Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Phương Anh quyết định chen ngang
vào, mong rằng sẽ cắt đứt được mạch chuyện dang dở này: “Ôi, thôi nào.
Huyền Nhung, em ngồi xuống đi kẻo tiếp viên ra lại nhắc nhở cho. Còn
anh… à quên, tổng giám đốc, xin hãy bớt giận, em gái tôi chỉ là không
biết phát ngôn đúng thời điểm thôi, con bé là thư kí của ngài mà, hì
hì.” Cô nở nụ cười trấn an hắn.
Trần Minh Quân phì
cười. Nhưng rõ ràng hắn không cười vì thấy hài hước. Ngược lại, Huyền
Nhung lại có cảm giác ấy, cô ta đang siết chặt tay lại hơn. Bởi vì cổ
tin rằng, hắn cười ngọt ngào như vậy vì Phương Anh, và có cái thái độ xa cách ngàn năm đó với cô ta, cũng chỉ vì Phương Anh nốt.
Huyền Nhung cũng cười, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống. Cái cười này, cũng không phải là cái cười vui vẻ gì cho cam.
Trần Minh Quân ngả người vào ghế, tiếp tục cười, rất khẽ khàng nhưng vẫn đủ để Phương Anh nghe thấy.
“Ruốt cuộc là nãy giờ anh cười cái gì vậy?” Cô quay sang, không khỏi tò mò.
Nghe cô hỏi, Trần MInh Quân lại quay sang, ghé vào tai cô thì thầm thật
nhỏ:“… Chắc cô đang tò mò muốn biết vì sao tôi đối xử với Huyền Nhung
như vậy, đúng không?” Hắn chống cằm, ánh mắt nhìn cô cứ cái kiểu ‘tôi
biết cả đấy nhé !’.
Phương Anh nheo hai mắt lại, nhìn hắn, rồi mới đáp: “Đúng vậy. Sao biết hay thế?”
“Thì cô đã nói với tôi ‘Em tôi không biết phát ngôn đúng thời điểm’, ý của
câu này của cô tôi hiểu. Cô còn nói ‘con bé là thư kí của anh mà’, đây
là câu nhắc nhở phải không? Thâm thúy, thấm thúy,…” Môi anh ta mím lại
thanh một đường tròn rất đẹp mắt, nhưng ghép trên khuôn mặt anh ta lúc
này, đó chính xác là một nụ cười nham nhở.
Phương Anh đờ mặt ra: “Tôi chỉ tiện miệng nói thế thôi mà. Anh bị thừa chất xám hay sao mà lại hay suy diễn vớ vẩn thế?”
“Thôi nào, chẳng phải cô rất tò mò sao?” Hắn cười hì hì, hai má phồng lên.
“…Ờ.” cô đáp. Sao cô thấy từ khi lên máy bay, tên này cứ như biến thành người khác ấy nhỉ?
Hắn tủm tỉm, rồi ghé sát vào tai cô một lần nữa, thì thầm: “Cái này… không thể nói cho cô được.”
Phương Anh cụt hứng, đẩy vai Trần Minh Quân ra. Nhảm nhí. Cô lầm bầm. Nói rồi, lại tiếp tục dựa đầu vào cửa sổ, nhìn ra ngoài rồi thiu thiu ngủ đi.
Trần Minh Quân cũng không làm phiền cô bằng cái suy nghĩ vớ vẩn ấy nữa.
Phương Anh cảm thấy thật may, cái gã này, thông minh quá nên lâu lâu bị
đần đột xuất hay sao ấy...
Đúng cái lúc đã sắp sửa chìm vào mộng đẹp thì lại bị tiếng của Huyền Nhung làm cho tỉnh giấc: “Chị,
chị đổi chỗ cho em được không, em muốn ngồi gần cửa sổ.”
Phương Anh tỉnh cả ngủ. Kệ mẹ em. Cô cằn nhằn. Định không đáp lại và giả vờ
ngủ tiếp thì tiếng cô ta lại lanh lảnh vang lên: “Chị, chị có nghe thấy
em nói gì không?"
Phương Anh đã hoàn toàn bực mình: “Nếu thế, sao em không thử đổi chỗ cho người bên cạnh em?” Cô đáp.
“Nhưng em ngại lắm…”
Ngại? Ôi chúa ơi, ngại???
“Ủa thế nãy giờ em oang oang cái mồm như vậy chị có thấy em ngại với ngùng
gì với người ngồi bên cạnh em đâu? Hay là em cho rằng người ta bị điếc
nên không nghe thấy?" Cô cười khinh bỉ.
