Bí Mật Của Hoa Hạnh

Chương 7.2

Mưa to tầm tả, đổ ập xuống tưới lên người, một bộ áo đơn trong nháy mắt đã bị ướt đẫm, ươn ướt dính vào trên người. Dựa cây hạnh cường tráng, Nhạn Hành Sơ chậm chạp trừng mắt nhìn, xuyên thấu qua màn mưa bụi mông lung nhìn ra ngoài, có chút mờ mịt.

Hắn không biết mình chạy thế nào ra khỏi Triêm Y các, cũng không nhớ ra được làm thế nào đi tới nơi này, có lẽ chỉ là đơn thuần mà nghĩ muốn rời khỏi nơi đó, xối lên một trận mưa sảng khoái. Nước mua lạnh như băng lướt qua gương mặt, thân thể thấm ướt đẫm, hơi lạnh thấu xương lạnh đến xương tủy, trái tim dần dần thanh tỉnh, giống như nước mưa xối xả cọ rửa sạch sẽ tất cả dơ bẩn, không lưu lại một chút dấu vết.

Bất chợt muốn được xối một trận mưa, cái gì cũng không nhìn, cái gì cũng không nghĩ, hắn nâng khóe môi lên, đã bao lâu không vui sướng như vậy? Đã sớm quen ôm tất cả vào người, uy nghi kín kẽ, tiến lùi có độ, ngay cả nụ cười cũng giống như mang mặt nạ, vĩnh viễn đều là ôn hòa lễ độ, sơ đạm khách khí. Vậy mà mấy năm qua này, đều là trải qua như vậy, rất ít quá đõi vui mừng hay quá đỗi đau buồn, càng không nghĩ đến có một ngày lại sẽ đứng ở trong mưa to nhếch nhác như vậy, mặc cho nước mưa xóa nhòa tất cả.

Hắn biết mình nhếch nhác cỡ nào, tóc dài tán loạn phất phơ, bị nước mưa alfm ướt nhẹp dính lên vai, tim đập mạnh và loạn nhịp, sắc mặt chợt tái nhợt như tờ giấy, toàn thân áo trắng không mang đai lưng, xốc xếch giắt trên người. Khóe môi lộ ra một màn cười khổ, bộ dáng bây giờ, nhất định chính là thảm như quỷ, thậm chí không bằng quỷ.

"—— công tử"

Từ sau lưng truyền đến thanh âm lưỡng lự, Nhạn Hành Sơ ngước mắt, đè ép bên trán, vết thương mơ hồ sinh ra đau đớn, vết máu lại bị nước mưa xối đến mờ nhạt, cơ hồ không nhìn ra dấu vết. Trên môi nâng lên nụ cười mỉm quen thuộc, hắn từ từ xoay người.

Ngay cả một thân xốc xếch, nâng lên nụ cười mỉm trong nháy mắt, trời quang mây tạnh, lại giống như trở về con người ôn văn bình tĩnh, uy nghi nội liễm, đương gia của Phong Diệp trai, công tử Tuyệt Vân Cốc.

"Chuyện làm đến đâu rồi?" Hắn thản nhiên hỏi.

"Phong Diệp trai đã xé chẵn ra lẻ, lần lượt thối lui khỏi địa giới Dương Châu."

Kính cẩn nói xong, đối mặt với dáng vẻ nhếch nhác của chủ tử, tuy hoa Lạc Nguyệt kinh nghi (ngạc nhiên nghi ngờ) trong lòng, lại không dám hỏi nhiều nửa lời. Nhưng mà bàn tay dưới ống tay áo đã nắm lại thật chặt. Thân là Ảnh Vệ, không tiếc tất cả để hộ vệ chủ tử chu đáo, lần này lại. . . . . . Trong lòng không khỏi thầm hận, cho dù Tuyệt Vân Cốc thực sự cần người, công tử cũng không nên điều Ảnh Vệ của chính mình làm Đường chủ, hơn giao cho nàng gánh nặng Phong Diệp trai, cứ như vậy, nàng hoàn toàn không rảnh đặt toàn bộ tâm lực để hộ vệ trên người hắn.

"Rất tốt." Nhạn hành Sơ gật đầu, nhìn sắc trời một chút, nói tiếp, "Tìm ba con khoái mã, chúng ta lập tức rời khỏi Hầu phủ, chạy về Tuyệt Vân Cốc đi."

"Không đợi ngày mai sao?" Hơn nữa, khoái mã sao?

Hoa Lạc Nguyệt chần chờ một chút, theo thân thể của công tử hôm nay, nên lấy xe ngựa thay vì đi bộ, một đường đi chậm trở về cốc mới đúng. Nếu là miễn cưỡng giục ngựa bay nhanh, chỉ sợ gây tổn thương quá lớn với thân thể.

