Em cắn trái táo, dù cho nó có độc, nhưng ngay cả quả táo độc anh cũng không muốn cho em. Tề Duy Đức cầm cây kéo nhỏ cắt sửa cành lá, tuy rằng đã vào tuổi trung niên, nhưng ông điều dưỡng hợp lý, xem ra vẫn là một quý ông anh tuấn, trong vòng xã hội, vẫn có không ít phu nhân ngưỡng mộ ông.
Khi An Bối Nhã đi vào nhà kính, liền thấy ông đeo găng tay, cầm cái xẻng nhỏ xúc đất, nhổ rễ hoa lan hình cầu lên rồi cấy vào một cái bồn nhỏ khác.
Cô không lên tiếng quấy rầy, dựa vào cửa, nhìn hoa cỏ trong nhà kính. Hoa cỏ tại nơi này toàn bộ là do Tề thúc tự tay săn sóc, cũng không mượn tay người khác. Trừ khi cùng mấy người bạn già liên hoan, chơi bóng, ở lâu đài cổ này, nơi Tề thúc thường lưu lại nhất chính là nhà kính.
Ánh mặt trời êm dịu từ cửa sổ thủy tinh chiếu vào, cô nhìn Tề thúc, mái đầu ông đã có mấy phần xám trắng, lưng vẫn thẳng tắp, nhưng năm tháng vẫn vô tình lưu lại trên người ông những dấu vết của thời gian, cô nghĩ cuộc đời trước của cô, Tề thúc so với bây giờ càng già nua hơn.
Tề Thiên Kiêu lạnh nhạt khi chung sống cùng ông, mà quan hệ của Carleen với ông từ trước đến nay như băng giá, tại cái gia đình này, ngoài trừ Cole, cũng chỉ có cô nói chuyện cùng ông.
Cô biết Tề thúc rất cô đơn, nhưng cô không có năng lực thay đổi, bởi vì cô chính là thủ phạm tạo nên tình cảm không thuận hòa trong Tề gia.
"Đứa nhỏ này, ngơ ngẩn cái gì thế?" Tề Duy Đức buông cái xẻng nhỏ, cởi găng tay, đi tới bàn trà bên cạnh, bên trên bày bánh bích quy và trà.
Ông ngồi vào ghế, chìa tay ra, ý bào An Bối Nhã cũng ngồi xuống.
"Vừa nãy cháu suy nghĩ chuyện gì thế?" Ông giúp cô rót một tách trà xuân.
Tuy rằng sống ở Scotland, ông vẫn thích nhất là trà Trung Quốc.
Hiểu rõ sở thích của chủ nhân, Cole chuẩn bị rất nhiều lá trà, nếu không có, liền lập tức dặn người mua về.
"Đâu có đâu ạ!" An Bối Nhã uống một ngụm trà, tư vị ngọt lành khiến cô cười híp mắt, "Trà này uống ngon thật, Tề thúc, kỹ thuật pha trà của chú tốt thật."
Cô cười đến mức vui vẻ, đánh lừa ông, nhưng sao Tề Duy Đức không nhìn ra tâm tư của cô bé này. Ông từ ái vỗ vỗ tay cô "Con bé ngốc, đừng suy nghĩ nhiều làm gì."
An Bối Nhã hơi hơi thu hồi nụ cười.
"Kỳ thật, nói đúng ra là chuyện này do Tề thúc gây ra, vô duyên vô cớ lại cuốn con vào việc nhà của Tề gia."
"Tề thúc!" Cô nhíu mày, không thích Tề thúc nói như vậy, "Nếu không phải chú tìm được con, nhận nuôi con, bây giờ con cũng sẽ không sống tốt như thế này."
Cũng sẽ không gặp anh.
Chỉ là... hẳn là anh mong ước không phải gặp cô nhỉ!
An Bối Nhã mím môi, ánh mắt có chút ảm đạm.
Tề Duy Đức để ý tới ánh mắt của cô, "Gần đây con và Thiên Kiêu ở chung có tốt không?"
"Không hẳn vậy." An Bối Nhã nhún vai, thoải mái mà nháy mắt với Tề Duy Đức "Chú cũng biết mà, con chú rất khó chung sống."
