Bí Mật Của Jane

Chương 3

Đồ dùng cá nhân: Giữa hai chân của một cầu thủ

Chiếc điện thoại cạnh laptop của Jane rung lên và cô nhìn chằm chằm vào nó một lúc trước khi nhấc máy.

"Xin chào". Nhưng không có ai ở đầu bên kia biết. Và cũng không có ai trong suốt bảy lần nó vừa reo. Cô quay số tiếp tân và thấy bảo rằng họ cũng không biết cuộc gọi bắt đầu từ đâu. Jane có ý tưởng khá chắc chắn rằng những cú điện ấy đến từ những tên đàn ông có biểu tượng đội bóng trên áo thể thao của họ.

Cô bỏ ống nghe ra khỏi máy và liếc vào cái đồng hồ trên tủ nhỏ cạnh giường. Cô có năm tiếng trước trận đấu. Năm tiếng để hoàn thành chuyên mục Cô gái Độc thân trong Thành phố. Đáng lẽ cô nên bắt đầu cột báo của mình cho tờ Times từ tối qua, nhưng cô đã mệt lả; váng vất vì bay và tất cả những gì cô muốn là nằm trên giường, đọc các cuốn tài liệu, và ăn sô cô la. Nếu Luc không ú òa cô ở máy bán hàng tự động đêm hôm qua thì cô còn mua cả một thanh kẹo Milky Way nữa rồi. Bị bắt gặp trong bộ pyjama in chi chít hình con bò đã là tồi tệ lắm rồi. Cô không muốn anh nghĩ cô là một con lợn, nhưng thực sự thì, sao cô lại phải quan tâm xem anh ta nghĩ gì về cô chứ?

Cô không biết, ngoại trừ cô cho rằng quan tâm đến những gì các anh chàng đẹp trai nghĩ đã nằm sẵn trong cấu trúc gen của phụ nữ rồi. Nếu Luc xấu xí, cô chắc sẽ chẳng thèm quan tâm. Nếu anh ta không có đôi mắt xanh dương trong vắt, hàng lông mi dài, và một cơ thể khiến cả nữ tu cũng phải than khóc đó, cô hẳn đã tóm lấy thanh Milky Way và có thể còn cho nó đi kèm một thanh Hershey’s Big Block nữa rồi. Nếu không phải vì nụ cười tinh quái khiến cô suy nghĩ những điều tội lỗi và nhớ lại cảnh cái mông trần của anh, cô có thể đã không phải nghe chính mình lắp bắp về cô tiếp viên hàng không như một ả gái ghen tuông.

Cô không thể đảm đương nổi việc bất kỳ một cầu thủ nào coi cô là gì đó khác ngoài tính chất công việc. Sự tiếp đãi của họ đối với cô đã ấm áp lên chút ít kể từ khi họ đến. Họ nói chuyện với cô về các công thức nấu ăn và trẻ con, như thể vì có một dạ con mà hiển nhiên cô sẽ có hứng thú với những chuyện đó. Nhưng nếu cô lôi khúc côn cầu ra, miệng họ sẽ ngậm chặt lại như sò.

Jane đọc lại đoạn đầu cột báo của cô và thay đổi vài chỗ.

Cô gái Độc thân trong thành phố

Chán ngấy việc nói về các sản phẩm chăm sóc tóc và cánh đàn ông với những rắc rối về việc gắn bó lâu dài, tôi xoay sang bạn bè tôi và chú ý vào ly margarita với bim bim ngô. Khi tôi ngồi đó nhìn vào con vẹt và cái mũ trang trí kiểu Mexico, tôi tự hỏi có phải chỉ đàn ông mới là người mắc chứng sợ gắn bó hay không. Ý tôi là, chúng tôi ngồi đây, bốn người đàn bà ba mươi tuổi chưa bao giờ kết hôn, và ngoại trừ Tina từng thử sống chung với ông chủ cũ, chẳng ai trong số chúng tôi từng có một mối quan hệ gắn bó thực sự. Vậy là do họ, hay là do chúng tôi?

Có một câu nói gần giống thế này. "Nếu bạn đặt hai kẻ điên trong cùng một căn phòng một trăm người thì chúng sẽ vẫn tìm được nhau". Vậy có còn vì lý do gì khác nữa không? Gì đó sâu sắc hơn chuyện đơn thuần là thiếu những người đàn ông bình thường còn độc thân?

Có phải là bốn chúng tôi đã "tìm thấy" nhau không? Có phải chúng tôi là bạn bè vì chúng tôi thực lòng thích thú sự bầu bạn của nhau không? Hay tất cả chúng tôi đều là người điên hết cả?

Năm tiếng mười lăm phút sau khi khởi đầu bài báo, cô cuối cùng cũng ấn nút gửi trên chiếc laptop. Cô đẩy sổ tay vào chiếc ví to bự, rồi chạy vội ra cửa. Cô chạy dọc hành lang tới thang máy và thực tế đã phải tranh giành với một cặp lớn tuổi đế lấy taxi. Khi cô đi vào America West Arena, đội Phoenix Coyotes chỉ vừa mới được giới thiệu. Đám đông khán giả trở nên điên cuồng hò reo cho đội bóng của họ.

