*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc Lê Lạc tới sở sinh hóa mới biết sáng hôm nay có một buổi hội thảo cao cấp, cô và Thương Ngôn không được dự thính. Trước khi hội thảo bắt đầu, Lê Lạc mang một túi cà phê mua từ thư viện Lan Đại tới cho Tạ Uẩn Ninh, sau đó lấy hai cốc cho cô và Thương Ngôn rồi nói với Tạ Uẩn Ninh: "Cốc trên cùng là của thầy, không đường, ít sữa."
Tạ Uẩn Ninh nhận lấy túi cà phê, khẽ gật đầu: "Ừ."
Bây giờ cho dù chỉ là chuyện nhỏ nhất, anh cũng sẽ trả lời cô một tiếng, lúc thì “Ừ” lúc thì “Ah”, nhưng đó đều à cách Tạ Uẩn Ninh thể hiện sự dịu dàng. Cách đó không xa, Chu Bắc cười ha ha đi tới, thản nhiên hỏi: "Nhất định là thiên sứ nhỏ Lê Lạc lại mua cà phê rồi... Có phần của tôi không?"
Lê Lạc mỉm cười: "Đương nhiên là phải có phần của Chu lão sư rồi."
"Chỉ có Lê Lạc là đối xử tốt với tôi." Chu Bắc trả lời, còn định tới bên cạnh Lê Lạc.
Tạ Uẩn Ninh liếc nhìn Chu Bắc, anh không buồn để ý. Buổi hội thảo vẫn chưa bắt đầu, anh cầm túi cà phê trong tay, dặn dò Lê Lạc một câu: "Sau này mấy chuyện như đi mua cà phê chuyện cứ bảo Thương Ngôn đi mua là được." Cũng như thế, đây là cách anh thể hiện với mọi người rằng mối quan hệ giữa anh và Lê Lạc không phải là mối quan hệ bình thường.
Lê Lạc vui vẻ nói: "Được."
Bên ngoài sở sinh hóa, Thương Ngôn đang dắt xe đạp, không hiểu sao tự dưng lại hắt xì một cái, anh đưa tay xoa mũi, tâm trạng có chút buồn bực.
Tạ Uẩn Ninh thiên vị Lê Lạc nhiều như vậy, đương nhiên Chu Bắc có thể nhận ra Tạ Uẩn Ninh đang cố ý tiết lộ mối quan hệ của anh và Lê Lạc với mọi người, anh cố tình giả vờ như không hiểu gì, phụ họa một câu: "Đúng vậy, một cô gái như cô mua nhiều cà phê như vậy, xách rất nặng."
Lê Lạc mỉm cười, chuẩn bị rời đi.
"Lê Lạc, cô còn cần tôi giới thiệu bạn trai giúp cô không?" Chu Bắc đột nhiên hỏi cô, chắc chắn là cố ý.
Tạ Uẩn Ninh thở một hơi, dáng vẻ vẫn ung dung, anh tuấn như trước.
Lê Lạc khách khí trả lời Chu Bắc: "Cảm ơn Chu lão sư, hiện tại thì chưa cần."
Chu Bắc không quan tâm nữa, nhưng sự nhiệt tình vẫn không thay đổi: "Khi nào cần thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ giới thiệu cho cô những người tốt nhất."
"Cảm ơn Chu lão sư." Lê Lạc nói cảm ơn, sau đó, cầm hai cốc cà phê xuống lầu.
Từ đầu tới cuối, bạn trai cô - Tạ Uẩn Ninh không nói một lời, ánh mắt vẫn nhìn theo Lê Lạc cho đến khi bóng lưng của cô khuất khỏi tầm mắt anh.
Sau khi Lê Lạc xuống lầu, Chu Bắc lại đến bên cạnh Tạ Uẩn Ninh, dùng giọng điệu ám muội hưng phấn tra hỏi người trong cuộc: "Tổ trưởng, tình yêu thầy trò có lãng mạn không?"
Tạ Uẩn Ninh không trả lời Chu Bắc, anh đưa cả túi cà phê trong tay cho Chu Bắc, bởi vì anh còn đang bận suy nghĩ câu nói "Hiện tại chưa cần." của Lê Lạc nghĩa là sao?! Quên đi, dù sao cô cũng còn nhỏ, không biết giữ mồm giữ miệng. Thấy ánh mắt Chu Bắc vẫn hướng về mình, Tạ Uẩn Ninh không thèm che giấu, trực tiếp thừa nhận: "Đúng, rất lãng mạn."