" không đợi được trời sáng, hiện tại lập tức đi làm." Giọng nói lạnh nhạt, cũng là không làm giảm uy nghi.

"—— vâng"

Khom người lui về, trong nháy mắt đang xoay người, trông thấy trong bóng đêm một bóng dáng màu đỏ rực.

"Cốc chủ."

Dung Úc Ảnh gật đầu một cái, vẫy tay để cho nàng tự đi.

Lộ vẻ chạy vội hồi lâu trong mưa, nàng khẽ thở hổn hển, bị mắc mưa ướt đẫm, trong tay lại cầm dù giấy vẽ. Cắn cắn môi, Dung Úc Ảnh đi tới, mở dù giấy vẽ ra, che giọt mưa xối xả cho hắn.

"huynh lại đang oán trách ta rồi hả ?" Nàng yếu ớt hỏi, có chút uất ức .

"Không có." Nhạn Hành Sơ rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói.

"Không nói tiếng nào đã chạy ra, còn nói không có." Nàng buồn bực nói.

"Ảnh nhi, ta. . . . . ." Hắn nhíu nhíu mày, muốn nói cái gì, lại bị nàng cắt đứt.

"Muội biết rõ muội cắn đau huynh, huynh chán ghét muội rồi." Nàng liếc cổ của hắn một cái, dấu vết gặm cong cong ở phía trên, cúi đầu, nói: " không phải muội cố ý, nhưng. . . . . . Nhưng muội ghen tỵ, muội không muốn hắn đụng vào huynh, uội không muốn."

"Ta hiểu rõ." Nhạn Hành Sơ cười khổ. Nàng cho là nàng cắn đau hắn, cho nên hắn tức giận sao? Sao lại nghĩ như vậy chứ, thật sự là một đứa bé.

Tại sao phải chạy đi, ngay cả bản thân hắn cũng không làm rõ được. Chỉ biết là có một khắc trong lòng buồn bực vô cùng khó chịu, ánh mắt cuồng loạn của nàng làm cho trái tim sợ hãi, không bao giờ nguyện ý ở lại nơi đó nữa, sợ đợi một khắc nhiều hơn nữa, sẽ nhìn thấy mình có phần dường nào không chịu nổi trong ánh mắt của nàng. Hắn có thể lạnh nhạt đối mặt với sự điên cuồng của Vĩnh Lạc hầu, có thể một mình đối mặt với tất cả dơ bẩn, lại không thể chịu được dấu vết bị áp bức lặng nhục hết sức nhục nhã này bại lộ ở đáy mắt nàng.

"huynh không biết, cái gì huynh cũng không biết." Dung Úc Ảnh nhẹ nhàng nói, vươn tay, lặng lẽ cầm bàn tay lạnh lẽo của hắn.

Ngón tay co rúm lại một chút, lập tức muốn tránh theo bản năng, lại bị nàng vững vàng cầm lấy, mang một chút uất ức, Dung Úc Ảnh nói: " Huynh lại muốn trốn phải hay không? Huynh nói cho muội biết, huynh còn muốn trốn bao lâu, còn muốn cho muội đuổi theo bao lâu? Tất cả muội đều nghe theo huynh, huynh không để cho muội giết cái tên súc sinh kia, cho dù muội hận chết hắn, cũng chịu đựng không giết hắn. Tại sao huynh lại không chịu để cho muội đến gần một bước? Muội biết rõ huynh có quá nhiều băn khoăn, cũng biết oán hận trong lòng huynh không thể ít hơn muội, để cho muội chia sẻ cùng được không? Bất kể là tốt-xấu, vui sướng khổ sở, cũng để cho muội và huynh cùng nhau đối mặt."

Nắm chặt tay của hắn, nàng bỏ cái ô xuống, nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, "Cho dù có nhiều mưa gió hơn nữa, muội cũng sẽ gánh chịu cùng huynh."

"—— Ảnh nhi." Ngước mắt nhìn nàng, chậm rãi lộ ra một nụ cười mỉm, "Chúng ta về nhà."

Nặng nề gật đầu."Chúng ta về nhà."

* * * * * * * 

Viễn Phương rồi đến Cổ Đạo, Tình Thúy tiếp đến Hoang Thành.

Cuối Cổ Đạo, lá cờ cũ nát của quán rượu tung bay, sẽ đi qua, chính là Thiên Hứa trấn.

