Thật ra Chu Bắc chỉ muốn kéo Lê Lạc xuống nước, không ngờ lại kéo theo nhiều người như vậy. Vừa rồi anh chỉ đi WC một chuyến, kết quả lại nhìn thấy cảnh này, anh nghĩ có lẽ Thương Ngôn vẫn chưa biết chuyện này, nhưng anh lại nằm trong “hội người cao tuổi” ở sở nghiên cứu, tự gọi Thương Ngôn ra đây cũng không ổn lắm. Thứ nhất là quá nhiều chuyện, thứ hai là quá tàn nhẫn.
Thương Ngôn là một đứa bé tốt, mặc dù dạo trước chuyện xấu của Lâm gia bị phanh phui, nhưng mỗi lần có ai nói về chuyện đó cậu vẫn che chở cho bạn gái. Thế nhưng Chu Bắc vốn thích xen vào chuyện của người khác, lại nhớ đến con bé Lê Lạc kia lắm mưu nhiều kế, anh liền đi gọi Lê Lạc ra, cùng đi xem vũng nước đục này.
Cho nên, sự tình biến thành thế này thật sự không phải là do lão Chu anh suy tính không chu toàn. Nhìn thấy người đang đứng phía sau, Chu Bắc rút lui trước, trước khi đi còn vỗ vai Thương Ngôn.
Tiêu Ca vốn đi xem náo nhiệt cũng nhanh chóng đi theo Chu Bắc, trước khi đi cũng vỗ vai Thương Ngôn.
Lê Lạc: "..."
Tạ Uẩn Ninh ra ngoài chỉ vì muốn dẫn bạn gái về, đương nhiên cũng sẽ không ở lại đây xử lý chuyện này thay Thương Ngôn. Với tư cách là cậu của Thương Ngôn, anh cảm thấy Thương Ngôn gặp phải chuyện này chưa chắc đã là chuyện xấu, anh cũng tin rằng Thương Ngôn có thể xử lý tốt chuyện này.
Cuộc tình này, dù là cắt đứt hay tiếp tục, cũng nên do Thương Ngôn tự quyết định. Dù anh có là cậu Thương Ngôn đi chăng nữa thì anh cũng chỉ là người ngoài cuộc.
Cho nên, Tạ Uẩn Ninh tới dẫn Lê Lạc rời đi.
Lê Lạc cảm thấy cực kỳ mông lung, tự dưng bị gọi ra ngoài, rồi lại bị Tạ Uẩn Ninh dẫn về, trên đường về còn nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tạ Uẩn Ninh, anh cho rằng cô quá nhiều chuyện. Lê Lạc cảm thấy uất ức, lúc trở lại phòng hát liền chọn một bài hát cũ: “quá uất ức”, giọng hát trong trẻo, mạnh mẽ.
Hôm nay, lúc đến đây cô có hỏi Tạ Uẩn Ninh nghĩ như thế nào về chuyện cô hát, Tạ Uẩn Ninh xoa đầu cô trả lời: "Cho em một cơ hội để tự làm xấu mặt mình." Càng ở bên cạnh anh lâu cô càng phát hiện ra, cái miệng của anh đúng là quá xấu xa. Cho nên cô cũng không khách khí cho anh cảm nhận lại một lần nữa xem thế nào mới là âm thanh của tự nhiên. Chỉ là lúc Lê Lạc hát bài “Quá uất ức”, điều mà bọn Chu Bắc chú ý không phải là giọng hát của cô, mà là lời bài hát.
Bọn họ đều cảm nhận một cách sâu sắc, Lê Lạc chọn bài thật hợp với hoàn cảnh.
“Quá uất ức
Ngay cả chuyện chia tay cũng để em là người biết cuối cùng
Quá uất ức
Vẫn nói thích em nhưng lại ôm hôn người khác…”
Chậc chậc... Nếu Thương Ngôn mà nghe được mấy câu hát này chắc chắn là cậu ta sẽ muốn đánh chết cô!
Tạ Uẩn Ninh khẽ lắc đầu: Có anh ở đây, Thương Ngôn dám sao? Mà cứ coi như anh không có ở đây thì sau này sớm muộn gì Lê Lạc cũng sẽ trở thành mợ của Thương Ngôn. Ban đầu anh chọn nơi này làm địa điểm họp mặt tổ cũng là có nguyên nhân. Còn gần hai tuần nữa kỳ thực tập của Lê Lạc ở sở sinh hóa tế bào Thanh Hoài sẽ kết thúc, anh cũng nên công khai quan hệ giữa anh và cô rồi. Buổi họp mặt của tổ tối nay là cơ hội thích hợp nhất... Không ngờ anh còn chưa kịp công khai đã chứng kiến cảnh tượng kia. Vi diệu!
Thật sự không biết hôm nay là ngày “Tốt” gì, Tạ Uẩn Ninh tạm thời từ bỏ ý định công khai quan hệ.
Bên ngoài, Lâm Giai Khởi cũng không ngờ tối nay lại gặp Thương Ngôn, lại còn để Thương Ngôn nhìn thấy cô hôn một chàng trai khác. Lâm Giai Khởi đẩy chàng trai cưỡng hôn mình ra, cúi đầu nhìn Thương Ngôn. Không biết vì sao, nhưng khi nhìn gương mặt trắng bệch của Thương Ngôn, trong lòng cô không những không cảm thấy áy náy mà còn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Chẳng lẽ anh thì được phép gặp Lê Lạc, còn cô thì không thể găp gỡ chàng trai tốt hơn sao?
Từ sau buổi đính hôn của hai người đến bây giờ, thái độ của dì Tạ và Thương Ngôn đều khiến trái tim cô nguội lạnh và khổ sở. Nhất là Thương Ngôn, tại sao anh không thể trở thành chàng hoàng tử luôn bảo vệ cô mà lại giống như mọi người, cho rằng cô sai rồi!
Những cảm xúc khó chịu và sự uất ức trong lòng cô cũng không phải chỉ mới có ngày một ngày hai, từ khi Lê Lạc xuất hiện đã bắt đầu nảy sinh, từng chút từng một tích dần lại trở thành oán hận. Thật ra thì, vừa rồi cô cô bị người ta cưỡng hôn. Hôm nay cô ra ngoài chơi cùng bạn cùng lớp mới, người hôn cô tên là Trần Huy, là một chàng trai nổi tiếng trong trường cô, sang năm anh muốn cùng cô sang Anh du học, anh ta theo đuổi cô cũng được một thời gian rồi. Nhà anh ta cũng rất giàu có, ngoại hình thì rất đẹp trai, bởi vì thấy cô không vui nên hôm nay mới cố ý rủ mọi người đi hát cùng cô, sau đó tìm một lý do gọi cô ra ngoài, cúi đầu hôn cô.
Nhưng Lâm Giai Khởi cũng không có ý định giải thích những chuyện này với Thương Ngôn, bởi vì cô muốn Thương Ngôn khổ sở. Khác với Thương Ngôn, rất nhiều người bạn mới của cô lại có thể hiểu cô. Bọn họ cũng biết chuyện trên mạng kia, họ đều cho rằng nếu như có cơ hội vào Lan Đại thì tội gì không vào, những người công kích cô trên mạng toàn là bọn đạo đức giả. Thậm chí Trần Huy còn đích thân lên các diễn đàn nói chuyện thay cô.
Không giống như Thương Ngôn, anh chỉ bảo cô không cần để ý nữa, thậm chí còn hi vọng cô lên tiếng xin lỗi.
Cho nên Lâm Giai Khởi vẫn rất có thiện cảm với bạn học Trần Huy vừa cưỡng hôn cô, còn ỡm ờ hôn một lúc lâu. Quán karaoke rất ồn, cô nhắm mắt nên không nhìn thấy Thương Ngôn, đến khi Trần Huy buông cô ra, ghé vào bên tai cô nói: "Người phía sau có phải là bạn trai em hay không?"
Nếu như anh đã nhìn thấy, Lâm Giai Khởi cũng không muốn giải thích gì cả. Rốt cuộc cô cũng có thể để Thương Ngôn cảm nhận cảm giác tức giận là như thế nào. Trần Huy cũng không kém cỏi hơn Thương Ngôn bao nhiêu đâu.
