Bí Mật Của Hoa Hạnh

Chương 4.2

Mặt trăng lên cao, lại một ngày trôi qua. Kỳ hạn ba tháng chỉ còn dư mười ngày, mà vị trí của cao cây tục đoạn lại vẫn hoàn toàn không có tin tức. Thân thể Nhạn Hành Sơ càng ngày càng yếu, gần như mỗi ngày đều có hơn một nửa thời gian là ngủ mê man. Dung nhan Dung Úc Ảnh cũng càng ngày càng tiều tụy, vậy mà, nàng vẫn không chịu buông bỏ hi vọng như cũ.

Ngày hôm đó, tinh thần Nhạn Hành Sơ khá tốt, chống đỡ thân thể xuống giường, cũng không nói với ai, một mình rời khỏi Cúc Mộng Hiên, đi vào trong rừng hạnh. Hoa hạnh vẫn như cũ, hồng vũ đầy trời, hắn vịn cây mà đứng, trong đôi mắt mang theo sự thê lương nhàn nhạt, giống như muốn ngắm trọn vẹn buổi hoàng hôn ngày cuối xuân này.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân nhỏ nhẹ, Nhạn Hành Sơ cũng không quay đầu lại. Hắn biết không phải nàng, bước chân của nàng, hắn sẽ không nhận lầm.

Người tới cũng không có quấy rầy sự yên tĩnh của hắn, chỉ đứng lẳng lặng ở nơi nào, không nói một lời. Cho đến lúc hắn cười nhạt rồi quay đầu lại, người nọ mới mở miệng kêu: "Nhạn Hành Sơ."

"Đông Phương." Nhạn Hành Sơ ho nhẹ, mang một ít khổ sở, nhìn về phía sư đệ đã lâu không gặp.

"Tại sao ngươi còn không đi?" Đông Phương Duyệt rủ mắt xuống, giọng nói mang chút lạnh lùng. Mỗi lần đối mặt với người sư huynh này, cho dù là khi hắn nhếch nhác nhất tiều tụy nhất, hắn vẫn cảm nhận được áp lực mạnh mẽ như cũ. Nhạn Hành Sơ, cho tới bây giờ đều là thiên chi kiêu tử*. Sư phụ thiên vị cưng chiều hắn, sư nương yêu thương hắn, ngay cả trong mắt của Dung Úc Ảnh vĩnh viễn cũng chỉ có một Nhạn sư huynh. Đối với hắn, hắn có ghen tỵ, có sợ hãi, nhưng cũng có kính trọng.

*Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư. 

Nhìn sư đệ một cái thật chăm chú, Nhạn Hành Sơ vô tình cười cười, hỏi, "Ngươi muốn ta đi tới chỗ nào?"

"Nơi nào cũng được, chỉ cần không phải Tuyệt Vân Cốc, chỉ cần sư muội không vì ngươi hao hết chân lực nữa, ngươi đi đâu cũng được." Đông Phương Duyệt cắn răng, sợ bây giờ mình không nói, những lời nói làm tổn thương người khác như vậy sẽ không thể nói ra miệng.

Lại ho nhẹ một hồi, trên dung nhan như bạch ngọc thoáng hiện lên vệt đỏ thắm do bệnh trạng, hết sức thê diễm. Nhạn Hành Sơ vẫn cười nhu hòa như cũ, "Nên làm như thế nào, tự ta biết, không phiền sư đệ lo lắng." Cho dù Đông Phương Duyệt không nói, trong lòng hắn từ lâu đã suy tính. Thân thể của Ảnh nhi thực sự không chịu nổi giày vò nữa, nếu như tiếp tục vận chân lực chữa thương cho hắn, chỉ sợ một thân công phu của nàng sẽ thành vô dụng. Có lẽ, chỉ có rời đi mới là điều tốt nhất cho nàng.

"Ngươi. . . . . . ." Đông Phương Duyệt hơi mở miệng, lại có không biết nói gì nữa, chỉ cứ đứng tại nơi đó, nói cũng không được, không nói cũng không được.