Mới tháng trước thôi anh còn nói với Chu Bắc rằng tuyệt đối không yêu người dưới 28 tuổi, vậy mà giờ thản nhiên thừa nhận thế đấy.
Hiếm khi có cơ hội chế nhạo Tạ Uẩn Ninh, Chu Bắc nghiêm túc nhớ lại một hồi, cười hỏi: "Tổ trưởng, không phải là cậu nói sẽ không để ý đến những cô gái dưới 28 tuổi sao?"
"..." Tạ Uẩn Ninh nhìn Chu Bắc, một giây sau, anh thản nhiên hỏi một câu: "Chẳng lẽ Lê Lạc không lớn lên nữa hay sao?"
Chu Bắc: "..." Trong lúc nhất thời anh không biết phải phản bác như thế nào, anh thật sự không ngờ Tạ Uẩn Ninh lại có thể hoàn toàn không có nguyên tắc như vậy!
Đúng vậy, đúng là không có nguyên tắc.
Tạ Uẩn Ninh đi vào phòng hội thảo, cho đến bây giờ anh vẫn cảm thấy Lê Lạc đúng là hơi trẻ con, hơi ngây thơ. Nhưng thế thì sao, anh có thể kiên nhẫn đợi cô trưởng thành. Trong phòng hội thảo, đối mặt với những chuỗi số liệu và trị số, Tạ Uẩn Ninh nhấp một ngụm cà phê. Cà phê rất ngon, rất phù hợp với yêu cầu của anh.
Cho nên bạn gái nhỏ tuổi thì sao, anh thích là được rồi.
Bên ngoài phòng nghiên cứu, Lê Lạc bắt gặp Thương Ngôn vừa đến nơi, đưa cà phê cho anh.
Tối hôm qua Thương Ngôn ngủ không ngon, đối với anh mà nói, cốc cà phê của Lê Lạc giống như cốc nước đối với người khát, anh nói cám ơn rồi nhận lấy. Uống một hơi hết hơn nửa cốc, đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Sau đó anh đi toilet, Giai Khởi vừa nhắn cho anh một tin nhắn thoại.
Bên cạnh bồn rửa tay, giọng nói chắc chắn của Lâm Giai Khởi vang lên: "Thương Ngôn, có một chuyện em phải nói cho anh biết, Lê Lạc đã thừa nhận với mẹ em rằng cô ta muốn cướp anh khỏi em. Bởi vì chúng ta đính hôn nên cô ta mới chuyển mục tiêu sang cậu anh..."
Thương Ngôn nhấn tắt điện thoại di động, anh không nghe nổi nữa. Anh có thể chịu đựng bệnh công chúa của Giai Khởi, nhưng anh không có cách nào có thể chịu đựng được việc ngày nào cô cũng bôi nhọ, nói xấu Lê Lạc. Sao Lê Lạc lại muốn cướp anh khỏi cô chứ, rõ ràng Lê Lạc còn từ chối lời thổ lộ của anh kia mà...
Lúc cả nhà cùng đi du lịch ở Đảo Thị, anh và Lê Lạc cùng nhặt vỏ sò, anh đột nhiên cảm thấy cực kỳ hâm mộ cậu anh. Không phải là bởi vì cậu và Lê Lạc có thể ở bên nhau, mà là vì cậu hiểu rõ và vô cùng kiên định với tình cảm của mình. Trên bờ biển có nhiều vỏ sò đẹp như vậy, đẹp tới mức khiến người ta hoa mắt, người ta thường bị những chiếc vỏ sò trước mặt thu hút, chứ không phải là bị chiếc vỏ sò mình thích nhất thu hút. Anh chỉ có thể nhìn đến những chiếc vỏ sò trước mắt, còn cậu anh lại có thể tìm được chính xác chiếc vỏ sò mà cậu thích nhất.
Thương Ngôn đi ra khỏi WC, anh cảm thấy thực sự mệt mỏi, anh không biết phải làm thế nào. Người nhà của anh đã mặc kệ chuyện anh và Giai Khởi không chia tay, bởi vì bọn họ đều cảm thấy anh và Giai Khởi khó có thể bên nhau dài lâu. Không cần thiết phải phản đối anh và Giai Khởi nữa, cứ làm vậy chỉ khiến anh không vui.
