." Nghe thấy tiếng, Thời Thất còn ý thức cố gắng nhấc mí mắt lên, nàng rất chật vật cử động móng vuốt, thấy không thể nào nâng lên nên chỉ có thể từ bỏ.

Sau đó, Thời Thất lè lưỡi liếm liếm ngón tay Thời Nhị, làm xong tất cả, Thời Thất lại nhắm mắt lại, rơi vào mê man.
"Đừng lo lắng, nhị ca sẽ cứu muội.

.

."
Giống như là hạ quyết tâm gì đó, ánh mắt Thời Nhị kiên định.
Hắn ra khỏi nội điện, nói với Thời Nhất: "Đại ca, có thể ra đây một mình không?"
Thời Nhất gật đầu, theo Thời Nhị ra ngoài, Thời Lục im lặng trên đất thấy hai ca ca ra ngoài thì cũng đi theo, mà các huynh trưởng đang lo lắng tình trạng Thời Thất không phát hiện ra Thời Lục đã rời đi.
Đến một nơi yên lặng, Thời Nhị nói thẳng: "Chỉ có một cách có thể cứu Thời Thất."
"Nói."
"Trên sườn núi Lạc Nhật ở Kỳ Lân Nam Sơn có một bông sen vạn năm, sen vạn năm nở hoa, vạn năm kết quả, có thể làm người phàm trường sinh bất lão, khỏi hẳn ốm đau; cũng thể làm yêu tu tiên biến hình.

Đệ tin nó nhất định có thể cứu tính mạng Tiểu Thất."
Thời Nhị vừa nói xong, Thời Nhất cự tuyệt không chút suy nghĩ: "Không thể.

Nhiều năm trước, thượng thần trông coi sườn núi Lạc Nhật sợ có người muốn lấy sen vạn năm nên đã tạo kết giới xung quanh sườn núi, một khi tiến vào sườn núi, tất cả tu vi của đệ đều sẽ bị phong ấn, khi đó không khác người phàm sao đệ có thể trèo lên ngọn núi Lạc Nhật cao như vậy? Cho dù đệ leo được, sen vạn năm có yêu thú trông coi, đệ ứng phó thế nào?"
Thấy Thời Nhị im lặng, Thời Nhất vỗ nhẹ vai của hắn: "Đại ca biết đệ quan tâm Tiểu Thất, ta cũng quan tâm nhưng ta sẽ không để đệ mạo hiểm tính mạng mình.

Đệ không được nhắc lại chuyện này nữa, ta sẽ nghĩ cách khác, Tiểu Thất có thể chạy trốn khỏi cáo tuyết, hiển nhiên cũng có thể qua khỏi tối nay."
"Không qua khỏi thì sao?"
Thời Nhất run lên, nói: "Không qua khỏi...!là số mệnh rồi, chúng ta chỉ có thể..."
"Đệ không tin số mệnh." Thời Nhị chợt cắt ngang hắn: "Đại ca, đệ chưa từng tin số mệnh.

Đệ chỉ biết Tiểu Thất là muội muội của đệ, là muội muội duy nhất của đệ, nếu ông trời muốn cướp nàng khỏi đệ, đệ không đồng ý."
Hắn luôn ôn hòa, nghe theo huynh trưởng, nghe theo phụ mẫu, chưa từng phản kháng.

Nhưng giờ phút này, Thời Nhất lại thấy sự phản nghịch và ngỗ ngược trong mắt hắn.
Thời Nhị thu lại ánh mắt: "Trước sáng sớm ngày mai, đệ sẽ mang sen vạn năm về, trước lúc này, đại ca giấu diếm giúp đệ, không được để bọn họ biết."
Thời Nhất há hốc mồm, lại chẳng phát ra được âm thanh nào.
Hắn không nhiều lời, quay người rời đi, bóng lưng thẳng tắp, không có một chút do dự.
Thời Lục lúc này trốn ở dưới cây nghe lén nắm chặt nắm đấm, hắn nghe hết cuộc nói chuyện vừa rồi của hai vị huynh trưởng, chuyện này hắn gây ra, hắn phải chịu trách nhiệm! Hạ quyết tâm, Thời Lục cẩn thận đi theo.

*
Thời Thất rất khó chịu, không cách nào hóa thành hình người, nàng không thể nói chuyện nên không có cách nào biểu đạt cảm giác của mình lúc này, nàng như rơi vào biển lửa lại như ở trong hầm băng.

