“Này ! Dậy đi !”
Phương Anh lay lay hai vai hắn. Trần Minh Quân mơ màng mở mắt, ngu ngơ hỏi: “Chuyện gì thế? Đến nơi rồi hả?”
“Ờ… ờ, chắc thế.” Phương Anh gãi gãi đầu, ái ngại nói.
“Chắc thế là thế nào???” Hắn chợt nhận ra có gì đó rất không đúng ở đây. Trần Minh Quân vội vã đẩy cửa xe bước xuống.
“Khoan …” Phương Anh chưa kịp can ngăn thì hắn đã…
Trần Minh Quân hai mắt mở to nhìn xung quanh, quên luôn cả việc mình đã mệt
mỏi như thế nào, cứ vậy mà đứng như trời trồng. Bốn bề gió thổi lồng
lộng, cây cối ngả nghiêng, reo vù vù… Trời đêm thì tĩnh mịch, vắng lặng
mà heo hút thấy sợ.
“Đây là đâu hả???”Trần Minh Quân lạnh lùng quay ra sau chất vấn cô. Giongj hắn rít lên.
Phương Anh giật bắn mình, bộ dạng hấp tấp như phạm tội: “Đây là… ý tôi là… nhà của anh?”
“Đâu? Nhà của tôi ở đâu cơ?” Khóe mắt hắn giật giật.
Phương Anh chỉ tay về phía đằng xa xa, cười đến là thơ ngây.
Hắn nhìn theo hướng tay cô chỉ, hận không thể phát điên lên: “Đó là nhà-vệ-sinh, cô hiểu không hả???”
Chính xác hơn, nơi này rõ ràng là ngoại ô thành phố. Xung quanh chỉ toàn đồng ruộng hoang vu heo hút không bong người,… Còn cái kia, cái mà cô gọi là nhà-của-anh ấy, nó chính xác là một cái chòi rách nát dựng giữa đồng,
chuyên dùng để giải quyết nhu cầu trong trường hợp cấp bách không có chỗ đi. Vì nơi này rất thưa dân cư và vắng vẻ nữa.
“Tôi… Tôi xin lỗi !” Phương Anh chắp tay, thành khẩn nói.
“Cô có biết nhà tôi không?” Hắn chợt nhớ ra gì đó, vội vàng hỏi.
Phương Anh nuốt nước bọt, lúng túng một hồi rồi mới thành thật lắc đầu, trưng ra bộ mặt hết sức vô tội.
“Trời ạ ! Cô không biết đường hỏi à??? MỒM SINH RA ĐỂ NÓI ĐẤY !!!” Trần Minh Quân ôm đầu, hét lên đầy tức tối.
“Tôi xin lỗi… Tôi thành thật xin lỗi,… A, a, đừng nóng, đừng nóng… Anh nghe
tôi nói đã…” Thấy hắn có dấu hiệu tiến tới gần, cô vội vã lui về sau,
người dán chặt vào cửa xe, hai tay xua loạn xạ.
“…” Trần Minh Quân đột ngột dừng bước, chăm chú nhìn cô.
“Tôi… Thật ra lúc đó tôi cũng muốn hỏi đấy, nhưng sợ lại thành thừa-thãi nên
đành thôi ! Tôi đã rất cố gắng vận dụng hết óc phán đoán cũng như tài
phân tích của mình để tìm ra nhà của anh đấy !”
“Thế cô tìm ra chưa?”
“Chưa.”
“Vậy tại sao chúng ta lại ở đây.”
“Tôi lái xe lòng vòng đi quanh thôi… ai ngờ lại tới tận miền heo hút này…”
“Sao cô không dừng lại???”
“Tôi chỉ là không muốn dừng lại…”
“Tại sao lại không muốn???”
“ Vì... Vì lái xe giúp máu lưu thông lên não, khả năng tư duy cao hơn.”
“Hơn cái đầu cô ấy. Cô mà có não thì đã không hành động ngu xuẩn như thế này.” Hắn hung hăng trừng mắt với cô, bực mình quát.