Thiên Hứa trấn không phải Hoang Thành, nhưng cũng không khác nhau lắm. Hơn trăm gia đình, vài ba gian cửa hàng, lại có là một khách sạn lâu năm không tu sửa, nghênh tới đưa người đi đường dừng chân.

Nơi xa dần dần nghe thấy tiếng vó ngựa, đất vàng cuồn cuộn nổi lên bão cát đầy trời, bụi bậm mù mịt, một nữ tử hông y tung người xuống ngựa, đánh giá chung quanh một luọt, ngăn lại một hán tử địa phương, nói: "Quấy rầy một phen, xin hỏi nơi này có chố bán xe ngựa không?"

Thật thà cười một tiếng, chỉ chỉ về phía một cửa phía nam vây quanh bởi hàng rào gỗ  , "Bên kia."

"Đa tạ."

Vén lên màn cửa vải xanh, Dung Úc Ảnh đi vào. Một lát sau lúc đi ra, đã có người từ phía sau đánh xe tới đây. Sườn xe bị tổn hại tróc sơn làm cho nàng không nhịn được nhíu mày một cái, suy nghĩ một chút quang cảnh trước mắt, nhưng thật sự bây giờ nàng cũng không thể bắt bẻ, vì vậy nhận dây cương, quay đầu lại nói với người sau lưng kia: "Chỉ có thể tạm, ừ, ngựa của chúng ta cũng đành phải gửi ở chỗ này trước, đến lúc đó phái người tới lấy thôi."

"Lại đổi đường đi, lại cần rồi." Nhạn Hành Sơ lạnh nhạt nói. Hắn vốn không tán thành thuê xe ngựa, tốc độ chậm lại không nói, cũng dễ dàng lưu lại hành tích, làm gì nàng lại lần nữa kiên trì.

"Lại đổi đường đi? Lại đổi đường đi cũng không cần đổi lại." đuôi lông mày Dung Úc Ảnh giương lên, cả giận nói, "Huynh cho rằng huynh làm bằng sắt đúc bằng đồng , đốt thành như vậy còn muốn cưỡi ngựa, huynh không sợ sẽ ngã xuống từ trên lưng ngựa sao?"

Đêm đó mắc mưa, ngày thứ hai đã nhiễm phong hàn, thế nhưng hắn lại kiên trì một đường đi gấp, trừ mỗi ngày ba canh giờ nghỉ ngơi, gần như đều là điên cuồng vượt qua trên lưng ngựa. Kết quả sốt cao liên tiếp mấy ngày không lùi, dưới hốc mắt một quầng xanh đen, càng hao gầy tiều tụy, chỉ có đôi mắt kia rạng rỡ phát sáng như cũ.

Nhìn trong mắt, Hoa Lạc Nguyệt không dám nói gì, rốt cuộc Dung Úc Ảnh cũng nhịn không nổi nữa. Thật vất vả tìm được nơi bán xe ngựa, lần này bất kể như thế nào cũng phải mướn xe ngựa.

Trầm mặc xuống, Nhạn Hành Sơ cúi hơi thấp người, vào xe ngựa ngồi xuống. Thứ nhất, nàng vô cùng kiên trì, dọc theo đường đi đã tranh cãi mấy lần, hắn không muốn lại sinh ra tranh chấp với nàng. Thứ hai, hắn thật sự không biết mình còn có thể chống đỡ bao lâu, nếu là thật sự ngã xuống từ trên ngựa, mặt mũi khó coi không nói, chỉ sợ hành trình trở về cốc lại bị làm trễ nãi.

Khó được lần hắn thỏa hiệp làm cho nàng vui vẻ cười một tiếng, giao dây cương cho vào tay Hoa Lạc Nguyệt, nói: "Các ngươi đi trước, một lát ta theo kịp."

"Cốc chủ. . . . . ." Nhận dây cương, sững sờ nhìn nàng chạy vào một cửa tiệm bánh ngọt đi.

Một khắc đồng hồ sau, Dung Úc Ảnh xách theo hai bao giấy dầu thật to, thi triển ra khinh công tuyệt thế, đảo mắt đã đuổi theo xe ngựa. Khẽ mỉm cười với Hoa Lạc nguyệt, nàng khẽ chống càng xe, lên xe đi.

"Trở lại?" Nhạn Hành Sơ cười nhạt.

"Giọng của huynh cũng quá khàn rồi, để cho huynh uống nhiều nước huynh cũng làm như không nghe có phải hay không." Đưa một túi nước qua, hài lòng nhìn hắn vạch nắp ra uống.

Vỗ tay vào một cái bao giấy dầu, kèm theo một chút bất mãn, Dung Úc Ảnh nói: " bên trong cửa hàng này chỉ có Quế Hoa Cao, ngay cả bánh hạnh nhân cũng không có."

