Bí Mật Mùa Xuân

Chương 1

Hà Nội, mùa xuân năm 2000.

Khi ấy là dịp đầu xuân, nhà nhà đều tấp nập ra ngoài chơi tết. 

Bên ngoài đường phố tràn ngập sắc hoa, trẻ em hân hoan đón tết, người lớn tập nập chuẩn bị đồ đạc ra ngoài chơi.

Trong một góc nhỏ của thủ đô có một đứa trẻ ăn mặc rách rưới, người đầy hững vết bầm tím đang tranh giành một chiếc bánh mỳ với con chó béc bên cạnh. Cuộc chiến giành đồ ăn vô cùng gay gắt, không ai nhường ai, chú chó hung dữ cắn gừ vài cái, cậu bé thì kiên quyết tiến lên, tay cầm cây gậy nện vào đầu con chó. Với thân hình gầy gò yếu đuối nên cậu bé nhanh bị áp đảo, cả người con chó vồ lấy cậu bé, ngoạm một miệng thật to ở đùi phải cậu. Lạ thay cậu bé không kêu rên một tiếng, cậu bé cắn chặt hai hàm răng lại, đôi mắt đầy sự kiên cường. Cậu tiếp tục cầm gậy nện một cú thật đau vào đầu con chó rồi đẩy mạnh nó ra, sau đó chạy đi. Bóng dáng gầy gò của cậu dần khuất sau ngõ nhỏ.

Cậu cố chạy thật nhanh để thoát khỏi sự rượt đuổi của con chó. Khi chạy đến gầm cầu cậu mới dừng lại, thở hồng hộc. Ngay sau đó cậu lập tức chạy vào bên trong ngồi gặm nhắm chiếc bánh mỳ mình vừa giành được. Ăn được một nửa thì cậu liếc mắt sang bên cạnh, nhìn vào cậu bé đang ngủ say sưa kia mà cậu có chút hối hận. Nếu không phải vì một chút ghen tức với cuộc sống hạnh phúc của cậu bé thì cậu đã không làm chuyện điên rồ đó là hợp tác với lũ buôn người để bắt cóc cậu bé. Thế nhưng khi nhìn khuôn mặt trắng trẻo phúng phính có chút ngây thơ của cậu bé thì cậu lại phản bội lũ buôn người mà đưa cậu bé đi chạy trốn.

Bây giờ thì cậu nhóc này đúng là nỗi phiền phức lớn nhất của cậu, Một mình cậu đã ăn không đủ rồi lại còn phải nuôi thêm cục nợ này quả là làm khó cho cậu mà. Thế nhưng cậu lại không biết nhà cậu ta ở đâu, cậu chỉ biết thằng nhóc này được gia đình đưa lên Hà Nội chơi, quê ở đâu thì cậu cũng không rõ. Mà cậu có hỏi thì thằng bé cũng ú ớ nói hai ba câu không rõ ràng. Đang lúc mải suy nghĩ thì cậu nghe tiếng gọi của cậu bé:

- Anh Lâm ơi? Em đói.

Tiện tay cậu vứt cho nó mẩu bánh mì còn lại.

- Đây này nhóc. Ăn cho hết đi rồi anh dẫn mày đi chơi.

- Yeah, anh Lâm tuyệt quá, thế là Sơn lại được đi chơi rồi. Em sẽ ăn thật nhanh.

- Rồi, ăn từ từ thôi kẻo nghẹn – Vừa nói cậu vừa xoa đầu Sơn.

Có lẽ sau này số phận của cậu sẽ không thoát khỏi thằng nhóc 

này.......
Bình Luận (0)
Comment