Bí Mật Của Jane

Chương 10

Đột kích: Bị tấn công từ phía sau

Jane đóng laptop với Honey Pie và nạn nhân mới nhất của cô nàng, một cầu thủ khúc côn cầu mà Honey đã gặp trên đài quan sát của Space Needle. Một cầu thủ khúc côn cầu trông cực kỳ giống Luc Martineau.

Cô nhỏm người dậy khỏi ghế, gạt tấm rèm nặng nề sang bên, và nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách sạn xuống trung tâm Denver, Colorado. Cô rõ ràng là đã phát triển tình cảm mê đắm dành cho Luc. Chắc chắn còn là một thứ tình cảm không lành mạnh nữa. Trong quá khứ, thi thoảng cô cũng lấy nạn nhân của Honey dựa vào người thực. Cô thay đổi tên họ, nhưng độc giả vẫn có thể đoán ra. Cách đây vài tháng, cô đã cho Brendan Fraser mê man vì đã thu hút khán giả đi xem Monkeybone, Dudley Do-Right, và Blast from the Past. Nhưng đây là lần đầu tiên Jane viết về ai đó mà cá nhân cô quen vào cột báo.

Người ta có thể nhận ra Luc khi tờ tạp chí lên kệ vào tháng Ba. Rõ ràng là độc giả ở Seattle sẽ nhận ra. Anh hẳn cũng sẽ nghe nói đến nó. Cô tự hỏi anh có bận tâm không. Phần lớn cánh đàn ông thì không nhưng Luc không phải phần lớn. Anh không thích đọc về mình trong sách, báo, hay tạp chí. Bất kể tâng bốc đến đâu. Và chuyện Honey thì cực kỳ tâng bốc anh. Nóng bỏng và đam mê hơn bất kỳ bài nào cô từng viết. Trên thực tế, đó là thứ hay ho nhất cô từng viết. Cô vẫn chưa quyết định xem có thực sự gửi nó đi hay không. Cô còn vài ngày trước hạn chót để quyết định.

Màn cửa rơi xuống và cô quay vào phòng. Đã mười sáu tiếng đồng hồ kể từ khi Luc hôn như rút cạn hơn thở của cô. Mười sáu tiếng hồi tưởng và phân tích mọi từ ngữ mọi hành động. Sau mười sáu tiếng, cô vẫn không biết phải nghĩ gì. Anh đã hôn cô và thay đổi mọi thứ. Chà, thực ra thì, anh đã làm nhiều hơn là chỉ hôn cô. Anh đã chạm vào ngực cô và bảo cô rằng cô khiến anh phát điên. Và nếu em gái anh không ngồi ngoài xe ô tô, Jane hẳn đã đẩy anh xuống và kiểm tra cái hình xăm may mắn, thứ cũng làm cô phát điên lên mỗi khi nhìn thấy nó trong phòng thay đồ. Và điều đó sẽ rất tệ. Cực kỳ tệ. Vì rất nhiều nguyên do.

Jane đá văng giầy và kéo áo len ra khỏi đầu. Cô ném nó lên giường khi đi tới phòng tắm. Mắt cô ngứa và não cô quay mòng. Và thay vì khóa mình trong phòng làm việc với câu chuyện Honey Pie, cô nên có mặt ở Pepsi Center, trò chuyện với các huấn luyện viên và cầu thủ trước trận đấu tối mai. Darby đã nói thời gian tốt nhất để trò chuyện với các huấn luyện viên hoặc quản lý là trong giai đoạn luyện tập. Và Jane muốn hỏi họ về vụ mua bán mới, Pierre Dion.

Cô nhảy vào bên dưới vòi sen và để làn nước ấm rót xuống đầu. Buổi sáng hôm đó khi Luc lên máy bay, đeo cặp kính râm đen, vét xanh, và cà vạt sọc, dạ dày cô đã nhộn nhạo như thể cô lại quay lại năm mười ba tuổi với mối tình trung học đầu tiên. Thật khủng khiếp, và cô đã đủ già để biết rằng say nắng chàng trai nổi tiếng nhất ở trường chỉ mang lại đau khổ cho cô mà thôi.

Sau mười lăm phút, cô bước ra khỏi phòng tắm và tóm lấy hai cái khăn tắm. Nếu cô thành thật với bản thân, một điều mà cô luôn tránh nếu có thể, cô sẽ không còn có thể lừa bản thân nghĩ rằng những gì cô cảm nhận với anh chẳng gì hơn một cơn say nắng được nữa. Nhiều hơn thế. Nhiều hơn nhiều, đến mức khiến cô sợ hãi. Cô đã ba mươi. Không còn là cô nhóc nữa. Cô đã yêu, đã thèm muốn và đã lập lờ lưng chừng. Nhưng cô sẽ không bao giờ cho phép mình gục ngã vì một anh chàng như Luc. Không bao giờ. Không khi cô sẽ phải mất đi quá nhiều thứ. Không phải khi có nhiều thứ lâm nguy hơn là chỉ con tim khó bảo của cô. Một thứ quan trọng hơn: công việc của cô.

