Edit: LuChan | Beta: Qin Zồ
Vốn không cảm thấy đây là oan ức, nhưng khi cậu hỏi, chuyện không oan ức cũng thành oan ức.—— “Nhật ký của Tiểu Quái Thú”.
Đang vào giờ cơm tối nên trong con hẻm bay ra mùi cơm thơm phức, bụng đói cồn cào.
Khi Chu Tư Việt mở cổng sắt ra, cũng đúng lúc tiểu cô nương ngẩng đầu lên, trên mặt còn sót lại hai giọt nước mắt, mặt đầy tủi thân kinh ngạc nhìn cậu, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung khoảng hai giây, rồi như ý thức được điều gì đấy, Đinh Tiễn lại đột nhiên cúi đầu, vội vàng dùng tay áo lau nước mắt đi.
Chứng kiến gương mặt đó của Chu Tư Việt, cô mới giật mình, mình đang làm cái gì vậy, tính đứng lên, nhưng ngồi xổm hơi lâu nên chân tê rần, trái lại ngã mạnh xuống đất.
Chu Tư Việt dựa vào cửa sân bên cạnh tường, ánh mắt nhẹ nhàng liếc cô, cúi đầu cười, hai tay cho vào túi quần, đưa đầu ra hỏi Đinh Tiễn đang ngồi dưới góc tường: “Bị oan ức hả?”
Vốn không cảm thấy đây là oan ức, nhưng khi cậu hỏi, chuyện không oan ức cũng thành oan ức, Đinh Tiễn dứt khoát ngồi dưới đất, cuộn tròn hai chân lại, ôm lấy hai tay, cằm đặt trên đầu gối, thút thít hai tiếng, không đáp lại cậu.
Chu Tư Việt cũng dứt khoát ngồi xổm xuống, cậu ngồi ở cửa sân trên mấy bậc thềm cao, cúi đầu nhìn Đinh Tiễn ở nơi chân tường, lại hỏi tiếp: Đinh Tiễn Cãi nhau với mẹ cậu à?”
Đinh Tiễn ôm chân lắc đầu, mặt đầy tủi thân, mặt đỏ bừng, trong mắt đều là ánh lệ.
“Có biết bây giờ cậu giống gì không?” Chu Tư Việt đứng trên bậc thang, nghiêng đầu nhìn cô.
“Giống cái gì?” Mới vừa khóc xong, nên giọng nói của tiểu cô nương trở nên ồm ồm.
“Vô cùng giống giống một nồi nước sôi sắp bung nắp nồi vậy.” Nói rồi còn tự mình vui vẻ, ngồi chồm hổm dưới đất, hai cánh tay buông thõng trước người, đầu vùi vào đó, vui vẻ cười mấy tiếng.
“Chu – Tư – Việt!”
Đinh Tiễn cắn răng trừng mắt nhìn cậu.
Chàng trai vui đủ rồi, đứng lên trực tiếp bước một bước đi đất, đứng trước mặt Đinh Tiễn, kéo người ngồi dưới đất dậy, “Được rồi, mấy tuổi đầu rồi mà còn ngồi trên đất hả, không thấy bẩn à?”
“Đi vào với tôi.”
Chu Tư Việt nói xong liền dẫn đầu đi vào trước.
Đinh Tiễn vỗ bụi trên quần áo, đi theo sau, lại nghe thấy người ở trong nói một câu: “Đóng cửa lại.”
Lúc này cô mới để ý, Chu Tư Việt chỉ mỗi mặc áo T-shirt mà đi ra, khi nắm lấy cô, tay cậu lạnh như băng.
Đây là lần thứ ba cô tới nhà họ Chu, tâm tình có phần thay đổi, cả chú Chu và Chu phu nhân đều không có ở đây, Đinh Tiễn biết rõ nhưng vẫn cứ hỏi: “Dì đâu rồi?”
Chàng trai cao lớn đang đứng trước bàn rót nước, nghe tiếng hỏi thì bỗng thu bình nước, quay đầu nhìn cô với ý vị thâm sâu, rồi lại quay trở lại, giọng lạnh nhạt: “Đi công tác.”
Ánh mắt rõ ràng châm chọc kia làm Đinh Tiễn cảm thấy như mình ra vẻ quá.
Cô không phải kẻ ngốc, Chu Tư Việt cũng không phải kẻ ngốc, ngay buổi tối, cô lại chạy tới trước cửa nhà người ta khóc, còn không phải là biết nhà cậu không có người sao? Lúc sáng đứng ở của quán internet cô cũng dựng lỗ tai lên nghe thấy mọi người nói chuyện rồi, chú Chu và Chu phu nhân đã đi công tác.
Nghĩ ngợi một hồi lại thấy không còn gì nói, thế là, một lần nữa kiếm chuyện để nói, “Lhông phải dì không đi làm nữa à?”