Thương Ngôn có thể hiểu được suy nghĩ của người nhà, bởi vì, chính anh cũng cảm thấy mình và Giai Khởi không hợp nhau. Thậm chí, anh đã từng muốn chia tay với cô. Chỉ là gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, Giai Khởi lại bị đuổi khỏi Lan Đại, vì thế nên dù có thế nào đi chăng nữa anh cũng không thể nói ra hai chữ “Chia tay”. Anh sợ Giai Khởi làm loạn, cũng sợ Giai Khởi khó chịu.
Chỉ là một khi trong đầu đã có ý định chia tay thì nó cũng giống như hạt giống rơi xuống đất vậy.
Bất cứ lúc nào, ý tưởng đó cũng giống như bóng ma lượn lờ trong đầu. Bên trong phòng nghiên cứu, Thương Ngôn lại nghĩ đến chuyện chia tay, ở phía đối diện, Lê Lạc cũng đang nghĩ tới chuyện chia tay. Trong bầu không khí yên lặng, một người xoa trán, một người cúi đầu.
Mặc dù nhìn Lê Lạc có vẻ tương đối thoải mái, nhưng cô đã suy nghĩ nát óc rồi. Ví dụ như cô nên chia tay với Tạ Uẩn Ninh vào lúc nào thì mới hợp lý? Phải làm thế nào mới có thể chia tay trong vui vẻ?
Nên chia tay trước khi kỳ thực tập kết thúc? Hay là sau khi kỳ thực tập kết thúc?
Nghĩ một chút thì vẫn là trước đi, nếu không cô sẽ cảm thấy tự khinh thường chính mình. Chỉ là nếu như chia tay trước khi kỳ thực tập kết thúc, liệu chuyện này có ảnh hưởng đến điểm số của bài báo cáo thực tập của cô không?
Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, cô vẫn tin tưởng nhân phẩm của và tính cách của Tạ Uẩn Ninh, cô tin anh sẽ không để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến điểm số bài báo cáo thực tập của cô.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Lê Lạc vẫn cảm thấy thật khổ sở. Muốn trách thì trách đêm đó Tạ Uẩn Ninh làm bữa tiệc lớn quá, cũng trách cô đồng ý quá nhanh.
Chỉ là với tình trạng của hai người hiện nay, Lê Lạc tin cô chắc chắn chẳng thể nào nói ra được hai chữ “Chia tay” với Tạ Uẩn Ninh.
Trước khi tời giờ nghỉ trưa, Tạ Uẩn Ninh gọi cô vào phòng làm việc, sửa bản báo cáo thí nghiệm cho cô. Cửa phòng làm việc vẫn đang đóng, hai người ở sát cạnh nhau, nhìn thấy cô khom người không được thoải mái, Tạ Uẩn Ninh kéo cô ngồi lên đùi anh, sau đó cầm báo cáo lên nói: "Ngồi như thế này có dễ nhìn hơn không?"
Lê Lạc gật đầu, đúng là dễ nhìn hơn.
Sau đó, Tạ Uẩn Ninh nghiêm túc giảng giải cho cô về những vấn đề trong bản báo cáo, sau đó lại giải thích cho cô một vài thuật ngữ tiếng anh.
"Giáo sư..." Lê Lạc ngẩng đầu, Tạ Uẩn Ninh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, nháy mắt nói với cô: "Lần này em viết báo cáo không tệ, thưởng cho em."
Lê Lạc: "..."
Tới giờ cơm trưa, Tạ Uẩn Ninh muốn dẫn Lê Lạc ra ngoài ăn cơm, Lê Lạc lại muốn kìm chế tình cảm, cô từ chối: "Giáo sư, chúng ta vẫn nên ăn ở căn tin thôi."
"Tại sao?" Tạ Uẩn Ninh đứng dậy, khoác áo khoác lên. Nhìn anh rất tao nhã, lịch sự, lại có vẻ khiêm tốn.
Lê Lạc viện cớ: "Thứ nhất, em cảm thấy chúng ta không nên để chuyện yêu đương ảnh hưởng đến việc hòa đồng cùng mọi người, thứ hai, chúng ta luôn cùng đi ăn mà không rủ Thương Ngôn đi cùng, cứ như vậy có vẻ không ổn lắm."