“… Tôi xin lỗi mà… Tôi sợ hỏi nhiều sẽ thành thừa th…”
“Đủ rồi.” Hắn cắt ngang lời cô, giọng dịu đi hẳn: “Cô ám ảnh quá rồi đấy,
Thùy Anh à. Coi như tôi xin lỗi cô. Từ giờ tôi sẽ không nói thừa thãi
với cô nữa, được chưa???” Dù gì thì cũng tại hắn nhất thời làm cô thành
ra thế này, hắn cũng nên chịu một phần trách nghiệm.
Phương Anh gật gật đầu, cảm động muốn khóc. Cơ mà chưa kịp khóc thì đã bị anh
ta phán ngay cho câu: “Cơ mà tại sao cô lại gọi tôi dậy? Xảy ra chuyện
gì à?”
“Hơ… Tôi… tôi bí đường quá nên đành gọi anh dậy thôi !” Phương Anh đổ mồ hôi.
Trần Minh Quân không nghĩ ngợi nhiều, liền tin tưởng bước lên xe, đóng cửa
lại: “Vậy đi thôi ! Tôi biết chỗ này, đi quay ngược lại tầm 15p là tới
khu tôi ở đấy.”
“…”
“Sao không khởi động xe đi, hay là cô mệt rồi, có muốn đổi chỗ không? Để tôi lái cho.”
“Tổng… tổng giám đốc à…..”
“Hm?”
Cô nuốt nước bọt, run rẩy nói thẳng: “Xe hết xăng rồi.”
“Cái gì?”
“Xe hết xăng rồi.” Cô cắn răng nhắc lại.
“Cô… Cô… Cô đã làm cái gì???” Hắn tức muốn xì khói, cố trấn áp mình không
tiến tới đập đầu cô ta vào cửa kính cho bớt đần độn đi.
“Chúng ta đã đi hơn 2 tiếng đồng hồ rồi... Đi liên tục đấy..."
“Cô !!!!” Hắn ôm đầu, bực tức nói không thành lời.
“Tôi xin lỗi mà.” Phương Anh cúi đầu, chắp hai tay. Cũng tại anh ta không chịu đổ xăng nữa, đâu phải tại mình cô.
Trần Minh Quân vặn vẹo một hồi, cuối cùng thở sâu rồi lại bình tĩnh sờ khắp
người như đang tìm gì đó. Một lúc sau thì quay sang hỏi cô: “Điện thoại
cuar cô đâu? Đưa tôi mượn chút. Tôi quên điện thoại ở công ty rồi.”
Cô vội vã đưa cho hắn. Hắn bật nhưng không thấy màn hình sang đèn, thắc mắc hỏi: “Sao thế này???”
“Hết pin nên sập nguồn rồi.”
“Cái gì??? Cô làm gì mà để hết pin???”
“Thì tôi bật bản đồ dò đường chứ sao… Không những hết pin mà còn hết cả tiền nữa, dùng 3g thật tốn kém.” Phương Anh than thở.
“Cô !!!” Trần Minh Quân lại ôm đầu, khóe mắt giật liên hồi, muốn bẻ gãy cái điện thoại trong tay quá đi mất.
“Tôi xin lỗi mà.” Phương Anh lại chắp tay nói.
Một lúc sau bình tĩnh lại, hắn chỉ lạnh lùng quát cô: “Xuống xe !!!”
Cô vội vã đi xuống, không dám ho he nửa lời. Hắn cũng xuống ngay sau cô,
chỉ về phía trước và nói: “Đi theo hướng này chắc chắn sẽ gặp nhà dân,
chúng ta sẽ gọi điện thoại nhờ, được chứ?”
Cô gật đầu, hắn khóa cửa xe lại định đi thì bị cô cản: “Khoan !”
“Chuyện gì?”
“Anh có mang ví không?”
“Tôi để trên xe rồi.”
“Mau quay lại lấy đi. Tôi không mang tiền trên người.”
“Cô cần tiền để làm gì?”
“Anh ngốc chắc. Thời buổi này làm gì có cái gì free(*)đâu, đi vệ sinh nhờ
còn tốn tiền huống hồ gì là gọi điện, cứ mang theo phòng thì hơn.”