Chu Tư Việt đưa nước tớicho cô, còm bản thân thì đi tới sofa ngồi xuống, hời hợt nói qua: “Bố tôi đi đâu, mẹ tôi đều thích đi theo cả.”
“Tình cảm của bố mẹ cậu tốt thật.”
Đinh Tiễn cầm ly nước, để trước ngực, thỉnh thoảng nhấp hai ngụm làm ấm dạ dày.
“Tình cảm của bố mẹ cậu không tốt à?”
Cậu khẽ nâng mi, thuận miệng hỏi một chút.
“Cũng vậy.”
“À.”
Lần đầu tiên, trong không gian thân mật nơi đây, hai người lại một mình ngồi đối mặt nhau, cảm giác lung túng đang lan tràn trong không khí, nhất thời không có chuyện gì để nói, Chu Tư Việt gãi gãi sau cổ, “Chơi game không, trong phòng tôi ó máy tính.”
Đinh Tiễn rất cảm kích cậu không truy hỏi thêm chuyện rối rắm ấy của cô, cô lắc đầu, không có tâm tình để chơi.
Từ nhỏ đến lớn Chu Tư Việt không biết dỗ con gái, mà cũng không làm bao giờ, đi theo đám người Tưởng Trầm tự do phóng khoáng đã quen, lì lợm chỉ biết đánh nhau, đều là những đứa trẻ lăn lộn trong bùn mà lớn lên, cũng không biết để ý đến tâm trạng của con gái, như Tống Nghi Cẩn – đứa con gái duy nhất có thể chơi với đám nam sinh đến nay cũng là một kỳ tích.
Cậu bỗng đứng lên, nói với Đinh Tiễn: “Cậu ngồi đây một chút, tôi lấy đồ này cho cậu xem.”
Đợi tới khi cậu quay về, Đinh Tiễn trợn tròn mắt.
“Cái gì vậy?”
Chu Tư Việt cúi đầu loay hoay với người máy nhỏ trong tay, cũng không ngẩng đầu lên mà nói với cô: “D2-T3”
Biệt hiệu hả?
Hay là cái gì khác?
Sự chú ý của Đinh Tiễn đều bị người máy trên tay cậu thu hút, nhìn chằm chằm không chớp mắt, Chu Tư Việt đặt nó lên bàn trà, diều chỉnh lại mấy khớp nối, rồi lại gập cánh tay nó vào, đặt trước ngực, sau đó đặt trái cây với vài quyển sách trên bàn xuống sàn nhà, nhặt điều khiển đa hướng ở một bên lên, cong lưng ngồi trên sofa, khuỷu tay chống đầu gối, hơi nhướn mi, mím môi: “Nhìn đi.”
Đinh Tiễn mở to mắt không dám chớp lấy.
Thoáng một cái, con robot “D2-T3” ở trên bàn trà từ từ di chuyển về phía cô.
Một tay dán trước ngực, một tay khác dường như đã gãy, chính giữa là sợi dây điện, rũ xuống ở bên người như không có xương, đi một bước là cánh tay kia lại giống hệt zombie trong phim, lắc lư hai cái.
Cái này…
Nhìn sao có vẻ u ám vậy.
Sống lưng Đinh Tiễn cứng ngắc, thần kinh căng thẳng, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào con “zombie nhỏ” này, rất sợ nó đột nhiên nhào về phía mình.
Sau đó, “zombie nhỏ” đứng lại ở bên mép bàn.
Rồi bất chợt, nó khom lưng chào cô, tấm sắt rỉ sét sau lưng cũng phát ra tiếng “kẽo kẹt” theo động tác cúi người của nó, có vẻ rất ít khi hoạt động.
Da đầu Đinh Tiễn bắt đầu tê dại, luôn có cảm giác một giây tiếp theo nó sẽ bắt đầu ăn thịt người.
Kết quả là ——
Zombie nhỏ “ken két” một tiếng, rồi ở ngay trước mặt cô, xoạc chân một cái.
Tư thế động tác gì đây?
Đinh Tiễn kinh ngạc nhìn Chu Tư Việt ở trên ghế sofa đối diện, cậu cầm điều khiển dựa ra sau, tóc mềm mại hơn nhiều so với lúc vừa vào nhà, ánh mắt ra hiệu cô nhìn xuống đi.
Thế là ánh mắt lần nữa trở về.
“zombie nhỏ” từ từ thu chân lại, đứng thẳng, bất động hai giây, rồi bất chợt lại bước hai bước.
“…”
không biết “Zombie nhỏ” rút một cây gậy nhỏ từ đâu ra nữa, đâm hai cái lên chân mình, hai chân từ từ tách ra, đứng thành hình chữ bát kinh điển, cánh tay gãy kia lại còn lại đâm ngang hông.