Anh chàng công nhân ngồi bên cạnh Huyền Nhung phì cười một tiếng. Còn cô ta thì mặt đã đỏ lựng lên vì xấu hổ. Huyền Nhung siết chặt tay, Thùy Anh khốn nạn,
giờ còn biết đốp chát cái kiểu đấy nữa cơ à. Cô tưởng cô chiếm được tình cảm của tổng giám đốc thì có thể coi trời bằng cái móng tay của cô
chắc? Nào nào, dịp này tôi nhất định phải cho cô một trận.
Xem cô còn dám tranh giành với tôi không??
“Chị ơi, chị biết khách sạn nào tốt một chút ở Bangkok không ạ? Em đi mà
quên đặt phòng mất rồi. Hì hì.” Huyền Nhung đập đập vào ghế cô, hỏi.
“Google không tính phí đâu em.” Phương Anh đang ngủ, vẫn phải dịu giọng đáp
lại. Huyền NHung này cũng thật giỏi giả vờ, cô ta làm việc ở khách sạn
mà lại không biết khách sạn nào tốt ở Thái Lan. Thật kì cục, làm tới
chức vị thư kí tổng tài rồi mà không tìm hiểu các đối thủ cạnh tranh ư?
Cô ta cho rằng cô bị ngu chắc.
“Nhưng trên máy bay không được phép sử dụng điện thoại ạ.”
“Chị nghĩ lát nữa xuống sớt cũng chưa muộn.”
“A… Em, em sợ mấy thứ quảng cáo trên mạng lắm, thật giả chả biết ra làm
sao… Chi bằng, chị biết khách sạn nào tốt, giới thiệu cho em với ạ.”
Huyền Nhung bám dính lấy cô, quyết hỏi tới cùng.
Phương Anh buồn bực nghiến răng ken két: “Việc gì phải vất vả vậy em, hay là em xuống rồi tới khách sạn cùng anh chị luôn?”
“Vâng, vậy thì tốt quá rồi ạ.” Huyền Nhung cười hà hà. Cô ta im lặng không nói gì nữa. Trong lòng thì vui sướng khỏi nói rồi, moi mãi mới ra được địa
chỉ khách sạn. Nếu không phải hôm nay Trần Minh Quân có vẻ hay bực tức
với cô ta, thà rằng hỏi hắn còn hơn.
Xem ra không phải ở khách sạn Thái Thịnh rồi. Chà, rõ ràng đây không đơn giản chỉ là một
chuyến công tác bình thường. Huyền Nhung thầm nghĩ.
Nhưng có vẻ hiện thực không như tưởng tượng.
Xuống máy bay, Trần Minh Quân chủ động kéo va li giúp Phương Anh, và tất
nhiên là cả Huyền Nhung nữa. Dù thích hay không, đối với hắn thì đấy là
việc mà đàn ông nên làm, hơn cả, hành lí của Huyền NHung cũng không
nhiều, chỉ có duy nhất cái túi xách nho nhỏ.
Phương
Anh thì chả có ý kiến gì về hành động ấy, còn Huyền Nhung thì sướng run
cả người, khóe miệng cứ co lên co xuống. Làm cho Phương Anh đứng bên
cạnh cứ liên tục nhìn cô ta như nhìn quái vật. Nghe nói, Huyền Nhung đi
công tác với Trần MInh QUân cũng 3,4 lần rồi mà. Chẳng lẽ những lần đấy
anh ta không xách valy giúp hay sao mà trông cái bản mặt hớn hở quá vậy?
Công nhận dịch vụ tại Thái Lan tốt thật, vừa xuống tới máy bay là được cả
đoàn nhân viên đứng dạt hai bên đón tiếp rất nồng hậu. Bảo sao du lịch
tại THái Lan thích, hóa ra là vì chất lượng phục vụ thế này cơ à.
Cả ba ra đến ngoài, Trần Minh Quân trả túi cho Huyền Nhung, rồi kêu Phương Anh đi theo mình. Thấy thế, cô ta vội vã đuổi theo chặn đầu hai người:
“Từ từ đã anh chị…”
“Có chuyện gì vậy?” Hắn không vui nói.
“A… Cho, cho em đi nhờ xe taxi với ạ.”
Trần Minh Quân định nói gì đó, nhưng bị Phương Anh ngấm ngầm kéo tay ngăn
lại. Cô cười hì hì với huyền Nhung, rồi nhanh chóng quay sang vẫy một
chiếc taxi tới.
“Em lên đi.” Phương Anh mở cửa xe đằng sau.
Huyền Nhung không chút nghi ngờ bước lên. Và sau đó, Phương Anh nhanh chóng
đóng sập cửa lại, quay lên nói với bác tài: “ VVV hotel, BangKok, ok?”
Bác tài gật đầu, chiếc taxi nhanh chóng lao vút đi.