(*) Miễn phí.
Trần Minh Quân thở dài, quay lại lấy ví rồi cả hai mới tiếp tục đi. Không
biết đã bao lâu trôi qua mới thấy thấp thoáng đằng xa có căn nhà cấp 4
cũ kĩ. Cả hai mừng rúm, vội vã chạy tới, gõ cửa.
Một lát sau, có người đi ra mở cửa, là một ông chú trung niên với khuôn mặt chưa tỉnh ngủ hẳn: “Có việc gì thế?”
“Ơ… ơ… Chú sửa bóng đèn…” Phương Anh nhận ra chú ấy, tiến lên chen ngang.
“Oh… Hình như cháu là cô bé ở nhà hàng Food’s Harry nhỉ?” Chú sửa đèn cũng nhận ra cô, niềm nở hơn hẳn.
“Vâng… Vâng. À chú ơi, cháu và bạn đang đi thì xe hết xăng, chúng cháu muốn
gọi điện thoại nhờ một chút được không ạ?” Cô hỏi. Tốt quá, gặp ngay
người quen, xem ra là free tiền gọi điện rồi.
“Được
chứ.” Chú ấy gật đầu rất thân thiện rồi quay vô nhà một lát. Lúc sau đi
ra thì đưa cho cô một chiếc điện thoại cục gạch đen trắng, trông cũ lắm
rồi và nói: “Đây, cháu gọi đi.”
Phương Anh: “Cảm ơn chú ạ.” Rồi chìa hai tay ra nhận lấy, đưa qua cho hắn.
Trần Minh Quân gọi cho Harry, dặn đến đón rồi cúp máy, trả về cho chú kia.
“Hai cháu vào nhà ngồi đợi tạm đi.” Chú ấy nói.
“Vâng, nhưng chú ơi hết bao nhiê…” Cô chưa kịp nói xong thì bên trong nhà bỗng vang lên tiếng ho sặc sụa. Ho liên tục mà như muốn dứt cả cổ họng ra.
Nghe được tiếng, chú ấy vội vã quay vào trong, giọng hoảng hồn: “Trời ơi !....”
Vì bên trong nhà tối om nên cho dù có nhìn vào thì cũng chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng mờ mờ của hai người gần chiếc
giường đằng xa. Cô khó hiểu, hắn thì lại tò mò.
Một lát sau chú ấy đi tới trước mặt cô, hốc mắt hoe hoe đỏ.
“Ai… ai ho thế ạ?” Cô hỏi.
“Con trai chú ấy mà. Nó bị viêm phổi nên việc hô hấp vô cùng khó khăn…” Chú
ấy nói chưa hết câu, nước mắt đã chảy ra, giọt ngắn giọt dài đầm đìa
khắp mặt.
“Ôi…” Phương Anh không dám hỏi gì nữa, chỉ lặng lắng đứng đó đợi chú ấy khóc xong.
“Nó là một đứa trẻ rất đáng thương, mẹ mất từ nhỏ vì bệnh u não, bây giờ
đến nó bị viên phổi nặng, nhà đã nghèo lại còn nghèo hơn… hức… hức….”
Chú ấy nghẹn ngào nói.
Phương Anh thương đến nỗi mắt
cũng hoe đỏ theo. Hai chú cháu tâm tình nói chuyện qua lại, mặt ai cũng
giàn giụa nước mắt. Cuối cùng thì kết thúc lại bằng việc Phương Anh biếu chú ấy gần triệu đồng, cũng ( lại ) xúc động nói: “Chú lấy rồi lo cho
em ấy đi ạ… Không sao đâu ạ, nhà anh ấy cũng thuộc loại giàu có khá giả
nên một triệu này không thấm vào đâu đâu ạ… Vâng, chú cứ nhận đi, anh ấy coi lạnh nhạt thế thôi nhưng trái tim ấm áp lắm ạ… !!!”
