Bí Mật Nơi Góc Tối

Chương 29

Trước kỳ thi giữa kỳ một ngày, trong giờ ra chơi, Lưu Giang đi vào phát sơ đồ phân bố phòng thi.

“Các em phải nhớ số báo danh của mình, đừng đi nhầm phòng, đồ dùng cần đem theo thì nhớ đem đủ đừng để quên, thi giữa kỳ là để kiểm tra thành quả trong nửa học kỳ qua của các em, có thể phát hiện ra vấn đề nhanh nhất, cũng để giải quyết luôn, thế nên các em nhất định phải nghiêm túc trong kỳ thi lần này.”

Đinh Tiễn dò tìm trong danh sách, nhanh chóng tìm được tên mình, và ngay sau đó chính là cái tên Chu Tư Việt nằm bên cạnh, cô liền hưng phấn nhìn sang bên cạnh: “Nè nè nè, hai ta ngồi chung này.”

Chu Tư Việt tựa ra sau ghế, hai tay khoanh trước ngực, hiếm khi nghiêm túc nghe Lưu giang phát biểu, nghe thấy tiếng thì liếc nhìn tiểu cô nương bên cạnh, nhìn dáng vẻ hưng phấn của cô thì tạt cho chậu nước lạnh: “Vui cái nỗi gì? Lần này tôi sẽ không cho cậu chép nữa đâu.”

“…”

Đinh Tiễn không phục, hừ một tiếng: “Nếu cậu thi không hơn tôi thì làm thế nào?”

Chu Tư Việt cười miệt thị: “Tôi làm dễ lắm, mấu chốt là ở cậu đấy, cậu thi kém hơn tôi như thế, cậu phải làm sao đây?”

Đinh Tiễn thành công bị lừa, “Thì tôi… mời cậu cơm canteen một tuần.”

“Chốt kèo nhé.”

Hả?!!

Lúc nghỉ trưa gần kết thúc, bỗng Đặng Uyển Uyển và Hà Tinh Văn cãi nhau, cậu một câu tôi một câu đỏ mặt tía tai.

Đinh Tiễn đang mơ màng cũng bị đánh thức, ngước mắt lên khỏi cánh tay, nhìn thế giới choáng váng chóng mặt, bên tai có tiếng cười khẽ, một người cả buổi trưa chẳng nói năng gì, mới vừa mở miệng, giọng vừa khàn lại trầm thấp: “Dậy rồi à?”

Đinh Tiễn dụi mắt, ngồi thẳng người lên, “Cậu không ngủ hả?”

Chu Tư Việt tự giễu cong môi: “Không phải đàn ông có số vất vả à?”

Đinh Tiễn bị nửa câu của cậu chọc cười, xoa mắt tỉnh ngủ, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vâng vâng vâng, cậu vất vả nhất.” Nói rồi quay đầu lại, nhìn hai người vẫn đang cãi vả kia: “Bọn họ sao thế?”

Chu Tư Việt lắc đầu, không biết, tự nhiên cãi nhau thế.

Đinh Tiễn dỏng tai lên, nghe một hồi rồi biết ngay chuyện.

Nguồn gốc là Đăng Uyển Uyển bị chia trực nhật khu vực phụ trách tuần này với Hà Tinh Văn.

Lúc mới nhập học, hiệu trưởng đã đứng nói dưới quốc kỳ, vì chú ý đến các bạn học của lớp trọng điểm nên đã giữ lại một khu vực phụ trách khá lớn ở sân bóng cho các bạn lớp ba, hy vọng bọn họ có học cũng có thể chú trọng “rèn luyện kết hợp”, kết hợp lao động nghỉ ngơi.

Nhưng con người Hà Tinh Văn này ngoài học ra thì không để tâm gì đến chuyện khác, cũng sắp đến thứ năm rồi mà chưa thấy cậu ta xuất hiện ở khu vực phụ trách bao giờ, đều là một mình Đặng Uyển Uyển quét sân vào buổi trưa, lúc không có ai Đặng Uyển Uyển đã từng oán trách rất nhiều lần, nhưng cũng chẳng thấy Hà Tinh Văn cải thiện. Không những thế, cô ấy quét xong quay về liền cầm chổi ném thẳng vào người Hà Tinh Văn, lửa giận cao ba trượng mắng cậu ta té tát.

