Bí Mật Của Thiên Thần

Chương 11

Bốp...binh, mấy vết tay hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu My.-Cái này là tự mày chuốc khổ vào thân thôi, tụi tao đã bảo là đừng xem vào chuyện của tụi tao với con Di rồi mà mày không nghe thì mày phải lãnh hậu quả cho cái tội cứng đầu đó, hứ! Đi thôi tụi bây!

Sau khi tụi nó đi, Tiểu My cũng bước đi về lớp, vì bạn bè mà lãnh một tí hậu quả cũng chẳng sao! Tiểu My định bước vào lớp thì sực nhớ, mặt của Tiểu My đã đỏ lên hết rồi, Oanh Di thấy thế nào cũng hỏi cho mà xem, Tiểu My xã mái tóc của mình xuống, cố che đi mấy vết bầm đỏ trên mặt kia.

-Ơ, Tiểu My sao hôm nay đi học trễ thế?

Nó cảm thấy lạ, thường ngày Tiểu My đi học sớm lắm cơ mà, có khi còn đi sớm hơn nó nữa, sao hôm nay lại...

-À, Tiểu My đi vệ sinh đó mà-Tiểu My cố gắng biện minh, nhưng làm sao có thể qua mặt nó được.

-Mặt của Tiểu My bị sao thế?

-À..ừ, tại đi đứng không cẩn thận nên mới đụng trúng bức tường ấy mà, hìhì-Tiểu My luống cuống lên, đành bịa ra chuyện đại loại vậy.

-Đừng nói dối mình, có phải bị tụi kia đánh không?

Nó đanh giọng, đụng trúng tường thì bị thương ngay trán chứ ai lại bị thương ngay má chứ! Nói dối mà cũng sai.

-..................-Tiểu My im re, nhìn như vậy là nó biết có chuyện gì rồi.

-Xin lỗi vì đã lôi Tiểu My vào chuyện này, đi lên y tế nhờ cô y tá thoa thuốc cho nha.

-Không cần đâu mà!

-Nhưng..........

Reng...reng...reng, mọi người ổn định chỗ ngồi, cô giáo bước vào lớp, phía sau cô là một cô gái khá xinh đẹp.

-Mọi người trật tự nghe cô thông báo, hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới, em giới thiệu với mấy bạn đi!

-Vâng, xin chào mọi người, mình tên là Nguyệt Tâm,mình mới từ Mỹ trở về và cũng là học sinh mới của lớp chúng ta, mong mọi người giúp đỡ!

Nguyệt Tâm nở nụ cười, đám con trai như điêu đứng, Nguyệt Tâm là một cô gái xinh đẹp, tóc màu nâu ngắn ngang lưng càng tô lên vẻ đẹp ngọc ngà của cô.

Nó nhìn chằm chằm vào cô bạn mới, lắc đầu vài cái, cố gắng nhìn thật kĩ....

-Nguyệt....Tâm?-Nó đứng bật dậy, Tiểu My ngồi kế bên nó mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

-Oanh Di!-Hai đứa nó ôm lấy nhau mừng rỡ, cả lớp ngớ ra, Nguyệt Tâm và Oanh Di quen biết nhau sao? cũng chẳng rõ!

-Dạ, cho tụi em xin lỗi ạ!

-Không sao, vậy thì em ngồi sau Oanh Di luôn nhé!

-Vâng-Nguyệt Tâm nói xong thì quay sang nó-Có gì ra chơi nói tiếp.

*GIỜ RA CHƠI.

-Nguyệt Tâm về nước khi nào thế?

Nó thật sự rất vui, đã lâu nó không được gặp con bạn này rồi nên nó nhớ lắm.

-Mình mới về hồi hôm qua thôi, hỏi mấy người hàng xóm cũ của Di thì họ bảo Di chuyển nhà rồi, đi tìm hiểu một hồi thì biết Di đang học ở đây nên xin vào luôn, với lại Nguyệt Tâm muốn gặp một người.

-Ai cơ?

-Nhiều chuyện quá, mà cô gái này là bạn của Di hả?-Nguyệt Ánh nhìn Tiểu My.

-Ừm, giới thiệu với Tiểu My luôn, đây là Nguyệt Tâm, bạn thân từ nhỏ của tớ!

-Mình là Tiểu My, tụi mình làm bạn nhé-Tiểu My cười vui vẻ, Nguyệt Tâm cũng đồng ý làm bạn luôn, bạn càng nhiều càng vui mà.

-Oa, vậy là 3 đứa mình đã trở thành bạn thân rồi, vui quá đi!

-Giống như lúc trước nhỉ? nếu không phải.......

Giọng Nguyệt Tâm bất chợt trầm xuống, nó cũng ngương cười, Tiểu My thật sự không hiểu, có chuyện gì mà...

-Lúc trước gì thế?

-Thì là.....

-NGUYỆT TÂM!-Nó hét lớn-Chuyện của quá khứ, cứ để nó cho qua đi

Giọng nó có chút gì đó chua xót, đau thương, nó không muốn nhắc lại chuyện cũ nữa.

