Bí Mật - Lạc Duệ

Chương 37

Nói đến Tiểu Lan, La Thượng Thần thực bội phục cô gái có độ mẫn cảm lạ thường cùng bao dung này. Kỳ thật lúc đầu cậu nghĩ sẽ rất khó khăn để che dấu cái bụng lớn, cũng sẽ rất xấu hổ khi nói ra chuyện này. Không nghĩ tới Tiểu Lan sau vài lần gặp mặt liền phát hiện cậu có chút khác thường, khi đó cậu thực sự kinh ngạc cùng sợ hãi: Kinh ngạc về sự mẫn cảm của phụ nữ, sợ hãi bọn họ sẽ nhìn mình với ánh mắt chán ghét…

Kết quả, Tiểu Lan không có phản ứng gì, còn muốn cậu nghĩ ngơi đàng hoàng rồi mới bắt đầu thuyết giáo về những điều nên biết khi mang thai, như là gì này nọ không được ăn, này nọ nên chú ý, mọi chuyện có liên quan đến mang thai đều có thể nói rành mạch được… Cũng giống như Tiểu Lan, Phỉ Gia Thành cũng không quan tâm đến chuyện làm sao cậu có thể mang thai, cũng thực sự lo cho cậu…

Ách, nhưng là có một chút làm cho La Thượng Thần vẫn không rõ, chính là chuyện Tiểu Lan sau khi biết được đàn ông có thể mang thai, phản ứng không những không chán ghét mà còn có chút hưng phấn, rồi trong mắt như có loại tinh quang gì đó trông rất vui sướng… Từng hỏi qua Gia Thành nguyên nhân, nhưng kết quả Gia Thành lại cười cười tỏ vẻ không để ý nói đó là cái thú vui của Tiểu Lan… Thú vui? Cái này lại cho La Thượng Thần thêm khúc mắc, nhưng là cũng không nghĩ tới sẽ hỏi thêm nữa… Nếu đã làm cho cô ấy thích thú đến như vậy thì tốt nhất là cứ để tiếp tục đi, tuy rằng cậu vẫn không biết rốt cuộc là cô ấy cao hứng vì cái gì. (… Bởi vì nàng là hủ nữ chính gốc a! [cười])

Hầm một chút thuốc bổ, La Thượng Thần chậm rãi trở lại ghế sôpha, nhặt lên cuốn sách, chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Tiếp điện thoại, giọng Tiểu Lan từ trong đó vang lên, hưng phấn nói công việc hoàn thành sớm, muốn tới xem ‘Tiểu Tiểu’…

‘Tiểu Tiểu’ là cái tên La Thượng Thần cùng Tiểu Lan đặt cho bé con trong bụng. La Thượng Thần từng thử tính ngày thụ thai với thời gian đến Nhật Bản, cho nên có lẽ cậu đã mang thai gần năm tháng rồi, nhưng bụng cũng không có lớn lắm… Cho nên quyết định lấy tên ‘Tiểu Tiểu’ để xưng hô với bé con. ‘Tiểu Tiểu’ thực sự rất ngoan, trừ bỏ những ngày đầu còn nôn nghén linh tinh, sau đó thì như biết là người mang nó đang rất vất vả nên không làm khổ La Thượng Thần nữa… Khẽ vuốt cái bụng tròn tròn, La Thượng Thần không tự chủ được mỉm cười, nhẹ giọng nói chuyện với bé con trong bụng, “Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu, vừa mới đến là cậu Gia Thành… Chờ một chút dì Tiểu Lan sẽ tới thăm con a…

… Tiểu Tiểu là tất cả của cậu… Chỉ cần có bé con là đủ rồi… Còn người kia… Với cậu đã không còn quan trọng…

La Thượng Thần một bên nói chuyện với bé con, một bên chờ Tiểu Lan cùng Gia Thành tới chơi… Tiếng chuông cửa vang lên, La Thượng Thần chậm rãi đến cạnh cửa, vì không để bọn họ chờ lâu liền trực tiếp nhanh chóng mở cửa ra──…

Nhưng mà người nhấn chuông không phải Tiểu Lan, cũng không phải Gia Thành, không phải gia đình nhỏ kia… Mà là người hơn bốn tháng qua không thấy, nụ cười tà mị vẫn như trước làm cho người ta có cảm giác sợ hãi, dù thân hình có gầy đi một chút nhưng khí thế vẫn không giảm, Hàn Vũ Thiên!

Liếc thấy Hàn Vũ Thiên xuất hiện, La Thượng Thần nhất thời bị đứng hình, đứng sững ở đó. Mà một giây này đã đủ cho Hàn Vũ Thiên nắm trong tay hết thảy… La Thượng Thần ngay sau đó liền muốn đóng cửa lại, nhưng lại phát hiện cậu hoàn toàn không thể tự chủ, tùy ý để cho Hàn Vũ Thiên từng bước tới gần, La Thượng Thần bối rối chỉ có thể hướng vào trong xoay người bỏ chạy!

Đối với hành động bỏ trốn của La Thượng Thần, Hàn Vũ Thiên mắt nhíu một cái cất bước về phía trước, hung hăng đem La Thượng Thần bởi vì mang thai mà đi nhẹ vào trong lòng.

La Thượng Thần còn chưa được vài bước đã bị Hàn Vũ Thiên theo sau ôm lấy, hoàn toàn không thể nhúc nhích, bên tai cảm nhận hơi thở ấm áp, nhưng La Thượng Thần lại cảm thấy sợ hãi mãnh liệt.

“Em… Thật sự muốn chạy a, Thượng Thần…” Hàn Vũ Thiên giọng mang ý cười. “Đây là… Lần thứ hai, ân?”

“……” La Thượng Thần hoảng sợ ngay cả nói đều không được, ánh mắt duy nhìn thẳng về phía trước, mọi vật đều trở nên mơ hồ không chịu nổi, chỉ còn thanh âm mị hoặc lại mãnh liệt kia.

“Nhưng lại à thừa cơ lúc tôi không có ở đó… Dùng kế chạy trốn…” La Thượng Thần bởi vì sợ làm Tiểu Tiểu bị thương nên giãy dụa cũng thật mỏng manh, để cho Hàn Vũ Thiên thoải mái chế trụ cổ tay, La Thượng Thần hoàn toàn bị ôm về hướng phòng ngủ. “Vẫn còn thực lợi hại a… Còn tìm được người ở Ngũ Hổ bang giúp …”

“Không… Không được!…” Bị Hàn Vũ Thiên ôm tới đẩy ngã trên giường, La Thượng Thần mới giật mình vì hành động kế tiếp của Hàn Vũ Thiên. Nhưng hoàn toàn không thể chống cự, chỉ có thể để Hàn Vũ Thiên tùy ý muốn làm gì thì làm. “Tránh ra!… Không được đụng tôi!…”

Không cần… Không cần phát hiện! Không cần phát hiện Tiểu Tiểu tồn tại!! La Thượng Thần thống khổ nhắm lại hai mắt, không ngừng khẩn cầu trời xanh, nhưng cho dù bị quần áo che chắn, Hàn Vũ Thiên trình độ khôn khéo làm sao không phát hiện La Thượng Thần đang cật lực che dấu một cái bí mật khác…
Bình Luận (0)
Comment