Nàng như bất tỉnh lại như tỉnh dậy.
Thời Thất lại nhớ tới đêm qua, nàng nghe lục ca nàng, ngoan ngoãn náu đi, rất ngoan ngoãn trốn đi...
Thời Thất tốn sức nheo mắt lại, nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy bóng dáng Thời Lục, Thời Thất lập tức luống cuống, ngửa đầu kêu gâu gâu với Thời Nhất.
Thời Nhất tinh tế giải thích ý trong tiếng kêu gâu gâu của nàng, cuối cùng đã hiểu: "Tiểu Thất muốn tìm lục ca của muội?"
Thời Thất gật gật đầu: "Gâu húuu..."
"Còn muốn chơi bịt mắt trốn tìm với lục ca?"
"Gâu húuu!"
"Lục ca muội ở đây, Tiểu Lục..." Thời Nhất quay đầu, đếm qua một lượt lại phát hiện thiếu một người.
Thời Nhất bỗng cảm giác không ổn: "Tiểu Lục đâu?"
"Vừa rồi còn ở chỗ này mà?"
Thời Ngũ chớp mắt mấy cái: "Hình như trước đó đệ nhìn thấy...!Tiểu Lục đi ra ngoài."
Hô hấp Thời Nhất ngừng lại: "Không được!"
Tiểu Lục chắc chắn là.

.

.

chắc chắn là ra ngoài cùng Thời Nhị!
Con sói con ngang bướng ấy, sao chẳng sống yên ổn ngày nào!
Cho dù Thời Nhất sốt ruột cũng không có cách, nghĩ theo hướng tốt, tiểu tử kia tuy hơi ngang bướng nhưng đầu óc nhanh nhạy, ở bên cạnh Thời Nhị nói không chừng có thể phối hợp với nhau.
Hiện giờ...!hiện giờ hắn chỉ có thể chờ bọn họ bình an trở về.
*
Sắc trời tối rất nhanh, ban ngày Thời Thất còn có thể tỉnh một lúc, mấy vị huynh trưởng trông coi bên giường nàng, ai cũng không có ý muốn rời đi.

Lúc sắp tới rạng sáng, tim mấy người đều nhảy lên cổ.
Nàng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Thời Tam không nhịn nổi nghẹn ngào lên tiếng: "Đại ca, nhị ca đâu? Trông huynh tâm sự chồng chất, có phải có việc gì giấu diếm chúng ta không?"
Ngoại trừ lo lắng cho muội muội ra, Thời Nhất lo lắng cho đệ đệ.
Hắn trầm giọng nói: "Đừng lo lắng, nhị ca đệ sẽ dẫn lục đệ trở về, Tiểu Thất cũng sẽ tỉnh lại."
Thời Nhất vừa dứt lời thì ngoài cửa có tiếng bước chân gấp gáp, mọi người quay đầu lại nhìn chỉ thấy Thời Lục quần áo tả tơi, khuôn mặt nhỏ nhắn dính nước mắt và vết thương, hắn lau nước mắt trên mặt rồi đưa sen vạn năm trên tay tới.
"Tiểu Thất.

.

.

Tiểu Thất được cứu rồi."

