Bí Mật Của Emma

Chương 8

Sáng hôm sau tôi đi làm với đúng một mục tiêu. Tránh xa Jack Harper.

Điều này có lẽ khá dễ dàng. Nghiệp đoàn Panther là một công ty vĩ đại nằm trong một toà nhà vĩ đại. Anh ta sẽ bận rộn ở những bộ phận khác ngày hôm nay. Anh ta nhất định sẽ bị trói chặt với cả đống cuộc gặp mặt. Anh ta nhất định sẽ dành cả ngày trên tầng 11 hay đại loại gì đó.

Mặc dầu vậy, khi tôi tới gần cánh cửa kính to đùng, bước chân tôi chậm lại và tôi thấy mình đang nhòm vào trong để coi anh ta có ở gần đây chăng.

"Ổn cả chứ, Emma?" Dave, nhân viên bảo vệ hỏi khi tới mở cửa cho tôi. "Cô nhìn cứ ngơ ngẩn."

"Không! Tôi khoẻ mà, cảm ơn nhé!" Tôi khẽ bật cười thoải mái, mắt tôi bắn về phía sảnh.

Tôi không thể thấy anh ta ở bất cứ đâu. OK. Chuyện này sẽ ổn thôi. Anh ta chắc chưa tới. Thậm chí chắc là anh ta sẽ không tới ngày hôm nay đâu. Tôi hất tóc ra sau một cách tự tin, bước mạnh mẽ băng qua sàn nhà đá hoa, và bắt đầu đi lên cầu thang.

'Jack!' Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng gọi khi tôi đang gần lên đến tầng 1. "Anh có rảnh vài phút không?"

"Chắc chắn rồi."

Đó là giọng anh ta. Ở chỗ quái nào mà....

Tôi ngơ ngác nhìn quanh, và phát hiện ra anh ta ở đầu cầu thang, đang nói chuyện với Graham Hillingdon. Tim tôi nảy ra khỏi lồng ngực, và tôi chộp lấy thành cầu thang bằng đồng. Khỉ thật. Nếu giờ anh ta nhìn xuống anh ta sẽ thấy tôi.

Tại sao anh ta phải đứng ngay đó chứ? Chẳng nhẽ anh ta không có việc quan trọng nào của cơ quan có thể đi làm được chắc?

Dầu sao. Chẳng sao cả. Tôi sẽ chỉ... bắt một đường khác. Rất chậm rãi tôi lùi vài bước về phía sau, đi xuống cầu thang, cố không gõ gót giày xuống sàn đá hoa hoặc di chuyển đột ngột đề phòng thu hút sự chú ý của anh ta. Khi tôi đang cẩn thận bước lùi lại thì Moira bên Kế toán đi qua và nhìn tôi kỳ quặc, nhưng tôi chả quan tâm. Tôi cần phải chuồn khỏi đây.

Ngay khi ra khỏi tầm mắt của anh ta, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, và bước nhanh hơn quay xuống sảnh. Tôi sẽ đi bằng thang máy. Chả sao cả. Tôi bước tự tin, và khi tôi đang ở chính giữa gian nhà rộng lớn lát đá cẩm thạch thì tôi thấy ớn lạnh.

"Phải đấy." Lại là giọng nói của anh ta. Và có vẻ như gần hơn. Hay tôi chỉ hoang tưởng ?

" ... nghĩ là tôi sẽ đánh giá cao ở... "

Đầu tôi quay mòng. Giờ anh ta đang ở đâu ? Anh ta đang đi theo hướng nào ?

" ... thật sự cho rằng... "

Khỉ thật. Anh ta đang xuống cầu thang. Chẳng có chỗ nào để trốn cả!

Không nghĩ tới lần thứ 2, tôi gần như chạy bổ về cái cửa kính, đẩy nó mở ra, và vội vàng ra khỏi toà nhà. Tôi hấp tấp chạy xuống bậc, chạy khoảng trăm thước xuống đường và dừng lại, thở hổn hển.

Chuyện chẳng ổn chút nào.

