Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 79

BÍ MẬT - CHƯƠNG 79
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Thẩm Quyến không tỉnh táo được quá lâu, chỉ thoáng cái thì thân thể đã lại mệt mỏi mà rơi vào mê man, chờ đến khi tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối. Lần này, cô cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn, là thức ăn lỏng được chuyên gia dinh dưỡng phối hợp từ những thành phần dinh dưỡng cần thiết, vị không quá ngon, rất nhạt. May mà cô chỉ nuốt là được, cũng không cần phải thưởng thức.
Hộ lý rất chuyên nghiệp, không ngừng bận rộn tới lui nhưng trông vẫn hết sức ngay ngắn, trật tự chứ không hề rối loạn. Tiểu quỷ lâu lâu mới nói một câu. Nhưng tiếng em chỉ có Thẩm Quyến nghe được. Thế nên, đối với hộ lý mà nói, phòng bệnh vẫn an tĩnh không một tiếng động.
Vốn dĩ Cố Thụ Ca đứng trước giường bệnh, sau ý thức được mình tuy không chiếm chỗ nhưng cứ cản đường mãi cũng vướng, nên lại lui về sau một chút, nhưng cũng không quá xa, chỉ nhường ra vị trí đầu giường. Thẩm Quyến chỉ cần ngẩng mặt là có thể lập tức nhìn đến. Cô nàng đứng yên đó, chỉ có ánh mắt thi thoảng thì nhìn theo hộ lý, thi thoảng lại tập trung vào Thẩm Quyến. Tiểu quỷ không thường nói chuyện, dường như cô nàng lải nhải trong lúc Thẩm Quyến hôn mê không phải em. Cô vừa tỉnh lại, em đã trở nên rụt rè.
“Chậm… chậm một chút.” Khi hộ lý đút Thẩm Quyến ăn cơm, Cố Thụ Ca nhịn không được lên tiếng nhắc nhở một câu. Cô cảm thấy đút quá nhanh, nhưng hộ lý lại không nghe được. Thẩm Quyến cũng không thể nói chuyện, đành phải nhìn chăm chú vào Cố Thụ Ca, tỏ ý không sao.
Mãi đến khi ăn xong, Thẩm Quyến cũng không hề bị sặc hay khó chịu. Cố Thụ Ca cúi đầu, tự thấy xấu hổ vì mình nhiều chuyện, còn nghĩ may mà hộ lý không nghe được. Cô cảm thấy mình đúng là một con quỷ thêm phiền toái.
Thẩm Quyến rất lo lắng cho tiểu quỷ. Cô muốn bảo hộ lý ra ngoài một lúc để mình nói chuyện với Tiểu Ca. Nhưng Cố Thụ Ca phát hiện ý đồ ấy lại vội lắc đầu, ánh mắt ngăn cản, nói: “Đừng.”
Thẩm Quyến mới tỉnh lại chưa lâu, có người ở bên cạnh chăm sóc thì vẫn hơn. Cô tuy ở đây nhưng lại không giúp được gì.
Thái độ cô nàng hết sức kiên quyết, thế nên Thẩm Quyến cũng đành xuôi theo.
May mà từ sau khi cô tỉnh lại, hồn thể của Tiểu Chanh đã dần rõ ràng hơn, không còn quá trong suốt nữa. Vậy nên Thẩm Quyến mới biết lúc trước tiểu quỷ trở nên trong suốt chính là vì sợ hãi. Nếu cô mãi không tỉnh lại, có lẽ Tiểu Chanh sẽ tự dọa bản thân đến tan biến.
Cố Thụ Ca không chú ý đến sự thay đổi của hồn thể. Tất cả sự tập trung của cô đều đặt hết vào Thẩm Quyến. Có hộ lý, Thẩm Quyến không thể nói chuyện, cũng không có đủ sức gõ chữ trên điện thoại để giao tiếp với cô. Nhưng cô không hề thấy phiền. Chỉ cần nhìn đến sắc mặt Thẩm Quyến tốt hơn hẳn thì cô đã an tâm. Chỉ cần có thể nhìn đến chị, cô sẽ không thấy nhàm chán.
Đến gần mười giờ, hộ lý đã hơi thấm mệt, ngồi trên ghế tựa mà khép mắt, nhưng Thẩm Quyến vẫn còn tỉnh táo. Cố Thụ Ca thấy chị không có ý muốn ngủ, bèn sà xuống mép giường, thuật lại cho Thẩm Quyến nghe hết những chuyện mà quản gia Quý nói mấy hôm nay. Thẩm Quyến rất quan tâm đến tiến triển vụ án, nên là lắng nghe hết sức chăm chú.
