Đêm đã khuya, nhưng không biết cụ thể là mấy giờ rồi.
Thương Ngôn im lặng nằm ở trong nhà, trên chiếc giường gỗ kiểu Mỹ, khóe mắt có chút chua xót đau đớn. Rèm cửa sổ mở một nửa, ánh trăng tranh tối tranh sáng từ bên ngoài chiếu rọi vào trong phòng. Thương Ngôn ngơ ngác nhìn chiếc kính viễn vọng đặt ở góc cửa sổ bên cạnh một hồi, ánh mắt có chút không rời ra nổi.
Đây là quà tặng tuổi trưởng thành của cha đã tặng cho anh, vào năm anh mười tám tuổi. Năm ấy Thương Ngôn hứng thú tham gia một đoàn thiên văn Thấy anh thích thiên văn, cha anh đã đặc biệt mang từ nước ngoài về phiên bản kính viễn vọng chuyên nghiệp mới nhất, để tặng cho anh. Phần quà sinh nhật này, Thương Ngôn luôn luôn thật thích. Cho dù hiện tại anh đã không còn thích thú ngắm nhìn vũ trụ ngắm nhìn các vì sao nữa, mà lại thích nhìn kính hiển vi để ngắm các vi sinh vật thật nhỏ hơn. Thế nhưng chiếc giá ống kính viễn vọng này vẫn luôn luôn được đặt ở trong phòng ngủ, mỗi lần đều do chính bản thân Thương Ngôn tự tay lau chùi bụi bậm.
Kính viễn vọng và kính hiển vi! Thông qua hai loại kính này Thương Ngôn đều nhìn thấy là hai sự vật trên thế giới hoàn toàn khác nhau, chỉ giống nhau một điểm, đây là thế giới mà không thể nào người ta nhìn bằng mắt thường được. Tư duy phóng đại vô hạn phóng đại, Thương Ngôn đột nhiên nghĩ đến thấu tình đạt lý, phóng đại là dục vọng, rút nhỏ là chấp niệm.
Vấn đề của ba mẹ anh, lại càng giống như là vi khuẩn bệnh độc bị ẩn giấu ở sâu trong thịt, ở một nơi không thể nhìn tới được. Một khi phóng đại cho hấp thụ ánh sáng để lộ ra ngoài, liền biến thành những con vi trùng to lớn bắt đầu tác quái. Nếu muốn tiêu diệt chúng nó triệt để, biện pháp tốt nhất chính là cắt bỏ đi miếng thịt đã bị nhiễm bệnh này đi. Đây cũng chính là biện pháp nhanh nhất.
Rất nhiều năm trước, mẹ anh đã nói ba ba là một bàn tay của mẹ anh.
Cha mẹ ly hôn, đối với Thương Ngôn mà nói, gia đình của anh đã không còn hoàn chỉnh. Còn đối với anh mẹ mà nói, có phải là cũng có ý nghĩa là đau xót khi bị cắt một bàn tay hay không? Nếu không phải cắt đi thì không thể, thì làm gì có ai lại tự cắt đứt chính tay của mình?
Đêm nay một đường trở về nhà, mẹ vẫn nói đối với anh lời xin lỗi, giải thích vì sao. Mẹ vẫn coi anh giống như là một đứa trẻ, cho đến khi nằm ở trên giường, mẹ vẫn còn nói ghé vào lỗ tai anh mà nói: "Thương Ngôn, mẹ nghĩ muốn chia tách cuộc sống với ba của con... Con đã trưởng thành, cũng biết, có thời điểm người thân thiết với nhau không nhất định cứ phải sinh hoạt, ở chung với nhau một chỗ. Có đôi khi tách nhau ra, lại thích hợp hơn một chút. Đối với mẹ là như vậy, đối với ba của con cũng là như thế..."
Thương Ngôn xoay người lại, trong ngực buồn bực đến không sao thở nổi. Phảng phất tựa như cái giá ống kính viễn vọng hắt xuống trên mặt đất một dải bóng đen, kéo dài ra một chút, cuối cùng đè ép ở trên người anh. Cả người anh lại càng giống như bị bóng đen bao phủ, không sao ngủ được, chỉ có thể nằm chờ hừng đông.
Làm con trai, anh cảm giác mình hẳn là nên ủng hộ đối với quyết định của mẹ mình! Làm con trai, anh lại nghĩ không muốn ba mẹ mình chia tay nhau.
Kỳ thực, Thương Ngôn luôn luôn có dự cảm mọi việc sẽ như vậy. Kể từ khi anh nhìn thấy cô gái trẻ tuổi kia bước lên xe của cha anh, cho đến khi thân phận của Lê Lạc hoàn toàn được sáng tỏ, mọi chuyện cần thiết đều hướng về cái phương hướng hiện nay mà thôi. Chỉ có điều là khi cái ngày này đến đây thực sự, thì Thương Ngôn vẫn cảm thấy thật khó khăn, không sao chịu được. Thật sự thật khó khăn để chấp nhận
Có một số việc, Thương Ngôn có dự cảm, Thương Vũ đồng dạng cũng có dự cảm. Ông đã làm chuyện như vậy, mỗi một chuyện đều đã làm tổn hại tới hôn nhân cùng gia đình của mình. Chứ chưa nói đến ở trong lòng ông vẫn còn bày đặt một người không có khả năng. Ông tựa như là một kẻ tái phạm, biết rõ rồi mà còn cố ý phạm phải, lại có ý nghĩ vợ mình thế nào cũng đủ khoan dung! Ông khát vọng muốn tiêu dao ở bên ngoài, nhưng lại sợ có một ngày, đến ngay cả một gia đình để nghỉ ngơi cũng đều không có.
Huống chi ông còn có một người vợ và một đứa con trai tốt như vậy, nếu ly hôn thì còn ý nghĩa gì nữa đây? Vào thời điểm người vợ của ông nói ra hai chữ ly hôn kia, thứ Thương Vũ vừa nghĩ tới không phải là cổ phần công ty AC, không phải là tài sản phân chia, cũng không phải vị trí Tổng giám đốc của ông, mà là từ nay về sau, ông sẽ không còn nhìn được về sau này như thế nào nữa rồi.
Cho tới nay, Thương Vũ đều cho là mình là một thương nhân khôn khéo lại xu lợi, hưởng thụ hết thảy, yêu thích tiền tài và danh lợi mang đến. Cho nên vào năm đó, vì muốn phát triển sự nghiệp lúc tuổi còn trẻ, ông đã cố ý tiếp cận với Thanh Gia, dùng tình cảm tính kế trả giá cùng thu hoạch. Đồng dạng việc cưới Tĩnh Di cũng như vậy, mục đích không đủ thuần túy. Thậm chí ly hôn, cũng vốn dĩ là mong muốn của ông. Chuyện hai vợ chồng ông đã đi đến bước này, giữa ông và Tĩnh Di đích xác rất khó tiếp tục đi tới tương lai, thân phận xấu hổ, tình cảm xa lạ...
Chỉ là nghĩ đến sau khi ly hôn, ông có phảng phất như đã bị lâm vào khủng hoảng, bị mất mất phương hướng về đường đi. Rõ ràng lý trí nói cho ông biết, cuộc hôn nhân này, từ thành tựu ông là một đế quốc thương mại đã biến thành sự trói buộc nắm giữ lấy hai chân của ông.
"Tĩnh Di..." Thương Vũ thu hồi lại cảm xúc phức tạp của mình, đưa tay ra nắm giữ lấy bàn tay của Tạ Tĩnh Di. Nghe được hai chữ ly hôn kia, cả trái tim của ông đang đập phập phồng không ngừng, chợt chậm rãi hòa hoãn xuống một chút.
"Bởi vì Lê Lạc sao?" Thương Vũ hỏi. Chuyện về Chương Tử Nguyệt ông đã giải quyết xong, vậy điều khiến người vợ của ông đưa ra quyết định ly hôn kia, sẽ chỉ là Lê Lạc.
"Làm sao có thể chứ?" Tạ Tĩnh Di nhìn vào người chồng của mình, hướng ánh nhìn vào người chồng mạnh mẽ nói ra một sự thật, "Lê Lạc và Uẩn Ninh đương nhiên là nhất định sẽ ở cùng với nhau. Về sau Lê Lạc chính là em dâu của em, em làm sao có thể để ý đến Lê Lạc đây? Em cũng vậy, rất tin tưởng năm đó giữa anh và Lê Lạc không có chuyện gì."
Thương Vũ tận lực cười cười, lại hỏi: "Như vậy là mẹ em hi vọng hai chúng ta chia tay nhau sao?"
Tạ Tĩnh Di cũng cười. Cảm xúc trong lòng bà phần lớn là không muốn, đều hóa thành một phần tự giễu. Bà thu hồi lại cán năm tay của Thương Vũ, ôn ôn hòa cùng hỏi chồng mình một câu: "Thương Vũ, vì sao anh không hiểu là đây là tự bản thân em nói ra?"
Thương Vũ: "..."
Đều nói đàn ông là động vật tỉnh táo, phụ nữ là động vật cảm tính. Nhưng sự thật đàn ông lại dễ dàng phạm sai lầm hơn là phụ nữ. Bởi vì bọn họ rất tự đại. Tạ Tĩnh Di mở miệng lần nữa: "Thương Vũ, em thật sự muốn ly hôn với anh! Em không nghĩ muốn phải tiếp tục sống với anh như vậy, em cũng... không còn yêu anh nữa rồi."
Vợ chồng già, cuối cùng nói ra cái chữ yêu này, thật sự có chút lập dị quái đản. Nhưng Tạ Tĩnh Di cũng nhất định phải nhấn mạnh điều này đối với Thương Vũ. Bởi vì năm đó, cho dù Thương Vũ đã cưới bà vì điều gì.
Nhưng bà là vì yêu ông, nên mới gả cho ông!
Ánh đèn sáng tỏ trong phòng ngủ làm chói mắt người, chiếu rọi đên nhân tâm. Qua một thời gian rất lâu Thương Vũ không nói được ra thành lời. Hai vợ chồng già rồi, liền cứ ngồi an tĩnh đối diện với nhau như vậy. Nếu như hai người thực sự ly hôn, hoàn toàn có thể đàm phán trên hai chữ "Hòa bình".