-Tớ hiểu rồi!-Nguyệt Tâm nhẹ giọng, không khí lúc này khá sầu.

-Hay là chúng ta đi xuống căn-tin mua gì đi, Tiểu My bao-Tiểu My chỉ nghĩ ra cách này để đánh bật cái không khí này đi, đúng là khờ mà, ai đời nào trong hoàn cảnh này mà chịu đi cơ chứ.

-Đồng ý-Hai đứa nó đồng thanh, nhìn nhau cười cười, xem ra cũng có người ngoại lệ chứ nhỉ?

Tụi nó bước xuống căn tin, hắn và Tuấn Anh cũng đang ở đó, thấy tụi nó, Tuấn Anh vẫy vẫy tay kêu vào ngồi chung.

-Nè Oanh Di, qua đây ngồi ch........

Tuấn Anh hạ tai xuống, nhìn người con gái đang đi cạnh Oanh Di với Tiểu My kia, sao Tuấn Anh có cảm giác cô gái này quen quen nhỉ? Đúng rồi, cố gái đó...

-Minh luân!-Tuấn Anh lấy tay võ võ vào vai của Minh Luân nhưng muốn nói gì đó.

-Cái gì?-Hắn chẳng thèm nhìn lên, mắt chỉ chăm chú vào chiếc điện thoại trên tay.

-Nhìn cái đi, đó không phải là...

Chưa đợi Tuấn Anh nói hết, Nguyệt Tâm đã ôm chằm lấy Minh luân rồi.

-Anh à, em nhớ anh lắm đấy-Nguyệt Tâm nói với giọng cực kì nhõng nhẽo, hắn thì lại cảm thấy khó chị nên gạt tay của Nguyệt Tâm ra khỏi người hắn.Tụi nó nhìn, rồi lại nhìn nhưng vẫn không hiểu cái gì hết, rốt cuộc chuyện này là sao, chẳng lẽ cái người mà Nguyệt Tâm muốn gặp là hắn sao

-À, chưa giới thiệu với mọi người, mình là em họ của Minh Luân!

-Hả, là thật sao!-Nó với Tiểu My không hẹn mà cùng nói một lúc, đúng là quá sốc, quá sốc.

-Ừ-Nguyệt Tâm khẳng định lại một lần nữa.

-Rắc rối, này đồ chơi, em là gì với con nhóc này thế?

-Tụi tui là bạn thân từ nhỏ-Nó ''tự hào''trả lời với hắn

-Đồ chơi? sao anh dám gọi Oanh Di của em là đồ chơi hả-Nguyệt Tâm hơi bực khi Oanh Di của mình bị gọi như vậy.

-Vậy là em chưa biết gì sao Nguyệt Tâm, chưa biết thì để tôi kể cho nghe, thì là.......bala...bala-Tuấn Anh kể hết tần tật những gì giữa nó và hắn cho Nguyệt Tâm, nghe xong Nguyệt Tâm cười to.

-Haha, đúng là trùng hợp ghê ha, Oanh Di là bạn của Nguyệt Tâm, mà Nguyệt Tâm là em họ của Minh luân, mà Oanh Di lại ở chung nhà với Minh Luân nữa, xem ra Nguyệt Ánh sắp có thêm chị họ mới rồi đây.

-Không phải như vậy đâu mà!

-Không phải như thế thì sao, đừng có ngượng, mà anh học lớp nào thế-Nguyệt Tâm hỏi hắn, nó cũng đồng ý với Nguyệt Tâm, từ lúc nó mới nhập học tới giờ nó cũng chẳng biết hắn học lớp nào.

-Cùng lớp với nhóc!

-không thể nào, làm gì tôi thấy anh có trong lớp của tụi tui đâu?

-Này Tuấn Anh, giải thích cho đồ chơi ngốc nghếch của tôi hiểu đi!

-Là vậy nè, Minh Luân là chủ tịch hội học sinh, còn tôi là phó hội học sinh, vì là đầu năm học nên rất nhiều việc cần giải quyết nên tụi tôi không có đến lớp học, nhưng công việc giải quyết xong hết rồi, chắc ngày mai tụi tôi sẽ về lớp học bình thường.

-Haizz, đúng là khổ thân tôi mà, gặp anh ở nhà đã chán lắm rồi, đến đi học cũng gặp mặt nữa, làm sao mà tôi sống nồi đây!-Nó thở dài, có vẻ ''sầu não''.

-Bộ em gặp mặt tôi là chán lắm sao?-hắn nghe nó nói mà mặt tối sấm, không ngờ nó dám nói như vậy, có nhiều có gái muốn như vậy mà nằm mơ còn không có á.

-Chán ngắt-Nó trả lời dứt khoát, nó không biết sợ chết là gì mà.

-Em muốn chết sao?

-Không đâu tôi còn yêu đời lắm, lèeeeee.

Nói rồi nó biến khuất dạng luôn, để hắn ăn nguyên cục tức vào vụng
Bình Luận (0)
Comment