Bí Mật Nơi Góc Tối

Chương 43

Nhưng Đinh Tiễn lại không cảm thấy là cậu đang ghen, vì câu hỏi ấy quá mức bình tĩnh, như chỉ buột miệng hỏi ra.

Đinh Tiễn bắt đầu thu dọn đồ đạc, dồn sức ném “bịch bịch” mấy cuốn sách và đồ dùng vào cặp, “Tôi về trước đây, ngày mai còn phải về nhà ăn tết rồi, cám ơn cậu và dì đã chăm sóc trong suốt học kỳ qua.”

Chu Tư Việt ngồi trên ghế, lẳng lặng nhìn cô “thu dọn”.

Dọn đồ xong, Đinh Tiễn đeo túi vào, đạp ghế của cậu, “Tránh đường, tôi phải ra ngoài.”

Chu Tư Việt không nhúc nhích, cứ ngồi lỳ trên ghế mỉa mai nhìn cô.

Đinh Tiễn không chịu nổi dáng vẻ cái gì cũng biết, cái gì cũng không quan tâm này của cậu, cứ như trên toàn thế giới này cậu là người thông minh nhất, còn những người khác đều là đồ ngốc. Cô càng nhìn gương mặt tuân tú này mà càng tức, dưới chân càng thêm dùng sức.

Xui tám đời rồi mới đi thích cậu.

“Không thi thật à?”

Bỗng Chu Tư Việt đứng lên, dáng người cao lớn tạo cho cô cảm giác bị chèn ép, lập tức Đinh Tiễn cảm thấy khó thở.

“Không thi không thi, dù sao cậu cũng không —— “

Mới nói được nửa câu thì bỗng sau gáy bị người ta giữ chặt, người bị nhấc lên, dáng người cao lớn cúi đầu xuống, cánh môi mềm mại bị người ta phủ lấy, Đinh Tiễn cứ thế ngây ngẩn trợn tròn hai mắt, trơ mắt nhìn cậu hôn.

Đinh Tiễn có thể nghe rõ tiếng tim đập khẽ của thiếu niên, giống dã thú từ tốn hít hơi, cùng với tiếng tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của cô.

Thời gian như dừng lại.

Đinh Tiễn rảnh rỗi bắt đầu đếm lông mi của thiếu niên.

Một sợi, hai sợ, ba sợi…

Dài thật đấy.

Môi Chu Tư Việt rất mỏng, nhưng lại mềm và dễ chịu hơn cô tưởng tượng nhiều.

Có điều cổ cứ đặt một chỗ hơi mỏi.

Đinh Tiễn giật mình bừng tỉnh, rốt cuộc đã hiểu rõ, vì sao những đôi tình nhân trong TV mỗi lần hôn đều xoay bên này xoay bên kia.

Cô đề nghị: “Hay là đổi vị trí nhé?”

Hai tai thiếu niên đỏ ửng: “Cậu im mồm.”

Cô nghe lời, “Ờ.”

Hàng cây ngô đồng ở ngoài nhà đứng thế chân vạc cùng sóng vai nhau, dường như đang canh gác cho bọn họ, gió nhẹ thổi lá xào xạc, làm kinh động đến người trong phòng, nhanh chóng tách ra.

Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra chỉ là sợ bóng sợ gió.

Không khí trong phòng có phần căng thẳng, chàng trai dựa vào mép bàn, lúng túng dùng tay xoa cổ, Đinh Tiễn kéo lấy quai cặp sạch, đá ghế đi, từ bên cậu mau chóng lách người chạy đi, “Tạm biệt.”

Chu Tư Việt nhìn bóng lưng chạy mất tiêu của cô, lần đầu tiên có nghi ngờ với bản thân.

Chạy đi rồi ư?

Đinh Tiễn ở Diên Bình suốt cả kỳ nghỉ đông, trong trấn ăn tết rất náo nhiệt, khắp nơi đều là trẻ con đốt pháo, đi hai bước là có thể nghe thấy tiếng pháo nổ đùng đoàng ở phía sau, nhất là khi Đinh Tiễn không hay về, có mấy đứa trẻ quen nhau đuổi theo Đinh Tiễn đốt pháo.