Cố Thụ Ca lập tức cảm thấy dường như mình cũng có chút tác dụng. Giọng điệu cô cũng theo đó mà trở nên phấn chấn. Hơn nữa, những tin tức quản gia Quý mang đến đều xem như tích cực, thế nên Cố Thụ Ca kể lại càng hăng hái.
Lực chú ý của Thẩm Quyến dần chuyển sang Cố Thụ Ca. Thấy ánh sáng trong mắt em lấp lánh, cô cũng yên tâm phần nào.
Nhưng ánh sáng ấy không duy trì quá lâu. Hôm sau, quản gia Quý đến, vẫn mang theo những tin tức bên ngoài. Hơn nữa TV trong phòng bệnh cũng xem được bản tin, hộ lý còn có thể đọc báo cho Thẩm Quyến. Cố Thụ Ca cảm thấy mình lại trở nên vô dụng.
Thẩm Quyến nóng ruột. Cô đã nhận ra trạng thái hồn thể của tiểu quỷ có liên quan trực tiếp đến cảm xúc tâm lý của em. Những khi em tích cực, hồn thể sẽ rắn chắc hơn một chút. Khi cảm xúc tiêu cực, hồn thể sẽ trở nên trong suốt, phần rìa cũng mơ hồ.
Cố Thụ Ca cho rằng mình che dấu rất tốt, chỉ là lòng dạ cô nàng chỉ có bấy nhiêu đó, cộng thêm sự hiểu biết của Thẩm Quyến về em, thế nên cái che dấu rất tốt đối với Cố Thụ Ca, vào mắt Thẩm Quyến chính là dễ dàng nhìn thấu hết thảy. Thẩm Quyến muốn an ủi tiểu quỷ. Cô nhớ đến quả chanh trông rất giống Tiểu Ca mà trước đó em từng muốn. Thế là cô cho người đi mua về rất nhiều chanh, để Cố Thụ Ca chọn.
Nhìn đến thứ trái cây màu vàng ấy, vốn dĩ Cố Thụ Ca rất vui. Nhưng rồi phát hiện nó có một đống, chẳng hiểu vì sao cảm xúc lại trở nên u uất, dường như thấy mình không còn là duy nhất nữa.
Thẩm Quyến tựa vào đầu giường, đuổi khéo hộ lý ra ngoài rồi nói với Cố Thụ Ca: “Cái này gọi là chanh.”
“Chanh.” Cố Thụ Ca lặp lại, như bạn nhỏ vừa học nói chuyện. Cô không chạm đến chanh, chỉ có thể xem. Nhưng mà giờ đã không còn muốn nhiều như hôm đó nữa.
“Em sao vậy?” Thẩm Quyến lo lắng hỏi.
Cố Thụ Ca căng thẳng trong lòng, thầm nghĩ bị chị nhìn ra rồi sao? Cô vội ngồi thật ngay ngắn, lắc đầu, thấp thỏm nhìn Thẩm Quyến rồi đáp: “Không sao nha.” Nói đoạn, cô lại đánh lảng sang chuyện khác: “Chị có khát không? Mình kêu người kia trở vào đi.”
Người kia chính là hộ lý. Thật ra có đến vài hộ lý lần lượt thay phiên nhau, nhưng Cố Thụ Ca không để ý, cũng không phân biệt được ai là ai nên dứt khoát gọi chung hết là người kia.
Thẩm Quyến không khát. Mối quan tâm hiện tại của cô chính là Tiểu Ca. Vì thế, cô nói: “Em thoạt trông… rất không vui.”
Mũi Cố Thụ Ca lập tức cay cay. Cô cảm thấy mình không được cần đến, nhưng những lời ấy rất khó nói ra miệng. Cô không biết nên giải thích với Thẩm Quyến thế nào. Bởi vì không được cần nên cô rất sợ hãi. Thẩm Quyến không cần cô thì phải làm sao đây? Suy cho cùng thì một chút việc nhỏ cô cũng không giúp được cho chị.
Cô thường hay nhớ lại tình cảnh lúc vụ nổ xảy ra. Ai mà chấp nhận được chuyện khi bạn gái đang trong lúc nguy cấp mà mình lại không giúp được bất kì điều gì, thậm chí ngay cả hô to, tìm người cầu cứu cũng chẳng thể làm?