Hà Tinh Văn còn đang giải đề, bị chổi quẹt vào người thì cũng sôi máu, “Đặng Uyển Uyển, cậu bị điên hả?”

“Hà Tinh Văn, cậu phải học còn tôi không phải học hả? Cậu không biết xấu hổ à? Một thằng con trai lại để một đứa con gái quét hết sân khu vực phụ trách?”

Hà Tinh Văn làm bài không ra đã phiền lắm rồi, “Cậu thích quét khu vực phụ trách thì cứ quét, tôi có quét hay không là chuyện của tôi, gần đây tôi phải tham dự kỳ thi, không có rảnh.”

Hơn nửa lớp bị bọn họ đánh thức, lục tục phát ra âm thanh bất mãn, lớp trưởng thân là bạn tốt của Đặng Uyển Uyển cũng không nhịn được mà khuyên, “Hà Tinh Văn này, cậu là con trai, cậu không thể nhường Uyển Uyển được à?”

Hà Tinh Văn ngắt lời, không nói gì thêm, chỉ nhặt cuốn vở vừa bị rơi xuống đất lên đặt trên bàn, tiếp tục giải đề.

Không khí đông đặc đến cực điểm, Đặng Uyển Uyển cứ thế đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt phẫn hận dán chặt lấy Hà Tinh Văn, lớp trưởng kéo cô đi, nhỏ giọng khuyên: “Uyển Uyển à, thôi bỏ đi… Đừng tức nữa…”

Đặng Uyển Uyển vẫn chôn chân tại chỗ, mặc cô ấy có lôi kéo thế nào cũng không nhúc nhích, cả lớp cũng tưởng bầu không khí giằng co này sẽ duy trì đến khi vào tiết, nhưng không ngờ Đặng Uyển Uyển lại mở miệng.

“Chu Tư Việt cũng tham gia thi đấy thôi, sao cậu ấy không xấu tính như cậu hả? Cũng không thấy người ta giống cậu bao giờ, khó trách thấy Dương thích cậu ấy chứ không thích cậu.”

Lời vừa nói ra, có nửa số người đưa mắt nhìn Chu Tư Việt ngồi phía sau, ngay cả Đinh Tiễn cũng thuận thế nhìn qua, nhưng cậu lại cứ như người ngoài cuộc vậy, vùi đầu giải đề, ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm lật.

Tất cả mọi người đều biết, Hà Tinh Văn luôn coi Chu Tư Việt như quân địch giả của mình, dù bình thường cậu ta có tỏ vẻ khinh tường Chu Tư Việt bao nhiêu, nhưng chuyện này đã giúp học bá nhạy cảm hiểu ra, ai với ai là quan hệ cạnh tranh.

Hà Tinh Văn ngắt lời, “Ai chẳng biết cậu thích cậu ta.”

Tâm tư thiếu nữ bỗng bị người ta hời hợt chỉ ra ngay trước mặt cả lớp, nếu đổi lại là Đinh Tiễn, có thể cô điên lên thật.

Bầu không khí trong lớp căng thẳng đến cực điểm, vào lúc này, ngay cả ánh mắt của nửa lớp còn lại cũng nhìn sang Chu Tư Việt, còn Chu Tư Việt theo bản năng ngẩng đầu nhìn Đinh Tiễn, hai người bốn mắt nhìn nhau, lại đồng thời phát hiện khác thường, bèn quay mặt đi.