Tạ Uẩn Ninh nhìn Lê Lạc, lý do thứ nhất anh có thể hiểu, nhưng lý do thứ hai thì không, cậu và mợ đi ăn không rủ cháu ngoại đi cùng thì có gì không ổn chứ... Thôi kệ, Tạ Uẩn Ninh đồng ý đi ăn ở căn tin.
——
Buổi trưa, trong căn tin, Lê Lạc và Tạ Uẩn Ninh ngồi đối diện nhau, hôm nay cô không có tâm trạng ăn uống. Tạ Uẩn Ninh gắp thức ăn cho cô, đối diện với ánh mắt đen như mực của Tạ Uẩn Ninh, trong đầu Lê Lạc chỉ có một suy nghĩ: Làm sao chia tay được đây, cô có thể chia tay anh ư!
Thương Ngôn và Chu Bắc cũng tới bên cạnh ngồi cùng cho đủ người. Sợ mình quấy rầy hai người, Chu Bắc lập tức tìm đề tài để nói: "Hôm nay có một vấn đề nóng, mọi người biết không?"
Thương Ngôn phụ họa Chu Bắc: "Chu lão sư, là vấn đề gì thế?"
"Chính là chuyện nhận con nuôi rồi xảy ra mâu thuẫn." Chu Bắc nói: “Một đôi vợ chồng nhận nuôi một đứa bé, nhưng sau đó lại cảm thấy mình không dạy dỗ nổi đứa bé đó nên không muốn nuôi nữa, sau đó bị công chúng đưa ra bàn luận, có rất nhiều ý kiến trái chiều... Mọi người thấy thế nào?"
Thương Ngôn phát biểu ý tưởng: "Tôi cảm thấy cả ba mẹ đứa bé và đứa bé đều có lỗi, nhưng đương nhiên là lỗi ở ba mẹ nhiều hơn."
"Không sai." Chu Bắc khẳng định, giương mắt hỏi ý kiến Tạ Uẩn Ninh.
Tạ Uẩn Ninh trả lời qua loa: "Dù sao có con ruột vẫn là tốt nhất."
Lê Lạc đột nhiên hỏi Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư, nếu như thầy có một đứa con nuôi và một đứa con ruột, thầy có thiên vị không?"
Tạ Uẩn Ninh quay đầu, anh hỏi Lê Lạc: "Sao tôi phải nhận con nuôi?"
... Chỉ là ví dụ thôi mà?
Tạ Uẩn Ninh cũng nhìn Lê Lạc nói: "Tôi chỉ muốn có con ruột."
Lê Lạc: Yên tâm, tuyệt đối không phải là con ông hàng xóm.
Buổi tối, trong ghế tổ chim, Lê Lạc dùng máy tính lên mạng tìm bài thảo luận mà Chu Bắc nói. Vấn đề nhận con nuôi này đã gây ra không ít sóng gió trên mạng. Bây giờ là thời đại công nghệ, chỉ cần có vài vấn đề xã hội vớ vẩn cũng có thể trở thành vấn đề để mọi người thảo luận. Sau đó cô không biết vì sao chuyện này lại chạm đến trái tim thủy tinh của Lâm Hi Âm. Lâm Hi Âm chia sẻ topic thảo luận đó, đồng thời dùng ngôn ngữ sắc bén lên án chuyện hai vợ chồng kia không chịu chịu trách nhiệm.
Phía dưới có không ít người đồng tình.
Lâm Hi Âm có một acc clone khác, acc clone này còn phản ánh đúng con người thật của cô ta hơn cái acc "Lâm Lâm Lâm Lâm đại tiểu thư". Dù sao mỗi người cũng đều cần có một khoảng không gian bí mật của riêng mình, trong acc clone này, ngoài việc thể hiện tính cách thật sự của mình, Lâm Hi Âm còn viết cả nhật ký về mối tình với một người đàn ông khác.
Trong lúc vô tình, Lê Lạc đã biết được acc clone này.
Chỉ là cô thật sự tò mò, nếu Lâm Hi Âm đã tức giận như vậy, tại sao không dùng acc "Lâm Lâm Lâm Lâm đại tiểu thư" mà chia sẻ?