Một, hai, ba…
Cúi nửa người dưới với Đinh Tiễn, rồi đột nhiên uốn éo mông một cái, xoay qua đi chỗ khác, rồi lại lắc lắc cái mông với Đinh Tiễn, vì là máy móc nên không được tự nhiên lắm, nhưng mà nhìn qua, lại vô cùng buồn cười.
“Char… Charlie Chaplin?”
Chàng trai ngồi đối diện chớp mắt, lại nhấn xuống, đặt hết sự chú ý lên người tiểu tử đó, thờ ơ đáp một câu: “Được đấy, còn biết cả Charlie Chaplin.”
“Zombie nhỏ” lại hoạt động.
Một chốc thì giạng chân ra, một chốc lại duỗi chân, khi thì lắc mông, động tác khoa trương mà dáng điệu lại cực kỳ gượng gạo, vậy nhưng cái thế đứng chứ bát đó vô cùng sinh động. Đinh Tiễn bị chọc cười đau bụng, ôm gối ha ha cười to.
Chu Tư Việt: “Vui rồi hả?”
Đinh Tiễn nín cười, “Thú vị thật đấy.”
Chu Tư Việt ném điều khiển đa hướng sang một bên, “Được rồi, khảo sát thành công.”
“Khảo… khảo sát?” Đinh Tiễn sửng sốt.
“Người máy diễn việt hài kịch, đặc biệt dùng để chữa trị cho bệnh nhân tâm thần.”
Đinh Tiện ném gối ôm trong ngực qua, “Cậu mới bị tâm thần ấy —— ”
Chu Tư Việt cười chụp lấy, “Không phải trước đó cậu hỏi tôi muốn làm gì hả?”
“Cậu muốn làm cái này à?”
“Ừ.”
“Tại sao?”
“Cậu nghĩ đi chứ, nếu tôi có thể chữa hết bệnh nhân tâm thần trên thế giới này, chắc chắn sẽ đi vào sử sách.”
Đinh Tiễn lại ném một cái gối qua, “Cậu nên chữa cho mình trước đi đã, viện trưởng Chu à.”
Chu Tư Việt cười ngã ra ghế sofa, lúc cậu cười trông cực kỳ điển trai, cực kỳ có sức sống, Đinh Tiễn cũng không nhịn được mà cong khóe miệng theo, rồi trong chốc lát, hai người cùng dừng lại, dần dần không cười nữa, nhìn chằm chằm đối phương mấy giây.
Đồng hồ trong phòng khách chỉ đúng bảy giờ, và vẫn đang trôi đi từng giây từng phút, tích tắc tích tắc, cô nam quả nữ ngồi trong phòng, bầu không khí mập mờ. Lúc đó, Đinh Tiễn cảm thấy trong TIVI có chiếu qua cảnh này, hai nhân vật chính ôm nhau rồi hôn nhau, sau đó là một màn đen tối.
Mặt dần dần ửng đỏ.
Nhưng mà, cảnh trong TIVI lại không xảy ra, mà là vang lên một tiếng rất không hợp thời điểm, “Rột rột rột ——”
Đinh Tiễn cúi đầu nhìn bụng mình, nhỏ giọng nói: “Chu Tư Việt, tôi đói rồi.”
“Chắc kiếp trước tôi mắc nợ cậu!” Chu Tư Việt ném gối xuống, xoay người đi vào phòng bếp.
…
Chu thiếu gia sao biết nấu cơm, trong phòng bếp chỉ còn lại hai gói mì mới mua ngày hôm qua, xé gói mì ra cái roẹt, hỏi cô: “Ăn mì hải sản hay thịt bò kho?”
“Gì cũng được.”
“Chọn mau.” Lại không nhịn được.
“Mì hải sản.”
“Đi nấu nước đi.” Chu thiếu gia sai bảo.
Cậu còn sai bảo hả?
Nhưng Đinh Tiễn vẫn nghe lời đi tìm ấm nước, “Dì không có ở đây, cậu toàn ăn như vậy cả à?”
“Thỉnh thoảng cùng Tưởng Trầm ra ngoài ăn.”
“Bình thường khi mẹ tôi nấu mì sẽ bỏ thêm trứng vào, hoặc xúc xích lạp xưởng, hơn nữa thường dùng nồi nấu chứ không dùng nước ngâm.”
Chu Tư Việt xé gói gia vị, tiện tay ném vào trong túi rác, giễu cợt cô: “Có nhiều thởi gian như vậy thì tôi cần gì ăn mì gói.”
Hai phút sau, Chu Tư Việt dựa vào cửa hỏi cô, “Trong tủ lạnh có trứng gà, nấu cho cậu hai quả nhé?”
Đinh Tiễn vội vàng gật đầu, “Được được.”
Sau đó, Đinh Tiễn thấy Chu Tư Việt ném hai quả trứng vào trong nồi.