Vậy muội còn mua nhiều như vậy. Trong lòng nghĩ như vậy, trong miệng lại cười nói, "Chờ trở về tuyệt Vân Cốc, ta sẽ nghĩ cách làm cho muội ăn được không?"

"Huynh biết làm bánh hạnh nhân?" Nàng hoài nghi nhìn hắn. Kể từ khi còn bé hai người bọn họ suýt chút nữa đốt hoàn toàn phòng bếp Tuyệt Vân Cốc, sẽ không nhìn thấy hắn đến gần nơi đó nữa. Chẳng lẽ mấy năm sau, thủ nghệ của hắn lại sẽ đột nhiên tăng mạnh hay sao?

Quả nhiên, Nhạn Hành Sơ cười cười, rất sảng khoái giòn giã mà đáp, nói: " không biết."

"Vậy huynh còn cam kết lung tung." Nàng bất mãn nhìn hắn chằm chằm.

"Ta có thể thử một chút."

"Được rồi được rồi, muội thà sai người đi Giang Nam mua."

"Ta sẽ thay muội giao bạc." Hắn mỉm cười nói.

"A. . . . . . chừng nào thì huynh trở nên biết đùa như vậy." vẻ mặt vô tội của chọc cho nàng bật cười, đưa tay thăm dò trán của hắn một chút, nóng đến phỏng tay như cũ, Dung Úc Ảnh nói: " được rồi, muội không cần huynh giao bạc, cũng không cử người đi Giang Nam mua. Tốt nhất huynh hãy nghỉ ngơi, dưỡng thân thể tốt rồi nhớ làm bánh hạnh nhân cho muội ăn."

Lấy ra một cái chăn lông chồn đắp lên người hắn, nói tiếp, "Ngủ đi, đợi tỉnh lại có lẽ đã đến Tuyệt Vân Cốc rồi. Dọc theo đường đi cũng không có đụng người của quan phủ, có lẽ Vĩnh Lạc hầu chết tiệt kia đã sớm đi đời nhà ma rồi, đang làm tang sự rồi, không có thời gian rảnh rỗi đuổi theo chặn chúng ta. Còn có hơn một ngày lộ trình, cũng không đến nổi sẽ bị người ta chặn lạis."

Giống như đáp lại những lời này của nàng, chỉ nghe ngựa hí một tiếng, xe ngựa chợt ngừng lại, ngoài xe không ngừng truyền đến tiếng kêu gào.

"muội đi xuống xem một chút." Cắn cắn môi, Dung Úc Ảnh hừ một tiếng, "Đến rất đúng lúc, đang muốn tìm người hả giận đấy."

"Cẩn thận." Cầm tay của nàng, Nhạn Hành Sơ nhỏ giọng nói.

"Biết rồi, huynh chớ lo lắng." Đưa tay vén rèm xe, lúc trông thấy cảnh tượng trước mắt thì sững sờ một chút, chợt "Xì" bật cười, lùi về sau.

"Thế nào?"

"Một đám tiểu tặc mắt mù hại dân hại nước, hình như muốn cướp tiền cướp sắc, đã bị Hoa đường chủ đuổi." Nhớ tới sơn tặc bên ngoài ngã trái ngã phải nằm một chỗ, Dung Úc Ảnh không nhịn được cười, "Uổng phí ta mò mẫm khẩn trương nửa ngày. Huynh ngủ tiếp đi, không cần lo những thứ kia."

"—— Ảnh nhi."

"Hả?"

"một kiếm kia của muội, chỉ sợ ở không lấy được tánh mạng Vĩnh Lạc hầu  ." Ho nhẹ một tiếng, Nhạn Hành Sơ ngước mắt nhìn nàng, nói: " mặc dù chúng ta trở về Tuyệt Vân Cốc, chuyện này cũng sẽ không xong."

"Lúc huynh lại không để cho ta một kiếm đâm chết hắn. Cũng không ai biết huynh đang nghĩ cái gì ấy." Dung Úc Ảnh buồn buồn nói.

Nhạn Hành Sơ cười nhạt, cũng không trực diện đáp vấn đề của nàng, lại nói, "Ảnh nhi, thế lực của Vĩnh Lạc hầu trong triều  như thế nào?"

"Huynh đó muội sao? Dù thế nào bất học vô thuật (không học), cũng biết tên kia là đại bá chủ triều đình, một tay nắm giữ triều chánh, mặc dù Hoàng đế đánh hắn đến thái ấp Giang Nam, trong triều hắn cũng có vây cánh tai mắt, hơn nữa trong tay hắn nắm binh quyền, thiên hạ này gần như có một nửa đều là của hắn."