"Ta mệt mỏi, sư đệ cũng nên trở về nghỉ ngơi rồi." Từ tốn nói một câu, Nhạn Hành Sơ xoay người, chậm rãi rời đi.

Nhìn bóng lưng hao gầy mà yếu đuối đó, Đông Phương Duyệt chợt có chút hối hận, xúc động đưa tay ra, cũng đã không chạm tới ống tay áo của hắn.

* * * * * * 

Bàn tay nhỏ nhắn nhón lấy tờ giấy lam nhạt, hơi hơi run rẩy, trong mắt của Dung Úc Ảnh đã mơ hồ đầy nước.

Ánh sáng hoàng hôn soi sáng lên chữ viết quen thuộc, ý nghĩa sâu xa mà đầy lạnh lẽo.

"Tiểu châu tòng thử thệ, giang hải ký dư sinh."*

*đây là một câu thơ. Minna cũng không hiểu rõ lắm. Chắc là ở đây ý nói muốn từ biệt đi tìm tự do từ nay không cần gặp mặt. “Thuyền nhỏ trôi dạt từ đây, cuộc sống còn lại gửi trên sông biển.”

Cuối cùng hắn vẫn lừa nàng, hắn nói sẽ cùng nàng tiếp tục cố gắng chịu đựng, vậy mà, nhưng mà cuối cùng, hắn lại để lại một tờ giấy như vậy rồi im lặng rời đi. Mỗi một lần đều là như vậy, cái gì cũng không nói, đã tự tiện quyết định thay nàng. Hắn cho rằng tất cả cũng là vì tốt cho nàng, nhưng mà lại chưa từng hỏi nàng cần cái gì.

Nhìn tờ giấy trong tay, nàng lạnh lùng cười một tiếng.

Đây là cái gì? Xa nhau sao? Nàng không cần. Cho dù là chân trời góc biển, nàng cũng muốn tìm hắn trở về.

Không để ý sắc trời tối tăm, mặt trời chiều dần dần lặn xuống, Dung Úc Ảnh chạy thẳng tới chuồng ngựa, dắt con ngựa yêu thích ra, xoay người lên ngựa.

Chỉ nghe một tiếng hí, tuấn mã tung vó mà chạy, bụi mù đầy trời, chạy nhanh về phía ngoài cốc.

Vậy mà, một đường chạy thẳng tới rừng hạnh, bảo mã ngàn dặm hí một tiếng, vó ngựa hơi ngửa về phía sau, thật sự đành ngừng lại. Cách tuấn mã mười bước, thoáng một bóng người màu xanh nhạt đứng đó.

"Đông Phương Duyệt, tránh ra." Dung Úc Ảnh lạnh lùng quát lên. Không ai có thể ngăn cản nàng đi tìm hắn, cho dù là Đông Phương Duyệt, thậm chí là mẫu thân cũng không thể.

"Không phải ta ngăn muội." Đông Phương Duyệt tiến lên vài bước, đi tới bên người của nàng, nhìn ánh mắt phòng bị của nàng, ánh mắt trầm xuống, nói.

"Vậy ngươi lập tức tránh ra, ta không có thời gian dây dưa cùng ngươi." trong lòng Dung Úc Ảnh đã sớm như có lửa đốt, người khác đợi được, nhưng Nhạn Hành Sơ không đợi được. Thân thể của hắn, không có nàng đưa chân lực vào, thời gian chống đỡ được căn bản là không có bao nhiêu.

"Muội sợ hắn chết sao?" Ngưng mắt nhìn nàng, Đông Phương Duyệt cười lạnh.

"Câm mồm." Trái tim run lên, Dung Úc Ảnh nhẹ nhàng quát lên.

"Muội tức giận? Hay là nói, muội lại sợ hãi? Ta và muội đều hiểu, không có cao của chín đoạn cây tục đoạn, hắn không thể sống quá mười ngày. Coi như muội tìm được hắn thì như thế nào, muội cứu được hắn sao?" nhìn nàng đầy châm chọc, trong mắt hình như đè nén cái gì, Đông Phương Duyệt nói tiếp, "Ảnh nhi, trước giờ muội chưa hề lớn hơn. Muội biết rõ hắn sẽ chết, lại cố chấp không muốn thừa nhận. Thậm chí ngay cả nghĩ muội cũng không dám nghĩ tới."