“Thường thì, đều đập trứng, sau đó dùng dầu chiên ——” Còn chưa nói hết, Chu Tư Việt đã phóng mắt tới, ý bảo không muốn ăn đúng không? Đinh Tiễn lại kinh sợ cúi đầu xuống đất, nhỏ giọng nói: “Luộc, luộc như vậy ăn cũng ngon.”
Cơm nước xong thì đã đến tận tám giờ.
Chu Tư Việt mặc áo khoác vắt trên ghế sofa vào, chuẩn bị đưa Đinh Tiễn về nhà, thế nhưng tiểu cô nương lại không nhúc nhích.
“Bỏ nhà ra đi chẳng hữu dụng gì với mẹ cậu cả, mẹ cậu không thương đâu, nếu dì ấy muốn tìm cậu thì đã sớm kêu lớn ở trong hẻm một lượt rồi, hơn nữa cậu cũng không có khả năng phản kháng với mẹ cậu, chớ làm liều nữa, ngoan ngoãn trở về đi.”
Đinh Tiễn cứng cổ nói: “Tôi không muốn về, hay là cậu thu nhận tôi một đêm đi.”
“Cậu nằm mơ à.” Cậu không chút do dự phản bác.
“Đồ hẹp hòi.”
“Nhanh chóng đứng lên cho tôi, đừng có xỏ lá nữa.”
Đinh Tiễn đứng lên, thấp giọng nói: ‘Vậy tôi đi tìm người khác.”
“Cậu dám chắc.”
…
Kết quả đêm đó vẫn là Chu Tu Việt xách Đinh Tiễn về nhà, lúc Diệp Uyển Nhàn nhìn thấy Chu Tư Việt, đầu óc cũng là trống rỗng, sao hai đứa này lại ở với nhau.
Chu Tư Việt lễ phép khiêm tốn trả người lại cho Diệp Uyển Nhàn, thuận miệng bịa một lý do, nói cứ như là thật vậy, cũng không nói chuyện của Đinh Tiễn ra, còn thuận tay giúp cô giảng hòa, lập tức làm cho hảo cảm của Diệp Uyển Nhàn về cậu tăng lên gấp bội.
“Vừa nãy tình cờ gặp trên đường nên cháu dẫn cậu ấy đi ăn, rồi lại cùng về, bố mẹ cháu mới đi công tác, bảo cháu đưa một ít đồ tới, thế nên cùng ghé qua nhà lấy luôn.”
Diệp Uyển Nhàn nhìn bánh trong tay Chu Tư Việt, lòng thầm ngạc nhiên mừng rỡ, nhìn Chu Tư Việt: “Lần trước ăn bánh hoa sen có ngon không?”
“Ngon lắm ạ, đơn vị của bố cháu còn có người đến muốn ăn tiếp.”
“Vậy là được rồi, lần sau dì sẽ làm thêm cho nhà cháu, để Tiễn Tiễn đưa qua, nha đầu Tiễn Tiễn này không làm phiền cháu chứ?”
“Bọn cháu là bạn cùng bàn, cậu ấy rất nghe lời.”
Diệp Uyển Nhàn kinh ngạc, “Hai đứa là bạn cùng bàn?”
Chu Tư Việt gật đầu, “Dạ vâng, cậu ấy không nói với dì ạ?”
“Con bé này không thích nói chuyện học hành của nó.”
Diệp Uyển Nhàn liếc nhìn Đinh Tiễn, ổn định lại, “Con vào phòng trước đi, mẹ nói mấy câu với Chu Tư Việt.”
Sau khi Đinh Tiễn đi vào, Diệp Uyển Nhàn lại không yên tâm quay đầu nhìn cô, thần bí đem Chu Tư Việt kéo qua một bên.
Thiếu niên cúi đầu nhìn cổ tay bị bà ấy lôi đi, khẽ cau mày, nhưng vẫn nhịn không lên tiếng.
Hai người đi ra đứng dưới bóng cây trước cửa.
Diệp Uyển Nhàn nhìn bốn phía xung quanh, hạ thấp giọng nói với Chu Tư Việt: “Có phải trong trường có đứa nào theo đuổi Tiễn Tiễn nhà dì không?”
Không hiểu sao, Chu Tư Việt lại nhớ tới khuôn mặt đỏ bừng của Lưu Tiểu Phong.
“Cậu ấy nói với dì à?”
Chu Tư Việt rút tay về, hơi nheo mắt, nghiêng đầu nhìn sang.
Diệp Uyển Nhàn ngẩn người, bèn dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, nói ra suy nghĩ với Chu Tư Việt: “Hình như là có một thằng nào đấy đưa cho con bé tờ giấy, dì thấy gần đây con bé không tập trung học hành, không biết có liên quan gì với chuyện này không.”