Trần Huy cũng nhìn Thương Ngôn, tay vẫn ôm lấy eo Lâm Giai Khởi khiêu khích nói: "Nếu anh đã không bảo vệ được bạn gái của anh, vậy sau này tôi sẽ thay anh bảo vệ cô ấy."
Nói xong liền dẫn theo Lâm Giai Khởi xoay người rời đi.
Sắc mặt Thương Ngôn từ trắng bệch trở nên đỏ bừng, anh không cảm thấy khó chịu, chỉ cảm thấy buồn cười. Anh tiến lên kéo Lâm Giai Khởi lại. Anh hiểu tính tình Giai Khởi, nếu như bây giờ anh gây gổ hoặc tức giận với cô thì Giai Khởi lại càng tức giận và sẽ tiếp tục đi cùng chàng trai này. Anh không thể làm như vậy, dù anh có chia tay với Giai Khởi, anh cũng không hi vọng Giai Khởi bị tên khốn này lừa. Thương Ngôn kéo Lâm Giai Khởi lại, dùng giọng điệu thương lượng nói: "Giai Khởi, đi cùng anh, anh đưa em về nhà."
Trong chốc lát, Lâm Giai Khởi có một chút do dự.
Trần Huy lập tức nắm *Bich*Diep*Duong*Dien*dan*Le*Quy*Don* lấy tay Thương Ngôn, sau đó dùng lực hất tay anh ra: "Người anh em, đừng có ra vẻ như vậy được không! Trước đây không quý trọng, bây giờ hối hận rồi à? Muộn rồi!"
"Giai Khởi, sau này để tôi bảo vệ cậu, được không?" Trần Huy tiếp tục nói với Lâm Giai Khởi, ánh mắt chân thành, tha thiết, giọng nói dễ nghe.
Lâm Giai Khởi lúng ta lúng túng, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng: "Trần Huy..." Trong lòng, cô thực sự đã chùn bước.
"Lâm Giai Khởi!" Thương Ngôn không nhịn nổi cơn tức nữa rồi, anh chỉ vào Trần Huy chất vấn: “Em có thể có chút đầu óc hay không, loại người này muốn gì ở em, em còn không nhìn ra hay sao?"
Không nghi ngờ chút nào, những lời này của Thương Ngôn đã chọc giận Lâm Giai Khởi. Thương Ngôn dám mắng cô không có đầu óc, Lê Lạc thì có đầu óc sao? Đúng, Thương Ngôn từng khen Lê Lạc thông minh ở trước mặt cô! Thông minh đến mức phải đi hãm hại người khác! Lâm Giai Khởi ngẩng đầu đáp trả Thương Ngôn: "Trần Huy đối xử với em thế nào em là người hiểu rõ nhất, cậu ấy thật lòng yêu em. Cho nên cậu ấy tin tưởng em, không giống như anh, chỉ biết cùng người ngoài chỉ trích em!"
Câu nói cuối cùng, Lâm Giai Khởi hét to, vành mắt ửng đỏ.
Lâm Giai Khởi lựa chọn đi cùng Trần Huy.
Thương Ngôn ngăn cản cô một lần nữa, nhưng anh không ngăn được Lâm Giai Khởi, chỉ có thể động tay với người đi cùng Giai Khởi, liên tục đấm đối phương hai quyền. Trần Huy ngang nhiên bị đánh hai quyền nhưng lại không đáp trả, nhếch khóe miệng rớm máu nói: "Nếu như chịu hai cú đấm này là có thể đoạt Giai Khởi khỏi tay anh, tôi cảm thấy rất đáng."
Mẹ kiếp, lại còn diễn trò! Thương Ngôn chỉ cảm thấy buồn cười, anh kéo tay Giai Khởi lần nữa, khớp xương cứng đờ.