Một trái tim tan vỡ rồi sẽ lại lành, cô có thể vượt qua điều đó. Nhưng cô không nghĩ mình có thể vượt qua việc thổi tung cơ hội tuyệt vời nhất mà cô được trao trong một quãng thời gian dài. Vì một người đàn ông. Điều đó rõ ràng là ngu ngốc,và cô không ngu ngốc.

Một tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, và cô đi tới cửa. Cô nhìn ra lỗ nhòm, và Luc đang đứng phía bên kia, hoàn toàn bù xù và hoàn hảo. Anh nhìn xuống sang nhà và cô dùng thời gian đó để nhìn kỹ anh. Anh mặc áo khoác da cùng một cái áo len xám, và anh hẳn phải vừa từ ngoài về vì má anh đỏ hồng. Anh ngẩng lên và đôi mắt xanh dương nhìn thẳng vào cô qua lỗ nhòm như thể anh có thể nhìn thấy cô vậy. "Mở ra, Jane".

"Chờ một tẹo," cô nói vọng ra, cảm thấy ngớ ngẩn. Cô đi tới tủ đồ và rút một cái áo choàng tắm bằng vải bông. Cô thắt chặt đai lưng quanh eo, rồi mở cửa.

Ánh mắt anh đi lên khăn tắm quấn quanh đầu cô hạ xuống miệng cô, rồi, không vội vã, lướt xuống đầu ngón chân trần của cô. "Trông như anh lại bắt được em khi vừa từ phòng tắm ra."

"Phải rồi. Thế đấy."

Anh lướt mắt ngược lên chân và áo choàng rồi nhìn cô không biểu cảm. Anh hoặc là không thích thú hoặc là tỏ vẻ không thích thú rất giỏi. "Em có thời gian chứ?"

"Chắc rồi." Cô tránh sang bên và cho anh vào. "Anh cần gì?"

Sải chân dài đưa anh tới giữa phòng và anh xoay người đối diện với cô. "Khi anh thấy em sáng nay, em có vẻ không thoải mái. Anh không muốn em cảm thấy không thoải mái quanh anh, Jane." Anh hít một hơi thật sâu và nhét tay vào túi áo. "Nên anh nghĩ có lẽ anh nên xin lỗi."

"Xin lỗi vì… ?" Nhưng cô đã biết và cô ước gì không phải như vậy.

"Vì đã hôn em đêm qua. Anh vẫn không rõ nó xảy ra như thế nào." Anh nhìn qua đầu cô như thể câu trả lời được viết lên bức tường vậy. "Nếu em không cắt tóc và trông cực kỳ tuyệt, anh không nghĩ điều đó sẽ xảy ra đâu."

"Chờ đã." Cô giơ một tay lên như cảnh sát giao thông. "Anh đang đổ lỗi cho tóc tôi đấy à?" cô hỏi, chỉ để chắc chắn rằng cô nghe đúng như anh nói. Hy vọng là không.

"Chắc là liên quan nhiều đến cái váy hơn. Cái váy đó được thiết kế với những động cơ ngầm."

Anh đã hôn cô, và cô đã rơi sâu vào cơn mê mẩn đến nỗi cô thậm chí còn không chắc cô còn chỉ là mê mẩn hay không nữa. Giờ thì anh ở đây, đổ lỗi cho tóc và váy cô như thể cô cố tình giăng bẫy. Biết được cảm xúc của anh gây đau đớn nhiều hơn dự đoán. Anh là một thằng khốn, không nghi ngờ gì, nhưng cô cũng là đồ ngốc. Vế sau là khó đón nhận nhất.

Đau đớn và giận dữ quấn lại với nhau quanh tim cô, nhưng cô quyết tâm không để nó lộ ra. "Nó chỉ là một cái váy đỏ thông thường."

"Nó không có lưng và chỉ có hai dải vải đằng trước." Luc ngạc nhiên và hạ ánh mắt từ chiếc khăn tắm đang quấn quanh đầu Jane, xuống áo tắm rồi lại tới những ngón chân trần của cô. Từ đêm qua, anh cứ nghĩ mãi về nụ hôn trong căn hộ của cô, và anh không rõ thứ gì đã thúc đẩy anh hôn cô. Chiếc váy. Đôi môi. Tò mò. Tất cả những thứ đó. "Và cái xích vàng mảnh thòng xuống ở lưng em ở đó chỉ vì một lý do duy nhất."

"Gì vậy? Để thôi miên anh à?"

Cô rất mỉa mai, nhưng cô vẫn chưa đến nỗi vội kết luận. "Có lẽ không phải thôi miên, nhưng nó ở đó để bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng nghĩ đến việc cởi nó ra."

Cô nhướn lông mày và nhìn anh như thể anh là thằng ngốc. Anh cũng cảm thấy khá giống thằng ngốc. "Anh đang nói với em sự thật đấy. Tất cả cánh đàn ông tối qua đều nghĩ đến việc cởi váy em ra." Không ai nhắc đến chuyện đó với Luc hết, nhưng anh đoán là nếu anh nghĩ về điều đó, thì họ cũng thế.

"Đây là ý tưởng của anh về việc xin lỗi hay cách anh hợp lý hóa những gì đã xảy ra?" Cô cầm lấy khăn tắm trên đầu và ném nó lên giường.

"Đó là sự thật."

Cô chải tóc qua các ngón tay. "Đó là lời nói dối."

Nếu cô là đàn ông, cô sẽ thấy được logic trong đó.

"Và nó thật ngớ ngẩn." Những lọn xoăn còn ướt quẩn quanh các ngón tay cô khi cô vuốt nó ra khỏi mặt. "Nó đổ tội lỗi lên đầu tôi, mà tôi thì không hề đi vào nhà tối hôm qua và hôn anh. Anh đã hôn tôi đấy chứ."

"Em đã không phản kháng." Anh không biết điều gì làm anh sốc hơn nữa. Anh hôn cô, hay phản ứng của cô. Anh chẳng bao giờ đoán được rằng lại có vô vàn đam mê chứa đựng trong một gói đồ nhỏ xinh như thế.

Cô thở dài một hơi như thể chán chường. "Tôi đã không muốn làm tổn thương cảm xúc của anh."

Anh bật cười ngay khi anh muốn băng qua phòng và ấn môi mình vào môi cô. Trượt tay mình vào trong cái áo choàng đó và ôm lấy ngực cô, dù cho anh biết điều đó là một ý tưởng vô cùng tồi tệ. Luc tựa hông vào bàn khi anh hạ ánh mắt rời miệng cô và nghĩ về mùi vị miệng cô đêm qua. Anh nhìn đâu đó an toàn hơn, máy tính của Jane. "Cái cách em hôn, anh đã nghĩ em đang cố trèo vào bên trong anh cơ đấy." Một số kế hoạch hàng ngày đặt cạnh chiếc laptop. Vài tờ Post-Its dính bên trong. Vài tờ giấy nhắc liên quan đến tin và câu hỏi khúc côn cầu mà cô muốn hỏi cho chuyên mục thể thao của mình.

"Anh lại thế rồi, cố nói dối lần nữa."

Trên một tờ giấy nhắc màu hồng là dòng chữ, 16 tháng Hai/ hạn chót Cô gái Độc thân. Trong khi một tờ khác viết, Honey Pie/ quyết định muộn nhất vào Thứ Tư. Honey Pie sao? Jane có đọc Honey Pie à? Cô gái cuồng dâm khiến đàn ông chết ngất đó sao? Anh chỉ là không thể vẽ nên cảnh cô đang đọc truyện khiêu dâm. "Em đã vô cùng nóng bỏng," anh nói bằng giọng lè nhè từ tốn khoan thai khi anh ngước lên nhìn lại cô, "anh hẳn có thể làm em trần truồng mà chẳng phải tốn chút thời gian".

"Anh không chỉ tự phụ đến mức không thể tin được, và hoang tưởng, anh… anh còn loạn trí nữa!" cô lắp bắp.

"Chắc thế," anh thú nhận khi đi qua cô trên đường ra cửa. Anh cảm thấy loạn trí thật.

"Chờ đã. Khi nào thì tôi có cuộc phỏng vấn mà anh đã hứa với tôi?"

Với tay đặt trên nắm cửa, anh xoay người và nhìn cô. "Không phải bây giờ," anh nói.

"Vậy khi nào?" cô thúc ép.

"Một lúc nào đó."

"Một lúc nào đó vào ngày mai à?" Cô giơ tay lên và vuốt tóc ra sau tai.

"Anh sẽ cho em biết."

"Anh không thể rút lời với tôi vào lúc này."

Anh không định thế. Anh chỉ không muốn làm ngay bây giờ thôi. Ở đây. Trong một phòng khách sạn với chiếc giường cỡ đại và một phụ nữ mặc áo choàng tắm van xin anh hãy chứng minh anh loạn trí như thế nào. "Phải rồi, ai nói thế?"

Lông mày cô trùng xuống và cô ghim chặt anh bằng ánh mắt. "Tôi."

Anh lại bật cười. Anh không thể dừng được. Cô trông như thể đang lên số để đá mông anh vậy.

"Anh đã hứa với tôi."

Trong một phần nghìn giây anh nghĩ đến việc bịt miệng cô bằng miệng anh. Hôn cô cho đến khi cô trở nên mềm mại và lại tan chảy vào anh. Cho đến khi cô cho anh tiếng rên bé xíu đã thôi thúc anh vào tối qua, để đưa câu chuyện đi xa hơn. Để chạm vào cô ở nơi tâm trí anh đã đưa anh đến kể từ buổi sáng đầu tiên trên chiếc máy bay của đội khi anh ngoái lại và trông thấy cô.

"Khi nào, Luc?"

Thay vì đầu hàng thôi thúc, anh mở cửa và nói qua vai, "Khi em kiếm được một cái áo, Jane."

Luc cởi áo khoác suốt quãng đường còn lại anh đi dọc hành lang. Chuyện lặp lại sự việc đêm qua không thể xảy ra nữa. Ngay khoảnh khắc anh hôn cô, anh đã đi từ không đến cứng ngắc trong dưới một giây, và chuyện đó chẳng hề xảy ra với anh trong một khoảng thời gian rất lâu rồi. Nếu không phải Marie đang đợi trong xe, anh không biết mình có dừng lại hay không nữa. Anh thích nghĩ rằng mình vẫn sẽ dừng lại. Anh thích nghĩ rằng mình đã trưởng thành và đủ kinh nghiệm để dừng lại trước khi anh làm bất kỳ điều gì mà anh sẽ hối tiếc, bất kỳ điều gì đại ngu ngốc, nhưng anh cũng không chắc nữa. Anh đã hôn rất nhiều phụ nữ trong ba mươi hai năm của mình. Và cũng rất nhiều phụ nữ đã hôn anh, nhưng chưa bao giờ giống Jane. Anh không biết có điều gì về cô, và anh thực sự không muốn tốn thời gian đoán cho ra. Cô vốn đã tiêu tốn quá nhiều thời gian trong đầu anh rồi.

Điều cuối cùng anh cần trong cuộc đời ngay lúc này là một người phụ nữ. Bất kỳ người phụ nữ nào. Đặc biệt là người phụ nữ đó. Nữ phóng viên đi du đấu cùng đội tuyển, Cá Mập, bùa may mắn của họ.

Chỉ có một giải pháp cho vấn đề rắc rối mang tên Jane của anh. Anh sẽ phải tránh cô hết mức có thể. Cứ giả dụ là không đơn giản như vậy. Không phải khi cô đi du đấu cùng đội tuyển, phụ trách viết bài cho mọi trận đấu, và phải gọi anh là một "tên đầu đất to xác" để lấy may.

Trong sự nghiệp của mình, Luc đã phát triển được một loại ý chí mãnh liệt để chống đỡ áp lực của những trận đấu quá thời gian và những tay bắn thẳng. Trong vài ngày tới, anh định sẽ dùng cái sự mãnh liệt đó để giữ anh tập trung vào chiến thắng. Anh cần chuyên tâm vào trận đấu và làm những gì cần phải được làm.

Đêm đó đối đầu đội Colorado, anh đã chặn đứng hai mươi tám trong ba mươi nỗ lực ghi bàn và đội Chinooks lên máy bay với chiến thắng ba-hai trước đối thủ lớn nhất giành cúp Stanley với họ. Ngay khi chiếc SAC-11 cất cánh, ánh đèn từ laptop của Jane soi sáng khoảng không phía trên ba hàng ghế. Luc cũng chẳng cần đến ánh sáng để nói cho anh biết nơi cô ngồi – anh biết. Nhưng chỉ vì anh biết không có nghĩa là anh phải làm gì đó với nó. Trong chuyến bay từ Denver tới Philadelphia, anh nhận thấy vài cầu thủ đến nói chuyện với cô. Daniel nói gì đó khiến cô bật cười, và Luc tự hỏi anh chàng người Thụy Điển trẻ tuổi có thể nói gì với cô mà lại thú vị đến thế cơ chứ. Luc tóm lấy một cái gối và ngủ đến hết chuyến bay

Tránh mặt Jane hóa ra lại dễ hơn dự đoán, nhưng không nghĩ về cô xác thực là bất khả thi. Dường như anh càng quyết tâm tránh mặt cô, thì anh càng nghĩ về cô nhiều hơn. Anh càng cố không nghĩ về cô, thì anh lại càng băn khoăn xem cô đang làm gì và đang làm chuyện đó với ai. Chắc hẳn là anh chàng "cuồng nhiệt"Darby Hougue rồi.

Anh chỉ nhìn thấy Jane một lần ở Philadelphia, nhưng ngay giây phút cô bước vào phòng thay đồ ở nhà thi đấu First Union, anh đã chú ý đến đôi môi đỏ của cô. Và anh biết cô cố tình bôi lớp son đó chỉ để khiến anh phát điên. Cô phát biểu bài diễn văn may mắn, rồi đi về hướng nơi anh ngồi trước một tủ đồ để mở.

"Chúc may mắn, đồ đầu đất to xác," cô nói, rồi cô hạ giọng xuống chỉ vừa hơn một lời thì thào. "Và cho anh biết, tôi có vài cái áo con đấy."

Khi Luc quan sát cô lướt ra khỏi phòng, anh lo rằng đôi môi đỏ mọng của cô đã phá nát sự chuyên tâm của anh. Trong vài giây căng thẳng, sự chú ý của anh chỉ nằm ở miệng Jane và tưởng tượng về chiếc áo con ren đen. Anh nhắm mắt rồi làm sạch đầu, và bằng sức mạnh ý chí cực đại, anh tập trung trở lại mười phút trước khi chạm mặt băng.

Đêm đó, đội Chinooks hạ gục đội Flyers, nhưng trước đó lũ nhóc con từ Philadelphia đã chơi rắn và tống Sutter vào bệnh viện vì cơn chấn động. Rob vẫn nằm trong danh sách chấn thương khi đội Chinooks hạ cánh xuống New York để đương đầu với đội Rangers. Trong phòng thay đồ trước trận đấu, Luc chờ Jane chúc anh may mắn rồi mới nói, "Nếu em có vài cái áo con, em có khi nên thử mặc một cái xem sao."

Cô nghiêng đầu sang một bên và nhìn anh. "Vì sao chứ?"

Vì sao à? Anh có thể nói cho cô biết chính xác tại sao, nhưng không phải trong một phòng thay đồ đầy cầu thủ khúc côn cầu. Vả lại, nói cho cô biết rằng đầu ngực cô cứ dựng đứng lên cũng không phải việc của anh. Anh đang tránh cô cơ mà. Anh đã chấm dứt hẳn việc nói chuyện và suy nghĩ về cô, anh tự nói với mình khi trượt về khung thành và chuyển sự chú ý về việc chiến thắng đội Rangers. Nhưng thiếu vắng Rob, đội Chinooks bị quất tơi tả vào các mặt bản và cả trong góc, rồi cuối cùng thua trận khi đội trưởng đội Rangers phá vòng vây và nhằm bắn Luc từ bên cánh.

Rồi đến trận đấu ở Tennessee, nơi sinh của Elvis và đội Nashville Predators. Đêm đó trong phòng thay đồ không ai còn nhắc đến áo con nữa.

Đội trẻ Tennessee dễ dàng gục ngã trước một Chinooks dày dạn kinh nghiệm, và khi cả đội lên máy bay cho chuyến bay dài trở về Seattle, Luc thấy mừng được trở về nhà. Đầu gối phải đang quấy rầy anh và anh thấy kiệt sức.

Khi chiếc BAC-111 đã bay đều, anh nhún vai thoát khỏi chiếc áo vét và nhấc tay vịn giữa hai ghế lên. Túm lấy chiếc túi thể thao, anh nhét nó vào thân máy bay rồi tựa lưng vào đó. Với ngón tay đan chéo và bàn tay nghỉ ngơi trên bụng, anh ngồi trong bóng tối và nhìn vào Jane ở bên kia lối đi. Ánh sáng thẳng phía trên chiếu rọi trên đầu cô và luồn qua các lọn tóc loăn xoăn khi cô gõ bài báo. Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào bàn phím. Cô dừng lại, ấn nút xóa lùi vài lần, rồi lại bắt đầu. Anh nghĩ về vài nơi trên cơ thể mà anh rất thích được cảm nhận đôi tay tài năng đó vuốt ve.

Một lọn tóc rơi xuống má và cô đẩy nó ra sau tai, hút ánh mắt Luc về cằm và một bên cổ cô. Sau mấy hàng ghế, vài cầu thủ chơi poker, nhưng phần lớn đều ngủ, tiếng ngáy của họ trộn lẫn với âm thanh đánh máy của Jane.

Trong bảy ngày vừa qua, anh đã giữ mình bận rộn, xao nhãng. Giờ đây, không có gì để choán tâm trí, anh dành thời gian để nhìn kỹ cô. Để tìm ra chính xác thì tại sao anh đột nhiên lại cảm thấy Jane Alcott thú vị đến vậy. Có gì về cô mà lại không thể bỏ đi và để anh yên? Cô thấp bé, ngực nhỏ và có cái miệng thông minh. Trên thực tế, cô chỉ là quá mức thông minh. Luc không thích những phẩm chất đó trong một phụ nữ. Vậy mà… anh thích Jane. Tối nay, cô mặc một cái bộ áo len cardigan giống những phụ nữ già và con gái Ivy League (1) hay mặc. Màu đen. Không ngọc trai. Một chiếc quần âu xám dài, và cô đã bỏ giày ra.

(1) Ivy League: nhóm 8 trường đại học hàng đầu nước Mỹ

Trong bóng tối, Luc chăm chú nhìn mái tóc mềm mại và làn da trắng mượt mà của cô. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã nghĩ cô quá nhợt nhạt. Một cô gái tự nhiên. Giờ thì anh gặp khó khăn trong việc nhớ lại chính xác thì tại sao trước đây các cô gái tự nhiên không bao giờ là hấp dẫn đối với anh. Anh tự hỏi cảm giác thế nào khi lướt tay anh lên khắp làn da mềm mại của cô. Lần đầu tiên kể từ khi anh đứng trong phòng khách sạn của cô ở Denver, anh cho phép mình tự hỏi cảm giác thế nào khi ôm cơ thể trần trụi của cô sát vào anh. Buông thả mình trong khoái lạc được chạm vào cô. Được hôn lên môi, ngực và cặp đùi mượt mà của cô.

Tiếng đánh máy dừng lại, và Jane đưa tay lên miệng. Cô bấu nhẹ môi dưới và rên rỉ, theo sau bởi một tiếng thở dài rút ruột có thể hoặc là tức giận hoặc là dễ chịu. Âm thanh rên rỉ của cô đưa Luc đến trạng thái cứng ngắc đau đớn, và anh quyết định rằng tưởng tượng ra cảnh Jane khỏa thân sau cùng cũng không phải một ý tưởng sáng chói.

Qua bóng tối loang lổ chia rẽ hai người, anh nhìn cô gõ nút xóa lùi một tá lần hoặc gần như vậy và lại bắt đầu lại. Luc nhắm mắt và hướng suy nghĩ về mình. Trong khi anh đi vắng, bà Jackson không hề báo cáo thêm một rắc rối nào về Marie nữa, và khi anh nói chuyện với em gái, cô bé có vẻ gì đó bình ổn. Cô đã không hề bật khóc hay trở nên tức giận tí nào trong suốt những cuộc gọi ấy. Anh vẫn chưa loại hẳn trường nội trú, bởi vì anh nghĩ cuối cùng cô bé cũng sẽ hưởng lợi từ một môi trường nữ giới. Anh chỉ không tin là cô bé đã sẵn sàng cho việc đó, và vì vài lý do anh không thể giải thích, có một phần trong anh cũng chưa sẵn sàng nói về chuyện đó. Vẫn chưa.

Một nơi nào đó trên Oklahoma anh rơi vào giấc ngủ, và không thức dậy cho tới khi máy bay sắp sửa hạ cánh xuống SeaTac. Khi chiếc máy bay đã hạ cánh và dừng lại, Luc tóm lấy túi và hướng đến bãi đỗ xe. Jane đi trước anh một đoạn, kéo một cái vali đại bự theo sau, lôi theo cái cặp táp và laptop. Sải chân dài của anh dễ dàng bắt kịp cô và họ cùng bước vào thang máy với nhau. Họ ấn cùng một nút bấm tới một tầng hầm gara và cánh cửa khép lại. Luc dựa vào tường và nhìn sang Jane. Đầu cô nghiêng sang một bên khi cô săm soi anh. Cô trông mệt lử, nhưng dễ thương kinh khủng.

"Gì nào?" anh hỏi.

"Anh có cho tôi phỏng vấn vào tuần này không?"

Cô có thể mệt mỏi, nhưng cô rõ ràng là hướng đến công việc. Trong khi anh nghĩ cô mới dễ thương làm sao và đang mơ tưởng về làn da mềm mại cùng những ngón tay tài năng của cô, cô lại đang nghĩ về công việc của mình. Chết tiệt. "Em có đang mặc áo con không?"

"Chúng ta lại quay về chuyện đó sao?"

"Phải. Sao em không mặc áo con như đa số phụ nữ ấy?"

"Sao anh lại quan tâm?"

Mắt anh hạ xuống ngực chiếc áo khoác len của cô, nhưng tất nhiên anh chẳng thể nhìn thấy gì. "Đầu ngực của em cứ chĩa ra, và thế rất là xao nhãng." Khi anh nâng ánh mắt lên mặt cô, lông mày cô chau lại và miệng cô mở ra như thể sắp sửa nói gì đó nhưng quên béng mất. Cửa thang máy mở ra. "Em trông như lúc nào cũng hứng tình ấy," anh thêm vào và giữ cửa mở trong lúc cô lê chiếc vali to đùng ra ngoài. Nét sững sờ trên mặt cô rất kinh điển và anh bắt đầu cười. "Đừng nói với anh rằng trước kia chưa từng có ai bảo em điều đó nhé."

"Không. Anh là người đầu tiên đấy." Cô lắc đầu và cùng nhau họ bắt đầu băng qua bãi đỗ xe. "Anh lại đang đùa tôi thôi. Giống như khi anh đề nghị được tiểu vào cốc cà phê của tôi và bảo tôi rằng anh sắp đến một quán bar thoát y."

"Anh đã nghiêm túc về vụ cà phê và giờ anh cũng nghiêm túc đấy." Anh dừng lại ở đuôi chiếc Land Cruiser của mình.

"À ừ. Phải rồi," cô nói khi cô tiếp tục đi tới chiếc Honda Prelude của cô đỗ cách chiếc SUV của anh vài khoảng.

Anh ném túi vào đuôi chiếc Toyota, rồi nhìn ra chỗ cô. Cốp xe của cô đang mở ra và cô thốt ra những âm thanh giằn dỗi khi cố đưa chiếc vali to bự vào trong. Luc băng qua hai chiếc xe chia cách họ, và đế giày của anh vang vọng trong bãi đỗ xe gần như trống không. Cô ngẩng lên trước tiếng bước chân anh. Ánh sáng trong gara tạo thành vùng tối om trong góc cô đỗ xe. Một lọn tóc của cô xòa xuống mắt và cô đấy nó ra sau. Môi cô hơi hé ra khi cô hít thở.

"Cần giúp đỡ không?" anh hỏi.

Cô chỉ vào cái vali to đùng trên đất. "Anh có thể giúp tôi với cái thứ đó. Tôi đã mua mấy quyển sách tối qua và chúng khiến nó thực sự là nặng."

Luc dễ dàng nhét chiếc vali vào cốp xe.

"Cảm ơn anh." Cô đặt chiếc laptop và cặp táp vào trong rồi đóng cốp xe lại.

"Không có gì."

"Marie đã kể cho anh rằng tôi sẽ đến đón cô bé vào thứ Bảy chưa?" cô hỏi khi đi tới bên cửa dành cho lái xe.

"Rồi." Anh đi theo và lấy chìa khóa ra khỏi các ngón tay cô. Anh mở cửa xe và thêm vào. "Con bé nghe thực sự phấn khích."

Cô giơ tay ra và anh thả chùm chìa khóa vào lòng bàn tay cô. "Tôi mừng khi nghe thấy điều đó. Lâu rồi chúng ta không nói chuyện, và tôi không biết anh có thấy ổn với kế hoạch đó không."

Anh hạ mắt xuống khỏi tóc cô, qua đôi mắt xanh lục và cái mũi thẳng, dừng lại ở cánh cung ở môi trên của cô. "Chúng ta vẫn nói chuyện mà."

"Anh có thể không biết điều này, nhưng tôi gọi anh là đồ đầu đất to xác và anh chọc ghẹo tôi về áo con không được xem là trò chuyện." Khóe miệng cô trĩu xuống. "Ít nhất không phải ngoài phòng thay đồ."

Anh chuyển ánh mắt mình về lại mắt cô và anh tự hỏi cô có phải đang cố tình trêu tức anh không. Anh đoán là như thế. "Điều gì khiến em khích động thế hả bé cưng?"

Cô khoanh tay trước ngực và lùi lại một bước – Luc đoán làm vậy cô sẽ không phải ngửa đầu ra sau quá xa để nhìn lên anh. "Tôi nghĩ chúng ta đều biết mà."

"Anh chỉ là một cầu thủ khúc côn cầu ngu ngốc vậy nên sao em không tiếp tục và đánh vần nó ra thật chậm rãi cho anh nhỉ?"

"Tôi chưa bao giờ nói anh ngu ngốc."

Anh bước một bước gần hơn để cô lại phải ngước lên nhìn anh. "Em ám chỉ, Jane, và anh không ngu đến mức không hiều lời ám chỉ."

Cô bước lùi lại. "Tôi không có ý nói rằng anh ngu ngốc."

"Phải, em có đấy."

"Được rồi, nhưng tôi không nghĩ anh ngu ngốc. Anh…"

Anh theo cô. "Tôi…?"

"Thô lỗ."

Anh nhún vai. "Điều đó đúng."

"Và anh nói những thứ không thích hợp với tôi."

"Như là?"

"Rằng tôi trông như đi lòng vòng trong trạng thái hứng tình."

Cô có như vậy mà.

"Anh sẽ không nói thế với một phóng viên nam."

Điều đó đúng, nhưng nếu một phóng viên nam đi lòng vòng với của quý dựng đứng, khả năng là Luc thậm chí còn không nhận thấy. Giờ thì Jane, anh có nhận thấy. "Anh sẽ sửa điều đó."

Cô lùi lại thêm một bước và lưng cô chạm vào bức tường phía sau. "Và anh hư hỏng. Anh có tất cả mọi thứ anh muốn và mọi thứ đi theo cách của anh."

Cô lại đang nói về cuộc phỏng vấn. "Không phải mọi thứ đâu." Anh di chuyển tới trước và đặt cả hai tay lên mặt bê tông lạnh giá cạnh đầu cô. "Có vài thứ anh muốn không tốt cho anh. Nên anh phải từ bỏ."

"Gì vậy?"

"Caffeine. Đường." Anh đưa mắt xuống môi cô. "Em."

"Tôi ư?"

"Nhất là em." Anh lướt tay đến sau cổ cô và hạ môi xuống trên môi cô. "Anh chưa bao giờ có em theo cách của anh," anh nói, và hôn cô bởi vì anh dường như không thể ngăn mình lại. Môi cô ấm nóng, ngọt ngào và dục vọng tức thì nặng trĩu trong háng anh. Với không gì hơn ngoài tay anh đặt sau đầu cô và miệng anh ép vào miệng cô, dục vọng cuồn cuộn chảy qua anh như một chiếc Zamboni.

Anh lùi lại với tất cả ý định quay đi, buông tay trước khi anh làm một điều gì đó mà anh sẽ hối hận, nhưng cô ngước nhìn anh và liếm đôi môi ẩm ướt của cô. Thay vì quay gót, anh lại vòng tay quanh eo lưng cô và đưa cơ thể cô áp sát vào anh. Anh đã quen với những phụ nữ cao và anh phải nâng cô kiễng chân lên. Miệng anh mở rộng trên miệng cô và anh mang đến cho cô một nụ hôn nóng bỏng ẩm ướt. Anh ôm chặt cô vào anh khi đôi bàn tay cô chạy ngang vai rồi lên tới cổ anh. Lưỡi anh chạm và hòa quyện với lưỡi cô khi cô chải các ngón tay qua tóc anh. Da đầu anh râm ran vì sự động chạm của cô. Cô rên rỉ sâu trong họng, âm thanh của dục vọng, thất vọng và cả khao khát đã thôi thúc anh đêm hôm trước đó khiến anh nghĩ về chuyện làm tình với cô ở đây ngay lúc này.

Trong ánh sáng yếu ớt của gara, anh cởi khuy áo vét, rồi luồn tay vào dưới áo len của cô. Cái bụng phẳng lì thật ấm áp và anh rê tay lên ngực cô. Cô không mặc áo con, ngực cô hầu như không lấp đầy tay anh. Đầu ngực dựng đứng của cô chọc vào giữa lòng bàn tay anh như một quả mâm xôi nhỏ xinh rắn chắc, phần nam tính của anh co thắt, siết lại, và đầu gối anh gần như khuỵu xuống. Anh lê miệng tới bờ má cô và hít vào một hơi thật sâu. Đây là sự kích thích tình dục mạnh mẽ nhất mà anh từng cảm thấy trong rất, rất lâu rồi, và anh phải dừng lại thôi.

"Luc," cô thở dốc, rồi ôm lấy hai bên đầu anh và đưa miệng anh quay thẳng lại miệng cô. Cô rê tay khắp vai và ngực anh rồi hôn anh như một người phụ nữ muốn kết thúc trên giường. Một nụ hôn đắm đuối khiến anh nghĩ đến camera an ninh và khả năng bị bắt giữ. Anh vần đầu ngực cô dưới gan bàn tay anh và cô vòng chân quanh eo anh. Anh đẩy thằng bé rắn chắc của mình vào đũng quần cô. Hơi nóng từ cơ thể họ gần như làm anh mất đi khả năng tự chủ. Anh ghim chặt vào cô và quên mất việc dừng lại.

"Không phải ở đây," anh nói khi anh kết thúc nụ hôn. "Chúng ta sẽ bị bắt. Tin anh đi, anh biết." Anh nghiêng đầu lại và hít một hơi thật sâu. "Khách sạn Best Western hoặc Ramanda cách đây một vài dặm." Anh nhấp nháy mắt. Anh khá chắc chắn là kiểu gì cũng có. "Anh sẽ lấy một phòng trong lúc em đợi trong xe."

"Gì cơ?"

Chúa ơi, anh muốn cô. Anh muốn ngã xuống trên cô và nằm đó một lúc thật là lâu. "Chúng ta sẽ làm tình cả đêm. Cả nửa buổi sáng nữa. Và ngay khi em nghĩ mình không thể nhận thêm được nữa, chúng ta sẽ quay lai từ đầu." Đã lâu lắm rồi anh mới muốn chuyện đó khủng khiếp đến mức anh hầu như không thể nghĩ gì ngoài cái thứ đang đập rộn ràng trong quần anh. "Anh sẽ chơi em cực kỳ tuyệt." Cô không nói gì và anh cúi xuống nhìn mặt cô.

Cô tháo chân ra khỏi eo anh và hạ chân xuống sàn. "Trong một nhà nghỉ sao?"

"Phải. Chúng ta có thể đi bằng xe anh."

"Không."

"Vậy ở đâu?"

Cô đẩy tay anh ra khỏi ngực cô. "Chẳng đâu cả."

"Vì cái quái nào lại không? Anh cứng ngắc, và anh không phải nhét tay vào quần em để biết em cũng ướt đẫm."

Mắt cô mở to và hơi vô hồn. "Anh nói chuyện với tôi như thể tôi là một trong những nàng cổ động viên của anh ấy."

Anh thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ về cô bằng những từ đó. Đúng không nhỉ? Đúng vậy, anh chưa bao giờ nghĩ thế. "Em không thích từ ướt đẫm sao? Thế em gọi nó là gì?"

"Tôi chẳng gọi nó là gì hết, và tôi không chơi. Tôi làm tình. Mấy nàng cổ động viên mới chơi."

"Chúa ơi," anh chửi thề, "ai quan tâm chứ? Khi đi đến cùng thì cũng như nhau hết mà thôi."

"Không, không đâu, và tôi quan tâm." Cô đẩy vào ngực anh và anh lùi lại một bước. "Tôi không phải một trong những người phụ nữ của anh. Tôi là một phóng viên chuyên nghiệp!"

Anh không biết cô đang cố thuyết phục ai. Anh hay chính cô. "Em là một kẻ thích chòng ghẹo và thích làm ra vẻ đoan trang." Anh nói và quay gót. Anh thọc một tay vào túi áo khoác và tay anh nắm chặt chiếc chìa khóa đến lúc chúng cắt vào lòng bàn tay. Anh thấy tiếc vì từng gặp Jane. Anh thấy tiếc vì đã để mắt đến cô và càng tiếc hơn vì cô khiến anh quẫn trí đến mức anh đã hôn cô và giờ anh phải đi về nhà mà cứng ngắc. Một lần nữa.

Khi anh đi tới cỗ xe của mình, anh nghe tiếng xe cô khởi động và vào lúc anh mở khóa cửa chiếc Land Cruiser thì cô đã đi, ánh đèn hậu ở xe là những tàn dư cuối cùng của cô.

Ánh đèn, cơn nhức nhối ở háng Luc, cơn đau như búa bổ trong đầu anh và cả việc phải biết rằng anh sẽ phải gặp lại cô trong ba ngày tới nữa chứ.

Tôi làm tình, cô nói. Lần đầu tiên anh gặp cô, anh đã đoán cô là một dạng phụ nữ cứng nhắc, chắc hẳn đã không quan hệ tình dục trong năm năm rồi mà. Và anh đã đúng.

" ‘Làm tình’ à," anh chế giễu khi trèo vào cỗ xe và khởi động. Jane không muốn làm tình. Anh chẳng hề lý giải nhầm những tín hiệu của cô. Một phụ nữ muốn anh "làm tình" với cô ta sẽ không hôn như một nữ hoàng khiêu dâm. Một phụ nữ muốn "làm tình" thích từ tốn cơ. Cô ta sẽ không quấn chân quanh eo anh trong lúc anh ghim chặt cô ta vào một bức tường trong bãi đỗ xe.

Anh đi ra khỏi bãi đỗ xe và hướng về nhà. Có ai đó nên dạy cho cô nàng đoan trang nhỏ bé đó một vài bài học khi thích làm kẻ chọc ghẹo. Nhưng đó sẽ không phải là anh. Anh đã xong với Jane Alcott rồi.

Lần này anh thực sự có ý đó đấy.
Bình Luận (0)
Comment