Cô nghĩ, Thẩm Quyến yêu một con quỷ không hề có cảm giác tồn tại như cô chắc sẽ không cảm nhận được sự an toàn. Cô thậm chí còn nghĩ thật ra như vậy cũng tốt, ít nhất là tốt cho Thẩm Quyến. Dù sao cô không nhớ được gì, cô đối với chị đã không có tình yêu. Lúc này, nếu Thẩm Quyến rời đi, dường như cũng không có gì bất tiện.
Nhưng vừa nghĩ vậy, cô lại rất khó chịu. Khó chịu hệt như móc hết toàn bộ lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
Cố Thụ Ca không chịu nói. Đến tận lúc này, Thẩm Quyến mới phát hiện tính nghiêm trọng của sự việc. Cô không gặng hỏi mà suy nghĩ trong chốc lát, sau đó vươn tay sờ lên mặt. Trong vụ nổ, mặt cô bị mảnh ô tô cắt qua, giờ đang đắp thuốc và được che lại bởi băng gạc.
Cố Thụ Ca vừa rồi còn đắm chìm trong những cảm xúc của bản thân, vừa thấy Thẩm Quyến sờ lên miệng vết thương cách lớp băng đã vội quan tâm hỏi: “Sao vậy chị? Ngứa à?”
Thẩm Quyến gật đầu, lại chau mày, trông như rất khó chịu. Cố Thụ Ca nóng ruột, vội can ngăn: “Không được gãi. Gãi rách là sẽ bị nhiễm trùng, có thể còn để lại sẹo nữa.” Miệng vết thương tuy sâu nhưng y thuật của bác sĩ rất tốt, lúc ấy đã hứa hẹn sẽ không để lại sẹo, nhưng tiền đề chính là phải phối hợp điều trị thật tốt và chú ý ăn uống kiêng cử. Cố Thụ Ca tuy không làm được gì nhưng vẫn nhớ thật kĩ mỗi lời bác sĩ dặn.
Thẩm Quyến nghe vậy không gãi nữa. Cố Thụ Ca cũng không rảnh bận tâm cái gì được cần hay không mà ngồi giám sát ngay bên cạnh. Lát sau, Thẩm Quyến ngọ nguậy, lại giơ tay toan gãi, lần này dường như còn mạnh hơn mới vừa rồi.
“Không được. Không được gãi.” Cố Thụ Ca sốt ruột, mắt trông mong nhìn Thẩm Quyến, muốn cho chị nghe lời một chút.
Mắt Thẩm Quyến thoáng ý cười. Ý cười ấy thật ra rất rõ, nhưng Cố Thụ Ca vì nóng ruột nên vẫn không phát hiện. Thẩm Quyến diễn rất sâu, lại bày ra vẻ mặt lo lắng, nói: “Có khi nào để lại sẹo không?”
“Không đâu!” Cố Thụ Ca khẳng định chắc nịch.
Thẩm Quyến vẫn không yên tâm: “Lỡ có thì sao. Có sẹo là sẽ xấu, em không thích nữa thì làm thế nào đây?”
“Đẹp!” Cố Thụ Ca vội nói, “Chị có ra sao cũng đẹp.”
Đó là lời thật lòng. Cố Thụ Ca nghĩ, chỉ sợ không thể tìm được người thứ hai xinh đẹp như Thẩm Quyến.
Nhưng Thẩm Quyến vẫn chưa thả lỏng mà vẫn nói với vẻ lo âu: “Nhưng mà ngứa lắm. Chị sợ chị nhịn không được lại gãi.” Đúng là rất ngứa. Vết thương đang kéo da non, đau còn đỡ, chỉ có ngứa là đặc biệt khó chịu. Nhưng Thẩm Quyến còn chưa đến mức một chút tự chủ ấy cũng không có.
Nhưng Cố Thụ Ca không biết. Cô ngẫm nghĩ một lúc lại nói: “Vậy em trông chị cho. Chị gãi, em sẽ lập tức nhắc nhở.”
Vì thế, Tiểu Chanh lại có chuyện làm. Cô cảm thấy mình hữu dụng, tuy không phải chuyện gì lớn lao nhưng suy cho cùng thì vẫn là hữu dụng.
Tiểu Chanh thật dễ dỗ. Thẩm Quyến an tâm nhiều, song lại không tránh được một chút áy náy. Tiểu Chanh dễ dỗ, tiền đề là em tín nhiệm cô. Cô đã lợi dụng sự tin tưởng của em.