Cô đã được cho một thẻ ra vào khu báo chí, nhưng Jane muốn gần trận đấu hết mức có thể. Cô lấy một chỗ cách khu vực rào sân đấu ba hàng ghế, muốn được xem và cảm nhận tất cả những gì cô có thể về trận đấu khúc côn cầu đầu tiên của mình. Cô thực sự không biết phải mong chờ điều gì, cô chỉ cầu Chúa đội Chinooks không bị thua và đổ hết lỗi lên đầu cô.

Cô tìm thấy chỗ ngồi của mình ngay sau khung thành thủ môn vừa đúng lúc đội Chinooks bước ra mặt băng. Tiếng la ó lấp kín nhà thi đấu, và Jane liếc quanh nhìn những fan Coyotes xấu tính. Cô đã từng tới một trận đấu của đội Mariners, nhưng cô không nhớ rằng người hâm mộ lại thô lỗ đến thế.

Cô chú ý về sân băng và quan sát Luc Martineau trượt về phía cô, đã khởi động và sẵn sàng cho trận chiến. Cô đã tìm hiểu về Luc nhiều hơn các cầu thủ khác, và cô biết tất cả những gì anh mặc đều là hàng đặt riêng. Đèn nhà thì đấu dội vào chiếc mũ bảo hiểm màu xanh lục của anh. Tên anh cũng được khâu màu xanh dọc ngang bờ vai chiếc áo thể thao ngay trên con số của huyền thoại Gump Worsley. Còn tại sao ngài Worsley lại là huyền thoại thì Jane vẫn chưa khám phá ra.

Luc trượt hai vòng quanh khung thành, sau đó quay người và trượt quanh khung thành theo hướng ngược lại. Anh dừng lại ở khu vực thủ môn, đập gậy của anh vào hai khung thành và làm dấu thánh giá. Jane rút quyển sổ, một cây bút và tập Post-Its của cô ra. Ở tờ giấy trên cùng cô viết: Mê tín và nghi lễ?

Quả bóng rơi xuống, và cùng một lúc tất cả âm thanh của trận đấu đổ xô vào cô, tiếng gậy loảng xoảng, tiếng giày trượt nạo trên băng, và tiếng bóng đập vào sân đấu. Các fan hâm mộ gào thét, reo hò và mùi của pizza cùng bia Budweiser sớm lan ra khắp không khí.

Để chuẩn bị, Jane đã xem rất nhiều băng thi đấu. Trong khi cô biết trận đấu sẽ diễn ra rất nhanh, băng ghi hình đã không thể chuyển tải hết được cái năng lượng cuồng nhiệt hay cái cách luồng năng lượng ấy tiêm nhiễm khắp đám đông. Khi trận đấu ngừng lại, các tình huống phạm luật được thông báo qua hệ thống âm thanh và nhạc phát om sòm cho đến khi quả bóng một lần nữa được thả xuống và các trung phong chém mạnh nó đi.

Khi Jane ghi vội lại tất cả mọi thứ xung quanh cô, cô khám phá ra những điều mà băng hình, và thậm chí cả ti vi, cũng không chiếu được. Các hoạt động không phải luôn ở nơi quả bóng đang được tranh giành. Rất nhiều hoạt động diễn ra ở trong các góc với cú thụt và nắm đấm trong lúc bóng nằm ở trung tâm sân băng. Thi thoảng cô nhìn thấy Luc đánh mạnh vào mắt cá chân một cầu thủ Phoenix không may mắn đứng trong tầm vung gậy. Anh dường như rất giỏi trong việc móc vào giày trượt của đội Coyotes bằng gậy, và khi anh vươn tay ra hạ gục Claudo Lemieux của đội Coyote, hai người đàn ông đằng sau Jane nhảy lên và hét, "Mày chơi như một thằng cha ẻo lả thế, Martineau!"

Còi thổi lên, trận đấu dừng lại, và khi Claude Lemieux nhỏm dậy từ mặt băng, hình phạt được thông báo. "Martineau, bạo lực, hai phút".

Bởi vì một thủ môn không thể làm được gì trong khu vực phạt, Bruce Fish thế chỗ cho anh. Khi Fish trượt ra chỗ phạt. Luc chỉ đơn giản nhặt lấy chai nước của anh từ đỉnh khung thành, dốc một dòng nước vào cổ họng, rồi nhổ nó ra. Anh nhún vai, bẻ đầu sang hai bên, và ném chai nước lên lại đỉnh lưới.

Trận đấu tiếp tục.

Nhịp độ dao động từ cuồng dại sang gần như có kỷ luật. Gần như. Ngay khi Jane nghĩ rằng cả hai đội đều đã quyết định chơi đẹp, thì việc giành bóng trở nên bạo lực. Và không gì khiến đám đông nhảy vọt lên được như cảnh các cầu thủ tung găng tay của họ ra và quần nhau trong góc. Cô không thể thực sự nghe được những gì các cầu thủ đang nói với nhau, những cô cũng không cần phải thế. Cô có thể đọc môi họ rất rõ ràng. Từ F có vẻ được yêu thích thực sự. Thậm chí cả bởi những huấn luyện viên đứng sau ghế băng trong những bộ vét và cà vạt thanh lịch. Và khi các cầu thủ trên hàng ghế không chửi thề, họ phun nước bọt. Cô chưa bao giờ thấy đàn ông nhổ nước bọt nhiều đến thế.