Đặng Uyển Uyển sửng sốt, không ngờ Hà Tinh Văn sẽ nói ra chuyện này, hai người ngồi cùng bàn mấy ngày, quả thật cô rất hay nói trước mặt Hà Tinh Văn là Chu Tư Việt giải đề rất rõ ràng, phương pháp cũng đơn giản, đơn giản hơn cậu ta nhiều, nhưng cô không ngờ rằng, Hà Tinh Văn lại chỉ ra chuyện này ở ngay trước mặt nhiều người như thế.

Còn không đợi cô phản kích thì Hà Tinh Văn lại mở miệng, mục tiêu công kích lần này đã từ Đặng Uyển Uyển biến thành Chu Tư Việt, giọng đầy châm chọc: “Thầy Dương coi cậu ta là con ruột mà, người cử đi thi cũng chừa một suất cho cậu ta rồi, mầm non Thanh Bắc* mà, tôi sao chọc nổi.”

(*Thanh Bắc là nói tắt chỉ Thanh Hoa, Bắc Đại, ý chỉ đại học top đầu.)

Chỉ một câu nói, đã hoàn toàn đạp đổ mọi cố gắng và thực lực của Chu Tư Việt.

Có lẽ người khác thấy Chu Tư Việt có nhiều thiên phú, nhưng Đinh Tiễn thân là bạn cùng bàn, cô biết thời gian cậu dành cho môn toán cũng không ít hơn người khác, trái lại, gần đây còn vì cô mà cậu còn giảm bớt thời gian chơi bóng, gần như tất cả thời gian đều tập trung vào toán.

Có lẽ trời sinh cậu đã cho người ta cảm giác buông thả lại không đứng đắn, lại càng không thích biện giải cho mình, cậu kết bạn cũng tùy tâm tình, nói chuyện được thì sẽ tán gẫu, tam quan không hợp vẫn giữ tôn trọng, có lẽ cũng sẽ có vài người có suy nghĩ giống Hà Tinh Văn.

“Hà Tinh Văn này, trước kia tôi cảm thấy cậu cũng có thể thi Thanh Bắc, có điều bây giờ, tôi thấy cậu cũng chỉ có thể thi Bắc Đại Thanh Điểu* mà thôi.” Cả lớp yên lặng nên giọng Đinh Tiễn trở nên trong trẻo hơn bình thường nhiều, cô nói bằng chất giọng rất vô tội lại ung dung: “Dù sao thì, nếu bên cạnh tôi có bạn có thể thi đậu Thanh Bắc, nhất định tôi sẽ vui giùm cậu ấy.”

(*Beida Jade Bird Group là một trong những tập đoàn trực thuộc Đại học Bắc Kinh, chuyên về mảng khoa học kỹ thuật.)

Trong lớp vang lên mấy tiếng cười phì.

Đinh Tiễn đã mở miệng, Khổng Sa Địch cũng ngồi không yên, ngay cả Tống Tử Kỳ cũng cười lạnh đâm Hà Tinh Văn mấy câu: “Không ăn được nho thì chê nho chua, này Hà Tinh Văn, cái tính tình nhỏ mọn đấy của cậu không hay đâu đấy.”

Hà Tinh Văn thấy không chiếm được thế thượng phòng, nín đầy một bụng tức giận, ném vở rồi đi giải đề.

Trong lớp lại bình thường trở lại, có người kéo nhau đứng lên đi vệ sinh, rót nước, chuẩn bị cho tiết học buổi chiều.

Chu Tư Việt ngả người ra ghế, liếc xéo Đinh Tiễn, giọng đầy nhạo báng: “Được lắm, tiểu bạch thỏ cũng biết học ghét người ta rồi hả?”

“Còn không phải do cậu dạy à?” Đinh Tiễn nhìn cậu cười.

Chu Tư Việt nhìn thẳng cô, thấy cô cười chẳng khác gì kẻ ngốc, không nhịn được cúi đầu mắng một câu, “Đồ ngốc.”

Tia sáng ấm áp xuyên qua ô cửa lười biếng, buộc thành bó nắng vàng nhạt lơ lửng trên không trung, không hề nhức mắt, soi rõ bụi bặm bay trong không khí, càng y hệt bàn tay dịu dàng khẽ vuốt lấy mặt những cô cậu này.

