Mục Cẩn đột nhiên cười khẽ đầy thâm ý: “Anh nghĩ em thích như thế này hơn,
toàn bộ khu vực phía dưới là để trưng bày và tiếp khách hoặc tổ chức dạ
tiệc, còn phần này, là nhà của chúng ta.” – Vừa nói, vừa nhìn vào cơ thể của cô vợ nhỏ, nếu như có thể nhìn thấy cô mặc áo tắm thì… chủ ý hay,
dù sao ở trên này cũng chỉ có anh mới có thể nhìn thấy.
Một lúc
sau, đột nhiên vang lên tiếng điện thoại, Đỗ Mạn Linh đang xem mấy cây
phong lan cũng dừng động tác, nhìn về phía Mục Cẩn, bây giờ cô không có
điện thoại, nên nhất định không phải của cô.
Ai ngờ, Mục Cẩn lại
thong thả đi vào phòng, Đỗ Mạn Linh cũng lon ton theo sau, khi anh đi
đến chiếc bàn làm việc, thì cô nhìn thấy một cái điện thoại bàn không
dây màu trắng đang nằm ở đó, thì ra tiếng kêu phát ra từ đây.
Mục Cẩn nhấc điện thoại lên nghe, sau đó chỉ trả lời “tôi biết rồi” liền cúp máy.
Anh quay qua Đỗ Mạn Linh, nắm tay cô đến gần mình hơn, chỉ vào cái điện
thoại: “Đây là điện thoại nội bộ, chỉ dùng trong dinh thự, khi em cần gì chỉ cần nhấn vào số cố định là được, lát nữa anh sẽ đưa em danh sách số cần thiết.”
Đỗ Mạn Linh tò mò nhìn cái điện thoại một cái, sau
đó Mục Cẩn lại nói: “Ngày mai anh sẽ dẫn em đi mua di động mới, bây giờ
thì xuống ăn cơm thôi.”
*-*
Sau một tuần, Đỗ Mạn Linh cũng dần dần quen với hoàn cảnh xung quanh, một tuần này, Mục Cẩn rất ít đi
công ty, dành đa số thời gian để bồi cô. Anh thường hay dẫn cô đi dạo,
thăm thú xung quanh, hoặc giới thiệu cho cô biết về những căn phòng
trong dinh thự.
Có lẽ do phong cảnh thiên nhiên, cộng thêm không khí yên bình, Đỗ Mạn Linh dần cảm thấy mình còn khỏe hơn lúc ở bệnh viện.
Vườn hoa ở trên ban công, bị Đỗ Mạn Linh chiếm dụng một diện tích nhỏ để
trồng rau, một lần khi vô tình xem người ta hướng dẫn cách trồng rau, cô lại đâm ra hứng thú với điều này.
Hai người có khi dùng bữa ở
ngoài, có khi là do chú Lâm, đầu bếp nấu, có khi là do chính tay cô nấu. Không phải do cô tự cao, nhưng thì ra tay nghề của cô rất được, món ăn
có sắc, hương, vị đầy đủ.
Cả dinh thự, ngoài những người quen
thuộc như chú Trần – quản gia, thím Trần, vợ của chú Trần là người phụ
trách khâu vệ sinh, chú Lâm và hai con trai là Lâm Dũng, Lâm Cường phụ
trách cả khu vườn của dinh thự, con trai của chú Trần, Trần Húc là tài
xế kiêm bảo vệ của cô, mặc dù công việc chính của anh là lái xe.
Bọn họ là những người làm lâu năm, gắn bó cả đời mình với Mục gia, nên bọn
họ được cấp phòng riêng trong dinh thự, thậm chí họ còn có cả nhà riêng
được xây trên ngọn núi gần dinh thự để tiện cho việc đi lại.
Còn những người làm khác trong dinh thự đa số là những người trẻ tuổi, họ
chỉ làm việc vào buổi sáng dưới sự chỉ đạo của bọn chú Trần, đến 5 giờ
chiều, họ sẽ được xe đưa về tận nhà.
Tuy vậy, rất ít khi Đỗ Mạn
Linh gặp những người đó, phòng ngủ của cô và Mục Cẩn do chính tay thím
Trần dọn dẹp, còn những người đó, ngoài khu vực cho phép, họ không được
tự ý đi lung tung trong dinh thự.
Mặc dù cuộc sống như vậy rất
tốt nhưng lại có một điều khiến Đỗ Mạn Linh khá băn khoăn, đó là việc
đến nay cô và Mục Cẩn vẫn chưa có… làm cái kia.
Nếu nói lúc
trước là vì lo cho sức khỏe của cô, hơn nữa lại ở bệnh viện không tiện,
vậy thì sau khi về nhà, lí do là tại sao. Cô không biết vì sao, nhưng
lại không tiện hỏi.
Nhưng rõ ràng, ngày nào anh cũng dính lấy cô, thường xuyên có những động tác thân mật, buổi tối thì lại nhất quyết ôm cô ngủ, hơn nữa là ôm rất chặt, nhưng anh lại chưa bao giờ tỏ vẻ muốn
chuyện kia. Hay là anh…bất lực.
Nghi vấn này có vẻ khá cao, đó
cũng là lí do chính khiến cô không thể mở miệng hỏi anh, tránh động chạm đến vết thương của anh. Con người không bao giờ hoàn mĩ, vừa đẹp trai,
giàu có, tính tình lại ôn nhu, dịu dàng, nhưng anh lại khuyết… cái điều
ấy. Nghĩ đến đây, cô lại thở dài.
Cho dù anh bị bất lực, cô vẫn
sẽ ở bên cạnh anh, anh yêu cô như vậy, hơn nữa lại đối xử với cô rất
tốt, nhất là khi cô bị mất trí nhớ, anh đã trở thành tất cả của cô. Chỉ
cần được ở bên anh là được, cô không cầu gì hơn, con người nếu quá tham
lam, sẽ bị trời phạt.