Jane nhận thấy tiếng mắng nhiếc từ đám đông không chỉ giới hạn với thủ môn đội Chinooks. Bất kỳ lúc nào một cầu thủ Seattle đến trong tầm la hét, người đàn ông sau lưng Jane lại hét vang lên, "Thằng chết tiệt!" Sau vài chai Budweisers, họ sáng tạo hơn. "Thằng chết tiệt, số tám chín!" hoặc ba chín, hoặc bất kỳ số nào của cầu thủ đó.

Phút mười lăm trong hiệp đầu tiên, Rob Sutter xô một cầu thủ Coyotes vào tấm bảng bao quanh sân, và tấm ván nhựa rung mạnh đến nỗi Jane nghĩ nó sẽ nứt ra mất. Cầu thủ kia ngã xuống mặt băng và tiếng còi vang lên.

"Đồ chết tiệt, Búa Tạ", người đàn ông sau lưng Jane lại la lên, và cô băn khoăn không biết các cầu thủ liệu có thể nghe thấy tiếng các fan rõ ràng qua đủ thể loại tiếng ồn này không. Cô biết mình sẽ phải uống rất nhiều bia rượu mới có đủ can đảm bảo Búa Tạ là đồ chết tiệt. Cô quá sợ anh ta sẽ gặp cô trong bãi đổ xe sau đó và "cho cô ăn trưa".

Sau hai hiệp đầu tiên, điểm số vẫn giữ nguyên không đều, chủ yếu nhớ vào vài cú cản bóng đáng thán phục từ cả hai thủ thành. Nhưng đội Coyotes vùng lên mạnh mẽ trong hiệp ba. Đội trưởng đội bóng phá vỡ vòng phòng thủ của đội Chinooks và lao xuống sân băng hướng về khung thành của Chinooks. Luc chạy ra khỏi khu vực thủ môn để đón anh ta, nhưng anh chàng đội trưởng bắn tỉa một cú qua vai trái của anh. Luc chạm được gậy vào một phần quả bóng, nhưng mà vẫn lao đi và đáp vào trong lưới.

Cả khán đài nhảy hẳn lên khi Luc trượt về chỗ cầu môn. Anh bình tĩnh đặt gậy và găng tay lên trên nóc lưới. Khi ánh sáng chớp nháy màu xanh dương tuyên bố bàn thắng, anh đẩy mặt nạ lên đỉnh đầu, nhặt chai nước, và dốc thẳng nước vào miệng. Từ nơi Jane ngồi, cô quan sát nét mặt nhìn nghiêng của anh. Má anh hơi ửng đỏ, mái tóc ẩm ướt dính bết vào thái dương. Một dòng nước chảy ra từ khóe miệng, xuống cằm và cổ, làm ướt cổ áo thể thao của anh. Anh hạ chai nước xuống, ném nó lên khung thành, và nhét tay vào bao tay.

"Ăn tao đi, Martineau!" một tên đàn ông phía sau cô hét lớn. "Ăn tao đi!"

Luc nhìn lên và một trong những câu hỏi của Jane được giải đáp. Anh nghe được người đàn ông phía sau cô rất rõ ràng. Không chút biểu cảm, anh đơn giản là nhìn vào họ. Anh nhặt gậy lên và hạ ánh mắt xuống cho đến khi họ đáp lên người Jane. Anh nhìn chằm chằm vào cô vài giây dài miên man trước khi quay lại và trượt ra ghế băng của đội Chinooks. Jane không biết anh nghĩ gì về hai tên đàn ông đó, nhưng cô quan tâm đến cảm xúc của Luc nhiều hơn. Cô bắt chéo hai ngón tay và hy vọng đến phát điên rằng đội Chinooks ghi được một bàn thắng trong vòng mười lăm phút tới.

Chúng ta phải nhớ rằng chúng ta đang đối phó với những cầu thủ khúc côn cầu. Cô biết là họ có thể thực sự mê tín đấy, Leonard đã cảnh báo cô. Nếu đội Chinooks bắt đầu thua trận, cô sẽ bị đổ tội và cho đi đóng gói. Sau cái cách họ đang đối xử với cô, Jane đoán rằng họ cũng không cần đến một lý do.

Họ mắt mười bốn phút và hai mươi giây, nhưng cuối cùng họ cũng ghi được điểm trong một lần tấn công mạnh mẽ. Khi tiếng còi cuối cùng vang lên, điểm số được san bằng, và Jane thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Giờ thì Jane có thể hít thở thoải mái. Họ sẽ không thể đổ lỗi cho cô vì thua trận và gửi cô đi gói đồ.

Trận đấu kết thúc, hay cô nghĩ vậy. Thay vào đó năm phút được tính thêm vào đồng hồ, trong lúc đó bốn cầu thủ và cả thủ môn đánh nhau trong khoảng thời gian có thêm. Không đội nào ghi được điểm và trận đấu được ghi vào sổ là một trận hòa.

Cô cầm lấy túi xách rồi nhét sổ tay và bút vào. Cô hướng tới phòng thay đồ của đội Chinooks, trình diện thẻ nhà báo của cô. Bụng quặn lại khi cô đi dọc hành lang. Cô là dân chuyên nghiệp. Cô có thể làm điều này. Không thành vấn đề.

Giữ ánh mắt mày dán chặt vào mắt họ, cô tự nhắc mình khi rút máy ghi âm nhỏ ra. Cô bước vào phòng và dừng lại như thể để đôi giày Doc Martine của cô đột ngột dính chặt vào sàn. Đàn ông trong đủ mức thoát y đứng trước ghế băng và mở tủ đồ, lột quần áo. Cơ bắp cuồn cuộn cùng mồ hôi. Ngực và lưng để trần. Một thoáng hình ảnh một cái bụng và mông trần, và…

Chúa nhân từ! Má cô bóng rẫy và mắt cô sắp sửa lồi ra khỏi sọ khi cô không thể ngừng nhìn chằm chằm vào món hàng cỡ Nga của Vlad "Xiên Qua" Festiaov Jane quay phắt mắt đi, nhưng chỉ sau khi cô khám phá ra những gì mình đã nghe về đàn ông chưa hẳn là có thật. Vlad không hề cắt bao quy đầu, và việc đó hơi nhiều thông tin hơn những gì cô cần. Trong một giây ngắn ngủi cô nghĩ mình sẽ lầm bầm xin lỗi, nhưng tất nhiên cô sẽ không xin lỗi, bởi vì thế tức là thú nhận cô đã nhìn thấy gì đó. Cô liếc nhìn những phóng viên nam khác và họ sẽ không xin lỗi. Vậy tại sao cô lại cảm thấy như đang ở thời trung học nhìn vào phòng thay đồ của lũ con trai?

Mày đã nhìn thấy nó trước đây, Jane. Không có gì to tát. Nếu mày đã từng nhìn thấy, thì mày cũng đã nhìn thấy tất cả… Chà, được rồi, không đúng. Vài cái khá khẩm hơn những cái còn lại. Dừng lại! Đừng có nghĩ về nó nữa! Cô tự chỉnh bản thân. Mày không ở đây để nhìn. Mày ở đây để làm việc, và mày cũng có quyền ở đây y như các phóng viên nam khác. Đó là luật và mày là dân chuyên nghiệp. Phải rồi, đó là những gì cô tự bảo mình khi luồn lách qua các cầu thủ và phóng viên khác, cẩn thận giữ mắt cô cao hơn tầm vai, nhưng cô là người phụ nữ duy nhất trong một phòng đầy những cầu thủ khúc côn cầu to cao, vạm vỡ, trần truồng. Cô không thể ngừng cảm thấy cực kỳ ở sai chỗ.

Cô giữ mắt mình không cúi xuống khi nhập vào các phóng viên đang phỏng vấn Jack Lynch, cầu thủ cánh phải đã ghi bàn thắng duy nhất của Chinooks. Cô rút sổ ra khi anh ta cởi quần đùi. Cô gần như chắc chắn anh ta đang mặc quần lót dài, nhưng cô sẽ không kiểm tra đâu. Đừng có nhìn, Jane. Bất kể mày làm gì, đừng nhìn xuống.

Cô bật máy ghi âm lên và ngắt lời một trong những nam đồng nghiệp. "Sau chấn thương cuối tháng trước của anh", cô bắt đầu, "có vài nghi ngờ rằng anh có thể không đủ sức kết thúc mùa giải mạnh mẽ như lúc anh bắt đầu. Tôi nghĩ rằng bàn thắng đó đã bắt các tin đồn im tiếng".

Jack chống một chân lên ghế băng ngay trước mặt anh và liếc nhìn cô qua vai. Má anh ta có một vết sưng đỏ tấy cùng một vết sẹo cũ nhăn nheo ở môi trên. Anh ta tháo băng phía trên tất ra và mất quá lâu để phản hồi đến mức Jane bắt đầu sợ rằng anh ta không hề có ý định trả lời gì hết.

"Hy vọng thế", cuối cùng anh ta nói. Ba từ. Chỉ thế thôi.

"Anh nghĩ sao về tỉ số hòa?" một phóng viên kế bên cô hỏi.

"Đội Coyotes tối nay đã chơi một trấn đấu không khoan nhượng. Theo lẽ tự nhiên chúng tôi mong muốn chiến thắng, nhưng chúng tôi sẽ chấp nhận tỉ số hòa".

Khi cô cố hỏi thêm, cô bị át lời và bắt ngậm miệng. Cô sớm cảm thấy như thể đang bị tấn công hội đồng. Cô cố tự hỏi rằng chắc cô chỉ hoang tưởng thôi, nhưng khi cô đi tới nhóm nhỏ đang phỏng vấn đội trưởng của Chinooks, Mark Bressler, anh ta nhìn thẳng qua người cô và trả lời câu hỏi do những phóng viên kia đặt cho.

Cô nói chuyện với một tay tân binh có quả đầu Mohawk vàng chóe, đoán rằng anh ta sẽ biết ơn bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, nhưng tiếng Anh của anh ta quá tệ, cô không hiểu được hơn hai từ. Cô đi về phía Búa Tạ, nhưng anh ta thả cúp bảo hộ xuống và cô đi thẳng. Trong khi cô tự bảo mình rằng cô là dân chuyên nghiệp và đây chỉ là công việc, cô vẫn không thể buộc mình đi đến chỗ một người đàn ông hoàn toàn trần truồng. Không phải trong đêm đầu tiên.