Lúc đó, cô thường xuyên nghĩ, sau này Chu Tư Việt trưởng thành, thực sự trở thành đàn ông thì sẽ trông như thế nào?

“Chu Tư Việt, thật ra tôi không ngốc.” Bỗng Đinh Tiễn mở miệng.

Thiếu niên ngồi cạnh cùng dần thôi cười, quay đầu lại, lần nữa tập trung vào bài thi, giọng lạnh lùng: “Tôi biết.”

Tiết cuối trong chiều là giờ thể dục, vì ngày mai thi giữa kỳ rồi nên giáo viên thể dục cũng không bắt làm gì cả, để bọn họ tự do hoạt động, coi như thả lỏng tâm tình.

Các nam sinh tụ tập trên thao trường say sưa chơi bóng rổ, nữ sinh thì tụm năm tụm bảy ngồi dưới bóng cây tán gẫu.

Khổng Sa Địch kéo Đinh Tiễn đứng dọc bên mép sân bóng rổ nhìn Chu Tư Việt và Tống Tử Kỳ chơi bóng, miệng vẫn nhắc đến chuyện hồi trưa, “Cậu hồi trưa dọa tớ hết hồn, sao cậu dũng cảm vậy chứ?”

Ánh mắt Đinh Tiễn đuổi theo bóng người linh động trên sân.

Chu Tư Việt bị bị người ta canh phòng cố thủ bên ngoài vạch ba điểm, đồng đội vẫy tay với cậu, Chu Tư Việt thả dù xoay thân, lách người vượt qua đối thủ, chuyền bóng cho đồng đội, hai người phối hợp khá ăn ý, động tác lưu loát liền một mạch, trái bóng rơi thẳng một đường parabol vào khung bóng.

“Đẹp lắm.”

Tống Tử Kỳ vỗ tay khen.

“Tư Việt, giỏ bóng.”

Các thiêu niên ở trên sân bóng vã mồ hôi như tắm, sau lưng là vầng sáng vạn trượng, để lộ tài hoa hăng hái.

Cô khẽ cười, trong mắt ngập tràn tia sáng, đáp một nẻo: “Sa Địch này, đợi thi xong cậu đi cắt tóc với tớ nha?”

Khổng Sa Địch chợt quay đầu lại, trợn to mắt, hít một ngụm khí lạnh rồi nhìn cô: “Cậu nói gì?!

Đinh Tiễn kiên định nói: “Cắt tóc mái, tớ muốn cắt tóc mái.”

Muốn đẹp hơn, muốn xinh hơn, muốn để cậu ấy nhìn tớ.

Rốt cuộc Khổng Sa Địch bật cười, gõ quả đầu nhỏ của cô, “Cuối cùng cũng thông suốt rồi hả, tớ biết có một tiệm, tay nghề tốt lắm, thi xong chúng ta đi luôn đi…”

“Sa Địch à, tớ cảm thấy tớ thật sự rất thích cậu ấy.”

“Đúng thế, tớ cũng rất thích cái đồ đần kia.”

Hai tiểu cô nương nhìn nhau cười, đã nhìn thấu tâm sự của nhau, trong mắt tràn ngập hạnh phúc, rồi sau đó tự quay đầu đi.

Vui quá hóa buồn.

“Này —— bạn học bên kia, cẩn thận.”

Một quả bóng rổ bất ngờ không kịp đề phòng bay về phía Đinh Tiễn.

Vào trong thời khắc khẩn cấp này, càng hốt hoảng lại càng dễ mắc sai lầm, cả người còn tiến về phía trước một bước.

“Rầm ——” một tiếng thật lớn, quả bóng rổ bất thình lình đập vào mắt Đinh Tiễn, sau đó nẩy một phát dội vào người Đinh Tiễn, trong nháy mắt hai tiểu cô nương bị lực mạnh của quả bóng đẩy nằm rạp xuống đất.

“A!”

“Ối!”

