Bí Mật Của Thiên Thần

Chương 16

Trò chơi trốn tìm chính thức bắt đầu, toàn bộ các vệ sĩ, người làm đều chạy đi tìm nó, phòng ngủ, hồ bơi, kể cả nhà vệ sinh mà vẫn không thấy, tất cả nhận được chỉ là một cái lắc đầu, hắn cũng đang suy nghĩ, một người con gái như nó thì có thể chạy đi đâu được, chẳng lẽ nó lại bỏ trốn? Không đâu, vệ sĩ ở đây nghiêm ngặc lắm, chắc là có chỗ mọi người còn bỏ xót...Đúng rồi, là chỗ đó!-Mấy người tìm ở ngoài vườn chưa?-Hắn nghiêm giọng, trong đó có chút giận dữ, hắn biết chắc mọi người không nghĩ nó lại ở đâu đó ngoài vườn.

-D...Dạ chưa ạ...

-Mấy người tìm kiểu gì thế!-Hắn la lên rồi đi ra vườn, mọi người cũng đi theo. Nhìn xung quanh một lúc, hắn thấy có cái gì đó ở đằng sau bụi hoa oải hương, tiến lại gần, hắn hơi giật mình một chút, nó đang nằm ở đó, ngủ một cách ngon lành, không biết nó đang mơ thấy cái gì mà miệng còn cười nữa chứ, đôi mắt nó khẽ nheo, lấy tay dụi dụi mắt, mở mắt ra, nó thấy hắn và mọi người đang đứng trước mặt.

-Ưm...sao mọi người lại ở đây thế, mà trời tối rồi hả?-Nó hỏi một cách quá ư là ngây thơ, trong lúc mọi người đi tìm nó muốn ''hụt hơi'' còn nó thì nằm ở đây ngủ, tìm được thì nó mọi người thở phào nhẹ nhõm, nếu không chắc bị cậu chủ xử đẹp mất. Hắn không nói gì, vác nó lên vai rồi đi về phòng, còn mọi người ở phía sau thì cầu bình an cho nó.

Mở cửa phòng, hắn đặt nó xuống, nó chưa kịa phản ứng gì thì bị hắn ôm lấy, nó chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, càng giẫy giụa thì hắn càng ôm chặt nó hơn như sợ nó chạy mất, nhưng điều đó là đúng mà, hắn thật sự sợ mất nó, sợ nó bỏ hắn mà đi!

-Sao...sao thế?-Nó cảm nhận được là hắn đang run...

-Đừng bao giờ bỏ tôi mà đi...!-Hắn nói khá nhỏ nhưng nó vẫn nghe được, lần đầu tiên nó thấy hắn như một đứa trẻ như thế, mọi người trong nhà mà thấy cảnh này chắc ngất luôn vì sốc mất! Nó trấn tĩnh lại, nhẹ nhàng lấy tay vuốt tóc hắn.

-Được rồi, tôi sẽ không bỏ anh mà đi nữa, được chứ?

-Em chắc?

-Ừm-Nó vừa nói xong, hắn lại quay về trạng thái ban đầu, thì ra nãy giờ là hắn giả bộ, chứ hắn làm gì mà yếu đuối đến thế.

-Tốt thôi, bây giờ em đã hứa với tôi rồi, nhưng điều đó vẫn chưa đủ, từ giờ tôi sẽ cấm túc em, không cho em đi đâu nữa!

-CÁI GÌ? Anh đang giỡn với tôi đấy à, chỉ vì tôi muốn nghĩ ra quà sinh nhật cho anh nên mới thành ra như thế này cơ mà, tại sao phải cấm túc tôi?-Nó bực mình đến bốc hỏa, nó chỉ có ý tốt thôi mà, đúng là làm ơn mất quáng.

-Tôi không cần quà sinh nhật gì cả, chỉ cần có em bên cạnh là đủ rồi-Nghe hắn nói mà mặt nó chẳng khác gì trái cà chua, hắn nhìn thấy vẻ mặt đó của nó mà cười thầm, đúng là nó dễ thương thật.

-Đùa chút thôi!-Hắn giở giọng trêu nó, vì biết nó thế nào cũng tin lời hắn nói cho coi, dễ lừa!

-A...Anh...ĐÚNG LÀ CÁI ĐỒ ĐÁNG GHÉT KHÓ ƯA MÀ-Núi lửa phun trào, nhưng tất nhiên những gì nó vừa nói thì nó cũng tự nghe, hắn khá khôn ngoan biết nó sẽ nổi giận nên đã đi ra ngoài trước rồi, mặc cho nó trong phòng tự biên tự diễn một mình, nó bị hắn lừa đến hai lần, nó nghĩ hắn nên đổi nghề đi làm diễn viên thì hơn, lần này đúng là không thể tha thứ mà, hãy đợi đấy, nó nhất định sẽ báo thù!

P/s: Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ truyện, mình sẽ cố gắng hết sức khắc phục những chỗ chưa tốt để truyện được hoàn thiện hơn và hay hơn, xin cảm ơn!
Bình Luận (0)
Comment