Suốt một thời gian rất dài, Lê Lạc cảm thấy rất thương ba mẹ, mọi nỗ lực và tâm huyết họ bỏ ra không những không được thừa nhận mà còn bị phủ nhận, bị hiểu sai. Có một lần Lâm Hi Âm làm mẹ cô khóc, cô giận quá mất khôn nên đã hét lên đuổi Lâm Hi Âm cút ra khỏi nhà.
Lẽ ra cô không nên nói ra câu này, cô không có tư cách đuổi Lâm Hi Âm cút ra khỏi Lâm gia. Đến nay cô cũng rất hối hận vì đã nói với Lâm Hi Âm câu nói đó. Nếu như không có câu nói ấy, có phải là có thể giảm bớt một chút mâu thuẫn hay không, có phải bi kịch kia sẽ không xảy ra hay không...
Đêm đó cô bị mẹ mắng, cô uất ức trốn trong phòng. Uất ức là một loại cảm xúc cực đoan, cô uất ức, Lâm Hi Âm cũng uất ức. Rốt cuộc là ai đúng ai sai? Nhưng mặc kệ tình cảm cá nhân thế nào, làm người vẫn phải nói đạo lý, nói chuyện tình cảm, không phải sao?
Cũng trong đêm đó, cô biết được lý do Lâm Hi Âm trở thành con gái của ba mẹ. Hơn hai mươi năm trước, trong phòng sinh, vì sức khỏe không tốt nên mẹ cô đã mất đi đứa con gái vừa chào đời, bác sĩ còn nói sau này bà sẽ không thể có con. Ngày hôm ấy, có một cô gái vị thành niên cũng sinh con trong bệnh viện thành phố Lan. Cô gái vị thành niên ấy hoàn toàn không có năng lực và khả năng kinh tế để nuôi dưỡng bé gái này, vì thế ba mẹ cô đã nhận nuôi đứa bé đó.
Cô gái vị thành niên vô cùng cảm ơn ân đức của ba mẹ cô.
Lý do ba mẹ nhận nuôi bé gái đó, đến bây giờ Lê Lạc mới có thể hiểu được, giống như mẹ đã nói với cô, lúc ấy nhận nuôi là vì động lòng trắc ẩn, cũng bởi vì cảm thấy có một chút duyên phận. Đương nhiên cũng là vì muốn an ủi bản thân.
Cho nên, ngay cả thủ tục nhận nuôi cũng không làm, cứ thế đưa về nhà như con gái ruột.
Chỉ là hai năm sau, ba mẹ cô có cô. Khi cô còn bé, sức khỏe không tốt lắm, lại rất ham chơi, cho nên mẹ thường quan tâm cô nhiều hơn một chút, ai ngờ những hành động đó trong mắt Lâm Hi Âm lại trở thành chứng cớ cho sự thiên vị của mẹ.
...
Điện thoại di động hiển thị lời nhắc nhở về chuyện Benson đã đến thành phố Lan. Cô đã hẹn anh cùng đi ăn vào tối thứ Năm. Benson bạn thân lâu năm của cô, cũng là người quản lý tài sản cá nhân của cô, cho dù hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để hai người gặp mặt, nhưng cô vẫn muốn mời Benson ăn một bữa cơm để bày tỏ lòng biết ơn.
Chỉ là gần đây ngày nào cô cũng đi ăn cùng Tạ Uẩn Ninh, nếu tối thứ năm cô muốn đi gặp Benson, vậy thì còn phải nghĩ ra một lý do hợp lý để “xin phép” Tạ Uẩn Ninh.
Trưa thứ năm, lúc hai người cùng ra ngoài ăn trưa, Lê Lạc nói với Tạ Uẩn Ninh tối nay cô không thể đi ăn cùng anh. Tạ Uẩn Ninh cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đồng ý: "Được, nhưng lúc về đến nhà nhớ gọi videocall cho tôi."
Lê Lạc gật đầu liên tục.
Tạ Uẩn Ninh nhìn cô, anh thuận miệng hỏi: "Tối nay em có hẹn đi ăn với bạn à?"
Lê Lạc do dự một chút, sau đó gật đầu.
Tạ Uẩn Ninh nhận ra sự do dự trong ánh mắt Lê Lạc, anh hỏi: "Là con trai sao?"
Lê Lạc ngẩng đầu lên, nuốt miếng cơm trong miệng xuống.