Cô sớm thấy rõ rằng vài nhà báo khác cũng không bằng lòng với cô, và các cầu thủ sẽ không trả lời một câu hỏi nào của cô nữa. Cô không ngạc nhiên lắm với thái độ của cánh phóng viên nam. Các phóng viên thể thao ở tờ Times cũng không đối xử với cô tốt hơn tí nào.

Tốt thôi, cô có thể viết cột báo của mình với những gì đã có, cô nghĩ thầm khi đi tới chỗ thủ môn của đội tuyển. Luc ngồi trên một cái ghế băng trong góc phòng, một cái túi thể thao to đùng đặt trên sàng nhà cạnh chân anh. Anh đã cởi hết đồ trừ quần lót giữ nhiệt và tất. Anh để trần từ eo trở lên, và đã vắt một cái khăn tắm quanh cổ. Đuôi khăn tắm treo lủng lẳng đến giữa ngực anh, và khi anh quan sát cô lại gần, anh dốc nước từ một chai nhựa vào thẳng miệng. Một giọt lỏng nhỏ xuống từ bờ môi dưới của anh, trượt xuống cằm và rơi vào xương ức. Bỏ lại một vệt nước, nó đi xuống bề mặt lồng ngực như điêu khắc, cơ bụng rắn chắc và chui vào hõm rốn của anh.

Anh có một hình xăm hình móng ngựa (1) màu đen trên bụng dưới. Hiệu ứng của đường rãnh và những lỗ nhỏ li ti tạo ra chiều sâu và định kích thước lên da anh, và hai đầu móng ngựa cong lên hai bên lỗ rốn. Chân hình xăm biến mất bên dưới mép quần lót của anh, và Jane rất hoài nghi chuyện anh cần đến may mắn từ một cái móng ngựa xăm bên trên vật đàn ông của mình.

(1) Biểu tượng may mắn

"Tôi không cho phỏng vấn", anh nói trước khi cô kịp hỏi anh bất kỳ một câu hỏi nào. "Với tất cả những thứ cô nghiên cứu được về tôi, tôi cứ tưởng cô đã biết điều đó rồi chứ".

Cô biết, nhưng cô không cảm thấy muốn hòa nhã cho lắm. Câu lạc bộ của các cậu bé đã đẩy cô ra, và cô cảm thấy muốn phản công. Cô bật máy ghi âm. "Anh cảm thấy sao về trận đấu tối nay?"

Cô không mong anh trả lời và anh cũng không trả lời.

"Trông như thể anh chạm gậy vào được quả bóng đó ngay trước khi nó đi vào lưới".

Vết sẹo trên cằm anh có vẻ trắng bệch, nhưng mặt anh vẫn vô cảm. Jane chỉ đứng chôn chân.

"Không phải rất khó để tập trung khi người hâm mộ cứ la mắng anh sao?"

Với đuôi khăn tắm, anh lau mặt. Nhưng anh không trả lời.

"Nếu đó là tôi, tôi nghĩ mình sẽ gặp khó khăn để lờ đi những lời lăng mạ bẩn thỉu đó".

Đôi mắt xanh dương của anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô, nhưng khóe miệng anh trễ xuống như thể anh thấy cô rất phiền nhiễu.

"Cho đến tối nay, tôi vẫn không hề biết rằng fan khúc côn cầu lại thô lỗ đến thế. Mấy tên phía sau tôi say xỉn và đáng kinh tởm. Tôi không thể tưởng tượng được cảnh một đám đông đứng lên và la hét, "Ăn đi này".

Anh kéo cái khăn ra khỏi cổ và cuối cùng cũng nói, "Chuyên gia à, nếu cô đứng lên và hét lớn, "Ăn đi này", tôi nghi ngờ chuyện cô đang đứng đây lúc này để chọc tôi tức phát điên đấy".

"Vì sao chứ?"

"Bởi vì tôi hình dung rằng cô hẳn sẽ nhận được một hoặc hai lời đề nghị".

Phải mất vài giây ý anh nói mới trở nên rõ ràng hơn, và đến lúc ấy, tiếng cười choáng váng tràn ra từ môi cô. "Tôi đoán là không giống nhau, phải không?"

"Không giống lắm".

Anh đứng dậy và móc ngón tay cái vào dưới mép quần lót. "Giờ thì chạy đi và quấy rầy ai đó khác ấy". Khi cô không di chuyển, anh thêm vào, "Trừ phi cô muốn làm mình xấu hổ thêm nữa".

"Tôi không xẩu hổ".

"Cô cứ đỏ bừng như mặt bị bỏng vậy".

"Trong này rất nóng", cô nói dối. Liệu anh có phải người duy nhất chú ý không? Chắc là không. "Rất nóng".

"Nó còn sắp sửa nóng hơn nữa đấy". Anh lại vừa nói sớp. "Cứ luẩn quẩn xung quanh và cô sẽ được nhìn gậy gỗ đến no mắt đấy".