Đinh Tiễn không tránh được, bị mấy tia pháo bắn nổ trúng chân, cũng chỉ có thể che đầu hét lớn.

Vẫn là Hứa Kha giải vây giúp cô, dỗ mấy đứa trẻ đi chỗ khác chơi, sau đó nói vài lời để xoa dịu cô như người anh cả, vốn Đinh Tiễn không nghĩ đến Chu Tư Việt, nhưng vừa thấy Hứa Kha, lập tức gương mắt đó liền xuất hiện trong đầu, chỉ muốn bay về gặp cậu ngay, muốn để cậu xoa đầu.

Vất vả lắm mới đến ngày tựu trường.

Diệp Uyển Nhàn và Đinh Tiễn cùng về thành phố, ngay ngày đầu tiên đã đến Chu gia cảm ơn thời gian qua Chu phu nhân đã chăm sóc Đinh Tiễn.

Vừa ngồi xuống, Đinh Tiễn bắt đầu nhìn đông nhìn tây, nhưng không thấy bóng người kia đâu, tiếp đó mới biết được từ miệng Chu phu nhân là Chu Tư Việt đã đi tham gia khóa trình đại học rồi, buổi trưa còn ăn cơm với một giáo sư.

Bất kể nhìn thế nào, tiền đồ của cậu đều xán lạn.

Đảo mắt một cái, vừa khai giảng đó, giờ đã đến buổi lễ tuyên thệ một trăm ngày*.

(*Khi cách kỳ thi đại học cao đẳng còn 100 ngày, đa số các trường cấp ba sẽ tổ chức lễ tuyên thệ kích thích ý thức học tập của học sinh.)

Lưu Giang coi như là đại diện tổ giáo viên chủ nhiệm, dưới quốc kỳ hùng dũng khẳng khái đọc lời tuyên thệ, Chu Tư Việt đại diện học sinh, thay mặt lính quèn bọn họ đây tuyên đọc.

Chu Tư Việt vừa bước lên bục, bên dưới đã xôn xao không thôi.

Cậu mặc rất thoải mái, áo bóng chày thêm quần thể thao, thân hình cao lớn đứng dưới quốc kỳ, chất giọng thanh lạnh đầy sức hút lan truyền đến từng ngõ ngách trong trường. Thật ra cậu rất ít tham gia những hoạt động như thế, hay nói cách khác, con người cậu không thích nổi tiếng, luôn tránh xa hoạt động kiểu thế.

Lúc này cũng coi như giúp Dương Vi Đào một phen.

Thời kì của năm lớp mười hai rất ngắn, mà cũng rất nhanh.

Những tờ lịch trên tường đang không ngừng mỏng đi, cho đến khi xé đến tờ có con số quan trọng, cuộc sống không ngừng bị phóng đại, bao tâm tư sinh hoạt đều trôi vào quên lãng, chỉ còn lại, học! Thi! Điểm!

Câu mà Lưu Giang thích nói nhất chính là: “Vào lúc tàn khốc nhất, tỷ lệ chọi lên đến một trên năm mươi ngàn! một trên năm mươi ngàn!”

“Đề dễ như thế mà các em còn sai, thì chắc chắn sẽ có đội ngũ năm mươi ngàn người đạp qua thi thể các em mà đi!!”

“Thi đại học không phải chơi, mà là chiến đấu, là trận chiến duy nhất trong cuộc đời các em, trận chiến duy nhất thay đổi số mệnh của các em, nếu không cam tâm thì phải cố gắng! Không phải em đạp lên thi thể người khác, thì sẽ là người khác giẫm lên thi thể của em!”

Chu Tư Việt lại ngược lại, “Đừng căng thẳng, dù thi vào đại học rất tàn khốc, nhưng cũng chỉ là kỳ thi kiểm tra kiến thức cơ bản của cậu thôi, nắm chắc kiến thức cơ bản là được, không việc gì phải căng thẳng cả.”

Cứ như thế, trong thanh thế chiêng trống rùm beng chảy cuồn cuộn ấy, kỳ thi đại học bắt đầu.



Đêm trước khi thi, Chu Tư Việt đi theo giáo sư đến Thượng Hại, thời gian một tuần.