Sen trắng vạn năm lẳng lặng nở rộ trên tay hắn, tỏa ra ánh sáng nhạt.
Thời Nhất đưa sen vạn năm cho Thời Tam: "Cho muội muội ăn đi."
Thời Tam run lên, không dám chậm trễ nhận lấy sen vạn năm.
Thời Nhất tiến lên giữ bả vai Thời Lục: "Nhị ca của đệ đâu?"
"Nhị ca..." Nước mắt Thời Lục lại chảy ra: "Sau khi chúng ta trộm sen vạn năm bị yêu thú tập kích, nhị ca vì che chở cho đệ...!vì che chở cho đệ nên bị yêu thú làm bị thương, hiện tại...!hiện tại ở bên ngoài."
Thời Nhất buông Thời Lục ra rồi chạy ra ngoài.
Thời Nhị ngã trên mặt đất, vết máu nhuộm đỏ áo bào màu trắng của hắn, Thời Nhất căng thẳng trong lòng, vội vàng nâng Thời Nhị lên, chỉ thấy bàn tay hắn toàn vết thương, móng tay đều vỡ ra, vết máu chảy ròng ròng, chắc là vết thương do leo lên sườn núi Lạc Nhật.
Thời Nhị vì bảo vệ đệ đệ nên không may bị yêu thú đánh trúng lồng ngực, hắn ho ra ngụm máu đen rồi ấp úng nói: "Tiểu Lục...!Tiểu Lục đưa sen vạn năm vào rồi à?"
"Đưa vào rồi."
"Vậy là tốt rồi." Thời Nhị thở phào, nở nụ cười thỏa mãn, hắn cũng không chịu nổi nữa, cánh tay chầm chậm rủ xuống, rơi vào giấc ngủ mê mệt.
Thời Nhất cắn chặt răng khiêng Thời Nhị vào: "Thời Tam, lấy nốt sen vạn năm còn lại ra!"
Mấy đệ đệ chưa lớn lên này, cả ngày nghịch ngợm gây sự, chẳng khiến hắn bớt lo.
Mặc dù như thế, Thời Nhất lại thấy mình vô cùng may mắn vì có bọn họ.
*
Một đêm dài đằng đẵng trôi qua, sau khi đại phu nói Thời Thất bình an rồi, mấy người mới hoàn toàn yên tâm.

Bọn họ nằm ngang dọc trên mặt đất nội điện ngủ thiếp đi, để lại Thời Nhị và Thời Thất cùng nằm trên giường.
Trời đã sáng.
Ánh sáng ban ngày xua tan u ám lạnh lẽo của đêm tối.
Trong điện yên tĩnh, mấy người ngủ say, nhưng vào lúc này bọn họ nghe thấy tiếng nói trẻ con non nớt êm ái.
"Đói.

.

."
"Đói.

.

.

hu.

.

."
Con gái?
Thời Nhị gần âm thanh nhất tỉnh lại sớm nhất, hắn vừa quay đầu thì bắt gặp một đôi mắt hạnh to tròn, trắng đen rõ ràng, ánh mắt trong sáng.
Nàng mở to mắt nhìn Thời Nhị rồi nhanh chóng lăn vào trong ngực Thời Nhị: "Nhị.

.

.

nhị ca."
Gọi một tiếng nho nhỏ như kẹo bông vậy.
Thời Nhị hồi lâu vẫn chưa kịp có phản ứng, ngơ ngác nhìn vật nhỏ trước mắt này.
Không lớn lắm, tròn vo, trên đỉnh đầu có mái tóc rối tung và...!một đôi tai sói màu trắng, Thời Nhị sờ một cái rồi sờ tới đuôi sói rối xù của nàng.
Mấy người khác cũng tỉnh, ngẩn người nhìn muội muội bỗng nhiên biến hình người.

Thời Tam nuốt một ngụm nước bọt: "Không...!không ổn rồi!"
Đúng là không ổn rồi!
Lang tộc bọn họ chưa từng có tộc nhân nào chỉ biến hình người một nửa, nếu như bị cha mẹ nhìn thấy cảnh này...!không chừng sợ tới nỗi ngất xỉu!
"Đói..." Thời Thất lẩm bẩm, há mồm cắn tóc Thời Nhị: "Nhị...!nhị ca, ăn..."
Thời Thất vừa mới hóa hình chưa biết nói chuyện, tạm thời chỉ biết nói mấy chữ đơn giản.
Thời Nhị chớp mắt mấy cái hoàn hồn, lấy chăn bọc nàng lại rồi dịu dàng vỗ vỗ đỉnh đầu Thời Thất: "Nhị ca tìm đồ ăn cho muội."
Vấn đề là, bình thường bọn họ cho Thời Thất ăn sữa dê, không thì là trái cây, hiện tại biến thành nửa người...!ăn cái gì đây?
"Ta đi...!tìm chút thịt?"
Thời Tam: "Thịt dê! Bây giờ ta tới Hắc Linh trại bắt hai con dê về!"
Thời Ngũ: "Tam ca, huynh đừng bị dê Hắc Linh trại ăn là được."
Thời Tam: "Thịt ngỗng? Ta muốn tới Bạch Vũ tộc bắt mấy con ngỗng trắng về!"
Thời Tứ: "Vậy huynh chắc chắn không về được."
Thời Tam: "..."
Thời Nhất nhìn mấy đệ đệ vô dụng thở dài rồi đi tìm đầu bếp nấu chút cháo quả.
Cháo vừa nấu xong hơi bỏng, Thời Nhị múc một thìa, thổi nguội rồi đưa đến bên miệng Thời Thất: "Nào, uống cẩn thận."
Thời Thất cũng nghe lời, không khóc không quấy lẳng lặng cẩn thận uống, thỉnh thoảng nhìn quanh, quan sát các đại ca.
Nàng rất rất đáng yêu, khuôn mặt trắng trẻo hồng hào, chớp chớp đôi mắt to làm lòng người tan ra.
"Muội muội của ta thật đáng yêu." Thời Tam nhịn không được sờ tai Thời Thất: "Gọi tam ca đi nào."
Thời Nhị bất mãn trừng mắt nhìn hắn: "Đang ăn đó, đừng trêu nàng."
Tai Thời Thất run run, ấp úng: "Tam...!tam ca, gâu uuu."
"..."
Ừ, bản tính vẫn không thay đổi.
Mấy người lại trêu Thời Thất một lát mới phát hiện ra Thời Lục luôn ồn ào không ở đây.
"Tiểu tử kia đi đâu rồi?"
"Sợ là không dám gặp Thời Thất."
Thời Nhị mỉm cười, dịu dàng lau vết cháo dính trên khóe môi nàng rồi ôm nàng vào lòng: "Hôm qua ầm ĩ suốt chặng đường, nói ta không dẫn đi là hắn tự vẫn tạ tội tại chỗ, ta chỉ có thể dẫn theo.