Trần Minh Quân không chịu được nữa, đưa tiền rồi dứt khoát kéo áo cô đi theo hướng ngược lại họ vừa đi. Bước đã được một đoạn nhưng xem ra Phương
Anh vẫn chưa hết xúc động, mặt đỏ ửng: “Thật là đáng thương mà, chú ấy
đáng lẽ phải được lên báo để mọi người biết tới mà giúp đỡ…”
“Ờ, nhớ trả tôi tiền đấy.”
“Gì chứ?? Anh nhỏ nhen thế? Tiền đấy là tiền làm việc thiện, tích đức cho
anh, cho con cháu anh chứ tôi có được gì đâu…” Cô bất bình cãi lại ngay.
“Nếu là làm việc thiện thì tôi chả bao giờ tiếc tiền đâu, Thùy Anh ạ. Nhưng
lấy hẳn một triệu ra làm ba cái trò vô bổ ngu xuẩn ấy thì tôi cực kì xót ruột đấy.” Hắn đút tay vào túi quần, thong thả bước đi.
Chân Phương Anh như nặng hơn, cô bước thụt lùi lại, ngờ vực hỏi hắn: “Ý anh là gì?”
“Ý tôi là cô vừa bị lừa tiền đấy. À nhầm, cô bị lừa, nhưng tiền là CỦA TÔI.”
“Lừa cái gì chứ?”
Hắn “xì” một tiếng chế nhạo cô: “Cô có nhớ đoạn con trai ông chú ấy ho không?”
“Có. Thì làm sao?”
“Cái tiếng ho đấy cùng lắm là mắc cục đờm trong cổ họng, khạc ra là hết.
Hoặc là bị viêm họng xong lại sặc nước… Chứ viêm phổi cái quần (*) gì.”
(*) Nguyên văn ban đầu là “Viêm phổi cái đéo gì.” Nhưng khi beta lại tác
giả thấy tục quá nên đã sửa lại là như vậy =.=’ Nghĩa không đổi.
“Biết đâu là viêm phổi thật thì sao???”
“Viêm phổi là bệnh có thể lây truyền,và cũng là bệnh nguy hiểm vì có thể gây
tử vong, một trong số nguyên nhân gây viêm phổi đó chính là H5N1. Người
bị viêm phổi thường được cho điều trị tại bệnh viện, chứ ai lại để ở nhà bao giờ. Huống hồ gì ông ấy không đeo khẩu trang, không bảo hộ gì hết
khi tiếp xúc, chẳng lẽ bác sĩ không nhắc, hay là ông ấy chán sống rồi?”
“Thì… thì…” Cô cứng họng.
“Rồi cái điện thoại nokia cũ kĩ ông ta đưa cho cô cũng rất khả nghi. Vì đồng hồ bị lộn số lung tung, mà trông có vẻ như ông ta bỏ lâu lắm rồi, bụi
còn dính đầy mấy cái khe trên bàn phím số ấy. Không khéo ông ta dùng
Iphone 6 chứ đùa gì. Lúc cô đưa tiền mắt lại chả sáng như đèn pha ấy.”
“… Anh nói có lý nha!”
“Sao hả? Thấy ngu chưa?”
“… Huhu, chả lẽ giờ quay lại đòi tiền???” Phương Anh mếu máo.
“Đồi cái gì mà đòi. Tiền đấy không phải để tôi tích đức, mà là để cô lấy đó
làm kinh nghiệm. Mất tiền ngu sau này khắc thông minh ra. Nhớ đấy.” Hắn
nói rồi tiếp tục bước đi.
Phương Anh vui như mở hội trong lòng, vội vã chạy theo: “Anh sẽ không đòi của tôi? Sẽ không bắt tôi trả phải không?”
“Có chứ. Phải để cô mất tiền mới nhớ được mình ngu như thế nào.”
“THôi mà, tôi sai rồi, tôi sai rồi…”
“Không là không.”
“Huhu, tôi sai rồi mà…”
“Đừng có lè nhè.”
Phương Anh đuổi theo, hết chặn đường hắn, lại chuyển qua lay hai tay hắn… Dưới ánh trăng, bong hai người như hòa vào làm một…