Tạ Uẩn Ninh bật cười một tiếng, vừa hào phóng vừa tự tin dựa người vào ghế nói: "Nếu sau này em muốn gặp bạn bè, dù là trai hay gái. Không cần nghĩ lý do, cứ nói thẳng với tôi... Tôi nghĩ tôi cũng không phải kiểu bạn trai hay ghen."
Lê Lạc: "..." Một lát sau, cô gật đầu.
Tạ Uẩn Ninh lập tức hỏi lại: "Cho nên, người bạn em gặp tối nay là con trai à?"
"Vâng." Lê Lạc không nói dối Tạ Uẩn Ninh: “Anh ấy là bạn học đại học của em khi em còn ở Mỹ." Dù đó là bạn học đại học cùng cô từ hai mươi lăm năm trước, đây cũng không tính là nói dối.
"Ừ, bạn từ Mỹ tới thì cũng nên mời người ăn cơm." Tạ Uẩn Ninh dựa vào thành ghế, rút một tờ giấy ăn ra: “Nhớ chào hỏi người ta giúp tôi, lần sau nếu có cơ hội chúng ta cùng mời anh ta ăn một bữa."
Ừm! Lê Lạc gật đầu đồng ý. Sau đó trong lòng lại cảm thấy lo lắng, rốt cuộc cô phải nói chia tay với Tạ Uẩn Ninh thế nào đây? Không lẽ học theo anh? Mời anh ăn một bữa thật ngon, sau đó...
7 giờ tối, Lê Lạc lái xe tới cao ốc Thiên Lan, đỗ xe xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm B2, lúc chuẩn bị dừng xe vào chỗ theo quy định thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại. Đeo tai nghe lên, cô vừa đỗ xe vừa nghe điện thoại.
Người gọi điện thoại cho cô là người thám tử trước đây cô thuê, sự chuyên nghiệp của anh đúng là hạng nhất. Lần trước anh báo cho cô một tin quan trọng, lần này cũng vậy: "Lorna, cô bị theo dõi..."
"Cảm ơn."
Lê Lạc đi từ trong xe thể thao xuống, trên người khoác áo khoác dạ màu đỏ, phối hợp với mũ len đỏ. Áo khoác rất hợp với mũ len. Ấn thang máy lên tầng sáu, hai tiếng trước cô hẹn Benson gặp nhau tại một nhà hàng Trung Hoa trên tầng sáu.
Chậm rãi ngồi chờ ở tầng sáu, Benson vẫn chưa đến.
Lê Lạc nhích lại gần bàn ăn, lấy gương ra dặm lại son môi. Ngồi chờ khoảng năm phút, Lê Lạc vây tay gọi một người phục vụ tới: "Xin hỏi WC ở đâu nhỉ?"
Phục vụ lễ phép trả lời cô, phòng WC của các cửa hàng ở cao ốc Thiên Lan đều ở bên ngoài.
"Cảm ơn." Lê Lạc rút hai tờ giấy ăn ra. Sau đó nhanh chóng, rời khỏi phòng ăn.
Ngay từ trước khi đi thang máy lên tầng sáu, cô đã nhắn tin cho Benson: "Benson, tôi đột nhiên nhớ ra, đồ ăn ở một nhà hàng khác ở thành phố Lan rất ngon, chúng ta hẹn ở nhà hàng kia nhé. Phiền cậu tới bên đó luôn."
Trong nhà hàng trên tầng 6, rất lâu sau vẫn không thấy Lê Lạc quay lại, trên bàn chỉ còn tờ giấy ăn được gấp gọn gàng. Người theo dõi mở tờ giấy ăn ra, bên trong chỉ có hai chữ "SB".
Hai chữ này là do cô dùng son môi vẽ nguệch ngoạc lên.
Sau đó anh cầm tờ giấy ăn này về, chuyển lại cho người đã thuê anh.
(Hết chương 49)
P/s: Đoán xem, acc clone của Lâm Hi Âm là gì nào =)))))
À, còn cái này nữa, mình chỉ muốn nói là chắc chắn không có mấy tình huống máu chó kiểu Lê Lạc lôi Benson (Hứa Chính Dịch) ra làm lý do chia tay Tạ Uẩn Ninh đâu, mặc dù mình thích Hứa Chính Dịch vch =)))
Ghế tổ chim của Lê Lạc chắc là kiểu trong hình nhé.
Tập tin gởi kèm: