Bí Mật Thức Tỉnh

Chương 65.2

 Editor: Mẹ Bầu

     Có phải là anh đã đoán được từ rất sớm hay không, rồi sau đó liền điều tra cô? Tổ chức cơ cấu của SSR như vậy, một chuyện như vậy thật không thể tưởng tượng ra được. Lê Lạc không tin, chỉ trong thời gian vài ngày mà Tạ Uẩn Ninh đã có thể điều tra ra được nhiều chuyện như vậy.

     Bao gồm cả ân oán tình thù giữa cô và Lâm Hi Âm, cùng với tất cả những chuyện cũ đối với Thương Vũ, anh đều đã rõ ràng rồi sao?

     Sự thật, là Tạ Uẩn Ninh cũng không có biết nhiều đến như vậy. Ân oán tình thù giữa bạn gái và chị gái của cô, @MeBau*diendan@leequyddonn@ cùng với những chuyện cũ của cô cùng với Thương Vũ kia, anh coi như là một người hoàn toàn người không biết chuyện. Chỉ là anh dựa vào phỏng đoán kia thì có thể biết được bao nhiêu.

     Bất quá trên đời này, có nhân có quả! Chung quy có dấu vết thì sẽ có nơi để lần theo. Huống chi, cũng có người cũng không có che lấp được nhiều lắm.

     Tạ Uẩn Ninh chậm rãi mở miệng, trả lời bạn gái, nói: "Phỏng đoán, hoài nghi thì đúng là có một khoảng thời gian rồi. Còn cụ thể để chứng thực được, chính là ở... mấy ngày qua, khi em đi đến nước Mỹ."

     "A..." Lê Lạc lên tiếng, mím môi dưới lại. di@en*dyan(lee^qu.donnn),  Đáy lòng cô giống như là bị nứt ra một chỗ rẽ rồi, càng lúc càng lớn hơn.

     Tạ Uẩn Ninh, thực xin lỗi." Lê Lạc chủ động nói, vẻ đầy sự áy náy. Cô không có khoe mã mà xưng hô gọi anh là giáo sư, cũng không muốn chiếm tiện nghi mà gọi anh là tiểu Ninh Ninh... Hai người cũng đã cùng ngả bài, thái độ tốt nhất chính là tự nhiên thoải mái.

     Rồi sau đặt vị trí rõ ràng.

     "Thực xin lỗi cái gì?" Tạ Uẩn Ninh hỏi, hơi nhíu mi lại nhìn cô; ánh mắt của anh nhìn giống như là một hồ nước sâu thẳm, trong vắt, ẩn hiện dãy núi xa.

     A ~ thái độ đã minh bạch, đến lời nói cũng muốn phải nói sao cho minh bạch chăng? Lê Lạc mở miệng: diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn "Thực xin lỗi, là em đã lừa giáo sư."

     "Không sao hết!" Tạ Uẩn Ninh trả lời cô. Đáp án của Tạ Uẩn Ninh thật sự là ngoài ý muốn của Lê Lạc.

     Lê Lạc ngước mắt lên nhìn.

     Tạ Uẩn Ninh nhìn lại cô, tầm mắt của anh không hề có bất kỳ ý định muốn rời đi. Ánh mắt của Tạ Uẩn Ninh cũng vẫn như trước, vô cùng trong sáng: "Nếu như em nói xin lỗi là bởi vì em đã lừa tôi để giấu diếm thân phận, thì hoàn toàn không cần phải xin lỗi làm gì. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Tôi phi thường có thể hiểu được chuyện này. Theo một loại ý nghĩa khác mà nói, em vẫn chính là Lê Lạc, là Lor­na, chuyện này không có vấn đề gì."

     Đúng vậy, với tư cách là một nhà nghiên cứu sinh vật cao cấp, Tạ Uẩn Ninh đương nhiên có thể lý giải được sinh mệnh mới có một ý nghĩa như thế nào.  Thật sự cô bây giờ chính là Lê Lạc, chứ không phải là Lâm Thanh Gia nữa rồi.

     Bởi vì đã có cuộc sống mới, cho nên ý nghĩa  tử vong chính là đã trở thành quá khứ.

     Hắc… Lê Lạc lại cười lên một tiếng, lại cầm lấy chai nước khoáng kia, uống một ngụm. Cô nói giải thích đối với Tạ Uẩn Ninh: "Buổi tối ăn đồ ăn hơi bị mặn."

     Tạ Uẩn Ninh không trả lời.

     Rất rõ ràng, anh còn có chuyện muốn hỏi cô.

     Lê Lạc có thể đoán được bao nhiêu, Tạ Uẩn Ninh muốn hỏi cô cái gì, trừ phi Tạ Uẩn Ninh không có chút tình cảm rung động gì đối với cô. Điều chỉnh lại thần sắc (thần thái và sắc mặt), Lê Lạc chờ Tạ Uẩn Ninh tiếp tục "Truy hỏi chất vấn" .

     "Em chuẩn bị kế hoạch hai năm, rồi sau đó mới trở về trong nước để trả thù sao?" Tạ Uẩn Ninh hỏi cô, khẩu khí nhẹ nhàng.

     "Vâng." Lê Lạc gật đầu. Bằng không thì sao chứ, chẳng lẽ cô trở về đây để hóng gió hay sao?

     "Cho nên em mới tiến vào Sở sinh hóa Thanh Hoài , rồi sau đó muốn làm quen với Thương Ngôn, để tiếp xúc với Lâm Giai Khởi đúng không?" Tạ Uẩn Ninh tiếp tục hỏi, lôi ra từng việc mà Lê Lạc đã làm để hỏi.

     Không hề sai, Lê Lạc vẫn gật đầu như thường. Bất quá cũng không hoàn toàn đúng như vậy. Cô tiến vào Thanh Hoài với rất nhiều mục đích, còn có một mục đích khác nữa: Cũng là vì muốn làm quen với người đang ở trước mặt cô đây.

     Lê Lạc nhếch nhếch miệng lên, có chút xấu hổ.

     "Chu Tiểu Thụ... Lần đó đi dã ngoại ở thác Trắng, trước tiên là em đã thu xếp cho Chu Tiểu Thụ tới đó trước, đúng không?" Tạ Uẩn Ninh hỏi, lại nhấn mạnh vào những chuyện mà bạn gái mình đã từng làm, "Kế hoạch của em là dùng Chu Tiểu Thụ để phá hư chuyện đính hôn của hai nhà Thương Lâm đúng không ?"

     Bất kể là chuyện tốt, hay là chuyện xấu.

     Đúng, không hề sai. Lê Lạc lại gật đầu. Cô từ Chu Bắc mới biết được, năm nay Sở sinh hóa Thanh Hoài sẽ đi dã ngoại tại thác Trắng ở Thiết Lĩnh. Sau khi tìm được Tiểu Thụ, trước tiên cô đã thu xếp cho Tiểu Thụ đi tới đó trước, sau đó đăng nhiều bức ảnh khác nhau trong nhóm bạn bè kết nối, để thu hút Lâm Giai Khởi đi cùng. Bất quá sự thu xếp này của cô chỉ là muốn nhìn xem thái độ của Lâm Giai Khởi, đến cùng cô ta có biết gì hay không. Cho dù là Lâm Giai Khởi không đến đó, cô cũng có thể để cho Tiểu Thụ lộ mặt trước; thu hút Tạ Uẩn Ninh cùng Thương Ngôn chủ động điều tra việc này. Rồi sau đó cô liền không cần thiết phải phí công để chiến đấu nữa rồi.

     Kế hoạch cùng sự sắp xếp, toàn bộ đều biến hóa khó lường. Mỗi một lần hành động,  không phải Lê Lạc đều dựa theo toàn bộ kế hoạch, về sau đa phần là cô thuận thế mà làm, cộng thêm có chút chuẩn bị, cho nên kết quả cũng không tồi.

     Lê Lạc hít một hơi, yên lặng hỏi: "Giáo sư, ngài còn có điều gì muốn hỏi em nữa không vậy?"

     Tạ Uẩn Ninh tĩnh tâm tĩnh khí (*), tạm dừng một lát, bắt đầu hỏi cô về chuyện của hai người bọn họ: "Việc em đồng ý kết giao với tôi, em muốn giải thích như thế nào?" Tay phải của Tạ Uẩn Ninh khẽ đặt ở trên mặt bàn màu đen, vẻ vừa lười nhác mà vừa kiêu ngạo.

(*) Tĩnh tâm tĩnh khí: hít thở sâu để ổn định tâm trí, lấy lại sự bình tĩnh trong lòng

     Rốt cục, chuyện cần hỏi cũng đã hỏi đến. Lê Lạc đã chân thực nói ra hết những suy nghĩ của mình ở thời điểm đó: "... Bởi vì em muốn thông qua giáo sư để tiếp xúc với chị Tạ. Hơn nữa, em vẫn luôn luôn muốn tìm bạn trai là một nhân vật nổi tiếng ở thành phố Lan. Vừa hay, giáo sư  chính là người thật sự đã thỏa mãn tất cả các điều kiện đó."

     Tạ Uẩn Ninh nhất thời không nói năng được gì, cũng không nói nổi thành lời. Anh thật đúng là đã có một người bạn gái thành thật.

     Lê Lạc nắm hai tay vào với nhau, ngón tay cô níu chặt lại, cũng đồng dạng không nói năng gì nữa.

     "Cho nên, em kết giao với tôi chính là để muốn lợi dụng tôi phải không?" Tạ Uẩn Ninh tổng kết lại ý tứ.

     Không hiểu sao, trong mũi của Lê Lạc chợt thấy đau xót, cô gật gật đầu.

     "Bao gồm cả lần đầu tiên em nói cái gì mà yêu thích tôi, truy đuổi theo bước chân của tôi, cũng là lời nói giả dối hay sao?"

     Đúng thế! Lần đầu tiên đương nhiên đều là sự giả dối. Lê Lạc tiếp tục gật đầu. Đầu cô nhẹ nhàng gật gật, giống như là Gà mổ thóc vậy.

     "Cho nên em nói chia tay với tôi, đến cuối cùng là vì em sợ chuyện sẽ bị bại lộ, có phải không?" Tạ Uẩn Ninh hỏi, từng bước một phỏng đoán hành vi của cô, Rất có trật tự, có Logic!

     "Vâng." Lê Lạc lại gật đầu, lúc này khắp cả người cô đều cảm giác thật mệt mỏi.

     "Thôi được rồi." Tạ Uẩn Ninh thở ra một hơi, ánh mắt của anh chậm rãi từ từ chớp chớp. Trên khuôn mặt anh vẫn mang vẻ tuấn lãng vô cùng sắc bén. "Còn một vấn đề cuối cùng nữa."

     Lê Lạc ngẩng đầu lên. Cô có cảm giác, lúc này giống như là vào thời điểm hành hình, rốt cục lưỡi dao lớn kia đã rơi xuống cổ cô rồi- -
Bình Luận (0)
Comment