Mặt lạnh như nước, tay phải nắm dây cương xiết chặt, nàng lạnh lùng thốt lên, "Không cần ngươi quan tâm. Tránh ra."

Bi ai cười một tiếng, Đông Phương Duyệt nhảy lại gần một bước, bắt được ngựa bí, nói " ta không hiểu rõ, tại sao trong lòng muội vẫn luôn chỉ có hắn? Ngay cả hắn soán quyền đoạt vị, muội đều không hề thực sự trách hắn. Không sai, hắn là Nhạn sư huynh của muội, hắn vì muội mà bỏ ra rất nhiều, nhưng mà tại sao muội không nhìn ta...ta cũng là sư huynh của muội, cũng thương muội yêu muội giống vậy, một mực nguyện ý vì muội mà bỏ ra tất cả. Tại sao muội lại. . . . . . Cho tới bây giờ cũng không nhìn thấy."

"Duyệt đại ca, thật xin lỗi." Rũ mắt, Dung Úc Ảnh hít một hơi thật sâu, nói: " Muội biết rõ huynh một mực đối xử rất tốt với muội, lúc muội tứ cố vô thân, huynh vẫn một mực đứng bên cạnh muội, muội rất cảm kích. Nhưng mà, lòng của muội có lẽ đã nộp ra rất sớm, cũng không thu về được nữa rồi. Xin để muội đi đi, bất kể muội có thể tìm được hắn hay không, cũng không bàn về việc muội có thể cứu được hắn trở về, kiếp này muội cũng sẽ không yêu thương người khác."

"Muội. . . . . . Vẫn muốn đi ư? Biết rõ không có một chút hi vọng nào, muội vẫn muốn đi?" Hắn kinh ngạc nhìn nàng.

"Trên trời dưới đất trời xanh suối vàng, muội sẽ theo cùng hắn." Âm thanh kiên định không chút do dự, âm thanh như vàng ngọc va chạm.

Trầm mặc một hồi lâu, hắn quay lưng lại, "muội đi đi."

"Duyệt đại ca. . . . . . Bảo trọng." Nhìn hắn một cái, Dung Úc Ảnh chắp tay từ biệt.

"Đợi chút." Bỗng nhiên, hắn gọi nàng.

". . . . . ." Ghìm chặt dây cương, quay đầu lại.

Tròng mắt Đông Phương Duyệt ngắm nhìn cô gái trước mắt thật lâu, giấu đi cay đắng trong đáy mắt, một hồi lâu, hắn mở miệng nói, "Ta có đồ cho muội, muội nên dùng đến."

Dung Úc Ảnh cau mày, thấy hắn lấy ra một hộp gỗ từ trong ngực, đưa tới tay nàng. Nàng mang theo hoài nghi, chậm rãi mở hộp gỗ ra, trong nháy mắt, mùi thuốc bay ra bốn phía, trong mũi chỉ hít vào chút ít đã sảng khoái tinh thần. Nàng nhìn vật trong hộp, bật thốt lên cả kinh nói: " cao cây tục đoạn!"

"Không sai." Nhàn nhạt nói một câu, Đông Phương Duyệt nặng nề vỗ dưới háng tuấn mã của nàng, "Bây giờ, muội nên đi đi."

Tuấn mã cất vó, trong nháy mắt đã chạy ra thật xa.

Dung Úc Ảnh vừa khống chế dây cương, vừa ngoái đầu nhìn lại phía Đông Phương Duyệt. Nhưng mà, bóng dáng của hắn, lại càng ngày càng nhạt, cuối cùng biến mất ở ngoài tầm mắt.

Gió thổi nhè nhẹ, hoa hạnh như mưa,.....
Bình Luận (0)
Comment