"Chà..." Tề Duy Đức bị vẻ mặt nghịch ngợm của cô chọc cười, ông đồng ý gật đầu "Quả thật, đứa bé Thiên Kiêu kia đúng là rất cố chấp, cá tính lại cao ngạo, nhưng mà nó rất thông minh, chuyện gì cũng làm cực tốt, chưa bao giờ khiến ta thất vọng."
Ông thản nhiên nói, biểu lộ niềm tự hào của một người cha với con trai.
"Những lời này chú nên nói với anh ấy, chứ nói với con làm gì." Tình cảm hai cha con căng thẳng như vậy, đều bởi vì cá tính bọn họ quá giống nhau.
Ai cũng cố che đậy biểu cảm thật, ai cũng cố giữ thể diện.
"Tên nhóc đáng ghét kia mỗi lần gặp ta đều trưng ra bộ mặt như người chết, ai mà nói tiếp được nữa?" Tề Duy Đức tức giận hừ lạnh.
An Bối Nhã bị bộ dáng cáu kỉnh của ông làm cô bật cười.
"Còn Carleen thì sao?" Cô hỏi, tò mò về ý nghĩ của Tề thúc với Carleen.
Hai vợ chồng xử sự với nhau như "băng", thậm chí đã ngủ riêng nhiều năm.
Không nghĩ tới An Bối Nhã sẽ chủ động nhắc tới vợ mình, Tề Duy Đức hơi sững lại, ông nhìn về phía An Bối Nhã, lộ ra một nụ cười, ánh mắt có chút hoài niệm.
"Lần đầu tiên chú nhìn thấy Carleen, cô ấy mới hai mươi ba tuổi, cô ấy ngồi bên cửa sổ chờ ta, ánh mặt trời chiếu lên mái tóc vàng của cô ấy, xinh đẹp như thiên sứ, nam sĩ bốn phía đều chú ý đến cô, khi thấy ta xuất hiện, mặc dù bày ra vẻ tao nhã của thiên kim tiểu thư, ta vẫn nhìn ra được nét căng thẳng trong mắt cô ấy."
"Thực đáng yêu nhỉ!" An Bối Nhã không nhịn được mỉm cười.
"Đúng vậy! Thực đáng yêu." Tề Duy Đức cũng cười đồng ý.
Nhìn Tề Duy Đức tươi cười, An Bối Nhã chú ý tới sự dịu dàng trong mắt ông, cô nhịn không được hỏi: "Chú yêu Carleen sao?"
Sự thẳng thừng của cô khiến Tề Duy Đức mỉm cười, ông bỏ lá trà cũ trong bình ra, thay trà mới, rót nước nóng vào ấm, ngâm một chút, rồi lại rót tiếp.
Ông không nói lời nào, An Bối Nhã cũng không mở miệng, một hồi lâu sau, Tề Duy Đức pha trà ngon, từ từ rót đầy chén trà của cô, lúc này mới mở lời.
"Có lẽ ngay từ đầu không yêu, nhưng chung sống lâu dài, lòng người sẽ thay đổi. Bối Nhã, mẹ con đối với ta mà nói là một người bạn cũ, là một người bạn cũ khiến ta hoài niệm, nhận nuôi con, là bởi con là cô bé duy nhất mà người bạn cũ đó để lại, đây là tâm ý của ta với người bạn cũ đó."
"Vâng, con hiểu." Cô biết Tề thúc đang nói với cô, chuyện giữa ông và mẹ đã sớm qua rồi, cô không cần có gánh nặng gì hết.
Tề Duy Đức biết tiểu cô nương thông minh này hiểu ý tứ của ông, ông mừng vui thanh thản gật đầu, uống trà, ông chậm rãi nói: "Bối Nhã, đừng mất hết hi vọng nhé."
Cánh tay đang định nhón lấy bánh bích quy của An Bối Nhã dừng lại. "
"Con trai nhà Brown cũng không tồi, dương quang lại sáng sủa, so với tảng băng nào đó thì tốt hơn nhiều."
An Bối Nhã cầm bánh bích quy, "Là Charmain nói cho chú biết à?"
Charmain vốn là thư kí của Tề thúc, sẽ nói cho Tề thúc chuyện cô và Tề Thiên Kiêu làm ở văn phòng, cô không ngạc nhiên.
Tề Duy Đức cũng lấy miếng bánh quy, tiện thể khinh khỉnh liếc cô một cái, "Tiểu nha đầu, Cole không chỉ là bạn tốt của con, hắn càng là người bạn già của ta."
Ông đã sớm biết, chẳng qua là ra vẻ không biết, nhất định muốn nhìn hai đứa trẻ này sẽ phát triển đến bước nào.
Nhưng mà hiện tại con trai lại cùng Lina qua lại thân mật, lại có Carleen ở bên thêm dầu vào lửa, hai nhà có việc mừng là chuyện sớm hay muộn.
Ông thật sự không muốn nhìn con bé Bối Nhã này bị tổn thương, dù sao con mình ngoan cố, ông so với người khác càng rõ ràng hơn.
Không nghĩ rằng Cole đã sớm bán đứng cô, An Bối Nhã bĩu môi, cô cắn bánh bích quy, nở một nụ cười tự tin với Tề Duy Đức, thực phóng khoáng vênh mặt.
"Tề thúc, đừng lo lắng, con sẽ không bị tổn thương đâu, ngược lại là con trai chú ấy, con chỉ sợ đến lúc đó hắn sẽ khóc lóc cầu xin con trở về."
Dáng vẻ kiêu ngạo của cô khiến Tề Duy Đức phì cười. Ông nhớ tới con trai tảng băng của mình, lại nhìn An Bối Nhã như ánh mặt trời chói mắt.
Có lẽ, con bé thật sự có thể hòa tan đứa con khối băng này không chừng.
Hơn nữa đứa con trai nghiêm cẩn kia của ông cũng không phải là loại người sẽ ở văn phòng làm chuyện phong lưu — đúng vậy, Charmain cũng báo cáo cho ông.
"Vậy Tề thúc sẽ chờ xem." Ông ha hả cười, mỏi mắt mong chờ.
Mà An Bối Nhã cũng cười, cho dù trong lòng một chút chắc chắn cũng không có, nhưng bản thân cô không thể buông tha, không tới tận cùng, cô tuyệt đối không bỏ cuộc.
Bọn họ cười rất vui vẻ.
Tề Thiên Kiêu đứng ngoài nhà kính, nhìn hai người đang nói cười bên trong, nhìn cha lộ ra nụ cười yêu thương với cô, nhìn cô giống một cô bé, dường như làm nũng với cha.
Cha của anh, chưa bao giờ đối xử với anh như vậy.
Mà cô, cũng chưa bao giờ lộ ra bộ dáng thoải mái như vậy ở trước mặt anh.
Tề Thiên Kiêu thu hồi ánh mắt, xoay người chuẩn bị bỏ đi, lúc qoay người lại thấy mẹ đang đứng ở phía sau, dùng ánh mắt phẫn nộ trừng trừng nhìn nhà kính — hoặc là phải nói, là trừng mắt nhìn An Bối Nhã.
Bà vô cùng thống hận sự tồn tại của con bé này, nếu không phải vì mẹ nó, chồng bà sẽ không không yêu bà, sẽ không lạnh nhạt với bà.
Carleen ưỡn ngực thẳng lưng, liếc con trai một cái, lập tức cao ngạo mà đi về phía nhà kính.
Tề Thiên Kiêu hơi nhíu mày, cũng theo sau mẹ.
"Thật ngượng ngùng, quấy rầy hai người rồi." Thanh âm lạnh lùng của Carleen cắt ngang sự hoà thuận vui vẻ trong nhà kính.
Tề Duy Đức kinh ngạc nhìn vợ, nụ cười trên mặt thu hồi, lại không biết thái độ của ông càng khiến Carleen tức giận.
Ông rõ ràng là chồng bà, lại chưa bao giờ từng cười với bà như vậy.
"Phu nhân, sao em lại đến đây?" Từ trước đến nay bà không đến nhà kính, cũng vì vậy ông mới kinh ngạc khi thấy vợ đi vào.
An Bối Nhã cũng nhìn thấy Tề Thiên Kiêu đứng ở phía sau Carleen, hai người nhìn nhau, ánh mắt anh lạnh lùng rồi lại mang theo chút phức tạp.
Cô cụp mắt, đứng dậy trước tiên.
"Tề thúc, con đi trước." Cô nghĩ sự tồn tại của chính mình khiến Carleen càng không vui.
"Không cần." Carleen mở miệng, dùng ánh mắt cao ngạo nhìn cô, "Tôi muốn nói một tin tốt, tôi cho phép cô ở lại chia vui."
"Phu nhân!" Giọng điệu của bà khiến Tề Duy Đức mất hứng nhíu mày.
Carleen không để ý tới sự tức giận của chồng, cười mở lời, "Tước gia, nghe chuyện này, anh nhất định sẽ vui vẻ, em đang chuẩn bị để Thiên Kiêu và Lina đính hôn vào tháng sau."
"Cái gì?" Tề Duy Đức đứng lên.
An Bối Nhã cũng sững sờ.
Không đúng! Bọn họ đính hôn phải là vào bốn năm sau, sau khi đính hôn một năm, anh và Lina mới quyết định kết hôn, sao bây giờ lại trước thời hạn thế này?
Tề Thiên Kiêu nghe được tuyên bố của mẹ cũng kinh ngạc, anh nhìn về phía mẹ, đầu mày khẽ nhíu lại, vì chuyện mẹ tự quyết định mà không vui.
Carleen cầm tay anh, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm con trai, cười với con đầy từ ái, "Thiên Kiêu, mẹ tuyên bố thế này, con nhất định rất cao hứng ha! Dù sao con cũng thích Lina như vậy, gia thế bối cảnh của con bé cũng thật xứng đôi với con, chắc chắn là một người vợ tốt."
"Anh không đồng ý!" Không đợi con trai vũ khí, Tề Duy Đức lập tức phủ quyết.
"Vì sao không đồng ý?" Carleen quay sang nhìn chồng, hất cằm lên, "Điều kiện của Lina tốt, gia thế cũng tốt, cùng Thiên Kiêu chung sống rất phù hợp, em không cho phép con em ở cùng một đứa con gái lai lịch không rõ."
Bà có ý nhìn về phía An Bối Nhã.
Bà biết chồng hy vọng con trai có thể thành một đôi với An Bối Nhã, sao bà có thể theo nguyện vọng của chồng được, con trai của bà cùng ai chung sống cũng có thể, nhất định An Bối Nhã không thể!
"Carleen, việc này liên quan đến hạnh phúc của Thiên Kiêu, em đừng — "
"Em đương nhiên là vì hạnh phúc của con!" Carleen ngắt lời chồng "Tất cả mọi thứ em làm đều là vì mong con được tốt đẹp, không giống anh, chỉ vì tư tâm của chính mình."
"Carleen..."
"Được rồi!" Không chịu nổi bọn họ khắc khẩu, Tề Thiên Kiêu lạnh giọng mở miệng, "Hai người đừng tranh cãi nữa, con đồng ý đính hôn cùng Lina."
"Thiên Kiêu!" Tề Duy Đức nhíu mày nhìn về phía con.
Carleen thì lại đắc ý nhìn chồng, "Nhìn đi! Tước gia, cả Thiên Kiêu cũng đồng ý rồi, anh cũng đừng cố chấp."
"Em!" Tề Duy Đức tức giận trừng mắt nhìn vợ.
"Đúng vậy mà! Tề thúc, anh trai cũng đồng ý rồi, chú cũng đừng phản đối." An Bối Nhã cũng lên tiếng trấn an ông.
Ở Tề gia, từ trước đến nay cô đều gọi là Tề Thiên Kiêu là anh trai.
Tề Duy Đức kinh ngạc nhìn về phía An Bối Nhã, "Bối Nhã, con..."
Sao cuối cùng con bé lại đồng ý? Không phải nó thích thằng nhóc xấu xa này sao?
Không chỉ Tề Duy Đức kinh ngạc, ngay cả Carleen cũng ngây ngẩn nhìn cô.
Đều là phụ nữ, bà nhìn ra được An Bối Nhã thích con mình, đó cũng là nguyên nhân bà muốn phá hỏng, mẹ của nó cướp chồng mình, bà tuyệt đối không cho phép ngay cả con trai mình cũng bị cướp đi.
An Bối Nhã nhếch môi cười, cô nhìn về phía Carleen, cười đến vành mắt cong cong. "Con tin tưởng chuyện Carleen làm đều vì muốn tốt cho anh trai, đúng không?"
Chẳng biết tại sao, vì cái nhìn chăm chú của cô, Carleen từ trước đến nay kiêu ngạo lại cảm thấy chột dạ.
Thở sâu, Carleen cao ngạo nói: "Đương nhiên."
Bà đương nhiên là vì tốt cho con.
"Anh à, chúc mừng anh." An Bối Nhã cười với Tề Thiên Kiêu.
Nhìn nụ cười của cô, Tề Thiên Kiêu nhíu mày lại.
Chẳng biết tại sao, nụ cười của cô khiến ngực anh có chút buồn bực, giống như không thở nổi, làm cho anh vô cùng khó chịu.
"Đúng rồi, Tề thúc." An Bối Nhã đột nhiên quay đầu nói với Tề Duy Đức "Chương trình học của con cũng gần xong rồi, chỉ còn bài luận văn cuối cùng thôi, cũng sắp hoàn thành, con sẽ bàn bạc với giáo viên hướng dẫn, con có thể tốt nghiệp trước thời hạn mà không vấn đề gì. Tề thúc, sau khi tốt nghiệp, con muốn tới chi nhánh công ty ở New York."
"Cái gì? Con muốn đến New York?" Tề Duy Đức giật mình sững sờ, ông liếc con trai một cái, lại nhìn về hướng An Bối Nhã.
Chẳng lẽ Bối Nhã vì chuyện con trai muốn đính hôn, nên mới mở miệng muốn rời khỏi? Nhưng không phải nó vừa mới thề son sắt rằng sẽ không bỏ cuộc sao?
Tề Duy Đức hoàn toàn không hiểu con bé đang suy nghĩ điều gì, ông đã già rồi sao?
Aizz! Quên đi, chuyện của thanh niên, ông không quản được.
Ông lại liếc con trai một cái, thở dài trong lòng, lập tức gật đầu đồng ý "Thôi được, ta sẽ thu xếp." "Cám ơn Tề thúc."
An Bối Nhã cười vui vẻ. Nghe cô nói muốn đi New York, Tề Thiên Kiêu không khỏi nhíu mày. Nhìn cô đang vui vẻ tươi cười, hơi thở nghẹn ở ngực, dường như quá nặng nề.
An Bối Nhã ra khỏi phòng tắm, cầm khăn lau khuôn mặt ẩm ướt, cô mặc T-shirt rộng thùng thình, chân trần, dẫm lên tấm thảm mềm mại.
Nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên giường, cô nhướng mày.
"Anh trai thân mến, anh xuất hiện trong phòng em vào giờ này thì có lẽ không ổn đâu nhỉ?"
Ném khăn mặt vào giỏ, cô khoanh tay trước ngực, tựa vào cửa phòng tắm, ung dung nhìn anh.
Anh ít khi vào phòng cô, phần lớn là cô đến chỗ anh — đương nhiên là khi đêm khuya lúc tất cả mọi người chìm vào giấc ngủ. Mà hiện tại, thời gian ăn tối vừa mới qua, anh xuất hiện như vậy, không sợ sẽ bị người ta nhòm ngó sao?
Nghe cô gọi anh là anh trai, con ngươi đen xẹt qua một tia không vui. Trước mặt người khác thì không tính, lúc riêng tư, anh ghét cô gọi anh như vậy.
Cô vốn không phải em gái anh, anh cũng không xem cô là em gái.
An Bối Nhã dĩ nhiên biết anh mất hứng, cô xứng đáng làm em gái của anh sao? Vả lại, cô cũng chẳng muốn làm em gái anh.
"Ngài Tề đại giá quang lâm, có việc phải làm à?" Cô đi về hướng bàn trang điểm, cầm lấy kem dưỡng da (lotion), vỗ nhè nhẹ lên mặt.
Tề Thiên Kiêu không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn động tác của cô.
Cô không giống những cô gái khác, dành quá nhiều thời gian cho việc dưỡng da, chỉ đơn giản thoa chút kem dưỡng da và sữa dưỡng (emulsion) nhưng làn da của cô lại cực kì mềm dẻo.
Cô cũng không giống những cô gái khác, toàn thân da thịt trắng nõn không tì vết, da cô có màu mật ong nhàn nhạt, đó là do cô phơi nắng từ nhỏ, cô chưa bao giờ né tránh ánh nắng mặt trời, trên người cũng có chút sẹo nho nhỏ, đó là do khi cô chơi đùa, khi đá bóng, không cẩn thận bị thương.
Cô một chút cũng không giống thiên kim tiểu thư, cô cũng không phải... Hay nói đúng hơn, cô khinh thường như vậy, cô luôn sống thật với bản thân mình.
Thật chói mắt... Khiến người ta căm giận.
Thấy anh không nói lời nào, chỉ có khuôn mặt bình tĩnh nhìn cô, cô lấy lại vẻ khinh khỉnh.
"Anh thoạt nhìn chẳng giống chủ rể tháng sau muốn đính hôn gì cả! Người con hiếu thảo." Còn không quên thêm vào cuối một câu châm chọc.
Quả nhiên, một tia dao động lóe lên trong ánh mắt anh, thẳng tắp chiếu về phía cô.
"Cô nghĩ cục diện này là do ai tạo thành?" Nếu không phải cô, gia đình anh sẽ yên bình, không giống bãi chiến trường thế này.
"Là tôi, dĩ nhiên là tôi." An Bối Nhã mỉm cười, vẻ mặt không đứng đắn, "Cho nên! Tên thủ phạm cầm đầu tôi đây nên tự động rời đi."
Nhưng thái độ ngả ngớn của cô lại càng làm anh tức giận.
"An Bối Nhã!" Anh tức giận trừng cô. Vẻ tươi cười của cô khiến đôi mắt anh đau đớn, khiến ngực anh bùng lên một ngọn lửa giận, "Cô cho rằng nếu cô đi, tôi sẽ giữ cô à?"
"Anh sẽ sao?" Cô khẽ liếc xéo, mắt đẹp nhìn anh.
"Đương nhiên sẽ không." Anh cười lạnh, cực kỳ khinh thường, "An Bối Nhã, chiêu lạt mềm buộc chặt này đối với tôi vô dụng."
Cô đừng nghĩ có thể dùng thủ đoạn đùa giỡn gì trên người anh.
"Tôi biết." Cô hiểu mà, hành động gì, tâm tư gì của cô, đều không thoát khỏi ánh mắt của anh, "Anh không yêu tôi, tôi biết."
Cô cười, nhưng ánh mắt lại đầy bi thương, từ trước đến nay người tự tin như cô, lần đầu tiên tỏ ra cô đơn trước mặt anh.
Tề Thiên Kiêu không khỏi giật mình. An Bối Nhã đi về phía anh, giang chân ngồi trên người anh, anh ngửi được hương hoa hồng mùi thơm ngát nơi cô, mà thân thể hai người kề sát, cho anh biết ngoại trừ áo phông rộng thùng thình trên người cô, bên trong cái gì cũng không mặc.
Cô yếu ớt dựa vào trong lồng ngực của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn gối lên vai anh, ngoài việc có ân ái ở ngoài, họ chưa từng thân mật như vậy bao giờ.
Cô như vậy, không hiểu sao lại khiến lòng anh dao động.
Tề Thiên Kiêu không vui, đưa tay muốn đẩy cô ra.
"Tề Thiên Kiêu, em cũng mệt mỏi rồi." Lời cô nói khiến anh ngừng động tác.
"Một người yêu quá lâu, cũng sẽ mệt mỏi." Cô buồn bã nói, thanh âm khẽ khàng như mờ ảo, lại từng câu từng câu đập vào lòng anh.
"Vì sao lại yêu tôi?" Anh mở miệng, thanh âm hơi khàn. Anh không hiểu cô tại sao lại yêu anh, anh đối xử với cô cũng không tốt.
"Em nói là vừa gặp đã yêu, liệu anh có tin không?" Cô nhếch môi, giọng điệu mang chút không đứng đắn, nhưng điều cô nói là sự thật.
Từ lần đầu tiên nhìn anh, cô đã động tâm rồi.
Mà bản thân cô luôn luôn cố chấp, một khi động lòng, một khi yêu, sẽ yêu thật lâu thật lâu, cho dù biết rõ đó là ngọn lửa sẽ thiêu bỏng cô, cô vẫn tiến về phía trước truy đuổi nó.
"Thế nhưng mà! Em biết, em không phải là công chúa." Cô ngẩng đầu, đưa tay ôm lấy khuôn mặt anh, yên lặng nhìn anh.
"Hoàng tử, sẽ chỉ thuộc về công chúa mà thôi." Mà cô, là vai nữ phụ xấu xa chuyên phá rối, "Hoàng tử thân mến, em biết anh không thuộc về em, em hiểu mà."
Cô nhẹ nhàng hôn lên làn môi anh, rất nhẹ rất nhẹ, như cánh bướm khẽ lướt qua.
Khi cô muốn rời ra, anh lại chế trụ cô, hôn lên môi cô, đầu lưỡi tìm vào, nhẹ nhàng chậm chạp mà liếm hút hương vị ngọt ngào trong miệng cô.
Nụ hôn này, so với sự dữ dội trước kia, có vẻ dịu dàng hơn.
Cô khẽ thở gấp, vòng tay qua cổ anh, tìm hiểu lưỡi hồng, cùng anh đan lại, một nụ hôn sâu, như tơ tằm tha thiết triền miên.
Thân thể hai người cọ xát, bất tri bất giác, T-shirt trên người cô bị cởi ra, áo sơ mi của anh bị tháo bỏ, xinh đẹp dưới thân cô sớm ướt át.
Cô cởi quần lót anh, cầm nhiệt thiết đã sớm dâng trào, tay nhỏ bé chơi đùa vài cái, hơi thở thô ráp của anh gấp gáp, nâng mông tròn lên, khiến đóa hoa yêu kiều đối diện với đỉnh nam tính, sau đó chậm rãi ngồi xuống, hai cánh hoa mở ra, đem thứ thô to chậm rãi nuốt vào.
"A..."
Anh đi vào nơi sâu nhất, hoa thịt trùng điệp, siết chặt trở ngại mà vây bọc anh, khoái cảm tuyệt vời khiến hai người đồng thời phát ra tiếng ngâm nga.
Anh chế trụ vòng eo nhỏ nhắn, thong thả của hướng lên trên đỉnh chơi đùa, động tác tuy nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng lực đạo tiến vào lại một lần so với một lần sâu nặng hơn.
Loại tiến vào thong thả này, so với nhu cầu mãnh liệt càng làm cho hai người sụp đổ.
Anh chú ý cô, nhìn cô mềm mại ngâm nga trên người anh, nét xuân ý mềm mại đáng yêu lan trên dung mạo. Thân thể yêu kiều xinh đẹp vì anh mà mở rộng.
Chú ý tới ánh mắt của anh, An Bối Nhã mỉm cười với anh, lúm đồng tiền bên má khẽ hiện ra, nhìn vào mắt anh, như anh là điều duy nhất của cô.
Tề Thiên Kiêu không khỏi bị mê hoặc. Hôn lên nụ cười của cô, anh đè ngược cô lại, tốc độ tấn công chiếm lĩnh không hề nhẹ nhàng chậm chạp, trở thành ngọn lửa kịch liệt, nóng rực nặng nề mà ra vào tiểu huyệt, khiến cô phát ra một tiếng rên rỉ kiều mị.
Bàn tay vỗ về thân hình đáng yêu trơn mềm, mỗi một cái tiến vào của anh khiến mị thịt co rút lại càng chặt hơn, vách tường hoa chặt chẽ trở ngại hung hăng vặn xoắn anh, không cho anh dễ dàng rời khỏi.
Mà cô, giống như nữ yêu tà ác xinh đẹp, ôm lấy anh, hàm răng ở trên vai anh khẽ cắn, lúc anh đột nhiên tiến công, dùng sức cắn đầu vai anh, đầu ngón tay đã ở trên lưng anh vẽ ra vết đỏ.
Anh lưu lại hơi thở của mình trên người cô, cô vẽ ra dấu vết của mình trên người anh.
Anh trừng mắt nhìn cô, cô lại quay về vẻ nhu mì vô tội, chân dài vòng trên người anh, hoa thịt tiếp theo co rút lại, thiếu chút nữa làm dục vọng nam tính đang chôn ở tiểu huyệt tiết ra.
Cô gái này... Tề Thiên Kiêu thô bạo mà cắn hôn môi cô.
Cô nói rất đúng, cô không phải là công chúa.
Cô là một phù thuỷ, một phù thuỷ khiến người ta căm giận.