Những lời chất vấn của Giai Khởi khiến anh rất hối hận, hối hận vì ban đầu đầu óc có bệnh mới đồng ý yêu cô. Anh sai rồi, anh không hiểu rõ tình cảm của mình, không kịp thời đưa ra quyết định. Nhưng mặc kệ là như thế nào, anh cũng không hi vọng Giai Khởi xúc động như vậy, vì giận dỗi với anh mà tùy tiện đi cùng chàng trai khác, bởi vì cô sẽ chịu thiệt thòi, có biết hay không!
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Thương Ngôn, Lâm Giai Khởi cũng cảm thấy hơi chua xót và mềm lòng. Tại sao cô và Thương Ngôn lại trở thành thế này? Rõ ràng là anh vẫn rất cưng chiều cô, yêu thương cô, Lâm Giai Khởi không nghĩ ra nguyên nhân, nhưng người duy nhất mà cô có thể nghĩ đến chính là Lê Lạc!
Đúng, tất cả đều là tại Lê Lạc...
Lâm Giai Khởi ngẩng đầu lên, kết quả lại nhìn thấy Lê Lạc ở cách đó không xa, cắn răng nói: "Thương Ngôn, bây giờ anh không có tư cách chăm sóc cho em. Bởi vì chúng ta đã chia tay rồi, ngay từ lúc anh vứt bỏ em, em đã không cần anh nữa rồi."
"Trần Huy là bạn trai mới của em, tại sao em lại không thể đi cùng cậu ấy chứ." Lâm Giai Khởi cố tình nói những lời khiến Thương Ngôn khó chịu nhất, cô muốn Thương Ngôn đau lòng, Thương Ngôn hối hận, cô muốn cho anh biết: vì Lê Lạc anh vĩnh viễn mất đi cô!
...
Cô đã nói đến thế này, Thương Ngôn mà vẫn không buông tay cũthì không hợp lý lẽ chút nào. Người cũng đã đánh, lời nên nói cũng đã nói, nếu như vẫn không giữ được chân cô, vậy thì cũng đến lúc hai người nên chia tay rồi.
"Được." Thương Ngôn đồng ý.
Đồng ý chia tay, cũng đồng ý để Lâm Giai Khởi rời đi cùng người đàn ông khác.
Thương Ngôn đột nhiên đồng ý khiến trái tim Lâm Giai Khởi tan vỡ, giống như tất cả cảm xúc chất trong lòng cùng nhau bộc phát. Chỉ là Trần Huy đã nắm lấy bả vai cô, dịu dàng nói với cô: "Giai Khởi, chúng ta đi thôi. Về sau tôi sẽ đưa đón cậu."
Lâm Giai Khởi rời đi, Thương Ngôn vẫn đứng yên.
Lê Lạc đi WC, cho nên vừa rồi có đi ngang qua đó một lát, lúc cô trở lại, Thương Ngôn vẫn đứng yên ở đó. Cô không thể làm như không thấy anh một lần nữa, chỉ là cô cũng không biết nên nói gì với Thương Ngôn.
Thương Ngôn lại là người mở lời trước: "Lê Lạc, tối nay tôi không tham gia buổi họp mặt được rồi... Cô nói với cậu giúp tôi nhé, tôi đi trước đây."
Lê Lạc gật đầu một cái, mím môi, giống như đang nghĩ xem nên nói gì.
Thương Ngôn lại mở miệng trước, nặn ra một cười nói: "Không cần an ủi tôi, bởi vì hiện tại tôi đã được giải thoát khỏi rất nhiều khổ sở."
Thương Ngôn thẳng thắn nói ra sự thật. Lê Lạc không thể làm gì khác hơn là tiếp tục gật đầu, cô chợt nhận ra Thương Ngôn rất thích bộ phim cũ này. Trước đây cô và anh cũng từng nói với nhau bằng lời thoại của bộ phim này, lúc ấy cô cũng một lời thoại kinh điển của bộ phim đó để an ủi Thương Ngôn.
Thương Ngôn: "Lê Lạc, cám ơn cô."
Lê Lạc mỉm cười, cô không nhận lời cám ơn này, bởi vì cô không nhận nổi. Cô chỉ nói với Thương Ngôn: "Anh đi trước đi, tôi nói với cậu anh giúp anh."
Thương Ngôn nói cảm ơn cô lần nữa: "Cảm ơn..."
Lê Lạc thực sự muốn Thương Ngôn có thể bương lỏng tâm trạng, cô mỉm cười nói: "Take it easy..."
Thương Ngôn nhún vai, rời đi.
Lê Lạc cũng nhún vai.
Mặc dù Thương Ngôn nói anh được giải thoát khỏi rất nhiều khổ sở, nhưng có lẽ anh còn tự trách bản thân nhiều hơn. Trên đời này giữa thiện và ác vốn dĩ cũng chẳng hề có một ranh giới cụ thể, giống như trắng và đen cũng không quá khác biệt. Người và người khác nhau ở cách đối mặt với mọi chuyện, người có nội tâm hướng thiện thì luôn tự kiểm điểm bản thân mình trước thay vì đùn đẩy trách nhiệm cho người khác.
Cái gì mà “Đều là chuyện đương nhiên”, cái gì mà “Đều là lỗi của người khác”.
Đương nhiên, cô cũng không phải là người tốt.
...
Sau khi buổi họp mặt kết thúc, Lê Lạc ngồi trong xe Tạ Uẩn Ninh, nói với Tạ Uẩn Ninh: "Thương Ngôn chia tay với Lâm Giai Khởi rồi."
"Ừ." Tạ Uẩn Ninh trả lời Lê Lạc: “Rất bình thường." Chứng kiến cảnh tượng tối nay mà không chia tay thì mới là không bình thường. Tình cảm của con nít ranh, có thể kéo dài lâu như vậy cũng không dễ dàng.
Cho tới bây giờ, Tạ Uẩn Ninh chưa từng coi trọng đoạn tình cảm này của cháu ngoại, mặc dù Thương Ngôn thông minh hiểu chuyện, nhưng lại chẳng hiểu gì về chuyện tình cảm cả, bạn gái Thương Ngôn thì cũng vậy, thậm chí còn không bằng Thương Ngôn. Hai người như vậy mà yêu nhau, dù cho không phải chịu tác động gì từ bên ngoài thì sớm muộn gì cũng sẽ chia tay.
Huống chi, hai người lại chịu rất nhiều tác động từ bên ngoài. Tạ Uẩn Ninh nhìn Lê Lạc, đưa điện thoại di động cho Lê Lạc, nói với cô: "Gửi tin nhắn cho Thương Ngôn giúp tôi, nói nó về ký túc nghỉ ngơi sớm một chút."
Lê Lạc nhận lấy điện thoại của Tạ Uẩn Ninh, không thể gọi điện thoại sao?
Tạ Uẩn Ninh nhìn thẳng về phía trước, không giải thích gì thêm. Gọi điện thoại là chuyện của anh, gửi tin nhắn là chuyện của cô, có thể giống nhau sao? Dù Lê Lạc có phải là nhân tố bên ngoài tác động lên mối quan hệ của Thương Ngôn hay không, anh cũng phải dạy cô ý thức của một người mợ, không thể để cô ngày nào cũng hi hi ha ha cười đùa với Thương Ngôn.
Được rồi.
Lê Lạc cầm điện thoại di động của Tạ Uẩn Ninh, cam chịu số phận tìm số của Thương Ngôn, gửi tin nhắn. Cô vừa nhắn vừa khẽ đọc cho Tạ Uẩn Ninh nghe: "Thương Ngôn, đừng khổ sở, về ký túc xá nghỉ ngơi sớm một chút. Ký tên: cậu thân yêu của cháu..." Như vậy có được không? Cô len lén nhìn xem Tạ Uẩn Ninh có muốn ghi thêm gì không, anh không muốn thêm gì cả.
"Ký tên: Cậu thân yêu của cháu —— xóa." Tạ Uẩn Ninh nói, có chút không hài lòng.
"Umh." Lê Lạc xóa bỏ câu này.
"Đương nhiên em có thể ký tên là mợ." Tạ Uẩn Ninh nói tiếp, cho cô tự lựa chọn: “Nhưng không thể thêm chữ “thân yêu của cháu”."
Bá đạo! Lê Lạc cảm thán một tiếng, sau đó nhanh chóng gửi cho Thương Ngôn, cuối tin nhắn, theo thói quen cô chèn thêm một icon trái tim. Sau khi gửi xong, cô trả điện thoại di động lại cho Tạ Uẩn Ninh.
Trong sân tennis, tin nhắn mà Thương Ngôn nhận được chính là: "Thương Ngôn, đừng khổ sở, về ký túc xá nghỉ ngơi sớm một chút. *icon trái tim*”
Lần đầu tiên, anh cảm nhận được tình yêu sâu sắc từ cậu.
Đúng vậy, tối nay Thương Ngôn luôn tự trách mình, nhất là khi Giai Khởi trách anh không đứng bên cạnh bảo vệ cô. Lúc Giai Khởi xảy ra chuyện, anh đã hỏi cậu anh, nếu bây giờ anh chia tay Giai Khởi thì có phải là rất khốn nạn hay không? Anh còn đưa ra một ví dụ để hỏi cậu: "Nếu như có một ngày người cậu yêu làm ra một chuyện rất sai trái, tất cả mọi người đều cho rằng người cậu yêu đã làm sai rồi, vậy thì cậu sẽ đứng bên nào?"
"Bên cạnh người mình yêu." Cậu không hề chần chừ mà trả lời anh, nhưng lại nói thêm điều kiện: “Nhưng phải là người mình yêu thật lòng."
Cho nên anh cảm thấy áy náy, bởi vì anh không thể vì Giai Khởi mà bỏ qua người nhà của mình, bỏ qua ánh mắt của người khác, thậm chí còn tỏ ra cao thượng, tỏ ra đạo đức... Cũng tốt, cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Thương Ngôn đứng dậy, đánh nốt quả bóng cuối cùng, ra khỏi sân tennis.
Tạ Uẩn Ninh đưa bạn gái về nhà trọ, lúc Lê Lạc tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe, Tạ Uẩn Ninh đột nhiên nói một câu: "Đã hết rồi sao?" (*)
(*) Nguyên văn là: 要结束了吗? (Muốn/Phải kết thúc rồi à/sao?) – ý anh hỏi là kỳ kinh nguyệt của em hết chưa? Nhưng Lê Lạc hiểu nhầm “kết thúc” = chia tay
Tim Lê Lạc chợt lỡ một nhịp, quay đầu nhìn về phía Tạ Uẩn Ninh. Tạ Uẩn Ninh biết... cô muốn chia tay sao?
"Nếu như hết rồi thì tôi %dien^dAn*Le4qu$DoN đi lên cùng em." Tạ Uẩn Ninh nói, giọng anh nghiêm túc và rất chắc chắn. Nhận ra lời mình lời nói có nghĩa khác, anh chớp mắt. Nếu như cô bằng lòng, cho dù chua hết, anh cũng muốn lên lầu ngủ cùng cô.
Hóa ra là nói kinh nguyệt à... Lê Lạc dựa vào ghế, anh dọa cô sợ muốn chết. Cô còn tưởng Tạ Uẩn Ninh biết phép đọc suy nghĩ cơ, ngay cả ý định trong đầu cô mà cũng có thể nhận ra.
"Hết rồi." Lê Lạc trả lời Tạ Uẩn Ninh, gò má ửng đỏ.
Mặt Tạ Uẩn Ninh cũng nóng ran, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừ..."
Thái độ và ý định của anh rất rõ ràng, anh muốn hoàn thành chuyện mà đêm thứ bảy tuần trước vẫn chưa hoàn thành. "Đợi… Đợi một chút." Lê Lạc chợt mở miệng, ngăn Tạ Uẩn Ninh lái xe vào nhà trọ của cô.
Tạ Uẩn Ninh quay đầu qua, ánh mắt dừng lại trên gương mặt bạn gái.
Lê Lạc nhìn Tạ Uẩn Ninh nói: "Đi sang chỗ thầy đi."
Tạ Uẩn Ninh ừ một tiếng.
Lê Lạc tiếp tục viện cớ: "... Giường của thầy lớn hơn."
Tạ Uẩn Ninh gật đầu: "... Là tôi suy nghĩ không chu toàn."
Lê Lạc yên lặng quay đi, đỡ trán thầm cảm thán một câu: Nguy hiểm!!! Cô nói chuyện yêu đương tới ngu luôn rồi à? Suýt chút nữa đã quên mất trong phòng cô có một tập tài liệu, tối hôm qua cô xem xong liền đặt ở đầu giường, cô không thể để Tạ Uẩn Ninh nhìn thấy tập tài liệu kia được.
...
Nửa tiếng sau, Lê Lạc mặc áo sơ mi trắng của Tạ Uẩn Ninh làm áo ngủ, ngồi trên giường lớn của Tạ Uẩn Ninh. Giường của Tạ Uẩn Ninh lớn hơn giường cô một chút, là kiểu giường 1m9 x 2m.
Bên ngoài phòng khách, Tạ Uẩn Ninh ung dung đứng ở quầy rượu pha sữa nóng, áo sơ mi mở ba cúc. Trong phòng lắp hệ thống sưởi tự động, chỉ cần nhiệt độ trong phòng thấp hơn một chút là nhiên liệu sẽ tự động được đốt cháy.
Phòng Tạ Uẩn Ninh rất ấm, Lê Lạc chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng cũng không cảm thấy lạnh. Cô dựa người vào cửa phòng ngủ, nhìn về phía Tạ Uẩn Ninh, cô nói với Tạ Uẩn Ninh: "Ninh Ninh, em đi tắm trước đây."
Tạ Uẩn Ninh chớp mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Anh pha hai cốc sữa nóng, rót vào cốc thủy tinh, Tạ Uẩn Ninh cảm thấy lòng bàn tay anh còn nóng hơn cả cái cốc. Ổn định tâm trạng và điều hòa lại lượng adrenalin (*) trong người mình, Tạ Uẩn Ninh không muốn bản thân giống như một con sói vồ mồi.
(*) Adrenalin: 1 loại hooc môn trong cơ thể, chi tiết thì mình có đề cập đến trong một số chương phía trước rồi, nếu bạn không nhớ có thể search gg nha
Phía trước, Lê Lạc đi một đôi dép size lớn, chuẩn bị đi tắm, còn chưa bước được hai bước, chuông cửa đột nhiên vang lên. Cô không nghĩ giờ này lại có người đến, cô giật mình, hoảng sợ giống như một con thỏ ngốc vừa gây chuyện, dùng tốc độ nhanh nhất trốn vào phòng ngủ, đóng cửa lại —— Ah!
Đồng hồ trong phòng ngủ chỉ 11 rưỡi đêm, cả người Lê Lạc dán lên cửa phòng ngủ, nửa đêm nửa hôm rồi mà còn có ai tìm đến đây vậy? Kiểm tra công tơ nước à...
Ngoài cửa, là Thương Ngôn.
Tạ Uẩn Ninh tỏ ra bình thường, đi ra mở cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thương Ngôn. Thương Ngôn vui vẻ nhìn cậu, vì nhận được tin nhắn ấm áp của cậu nên anh mới tới đây, dù sao tối nay anh cũng bị đội nón xanh (*) trước mặt mọi người, anh cần người tâm sự.
(*) Đội nón xanh = bị cắm sừng
"Cậu, cháu có thể ngủ nhờ chỗ cậu một đêm không?" Thương Ngôn hỏi, sau đó theo thói quen nói thêm một câu: “Cháu ngủ trên ghế sa lon ở phòng khách cũng được."
"Không thể." Tạ Uẩn Ninh từ chối, không hề có một chút do dự và thương lượng nào: “Ghế sa lon trong phòng khách cũng không thể."
Thương Ngôn: "..."
Tạ Uẩn Ninh cường điệu, chậm rãi nói: "Thật sự không được."
Đừng nói là ghế salon trong phòng khách, dù Thương Ngôn muốn ngủ ngoài cửa anh cũng sẽ không đồng ý, anh sợ tiếng động quá lớn sẽ khiến Thương Ngôn nghe thấy.
Không thèm giải thích gì thêm, Tạ Uẩn Ninh đóng sập của lại. "Rầm ——"
(Hết chương 53)
Hai chương này nó dài...