"Còn có một nửa thì sao?"

"Còn có một nửa là Trấn Nam Vương . Mặc dù binh quyền trong tay hắn không sánh bằng Vĩnh Lạc hầu, nhưng mà không xê xích bao nhiêu. Hai người này kiềm chế lẫn nhau, triều đình cũng bình an vô sự. Cũng coi là may mắn rồi."

"Nếu như muội thực sự một kiếm đâm chết hắn, thì như thế nào?"

"Vĩnh Lạc hầu vừa chết, thiên hạ này chính là của Trấn Nam Vương rồi, hắn không nhân cơ hội đoạt hoàng quyền mới là lạ."

"Muội chớ quên, dù Vĩnh Lạc hầu chết, mấy chục vạn đại quân dưới tay hắn kia cũng đều còn sống." Nhạn Hành cười nhạt nói.

"Quần Long Vô Thủ*, thành được cái thành tựu gì." Dung Úc Ảnh khinh thường nói.

*Quần Long Vô Thủ: rồng mạnh không đầu.

"Thành được không tính sau, nhưng nếu dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, chỉ sợ Vạn Lý Giang Sơn này lại muốn sinh ra chiến sự, đến lúc đó trăm họ lầm than, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, đều bởi vì một kiếm kia của muội, muội nhẫn tâm?"

“Vì sao muội không đành lòng, có cái gì muội không đành lòng, muội. . . . . ." Dùng sức cắn cắn môi, cũng rốt cuộc không nói được, hận hận vung tay một cái, " triều đình rách nát này, đỉnh cao cái gì chứ, vậy mà lại dễ dàng để cho hai quyền thần chơi một trận long trời lở đất như vậy."

" nếu Vĩnh Lạc hầu không chết, ít nhất có thể duy trì ngăn chặn được cục diện trước mắt này mười năm. Đương Kim Hoàng Đế là một người thông minh, mười năm sau, sợ rằng thế cục lại đổi, Binh đao không cần nhận máu trọng chấn triều cương cũng không phải là không thể ." Nhạn Hành Sơ khẽ mỉm cười, nói.

"Nhưng muội vẫn hối hận muốn chết." Dung Úc Ảnh oán giận nói, "Tại sao càng phải suy tính được hay không được nhiều như vậy, muội hận chết hắn, lại cứ không thể động hắn, hận chết rồi. Như thế rất tốt, nói không chính xác ngày nào đó thương thế của hắn khỏi hẳn, lại khí thế hung hăng tới tìm Tuyệt Vân Cốc gây phiền phức."

"Tuyệt Vân Cốc thì sao, có thể ngăn cản được?"

"Chuyện này khó mà nói chắc được, vốn Tuyệt Vân Cốc là dễ thủ khó công, ai cũng không thể bảo đảm sẽ chiếm được tiện nghi." Dung Úc Ảnh kéo tay áo của hắn, cười nói, "Huống chi, trận thế cùng phòng ngự trong cốc  vốn là do huynh bố trí, huynh nên rõ ràng hơn muội mới đúng."

Nhạn Hành Sơ cũng không trả lời, chỉ nhàn nhạt cười nói, "Chỉ có thể dốc hết toàn lực mà thôi."

"Được rồi, đừng văn vẻ với muội." dịch dịch cho hắn lông chồn, Dung Úc Ảnh ai oán nói, "Sốt cao lợi hại như vậy, sao tinh thần tốt vậy chứ, mau nhắm mắt lại, những chuyện bỏ đi này sau này hãy nói. Coi như Hầu Gia chết tiệt kia có đến ba đầu sáu tay, chỉ cần dám đến, muội đều đánh hắn đến gần chết ra cốc."

Nàng hơi nhíu mày, nói: " Huynh có tin hay không?"

"Tất nhiên ta tin." Nhạn Hành Sơ mỉm cười nói.

"Vậy thì tốt. Ngủ một chút." Cầm tay của hắn, Dung Úc Ảnh cau mày, vẫn còn nóng hổi.

Nghe lời nhắm mắt lại, hai tay giao nhạ lại không hề buông ra.

Về sau sẽ như thế nào, hắn cũng không nắm chắc, làm hết khả năng, nghe Thiên Mệnh thôi. Chuyến đi Giang Nam lần này lại sẽ chọc cái sọt vào như vậy, cũng làm hắn bất ngờ .

Chỉ là, Vĩnh Lạc hầu sao!

Cõi đời này, ai có thể đảm bảo thật sự vĩnh viễn vui vẻ bình an suốt đời chứ?
Bình Luận (0)
Comment