Tôi đứng trên vỉa hè vài phút trong ánh mặt trời buổi sáng, cố ước lượng xem anh ta sẽ ở lại trong sảnh bao lâu, rồi thận trọng lại gần cửa kính lần nữa. Chiến thuật mới. Tôi sẽ đi tới văn phòng mình nhanh kinh ngạc, tôi không thể bị ai bắt gặp. Thế nên sẽ chẳng sao dù tôi có đi qua Jack Harper hay không. Tôi đơn giản sẽ chỉ sải bước về phía trước mà không nhìn quanh quất gì hết và Trời ơi anh ta ở đấy, đang nói chuyện với Dave.

Không nghĩ ngợi nhiều, tôi thấy mình đang chạy ngược xuống bậc tam cấp và lại ra ngoài đường.

Chuyện trở nên thật lố bịch. Tôi không thể ở ngoài đường cả ngày được. Tôi phải tới bàn làm việc. Coi nào, nghĩ xem. Phải có một lối nào đó quanh đây chứ. Phải có....

Phải rồi! Tôi sáng lên một ý tưởng cực tuyệt. Nó dứt khoát sẽ hiệu nghiệm.

3 phút sau tôi tiến lại gần cửa toà nhà Panther lần nữa, hoàn toàn chúi đầu vào bài báo trong tờ The Times (Thời đại). Tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì quanh mình. Và không ai có thể thấy được mặt tôi. Quả là sự cải trang tuyêt hảo!

Tôi lấy vai đẩy cửa mở, đi ngang qua sảnh và lên cầu thang, làm mọi thứ mà không cần nhìn lên. Khi tôi sải bước trong hành lang đi về phía bộ phận marketing, tôi cảm thấy hoàn toàn được bảo bọc và an toàn, vùi mình trong tờ Times. Tôi nên làm thế này thường xuyên hơn. Không ai có thể bắt gặp tôi ở đây. Thật sự là một cảm giác vững lòng, như thể tôi tàng hình, hoặc....

"Au! Xin lỗi!"

Tôi vừa va phải ai đó. Khỉ thật. Tôi hạ tờ báo xuống, thấy Paul đang nhìn mình chằm chặp, xoa xoa đầu.

" Emma, cô đang làm cái mẹ gì thế ? "

" Tôi chỉ đang đọc The Times," Tôi nói yếu ớt. " Tôi thật sự xin lỗi. "

" Được rồi. Dầu sao, cô đã ở chỗ quái nào thế ? Tôi muốn cô pha trà và cà phê cho cuộc họp của ban. 10 giờ. "

" Trà và cà phê nào cơ ? " Tôi lúng túng hỏi. Họ không thường xuyên có bất cứ đồ uống nào trong các buổi họp ban. Trên thực tế, thường chỉ có khoảng 6 người đổ lại.

" Ngày hôm nay chúng ta phải có trà và cà phê, " ông ta nói. " Và bánh quy nữa. Được chưa ? Ồ, và Jack Harper đang tới."

"Cái gì?" Tôi nhìn chằm chặp vào ông ta với sự khiếp đảm.

"Jack Harper đang tới," Paul lặp lại nôn nóng. "Thế nên khẩn trương lên."

"Tôi có phải đến không?" Tôi hỏi trước khi có thể dừng mình lại.

"Gì cơ?" Paul nhìn tôi chòng chọc cau mày không hiểu.

"Tôi chỉ muốn biết tôi... có phải đến hay không...." Tôi nói lí nhí dần.

"Emma, nếu cô có thể phục vụ trà và cà phê cảm ứng từ xa," Paul nói mỉa mai, "thì cô ngồi lại bàn làm việc còn hơn cả được hoan nghênh. Còn không thì, cô có thể tử tế nhấc mông nhanh lên và đặt vào phòng hội thảo.Cô biết đây, với ai đó muốn được thăng chức..." Ông ta lắc đầu và bỏ đi.

Sao ngày này lại có thể trở thành tai hại như thế và tôi thậm chí vẫn còn chưa được ngồi xuống nữa?

Tôi vứt túi xách và áo khoác lên bàn, vội vàng quay xuống hành lang tới thang máy, và nhấn vào nút đi lên. 1 lát sau, một tiếng pinh trước mặt tôi, và cửa mở ra.

Không. Không.

Đây là một giấc mơ tồi tệ.

Jack Harper đang đứng một mình trong thang máy, mặc cái quần jeans cũ và một cái áo len cashmere dài tay màu nâu.

Trước khi tôi có thể dừng bản thân lại, tôi bắt đầu bước lùi lại 1 bước. Jack Harper bỏ điện thoại ra, nghiêng đầu sang một bên và nhìn tôi kiểu kỳ quặc.

"Cô có vào thang máy không?" anh ta hỏi nhẹ nhàng.

Tôi bị đông đặc. Tôi có thể nói gì chứ? Tôi không thể bảo "Không, tôi chỉ nhấn nút cho vui, haha!"

"Có," cuối cùng tôi nói và đi vào thang máy với hai chân cứng đờ. "Có tôi có."

Cánh cửa đóng lại, và chúng tôi bắt đầu đi lên trên trong im lặng. Dạ dày tôi thắt nút căng thẳng.

"Ừm, Ông Harper," Tôi lúng túng nói, và anh ta ngước lên. "Tôi chỉ muốn xin thứ lỗi cho... cho cái, ừm, đoạn trốn việc hôm nọ. Chuyện này sẽ không tái diễn nữa đâu."

"Giờ cô đã có thứ cà phê có thể uống được," Jack Harper nói, nhướng mày. "Vậy nên cô không cần phải đi ra Starbucks nữa, trong bất cứ trường hợp nào."

"Tôi biết. Tôi thực sự xin lỗi," tôi nói, mặt tôi nóng bừng. "Và tôi có thể đảm bảo với ông, đó chắc chắn là lần cuối cùng tôi làm một việc như thế." Tôi hắng giọng. "Tôi hoàn toàn tận tâm với Nghiệp đoàn Panther, và tôi mong được phục vụ công ty này nhiều nhất có thể, dâng hiến một trăm phần trăm, tất cả mọi ngày, bây giờ và trong tương lai."

Tôi gần như muốn nói thêm "Amen".

"Thật sao." Jack nhìn tôi, miệng mím lại. "Thật... tuyệt." Anh ta nghĩ 1 lát. "Emma, cô có thể giữ bí mật được không ? "

" Vâng, " Tôi lo lắng nói. " Chuyện gì vậy ? "

Jack ngả người sát lại và thì thầm, " Tôi cũng đã từng chơi hookey. "

" Gì cơ ? " Tôi nhìn anh ta chòng chọc.

" Đó là công việc đầu tiên của tôi, " anh ta tiếp tục nói với giọng thản nhiên. " Tôi đã từng có một người bạn cùng đi la cà. Chúng tôi cũng có một mật mã. " Mắt anh ta lấp lánh. " 1 trong chúng tôi sẽ yêu cầu người kia mang cho anh ta hồ sơ Leopold. "

" Hồ sơ Leopold là cái gì ? "

" Nó không tồn tại. " Anh ta cười nhăn nhở. "Nó chỉ là một cái cớ để chuồn khỏi chỗ làm. "

" Ồ. Ồ phải rồi ! "

Bỗng nhiên tôi cảm thấy khá hơn một chút.

Jack Harper đã từng trốn việc sao? Tôi đã cho rằng anh ta quá bận việc là một thiên tài sáng tạo năng nổ và lỗi lạc.

Thang máy dừng ở tầng 3 và cửa mở ra, nhưng không ai vào cả.

"Vậy, đồng nghiệp của cô có vẻ rất dễ thương," Jack nói khi chúng tôi bắt đầu đi lên tiếp. "Một đội rất thân thiện, siêng năng. Họ có như thế mọi lúc không?"

"Nhất định rồi!" Tôi nói ngay lập tức. "Chúng tôi vui vẻ hợp tác với nhau, trên một nền tảng của đội là hợp nhất và... ừm... hiệu quả..." Tôi đang cố nghĩ một từ khác dài hơn thì tôi phạm phải sai lầm là nhìn vào mắt anh ta.

Anh ta biết chuyện đó là nhảm nhí chăng?

Ôi Trời. Cái nhìn sắc nhọn đó là gì?

"OK." Tôi dựa vào vách thang máy. "Trong đời thực, chúng tôi không cư xử việc gì như thế cả. Paul thường la hét tôi 6 lần một ngày, còn Nick và Artemis thì ghét bỏ nhau, và chúng tôi không thường ngồi quây tròn thảo luận văn chương. Tất cả chúng tôi đều giả làm chuyện ấy."