Hai tiếng gần như đồng thời vang lên rồi người ngã ra đất.

Mấy nữ sinh lớp ba tụ tập tán gẫu bên cạnh đồng thời vây quanh, ân cần hỏi, “Hai cậu không sao chứ?”

Mắt Đinh Tiễn nổ đom đóm, chóng mặt mở mắt ra, thấy trên đỉnh đầu có mấy cái đầu vây thành một vòng thì càng choáng hơn.

Chu Tư Việt ném bóng trong tay đi chạy tới, dạt đám người ra, thấy Đinh Tiễn đang che mắt thì tóm lấy cánh tay kéo người lên, “Đập vào mắt hả? Đứng lên tôi nhìn xem nào.”

Đinh Tiễn hít một hơi: “Đau quá, cậu đừng kéo.”

Nam sinh lớp khác ở phía sau chạy lại, cúi đầu khom lưng với Đinh Tiễn nói xin lỗi, “Xin lỗi bạn, là mình không để ý, bạn à bạn không sao chứ?”

Lại một giọng nam chen vào, “Có cần đưa cậu lên phòng y tế xem sao không?”

Giọng nghe khá quen tai.

Đinh Tiễn cố mở con mắt còn lại ra nhìn, thì ra là Hạ Tư Hàn. Tuy cơn đau bất chợt ùa đến khiến cô phải hít hà, nhưng vẫn khoát tay nói không sao.

“Không cần, tôi đưa cô ấy đi, sắp hết giờ rồi, cậu về trước tập hợp đi.”

Chu Tư Việt trực tiếp từ chối.

Hạ Tư Hàn ngây ngẩn gật đầu, “Ờ ờ, không cần mình đi thật hả?”

Chu Tư Việt lạnh lùng ừ một tiếng, đẩy Đinh Tiễn ra khỏi đám người, Đinh Tiễn quay đầu lại tìm Khổng Sa Địch, tiểu cô nương nằm trên đất đau đến nỗi nhe răng toét miệng mà vẫn còn khoát tay với cô: “Tớ không sao, cậu đi trước đi, chỉ là mông hơi đau thôi.”

Tống Tử Kỳ đi đến kéo cô lên, “Đứng dậy đi, tôi cũng đưa cậu đi coi xem sao.”

Khổng Sa Địch: “Mông đau rồi, không đứng nổi.”

Tống Tử Kỳ nhìn cô, nhả ra hai chữ phiền toái rồi ôm ngang người lên.

Mọi người nhìn đến ngây người.

Nữ sinh lớp tam nhao nhao tỏ vẻ, nam sinh lớp ba man quá trời ơi, rồi lại còn chê trách nhìn nam sinh lớp mình.

Trên đường đến phòng y tế.

Tống Tử Kỳ ôm Khổng Sa Địch đi đằng trước, Khổng Sa Địch thẹn thùng bị người ta ôm vào lòng, thi thoảng lén nhìn sang Đinh Tiễn nở nụ cười chiến thắng với cô.

Đinh Tiễn thì xụ mặt ai oán bị Chu Tư Việt kéo đằng sau.

Đang vào mùa đông.

Tản mạn trong không khí là luồng gió êm dịu cùng ánh nắng nhẹ nhàng, bao gồm cả cậu thiếu niên chẳng hiểu phong tình đang lôi tay cô đi đằng trước đây, đến gò má cũng trở nên dịu dàng lạ thường.

Bỗng cô hy vọng thời gian chậm lại đi.

Thời gian như thế này, cứ kéo dài, kéo dài chút nữa, tốt nhất có thể kéo dài đến tận cùng của năm tháng.

“Cậu là heo đấy à? Sao lại dùng đầu đỡ bóng?”

Giọng của thiếu niên như một đường sét đánh, từng chút kéo hồn phách của cô về lại thế giới hiện tại ——

Thôi vậy, thời gian ơi trôi nhanh lên đi.

Bác sĩ ở phòng y tế viết đơn, ánh mắt hằn tia máu, phải đến bệnh viện chụp phim để chắc chắn xem có bị thương võng mạc không.

