Lúc Đỗ Mạn Linh tỉnh
lại, đã thấy mình ở trên xe hơi, đầu thì gối lên đùi của Mục Cẩn. Còn
anh lúc này đang bận ngắm cô vợ xinh đẹp của mình, nên khi thấy cô mở
mắt, Mục Cẩn liền cúi xuống, hôn vào môi cô, nói:
- “Sớm.”
Đỗ Mạn Linh ngồi dậy, sớm cái gì mà sớm. Cô nhìn ra cửa xe. Khung cảnh
thật đẹp, hai bên đường là những cây phong to lớn, vào mùa thu, lá phong úa vàng rơi rụng khắp nơi, mỗi cây phong có một màu khác nhau, có cây
màu vàng, có cây màu đỏ, hay màu cam.
Đỗ Mạn Linh say mê nhìn : “Đẹp quá !”
Mục Cẩn cũng phụ họa: “Đúng là rất đẹp.” Nhưng đôi mắt lại cứ dán chặt lấy Đỗ Mạn Linh không rời.
Nhìn một hồi, Đỗ Mạn Linh hỏi : “Chúng ta đang đi lên núi à ?”
-“Ừm, nhà chúng ta ở trên đỉnh núi, phong cảnh ở đó rất đẹp.”
Đỗ Mạn Linh nghe vậy thì hưng phấn : “Thật sao, nhưng mà, vì sao nãy giờ
em không nhìn thấy căn nhà nào hết vậy, quanh đây không có ai sống à ?”
-“Không có, ở dưới chân núi mới có người sống, cả ngọn núi này, là của chúng ta.”
A, không phải chứ, đây là thú vui của người giàu sao, không mua đảo thì
cũng mua núi. Cả ngọn núi này, đều thuộc sở hữu của Mục Cẩn, cũng không
phải mua không, anh tận dụng cảnh đẹp tự nhiên của nó để kinh doanh, hầu hết phần ở dưới chân núi, anh cho người dân thuê với giá rẻ, thậm chí
còn ưu tiên bán cho những người có nhu cầu.
Thường thì sẽ có
nhiều người thích trải nghiệm cuộc sống thiên nhiên đến đây, khách sạn
thường là những nhà dân, điều này tạo nên sự mộc mạc, gần gũi với thiên
nhiên hơn.
Đi lên đến đỉnh núi, chiếc xe cũng bắt đầu đi chậm
lại, Đỗ Mạn Linh nhìn thấy tấm bảng to tướng đề chữ “Mục gia”, Mục Cẩn
nói với cô, ở dưới chân núi cũng có một cái.
Khi xe lái đến cổng, chiếc cổng tự động mở ra, hiện ra bên trong là ngôi biệt thự to lớn
được thiết kế đẹp mắt với màu chủ đạo là màu xám trắng, ở giữa là bồn
phun nước thật to. Xa xa là vườn hoa và thảm cỏ mà cô không thể nhìn
tới.
Mục Cẩn dắt tay cô xuống xe, dẫn vào bên trong biệt thự,
người tài xế lúc nãy nhanh chóng chạy xe đi, chắc là đi đến gara, cô
nghĩ vậy.
Bước vào biệt thự, dẫn cô đi nhiều vòng, đến phòng
khách thì cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên, mặc bộ vest màu
đen, gương mặt hiền từ nhìn cô, khi hai người đến gần, thì cúi chào :
-“Hoan nghênh tiên sinh, phu nhân đã về !”
Mục Cẩn mỉm cười nói với cô: “Đây là chú Trần, quản gia của chúng ta, sau
này khi em cần gì mà không có anh bên cạnh, em có thể nói với chú Trần.”
Đỗ Mạn Linh ngọt ngào hô : “Chú Trần.”
Mục Cẩn bảo chú Trần cứ đi làm việc của mình. Sau đó, anh nhìn chăm chú vào Đỗ Mạn Linh: “Em cũng mệt rồi, bây giờ anh sẽ dẫn em đến phòng ngủ của
chúng ta.”