Đêm trước khi thi, cậu gọi Đinh Tiễn ra, hai người đứng dưới gốc ngô đồng ở đầu hẻm.

Đêm tối om, ve kêu râm ran, dương liễu phất phơ trong gió.

Chu Tư Việt vỗ đầu cô, “Căng thẳng à?”

Đinh Tiễn lắc đầu, “Vẫn bình thường, không phải cậu phải đi Thượng Hải à? Sao trễ thế rồi mà còn chưa đi?”

Chu Tư Việt dựa vào cây cười, “Vì giáo sư tiết kiệm tiền nên mười hai giờ sáng mai mới bay, giờ rảnh quá không có chuyện gì, nhân tiện ra ngoài tiêm thuốc trợ tim cho cậu.”

“Cái gì?”

“Thi tốt vào, thi xong có thưởng.”

Đinh Tiễn xác nhận lại với cậu, “Là thi tốt mới có thưởng, hay thi xong có thưởng?”

Tinh ranh đấy chứ, Chu Tư Việt xoa tóc cô, “Thi xong có luôn.”

Cuối cùng tiểu cô nương cũng vui vẻ, “Được rồi.”

Chú mèo con trên đầu tường kêu meo một tiếng rất hợp cảnh, đóa hải đường dưới góc tường bung cánh nở rộ.

Dưới chân tường, không cần nói thành lời, hai người hiểu rõ lòng nhau cùng đưa mắt nhìn nhau, rồi mỉm cười chia tay ra về.

Hai trái tim nóng rực, vào trong tiết mùa nóng nực này, đập thình thịch thình thịch.

Cuối cùng kỳ thi đại học kéo dài hai ngày đã kết thúc.

Lúc ra khỏi trường thi, Đinh Tiễn cảm thấy người mình nhẹ như bay, dọn dẹp đồ xong đi ra khỏi phòng, trong hành lang nổ ầm một tiếng như có sấm sớp rền vang, một cơn gió mạnh thổi đến.

Trong nháy mắt, khắp phòng học toàn là giấy vụn bay lả tả, tiếng xé sách soạt soạt, ngay cả trên đường cũng toàn là tập vở và bài thi.

“Cuối cùng ông đây cũng tốt nghiệp rồi!!!!!!”

“Đm lớp mười hai!!!!!!!!”

“Đm thi đại học!!!!!!!!!”

“Đm hết tất cả!!!!!”

Trong tòa nhà đều ngập tràn tiếng kêu gào tức giận mắng chửi phát tiết, vào lúc tiếng chuông vang lên, trong chớp mắt tất cả mọi người đều như trở nên điên loạn. Mọi hành động đều là tiếng kêu khổ khi bị nhốt trong cái lồng cấp ba ba năm.

Bọn họ kích động gào thét, lệ nóng quanh mắt, như đám thú bị nhốt bây lâu, rốt cuộc cũng ra khỏi lồng.

Buổi họp lớp của lớp ba cố ý điều chỉnh lại sang tuần sau mới tổ chức, hôm đó Chu Tư Việt và giáo sư mới về từ Thượng Hải, vừa xuống máy bay đã nhanh chóng chạy đến khách sạn.

Vừa vào cửa, Tống Tử Kỳ liền dẫn theo một đám ầm ĩ: “Lại đây lại đây, sinh viên giỏi của chúng ta về rồi —— “

Chu Tư Việt gạt cậu ta ra, “Đinh Tiễn đâu?”

Tống Tử Kỳ vừa đưa rượu cho cậu, vừa giơ tay chỉ vào một góc, “Đang uống rượu với Lưu Tiểu Phong!”

Lưu Tiểu Phong?!

Chu Tư Việt quay đầu nhìn, quả nhiên đang uống rất say sưa.

Thấy người đã đông đủ, Lưu Giang cầm ly rượu lên sân khấu, gò má ửng đó, xem ra uống không ít, men rượu bắt đầu phát tác, đoạt lấy micro trong tay cậu nào đấy, vỗ bàn nói: “Lại đây! Chúng ta tính cho rõ nợ trong ba năm qua xem nào.”