Đợi cô chụp phim xong thì trời đã tối, Chu Tư Việt ngồi trên băng ghế dài ở cửa phòng khám, có lẽ do gần đây mệt quá nên cậu chợp mắt nghỉ ngơi, bên cạnh là hai cặp sách của bọn họ, chồng lên nhau, vô hình mang lại cảm giác an toàn, thiếu niên duỗi thẳng một chân, chân kia gập lại, đặt ở dưới băng ghế.

Cô biết gần đây cậu thức đêm để chuẩn bị cho vòng loại toán cấp thành phố Bắc Kinh sau kỳ thi giữa kỳ, Dương Vi Đào từng nhắc qua trong lớp, vòng loại chỉ là thử nghiệm, mới lớp mười mà muốn đạt được giải thưởng thì rất khó, chỉ có thể đi trước thăm dò xem sao, nhưng thầy ấy rất tin tưởng vào Chu Tư Việt, hy vọng cậu có thể một lần đạt được nhất tỉnh, tiến vào đội tuyển tỉnh, tham gia IMO*, tiến vào đội tuyển quốc gia, đây là mục tiêu Dương Vi Đào đặt ra cho Chu Tư Việt, cũng là kỳ vọng của cả đội toán.

Những thứ cậu phải chịu đựng, không phải là thứ bọn họ có thể trông thấy từ xa.

(*Viết tắt của International Mathematical Olympiad, Olympic Toán quốc tế.)

Tống Tử Kỳ nói gần đây ba giờ khuya cậu mới ngủ, sáu giờ sáng đã dậy rồi, giải đề tới mức một ngày chỉ ngủ ba tiếng, không một ai có tư cách nói cậu không cố gắng cả.

Đinh Tiễn bước đến, cố gắng không chạm vào cậu, nhưng vừa ngồi xuống thì cậu đã tỉnh, mở mắt ra khàn giọng nói: “Xong rồi hả?”

“Cậu ngủ một lúc nữa đi, còn phải chờ nửa tiếng nữa mới có kết quả.”

Cô dịu dàng nói, sợ quấy rầy cậu.

Chu Tư Việt xoa cổ rồi ngả người ra sau, vươn vai duỗi người, một tay vắt lên cô, nghiêng đầu nhìn cô cười: “Bị đập vào mắt mà nói chuyện điềm đạm thế làm gì?”

Đinh Tiễn rất muốn trợn mắt, bất chợt nghĩ đến tròng mắt trắng bệch ứ máu này mà lật lên xem thì chắc kinh khủng lắm.

“Chu Tư Việt, sau này cậu khỏi cần ghi chép giúp tôi nữa đâu.”

Thấy sắc mặt thiếu niên hơi xanh, Đinh Tiễn lập tức giải thích, “Tôi sợ làm lỡ chuyện đi thi của cậu, thi giữa kỳ xong nhất định tôi sẽ để mẹ đi cắt mắt kính, cậu không cần phải phân tâm vì chuyện của tôi nữa.”

Trong hành lang bệnh viện toàn là mùi nước thuốc nồng nặc gắt mũi, ánh đèn u ám, kèm theo tiếng máy gọi số lạnh như băng cứ chốc chốc là lại vang lên.

Ở tại nơi huyên náo như vậy, Chu Tư Việt lại nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa rất lâu, sau đó lạnh lùng quay đi chỗ khác, biếng nhác thốt ra ba chữ: “Tôi biết rồi.”

Đinh Tiễn do dự hồi lâu, một tay che con mắt hằn ti máu, một tay khác nắm chặt quả đấm là tư thế cố lên, nói với cậu: “Còn nữa, đi thi cố lên nhé!”

Dáng vẻ vô cùng buồn cười.

Chu Tư Việt khoanh hai tay trước ngực, bị cô chọc cười cúi đầu phì một tiếng, nhưng vẫn hòa nhã đáp.

“Được.”
Bình Luận (0)
Comment