Thực tế đến thật bất ngờ, khi Elsa còn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì đã bại lộ phép thuật mà Anna lãng quên từ lâu trước mặt cô bé.
"Elsa, chị quá đỉnh". Anna nhảy cẫng lên rồi xoay người chạy lên nhà, đứng trước cửa gõ lộc cộc: "Elsa, mau mở cửa cho em".
Anna... Anna không sợ cô?
Elsa hơi do dự, có lẽ vì Anna đã tiếp cho cô lòng dũng cảm nên cô mở cửa thuận theo ý mình.
Cô vừa mở cửa ra?!
Elsa ngạc nhiên mỉm cười, nhưng khi cô nhìn thấy những sợi tóc trắng của Anna, nụ cười tức khắc trở nên gượng gạo, kinh ngạc biến thành hoảng sợ, cô vừa mở cửa thì lập tức đóng lại.
Elsa dựa lưng vào cửa, mệt mỏi ngồi trên mặt đất.
Phép thuật to lớn thoát khỏi sự khống chế, tràn ra khỏi thân thể. Trong nháy mắt, toàn bộ căn phòng bị băng tuyết bao phủ, hòa với khung cảnh ngoài cửa sổ, trở thành một thế giới băng tuyết.
Anna đập cửa uỳnh uỳnh, lại bị nhiệt độ của cánh cửa dọa sợ, lạnh lẽo chẳng khác nào băng tuyết bên ngoài thay vì ấm áp như ở trong nhà khiến cô bé không khỏi lo lắng: "Elsa, trong đó đã xảy ra chuyện gì vậy?".
"Đi đi, Anna."
Cửa phòng vẫn lạnh như băng, nhưng dù Anna có gõ cửa thế nào thì người bên trong cũng không trả lời, cô đứng đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy Elsa đi ra.
Anna suy nghĩ một hồi, lại chạy xuống khu vườn bên dưới, nơi đó có một người tuyết nhỏ đang chờ, nhìn thấy cô thì lập tức vui vẻ vẫy tay: "Xin chào, tớ là Olaf, tớ thích những cái ôm ấm áp!".
Olaf hỏi: "Cậu là?".
"Hả? À, ừm, tớ là Anna."
Anna muốn nhanh chóng kể cho Kristoff và Sven nghe về sự tồn tại của Olaf, nhưng nỗi lo lắng đối với Elsa đã vượt qua ham muốn đó, cô ôm lấy Olaf và ngồi trên tuyết, ngẩng đầu nhìn lên phòng của Elsa.
Chỗ đó vốn đã được mở ra, nhưng lại bị Elsa đóng lại vì sợ hãi sau khi cô trao sự sống cho người tuyết nhỏ.
Ấy? Đợi đã!
Anna dụi mắt không tin.
Cửa sổ vốn bị đóng kín lại bị bật ra dù không có gió, tựa như bị ai đó mở ra dù Anna không thấy ai xuất hiện, mà sau đó, chỉ có một trận gió lớn mang theo băng tuyết thổi vào khiến cửa sổ bị lắc lư.
"Elsa... Có chuyện gì thế...". Anna hướng về phía đó hét lên.+
Elsa bỗng thấy có cơn gió lớn quét qua người, sau đó đôi tay lạnh lẽo quen thuộc chạm vào đầu cô cùng với giọng nói thân quen của Jack truyền đến.
"Đừng sợ, không sao cả, không có chuyện gì đâu". Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Hay là chúng ta đi chơi một chút đi".