Hôm sau, đến ngày thay băng vết thương. Thuốc bôi có màu xanh nhạt, trong suốt, thể keo. Không biết có thành phần gì nhưng mùi rất tươi mát, thoang thoảng thơm nhẹ, hơn nữa còn rất dễ hấp thu, có hiệu quả giảm đau, giảm ngứa rõ rệt. Băng gạc được tháo ra, Thẩm Quyến đột nhiên nói: “Giúp tôi rót ly nước.”
Hộ lý lúc này đang ở trong nhà vệ sinh, điều dưỡng liền đặt thuốc xuống, đi rót nước. Cô ta vừa xoay người, Thẩm Quyến đã lập tức nhìn sang Cố Thụ Ca, ý bảo cô nàng thử chạm vào miệng vết thương. Cố Thụ Ca khó hiểu. Cô không chạm được, cái gì cũng không được, nhưng Thẩm Quyến đã yêu cầu, cô cũng nghe lời làm theo.
Miệng vết thương đã kéo một lớp mài mỏng. Thẩm Quyến cũng không biết máu khô thì có tính là máu hay không, vừa lúc có thể thử xem.
Cố Thụ Ca vốn không cảm thấy gì. Dù sao cô cũng không thể đụng đến. Nhưng khi đầu ngón tay gần chạm vào Thẩm Quyến, bỗng dưng cô lại dâng lên một cảm giác căng thẳng, như đang chờ mong chuyện tốt gì sẽ xảy ra. Khi đầu ngón tay đụng tới miệng vết thương, chuyện tốt đã thật sự xảy ra.
Cô chạm được.
Cố Thụ Ca trợn tròn, không dám tin tưởng mà nhìn sang Thẩm Quyến. Xúc cảm nơi đầu ngón tay hoàn toàn khác với lúc áp lên giường. Cô cảm giác được bề mặt hơi thô ráp của lớp máu khô, cảm giác được độ ấm của Thẩm Quyến, cảm giác được lớp mài ấy hơi mềm mại.
Thẩm Quyến cũng cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lẽo của tiểu quỷ. Cô cong khóe môi, nhìn Cố Thụ Ca.
Thấy nụ cười và đôi mắt dịu dàng của Thẩm Quyến, thấy cả tình yêu không hề che dấu trong ánh nhìn của chị, chẳng hiểu vì sao, trong lòng Cố Thụ Ca trở nên ấm nóng. Cô rụt tay về, sau đó cúi đầu hôn lên miệng vết thương.
Ý cười nơi khóe môi Thẩm Quyến đọng lại, cảm giác hồi hộp dâng trào.
Môi Cố Thụ Ca cũng lạnh. Không phải kiểu rét lạnh như khối băng mà là mát lạnh như nước của dòng suối trong veo. Tiểu Chanh vươn lưỡi, nhẹ nhàng mà cẩn thận liếm lên miệng vết thương. Thẩm Quyến siết chặt chăn, thân thể cũng cứng đờ. Cô thấy điều dưỡng mang ly quay về, nhưng cô nàng kia vẫn chưa chịu rời đi.
“Nước của cô.” Điều dưỡng mỉm cười đưa ly.
Thân thể Thẩm Quyến lại càng đơ cứng. Cô máy móc nhận lấy ly nước rồi mỉm cười đáp lại điều dưỡng. Cảm giác ngứa ngáy nơi miệng vết thương, sự mềm mại, mát lạnh của đầu lưỡi, cộng thêm bị hôn ngay trước mặt người khác như vậy, Thẩm Quyến cảm thấy xấu hổ, song lại nhen nhóm một chút chờ mong rất lạ.
Cố Thụ Ca chìm đắm trong nụ hôn, đã sớm quên trong phòng bệnh còn có người khác. Cô cảm thấy không đủ, ánh mắt lại dời xuống, nhìn đến môi Thẩm Quyến.
Sự dụ hoặc của Thẩm Quyến là thứ cô không cách nào chống cự.
_____________
Chanh Tinh ai oán: Em không được cần đến, em không có ý nghĩa tồn tại. Em ấy vậy mà lại không có tình yêu với Thẩm Quyến, em thật là một quả chanh đáng sợ.
Chanh Tinh hôn hít: Không có tình yêu gì gì đó đều là xạo hết.
_____________

Bình Luận (0)
Comment