Cô quay lại và buộc phải vội vã rút lui. Không phải vì anh bảo cô làm thế hay vì lời đe dọa được nhìn gây gỗ đến no mắt, mà vì cô có một cái hạn nộp bài. Phải, cô có một cái hạn nộp bài, cô tự bảo mình khi đi ra khỏi phòng thay đồ, cẩn thận giữ ánh mắt không đáp xuống một phần thân trần truồng nào nữa.

Đến lúc cô về khách sạn, đã mười giờ. Cô có một cột báo phải viết và một hạn chót phải nộp, tất cả trước khi cô có thể ném mình xuống giường. Cô cắm nguồn máy tính và tiến hành làm việc với cột báo thể thao đầu tiên. Cô biết các phóng viên ở tờ Times sẽ nghiền nó ra bã và tìm kiếm lỗi sai, và cô quyết tâm cho họ không tìm được gì hết. Cô quyết tâm viết tốt hơn cánh đàn ông.

Chinooks hòa Coyotes; Lynch ghi được một bàn duy nhất, cô viết, nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra rằng viết báo thể thao không dễ như cô dự đoán. Nó thật nhàm chán. Sau vài giờ vật lộn để tìm được đúng từ và trả lời những cuộc gọi phiền phức lặp đi lặp lại, cô bỏ ống nghe ra khỏi máy, ấn nút xóa và bắt đầu lại.

Từ khoảnh khắc bóng rơi xuống America West Arena tối nay, đội Chinooks và Coyotes đã đưa người hâm mộ tới một vòng quay cuồng nhiệt đầy kích thích của những cú tấn công mạnh mẽ và trạng thái hồi hộp kinh hoàng. Cả hai đội đều giữ vững nhịp thi đấu điên cuồng cho đến tận giây cuối cùng, khi thủ môn Chinooks Luc Martineau từ chối một cú vút bóng từ vạch xanh của Coyotes. Vào lúc tiếng còi cuối cùng vang lên trong khoảng thời gian thi đấu thêm, điểm số giữ nguyên hòa một đều với…

Cùng với rất nhiều pha cản bóng của Luc, cô còn viết về bàn thắng của Lynch và những cú đánh mạnh bạo lên Búa Tạ. Cho đến sau khi gửi bài báo đi sáng hôm sau, cô mới nhận ra rằng Luc đã dõi theo cô trong phòng thay đồ. Khi cô bật lung tung như một quả pinball, không phải tất cả mọi người đều lờ cô đi. Một lần nữa cô lại cảm thấy cơn nghẹn ngào phiền nhiễu trong lồng ngực và chuông báo động vang lên khắp đầu, báo hiệu rắc rối. Rắc rối tồi tệ cỡ bự với đôi mắt xanh dương thuần khiết và đôi bàn tay nhanh huyền thoại.

Thật tốt là anh không thích cô. Và cô cực kỳ chắc chắn là không thích tí gì về anh.

Chà, ngoại trừ hình xăm của anh. Hình xăm đó thật tuyệt.

Sáng sớm hôm sau, đội Chinooks khoác lên mình bộ vét, cà vạt, sẹo đánh nhau, và hướng ra sân bay. Nửa giờ sau trong chiếc máy bay hướng về Dallas, Luc nới lỏng cà vạt và lôi ra một bộ bài. Hai đồng đội của anh và huấn luyện viên cho thủ môn, Don Boclair, cùng tham gia đánh bài pocker với anh. Chơi bài poker trong những chuyến bay dài là một trong những khoảng thời gian duy nhất mà Luc thực lòng cảm thấy như một phần của đội.

Khi chia bài, Luc nhìn ngang qua lối đi của chiếc BAC-111, vào cái đế nặng nề của một đôi bốt nhỏ. Jane đã đẩy tay vịn giữa hai ghế lên và có vẻ đã ngủ. Cô nằm nghiêng người, và duy nhất lần này tóc cô không còn bị kéo ngược ra khỏi mặt nữa. Những lọn nâu mềm mại rơi ngang má và khóe miệng hé mở của cô. Một tay cô gấp lại dưới cằm.

"Cậu có nghĩ chúng ta đã quá thô bạo với cô ấy tối qua không?"

Luc ngẩng lên nhìn Bressler, đang tựa lưng vào ghế. "Không". Anh lắc đầu, rồi đặt bộ bài xuống cái bàn xếp trước mặt anh. Anh liếc qua các quân bài và đặt cược vào một đôi tám trong khi anh chàng trong chiếc ghế cạnh anh. Nick "Gấu" Grizzell, úp bài xuống (2). "Cô ấy không thuộc về chỗ này". Luc thêm vào. "Nếu Duffy phải gán một phóng viên cho chúng ta, ông ta ít nhất có thể chọn ai đó biết chút ít về khúc côn cầu chứ".

(2) Úp bài xuống: trong môn poker có nghĩa là từ bỏ ván đấu đó

"Cậu có nhìn thấy cái cách cô ấy cứ đỏ bừng mặt tối qua không?"

Họ đều cười khục khặc khi những người còn lại vứt bài.

"Cô ấy đã ăn no mắt của quý của Dick". Bressler ném bài xuống. "Một".

"Cô ấy đã thấy Xiên Qua à?"

"Ừ hứ".

"Mắt cô ấy sắp sửa vọt ra khỏi đầu". Luc chia cho Don Boclair hai quân bài trong khi anh lấy ba quân. "Tớ không nghĩ cô ấy sẽ còn trở lại như cũ được nữa", anh nói. Một sự thật mà trong đội ai cũng biết là Vlad có một cây gậy xấu xí. Người duy nhất không nghĩ thế là chính Vlad, nhưng ai cũng đều biết rằng anh chàng người Nga đã bị đánh vào đầu rất nhiều.

Luc cả ba con tám và trận thắng của anh được ghi vào sổ của Don. "Cậu đã dựng cô ấy dậy bao lâu với các cuộc điện thoại đến phòng cô ấy thế?" Luc hỏi.

"Cô ấy cuối cùng cũng bỏ ống nghe ra khỏi máy vào khoảng nửa đêm".

"Cái đêm đầu tiên đó tớ đã thấy hơi tội lỗi khi tất cả chúng ta đều đi chơi và cô ấy ngồi một mình trong quầy bar đại sảnh", Don thú nhận.

Họ đều nhìn anh ta như thể anh ta mất trí. Điều cuối cùng bất kỳ một người nào trong họ muốn là một ký giả - đặc biệt là một phụ nữ - lượn lờ xung quanh khi họ thư giãn và chơi bời. Dù thư giãn trong một câu lạc bộ thoát y hay không gì hơn là thảo luận về đối thủ trong quầy bar khách sạn thì mọi thứ cũng đều nằm riêng đội.

"Chà", Donny bào chữa khi chia bài, "Tớ ghét phải nhìn thấy bất kỳ người phụ nữa nào ngồi một mình".

"Đó là một dạng trắc ẩn". Grizzel thêm vào.

Luc nhìn lên các quân bài và đặt cược. "Đừng nói với tớ là cậu cũng thấy tội lỗi nhé, Gấu?"

"Quỷ thật, không. Cô ấy phải ra đi". Anh ta ném bài của mình xuống. "Tớ bỏ luôn đây".

"Quá giàu dưỡng chất với máu của cậu hả?"

"Còn lâu, tớ sẽ thư giản và đọc báo đến hết chuyến bay". Mọi người đều biết Gấu không đọc bất kỳ thứ gì không có tranh. "Đọc là nền tảng cơ sở mà".

"Cậu có một tờ Playboy à?" Don hỏi.

"Tớ đã kiếm được một quyển Him tối qua sau trận đấu, nhưng tớ chưa thể giật nó ra khỏi Stromster được", anh ta nói, ám chỉ anh chàng tân binh Daniel Holstrom. "Cậu ta đang học tiếng Anh bằng cách đọc truyện Cuộc đời của Honey Pie".

Họ đều bật cười khi Don ghi lại chiến thắng của Bressler vào sổ. Đặc biệt là sống ở Seattle, rất nhiều người trong số họ là fan của Honey Pie. Họ đọc chuyên mục đó mỗi tháng để xem xem ai sẽ bị cô ta làm tình đến mê man và nơi cô ta sẽ vứt cơ thể đó lại.

Luc tráo bài và liếc nhìn Jane đang ngủ yên bình. Không nghi ngờ gì cô là loại phụ nữ sẽ phát khóc khi gặp một anh chàng đọc truyện khiêu dâm.

Câu chuyện quanh anh xoay sang trận đấu đêm hôm trước. Không ai hài lòng với kết quả hòa, đặc biệt là Luc. Phoenix đã tạo ra hai mươi hai nỗ lực ghi điểm, và anh đã chặn lại hai mươi mốt lần. Không phải một đêm tồi, nhưng trong tất cả những cú tấn công vào khung thành đêm qua, anh vô cùng muốn được quay lại quả đó. Không nhất thiết vì nó đã vào lưới, mà bởi vì bàn thắng là do may mắn nhiều hơn kỹ thuật. Trong khi Luc ganh đua mạnh mẽ và ghét để thua, anh thực sự còn ghét để thua vì may mắn hơn nhiều thua vì một trận chiến kỹ thuật.

Luc lại liếc ngang lối đi nhìn vào người phụ nữ đang ngủ say như chết. Lồng ngực cô nhấp nhô khi đôi môi mềm mại hơi hé mở hít vào thở ra. Trận hòa tối qua là một may mắn thật sao? Một trận thua trong vòng quay thông thường của mùa giải? Chắc thế, nhưng Luc có quá nhiều thứ trong đầu mấy ngày nay, và bàn thắng đó đến hơi quá dễ dàng. Liệu cuộc sống cá nhân của anh có ảnh hưởng đến trận đấu không? Anh vẫn chưa nghe quản lý riêng của anh nói gì, và chuyện của Marie vẫn chưa được giải quyết.

Trong cơn mê ngủ, Jane đẩy tóc ra khỏi mặt. Hay trận này chỉ là sự bắt đầu chuỗi tai ương đến từ cô phóng viên kia? Tất nhiên, một trận hòa không thể là tai họa. Nhưng nếu họ thua đêm thứ Sáu này ở Dallas thì sẽ là khởi đầu tai họa đấy.

Như thể Bressler đọc được suy nghĩ của Luc, anh ta nói, "Các cậu có biết việc một phụ nữ đi lên boong tàu cướp biển bị xem là tai ương không?"

Luc không biết điều đó, nhưng điều đó đối với anh cũng rất hợp tình hợp lý. Chẳng gì có thể làm loạn đời của một người đàn ông nhanh hơn một người phụ nữ không mong muốn.

Đêm thứ Sáu đội Chinooks thua bốn – ba trong một trận đấu gay cấn với Dallas. Sáng thứ Bảy trong khi Luc ở bên ngoài chờ xe buýt đưa họ quay về sân bay Dallas, anh đọc chuyên mục thể thao của tờ Dallas Mornings Neus.

Tiêu đề viết, "Chinooks phọt cả máu lẫn lòng mề", và điều đó tổng kết khá rõ trận đấu sau khi tân binh của Chinooks Daniel Holastrom nhận một bóng vào má ngay hiệp thứ hai. Cú đánh làm Holastrom gục xuống như một tảng đá đến từ một cây gậy của đội Dallas. Người ta đã phải đưa Holastrom ra khỏi sân băng và không thể quay lại. Giận dữ bừng bừng, tìm kiếm sự trả thù Búa Tạ ẩu đả với hàng công của đội Dallas, túm lấy một cầu thủ biên trong hiệp ba và xoa bóp cho hắn ta đôi chút trong đường chạy.

Sau đó, mọi thứ trở nên điên rồ, và trong khi đội Chinooks có thể thắng trận chiến ở các góc, họ cuối cùng đã thua trận. Tuyến tấn công sâu của Dallas đã tận dụng mọi cú đánh mạnh mẽ và tấn công Luc dồn dập với ba mươi hai cú vào khung thành.

Buổi sáng nay không ai nói gì nhiều. Đặc biệt là sau tràng xỉ vả họ nhận được từ huấn luyện viên Nystrom trong phòng thay đồ. Huấn luyện viên đã đóng cửa cấm phóng viên và tiếp tục làm rung chuyển các bức tường gạch bằng tràng mắng nhiếc ầm ĩ. Nhưng ông chẳng nói gì mà họ không đáng phải nhận. Họ đã mời gọi những cú phạt ngớ ngẩn và phải trả giá.

Luc gấp tờ báo lại và kẹp nó dưới cánh tay. Anh cởi áo vét của mình ra khi cô Alcott bước từ cánh cửa xoay đến bên trái anh. Ánh mặt trời Texas tắm cô trong luồng ánh sáng ban mai rực rỡ, và một cơn gió nhẹ chơi đùa với đuôi tóc cô. Cô mặc một cái váy đen dài tới đầu gối, một chiếc vét đen, và áo cổ lọ. Đôi giày của cô đế bằng và cô mang theo cái cặp táp to tướng cùng một cốc cà phê cầm đi. Cô thêm vào màn công kích thị giác bằng cách đeo một cặp kính râm xấu xí trên sống mũi. Chúng tròn và xanh như ruồi. Chết tiệt, nhưng mà cô thực sự trông chẳng hấp dẫn tí nào.

"Trận đấu tối qua thú vị đấy". Cô đặt cặp táp xuống khoảng đất giữa hai người họ và nhìn lên mặt anh.

"Cô thích nó à?"

"Như tôi đã nói, nó thú vị. Khẩu hiệu của đội là gì nhỉ? ‘Nếu không thể đập được chúng, thì hãy đập chúng tơi bời’ à?"

"Kiểu thế đấy", anh nói với một tiếng cười. "Sao cô cứ luôn mặc toàn đồ xám và đen thế?"

Cô liếc xuống người. "Tôi trông ổn trong màu đen".

"Không, cô em à, cô trông như một tổng lãnh thiên thần bất hạnh vậy".

"Tôi có thể sống cả đời còn lại mà không cần đến lời bình luận thời trang nào của Lucky Luc".

Hay ít nhất cô cũng cố tỏ vẻ hòa nhã. Má cô phồng lên và mắt cô nheo lại sau cặp kính xấu xí đã tố cáo cô. "Được rồi, nhưng mà…" Anh dừng lại và lắc đầu. Anh ngước lên nhìn bầu trời và chờ cô mắc câu.

Anh không đợi lâu. "Tôi biết mình sẽ hối tiếc việc làm này", cô thở dài, "nhưng gì?"

"Chậc, tôi chỉ nghĩ rằng một phụ nữ gặp rắc rối trong việc kiếm một người đàn ông có thể may mắn hơn nếu cô ta chưng diện bản thân lên một chút. Đừng có đeo những cặp kính xấu xí nữa".

"Kính của tôi không xấu, và cách ăn mặc của tôi không phải là việc của anh", cô nói khi đưa cốc cà phê lên môi.

"Vậy chỉ có công việc của tôi là được tự do thảo luận thôi hả? Còn công việc của cô thì nằm ngoài giới hạn?"

"Đúng thế".

"Đồ đạo đức giả nhỏ con".

"Phải đấy, kiện tôi đi".

Anh nhìn xuống mặt cô và hỏi, "Cà phê sáng nay thế nào?"

"Ổn".

"Vẫn uống đen à?"

Cô nhìn lên anh qua khóe mắt và đặt một tay lên nắp cốc. "Phải".
Bình Luận (0)
Comment