Tất cả đều dừng lại, nhìn lên Lưu Giang, người thầy bình thường nghiêm túc là thế, nhưng vào lúc này vì uống say mà trở nên đáng yêu một cách đáng yêu.

“Thầy Lưu ơi, em tự thú, em từng ném phấn vào trong ly của thầy.” Có người ngẩng đầu lên.

Lưu Giang bừng tỉnh: “Hèn gì hôm đó tôi đau bụng.”

Nam sinh cười nói: “Thật ra không có đâu ạ, thầy đau bụng là vì thắt lưng của thầy chặt quá!”

Lưu giang cười: “Tiểu tử em được lắm!”

Rồi bất chợt nghiêm mặt: “Tối nay, khi bước ra khỏi cánh cửa này, có thể chúng ta sẽ không tìm được lý do để mọi người cùng tề tựu với nhau nữa, mấy chuyện nhỏ trong ba năm qua tôi không tính toán với em, chứ không phải là tôi ngu, tôi cũng lười so đo chuyện ai ném phấn vào ly tôi, còn có lần trước có người tố cáo tôi trước mặt hiệu trưởng, nói tôi phạt đập đánh học sinh, các em tưởng tôi cũng không biết sao? Hiệu trưởng mà chịu ở chung phe với các em à? Vừa quay đầu đã đến văn phòng của tôi rồi, còn ở ngay trước mặt tất cả thầy cô mà nói, Tiểu Lưu à, nghe nói bây giờ cậu thích dùng hình phạt mạnh? Tôi mới cười cười, nói nào dám, đám các em ai ai cũng là ông cụ lớn, hơi không hài lòng không vừa ý chút là lại lấy tôi ra trêu đùa cho hả giận, làm thầy giờ dễ thật đấy! Không ai là đèn cạn dầu cả, đám tiểu tử khốn nạn các em ấy, thầy lại không thể nào bỏ được!!!”

Nói đến đây, tất cả bạn học đều thôi cười, không khí đông đặc đến cực điểm.

Lưu Giang đỏ mắt, giận dữ cắn răng: “Các em thật đúng là lứa học sinh bướng bỉnh nhất mà tôi từng đứng lớp!!!!”

Có lẽ vì không có học sinh lớp khác, nên Lưu Giang mất khống chế cảm xúc, nghẹn ngào nói, “Gặp được các em như thấy được mình của năm đó, trên người các em có sự bướng bỉnh mềm dẻo, không so được với các học sinh khoác khác, tôi còn nghe nói lớp tám có một bạn nam đi lính rồi đúng không, là bạn hồi cấp hai của Chu Tư Việt em đấy, tên là Tưởng Trầm gì đấy, lợi hại lắm! Còn cả Tống Tử Kỳ nữa, em mà thi đậu phi công hàng không thì phải gửi tin báo cho tôi đấy, tôi sẽ khoe với các thầy cô khác là mình có học sinh lái máy bay! Cả Chu Tư Việt nữa, đến Thanh Hoa rồi, nhớ chụp hình cổng Đại Môn gửi về biết chưa! Mỗi người các em cũng phải thế, sau này nên lấy vợ thì lấy, nên lập gia đình thì lập, tốt nhất là tìm bạn trong lớp, đỡ thầy đi tiền mừng.”

Nói đến đây, Lưu Giang cố ý quét mắt nhìn Khổng Sa Địch và Tống Tử Kỳ: “Đúng không? Hả? Hai đứa em? Tưởng thầy cô không biết gì hả!”

Cuối buổi họp lớp, mọi người ai cũng ươn ướt mắt, cuối cùng Lưu Giang bị mấy người Chu Tư Việt đỡ lên taxi về.

Người chui vào mà tay vẫn không quên đưa ra, dặn dò bọn họ, “Được rồi, cũng đừng tiễn nữa, nhanh đi về đi —— ” đã như thế rồi, mà vẫn còn bận tâm đến họ.

Mười tám năm gian khổ học tập, cuối cùng đã hạ màn ở nơi đầu đường đông đúc cũ kỹ này.

Bất kể sau này dù có ở đâu, chỉ cần nhiệt huyết vẫn chảy trong mình, vậy chúng ta cùng lên đường thôi!
Bình Luận (0)
Comment