Tiểu tử đó rất sợ hãi, liên tục nói muội muội chết hắn cũng không sống nổi.

Bây giờ không ở đây, sợ là vẫn áy náy."
Mấy người nghe xong vừa đau lòng vừa buồn cười.
Thời Tam gãi gãi đầu: "Ta đi tìm tiểu tử kia, muội muội của hắn biến hình người rồi, sao có thể không tới nhìn chứ."
"Thôi được rồi." Thời Ngũ nói: "Tam ca nếu huynh đi, sợ là hắn không dám tới đâu, cứ để đệ đi đi."
Nhớ tới hôm qua tát Thời Lục một cái, Thời Tam ngượng ngùng lùi lại, không dám nhiều lời.
Không bao lâu, Thời Ngũ dẫn Thời Lục đến.
Thời Lục thay bộ quần áo sạch sẽ, cũng đã xử lý vết thương, hắn phờ phạc theo sau lưng Thời Ngũ, cẩn thận nhìn Thời Thất một chút rồi lại nhanh chóng cúi đầu.
Thời Thất lẳng lặng nhìn Thời Lục, nàng cắn cắn ngón tay, lăn xuống khỏi người Thời Nhị rồi bò xuống giường, sau đó kéo chăn đắp lên người rồi bậm bẹ nói: "Bịt mắt trốn tìm..."
Con ngươi của Thời Lục co rụt lại, khóe miệng run run rồi bổ nhào tới ôm cả người và chăn vào ngực, hắn khóc lớn: "Tiểu Thất xin lỗi, về sau huynh...!về sau không vứt bỏ muội nữa, xin lỗi...!xin lỗi...!huhu..."
Thời Lục khóc rất khổ sở, Thời Thất không hiểu lắm, giơ bàn tay nhỏ sờ mặt Thời Lục: "Muội...!muội có trốn, ngoan ngoãn lắm..."
Rất ngoan ngoãn chờ lục ca, chờ hắn tới tìm mình.
"Lần sau..." Thời Lục vất vả kìm nén nước mắt, nghẹn ngào ôm lấy Thời Thất: "Lần sau...!lần sau ta trốn đi, muội tìm ta có được không?"
"Ưm..."
Thời Thất lại buồn ngủ, dụi dụi mắt, ngáp một cái rồi nhắm mắt lại ngủ say.
Thời Lục lau nước mắt trên mặt nàng, nghiêm túc nói: "Về sau ta sẽ không cho người nào ức hiếp muội, muội trưởng thành rồi gả cho Lục ca, Lục ca sẽ đối xử tốt với muội."
Mấy vị huynh trưởng của Thời Thất: "..."
Ở một nơi xa Hắc Ngạo đang cậy lớn hiếp nhỏ: "Hắt xì!"
Mẹ nó, sao có cảm giác có người có ý đồ xấu?.

Bình Luận (0)
Comment