Trần Minh QUân đứng đờ ra bên cạnh cô, nhìn theo chiếc xe rồi ngờ vực hỏi: “Tại sao chúng ta không lên?”
“Anh không cảm thấy chúng ta không nên tiếp tục bầu không khí căng thẳng này khi đứng chung với cô ấy nữa sao? Trên máy bay tôi chịu đựng đủ rồi nhé ! Với cả, tôi tin chắc rằng Harry cũng không thích điều ấy đâu.” Phương Anh tủm tỉm cười, rồi quay ra sau hét to: “Này anh bạn, ra đây đi.”
Harry đang thậm thụt ở gần đó, nghe vậy thì quyết định không trốn nữa mà chạy ù tới, ôm chầm lấy cô: “Thùy Anh à, Thùy Anh à.”
“Thôi đủ rồi đấy, buông tôi ra đi.” Phương Anh cười cười.
Trần Minh QUân mặt cứ phải gọi là không còn gì để nói, hắn không hiểu, làm sao mà cô biết được??
Phương Anh quay sang vừa đúng lúc bắt gặp quả mặt đần thối của hắn, liền phì
cười rồi giải thích: “Từ lúc lên máy bay anh cứ quay ngang quay dọc là
tôi đã thấy nghi rồi. Cho tới khi có cô tiếp viên tới đưa cho anh mẩu
giấy đó…”
“Cô đọc trộm?” Hắn kêu lên.
“Vớ vẩn.” Cô xua tay rồi nói tiếp: “Đừng ngắt lời tôi như thế chứ. Lúc đó
tôi đang cắm cúi giơ máy lên làm vài kiểu tự sướng, thế là đúng lúc quay được cái mặt của anh, tôi nhìn môi anh trên màn hình đang lẩm nhẩm độc
nhỏ mẩu thư, tôi chỉ kịp thấy loáng thoáng có vài từ. Thế rồi, tôi thấy
anh quay đầu xuống dưới, liền cố đưa điện thoại lên cao hơn, nhìn xem
anh tìm ai… Và tôi thấy Harry, quả áo hoa hòe hoa sói sặc sỡ đó quá nổi
bật mà… Ấy thế còn Khoa Trình đâu?”
“Làm sao cô biết Khoa Trình sẽ tới cùng Harry?” Trần Minh QUân tiếp tục hỏi.
“Ây, hỏi thừa… Tôi đã thấy anh lẩm nhẩm đọc tờ giấy đó và có nghe thoáng chữ ‘Trình’, với cả, bạn bè thường đi tụp tập với nhau theo bầy mà…”
Harry cười tươi, chạy tới véo hai má cô: “Thùy Anh à, cô thông minh thật đấy…”
“Được rồi, bỏ tôi ra coi.” Phương Anh đẩy gã ra rồi lặp lại câu hỏi: “Khoa Trình đâu?”
Harry nhún vai: “3 tiếng nữa mới tới.”
“Sao lại vậy?”
“Vé của nó rõ ràng là cùng chuyến với tụi tôi nhưng chẳng hiểu sao vừa quay đi cái đã biến thành chuyến của 3 tiếng sau”
“Ừm…” Phương Anh gật đầu, rồi nói nhỏ: “Tôi thấy có mùi của Huyền NHung trong truyện này.”
“=)) Tôi cũng nghĩ vậy.” Harry đập bộp phát vào vai cô: “Cô biết đấy, vì
tình báo của Huyền Nhung đánh hơi được chúng ta sẽ bay chuyến 6 giờ sáng nay nên đã mật báo lại với cổ, may sao chúng tôi kịp thời biết nên bất
đắc dĩ phải đổi lịch thế này… Cứ tưởng cô ta không bắt kịp, ai ngờ… Tôi
nghĩ là cô ta đã tráo đổi vé của Khoa TRình… She’s so bad ( cô ta thật
xấu tính )” Harry nói xong còn tự gật đầu, hai tay khoanh lại, mặt thì
nghiêm túc, kiểu như ‘đúng là vậy rồi, chỉ có thể là thế mà thôi, mình
thật thông minh’ =)))
“Thôi nào.” Cô đập vào lưng anh
ta, cái gã hão huyền này: “Kệ cô ta đi, bây giờ chúng ta cứ đi loanh
quanh cái sân bay này tham quan cái đã… Tầm 10 giờ chuyến bay của Khoa
TRình mới tới nơi cơ mà. Nào, hãy đi kiếm gì ăn cho 3 tiếng sắp tới đi.
Tôi thấy bimbim Thái nghe đồn là ngon hết sảy…”
Cô cười, rồi chạy đi thẳng vào trong. Harry ôm đầu khúc khích, Trần Minh Quân thì thở dài, rồi cũng bỏ vào theo ngay sau ấy.
***
Harry cầm gói bimbim, vừa ăn vừa xuýt xoa, hai mắt nhăn tít lại vì sung
sướng: “Bimbim này hơi cay một tí mà ngon hết sảy… Úi chà, úi chà…”
Trần Minh Quân đang đọc báo cũng bất giác phải quay lại. Vốn định cằn nhằn
một chút về cái tiếng nhai nhồm nhoàm của Harry thì chợt thấy một cảnh
rất nhức nhối con mắt.
Phương Anh đang say sưa ngủ,
đầu gục vào vai Harry. Cái cô này, sao ăn xong lại ngủ dễ thế chứ? Nhưng mà... Trông hai cái người này, soa mà giống cặp đôi đang yêu nhau thế
không biết.
Hắn trề môi, rồi nhìn chằm chằm vào khóe
miệng cô. Cái cô này, sao ăn xong cũng không chịu chùi mồm mép gì mà đã
ngủ rồi thế này? Thật là… thật là… !!!
Vốn định đưa tay lên lau
miệng giúp thì chợt hắn nhận ra, tại sao Phương Anh lại gục đầu vào vai
Harry??? Mà không phải là mình??? Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thằng bạn
mình.
“Holy shiet !!! Về nước phải mua mấy bịch ăn dần mới được… Ngon quá
Hắn thực sự hơi ngứa mắt rồi đấy... Mà bỏ đi, nghĩ gì nữa không biết, hắn lắc lắc đầu.
Trần Minh Quân thở dài, rồi quay sang đọc báo tiếp. Đúng lúc đó thì Harry
lại quay sang nói với hắn: “Eh, QUân. Mày rảnh vai không?”
“Chuyện gì?”
“Cho cô nàng dựa nhờ vào đi, vai tao nhừ hết cả rồi…”
“Để cô ta dựa vào cửa kính đằng sau ấy.” Hắn lạnh lùng đáp.
“Oh, come on, she’s a girl (Thôi nào, cô ấy là một cô gái đấy ) … Việc ngủ
trên một băng ghế đã là quá vất vả cho 1 cô gái xinh đẹp rồi, nếu mày để cô ấy dựa vào kính đằng sau ngủ nữa thì có đáng mặt đàn ông không? Nào, để tao giúp mày…” Harry hì hì mấy tiếng, rồi thật cẩn thận nâng đầu
Thùy Anh lên, nhè nhẹ đẩy nó quá vai Trần Minh QUân.
Còn hắn, tất nhiên là không phản kháng rồi =))
Khi đầu cô thực sự đã chạm vào vai hăn, Trần Minh QUân sẽ run lên. Hắn bặm
môi, cô ta… cô ta… đầu quả thực rất nặng… !! Chỉ là, sao lại… sao hắn
lại có cái cảm giác này cơ chứ???... Chết tiệt.
Mặt
hắn hơi đỏ lên, vì quá xấu hổ, nên hắn đã quay mặt đi, đến báo đọc cũng
không vào nữa. Ax, hắn điên rồi, sao lại thấy... cứ vui vui thế nào
ấy...
Bây giờ, cảnh đó lại trở thành cảnh tượng nhức
nhối trong mắt một người khác. Không phải ai xa lạ, mà chính là Hoàng
Đức Kiệt. Mặt anh thoáng một chút buồn rầu.
Cô ấy đang dựa trên vai kẻ khác mà ngủ rất ngon. Nắng chiếu vào, khiến khung cảnh
lãng mạn ấy như được tô đậm thêm. Mắt anh, hình như cũng bị thứ ánh sang ấy làm cho mù lòa luôn rồi.
Khoa Trình đứng đằng sau, vội vàng lấy điện thoại gọi cho Harry.
“Alo.” Gã bắt máy giọng hớn hở: “Đến rồi hả mày?”
“Ừ, ừ…”Khoa Trình bất đắc dĩ nói: “Bây giờ chuyện đó không còn quan trọng
nữa đâu. Nhìn sang bên trái mày đi, thấy cãi gã mặc bộ đồ đen không…?”
"Who?" Harry nhìn sang, khi nhìn thấy Hoàng Đứng Kiệt đang nhìn chằm chằm vào
Phương Anh và Minh QUân, hốt hoảng tới mức đứng bật cả dậy: “Ớ, cái gã
này… gã này…”
“Anh ta chính là bạn trai cũ của THùy Anh đấy.” Khoa TRình lấy tay che miệng, cố gắng để nói thật nhỏ, thật nhỏ mà thôi.
p/s: :* Kiệt con giai yêu quý, hình như mẹ bỏ quên con hơi lâu rồi, đừng lo
gì cả, mấy chương tới chính là thien đường cảu mấy đứa rồi :* Yêu con
giai mẹ quá.