"Cô làm tôi sửng sốt." Miệng anh ta mím lại. "Không khí ở bộ phận quản lý có vẻ cũng rất giả tạo. Sự ngờ vực của tôi bị khuấy động khi 2 nhân viên tự dưng bắt đầu hát bài ca Nghiệp đoàn Panther. Tôi thậm chí còn không biết là có một bài hát Nghiệp đoàn Panther nữa."

"Tôi cũng không," Tôi nói ngạc nhiên. "Nó có gì hay không?"

"Cô nghĩ sao?" Anh ta nhướng mày khôi hài và tôi bật cười khúc khích.

Thật kỳ lạ, nhưng không khí giữa chúng tôi không còn ngượng ngập mấy nữa. Thực tế thì, chúng tôi gần như thể là bạn cũ hoặc gì đó.

"Ngày gia đình Nghiệp đoàn tới thế nào?" anh ta hỏi. "Có mong chờ nó không?"

" Cứ như bị nhổ răng í," Tôi nói thẳng thừng.

"Tôi hiểu được sự rung cảm đấy." Anh ta nói thêm, nhìn hài hước. "Và mọi..." Anh ta ngập ngừng. "Mọi người nghĩ gì về tôi?" Anh ta tình cờ làm bù tóc. "Em không cần phải trả lời nếu không muốn."

"Không, mọi người đều quý anh!" Tôi nghĩ một lát. "Mặc dù... vài người nghĩ là bạn anh làm sởn gai ốc."

"Ai, Sven á?" Jack nhìn chằm chằm tôi một lúc, rồi ngửa đầu ra sau và cười lớn. "Tôi có thể cam đoan với em, Sven là một trong những người bạn thân thiết và lâu năm nhất của tôi, và anh ta không hề đáng sởn gai ốc tí nào. Thực tế thì...."

Anh ta sững lại khi cửa thang máy kêu pinh. Cả hai chúng tôi thình lình rút vào vẻ trầm tĩnh và hơi dịch ra khỏi nhau. Cửa mở ra, và dạ dày tôi chao đảo.

Connor đang đứng ở phía bên kia.

Khi anh ấy nhìn thấy Jack Harper, mặt anh ấy sáng lên như thể anh ấy không thể tin nổi vận may của mình.

"Hi nha!" Tôi nói, cố lên giọng tự nhiên.

"Hi," anh ấy nói, cặp mắt lấp lánh với sự kích động, và bước vào trong thang máy.

"Xin chào! Jack nói vui vẻ. "Cậu muốn tầng nào?"

"tầng 9, làm ơn." Connor nuốt trong họng. "Ông Harper, tôi có thể giới thiệu nhanh bản thân được không?" Anh ấy hăm hở chìa tay ra. "Connor Martin từ bên Nghiên cứu. ông sẽ tới thăm bộ phận của chúng tôi lát nữa trong ngày hôm nay."

"Hân hạnh được gặp cậu, Connor," Jack nói ân cần. "Bộ phận nghiên cứu rất quan trọng cho một công ty như của chúng ta."

"Ông có lý lắm!" Connor nói, có vẻ rộn ràng. "Trên thực tế, tôi đang mong chờ được trao đổi với ông những khám phá nghiên cứu mới nhất về Quần áo thể thao Panther. Chúng tôi đã đạt tới một số kết quả rất hấp dẫn liên quan đến sở thích của khách hàng về độ dầy vải. Ông sẽ bị kinh ngạc!"

"Tôi... chắc là sẽ vậy," Jack nói. "Tôi trông đợi nó."

Connor cười với tôi, nụ cười xếch mang tai với sự kích động.

"Ông đã gặp Emma Corrigan từ bộ phận tiếp thị của chúng ta rồi sao?" Anh ấy hỏi.

"Vâng, chúng tôi đã gặp nhau." Jack liếc mắt nhìn tôi.

Chúng tôi đi khoảng vài giây trong một sự im lặng gượng gạo.

Chuyện này thật kỳ cục.

Không. Không kỳ cục. Chuyện ổn thôi.

"Chúng ta đi được bao lâu rồi?" Connor hỏi. Anh ấy liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình và hơi khiếp đảm, tôi nhìn thấy ánh mắt Jack rớt xuống nó.

Ôi Trời.

>>>"... Tôi đã tặng anh ấy một cái đồng hồ đeo tay thật đẹp, nhưng anh ấy cứ khăng khăng đeo cái thứ kỹ thuật số mầu cam..."
Bình Luận (0)
Comment