Lê Lạc gần đây không có xe ô tô để đi lại.
Chiếc xe thể thao của cô đã được đưa vào trong nhà máy để sửa chữa cũng chưa thấy xuất ra. Cho nên sau khi trở về nước, Lê Lạc hoặc là ngồi ở ghế tay lái phụ của Tạ Uẩn Ninh, hoặc là an phận thuê xe. Về phần chiếc xe thể thao Maserati, Tạ Uẩn Ninh đề nghị cô trực tiếp để giá bán cho cửa hàng 4S, sau đó lại mua chiếc xe hoàn toàn mới trở về. Xe mới mua vẫn là loại xe có cùng nhãn hiệu không cần thay đổi. Dù sao tính năng an toàn của xe đã có thể chứng nhận được rồi. Chính anh chứng kiến nhìn thấy tận mắt. Sở dĩ phải thay đổi xe mới, bởi vì xe thể thao đã trải qua sự sửa chữa, chỉ số an toàn đều sẽ bị hạ xuống rất lớn.
Lê Lạc vô cùng đồng ý với ý kiến này của Tạ Uẩn Ninh. Quả thực là anh hiểu biết rất chính xác. Nhưng mà gần đây tất cả tiền của cô đều dồn vào chuyện của Lâm thị. Khoản tiền đầu tư vào công ty Xuất nhập khẩu Phương Tâm kia lại vẫn chưa thu về được đồng nào. Cả vốn lẫn lời đều phải chờ công ty Xuất nhập khẩu Phương Tâm kia phá sản thì mới được thanh toán. Cho nên, Lê Lạc cảm thấy thời điểm Tạ Uẩn Ninh đưa ra đề nghị này, về hảo ý của anh thì cực kỳ rất tốt. Có thể là anh vẫn còn chưa hiểu biết về tình hình tài chính trước mắt của cô, nếu như Tạ Uẩn Ninh không bổ sung một câu vào phía sau- - "Xe mới này là tôi mua cho em."
Luật sư Trịnh ở lại bệnh viện tiếp tục tán dóc cùng với hai mẹ con Lâm Hi Âm một hồi. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Lê Lạc trước từ bệnh viện đi ra ngoài. Nơi cửa chính của bệnh viện, có một đôi chị em trạc tuổi trung niên, đang cùng nhau đẩy người mẹ cao tuổi đang ngồi trên xe lăn đi tới qua bên cạnh cô. Lê Lạc quay đầu nhìn nhìn theo. Cô chợt nghĩ đến một khả năng có thể: Nếu năm đó mẹ cô cũng có được sự cứu chữa, có phải cô và Lâm Hi Âm cũng sẽ như vậy hay không...
Nhưng sau đó, Lê Lạc liền lắc lắc đầu. Không có khả năng như vậy.
Lê Lạc kêu một chiếc xe, xuất phát đi đến sở sinh hóa Thanh Hoài. Ngồi ở trong xe, Lê Lạc điều tiết lại tâm tình mà nghĩ đến lời nói của Tạ Uẩn Ninh, rằng anh sẽ mua cho cô một chiếc xe mới..., trong lòng bỗng thấy một hồi ấm áp dễ chịu. Hóa ra trong lòng cô, cũng chính là một người cực kỳ nghèo khổ đói rách!
Trong di động Tạ Uẩn Ninh cũng đã gửi đến cho cô một tin tức, hỏi cô khi nào thì trở về. Lê Lạc lập tức gửi tin nhắn đáp lại cho anh độ nửa giờ nữa sẽ trở lại... Khóe miệng Lê Lạc tùy theo đó liền cong cong lên! Vốn tưởng rằng cô có thể □□ có một ông xã trẻ tuổi, kết quả càng ngày lại càng phát triển theo phương hướng bị ông xã quản nghiêm. Đột nhiên cô cũng thấy vui vui khi thấy việc thành công!
Cho nên trong lòng cô, không chỉ là người cực kỳ nghèo khổ, mà cô còn là người thích bị Ninh Ninh áp bức sao? Lê Lạc nắm chặt lấy điện thoại di động, hơi nghiêng đầu, nhất thời không có biện pháp đối mặt với tinh thần như thế của bản thân.
Trong màn hình điện thoại di động, lại trở lại tấm ảnh chụp đã cũ của người thần bí đã gửi tới, Lê Lạc nhẹ nhàng chống tay lên cái trán, suy nghĩ có chút trở nên nặng nề.
Nếu như không có tấm hình này, thiếu chút nữa Lê Lạc đã thực sự quên mất chuyện cô và Thương Vũ thực sự đã từng có một đoạn thời gian coi như khá vui vẻ. Khi đó cô vẫn còn là một lưu học sinh, đối với cái gì cũng đều đều có cảm xúc tươi mới. Thương Vũ khi tuổi còn trẻ là người hài hước, tác phong nhanh nhẹn, theo cách nói của hiện tại thì có thể nói, Thương Vũ là một người đàn ông rất biết cách tán gẫu lại rất có sức hấp dẫn.
Vào thời điểm đó, tất cả mọi phương diện đều thỏa mãn cho trái tim thiếu nữ đầy khát vọng tươi mới sục sôi và đầy vui vẻ của cô.
Từ bạn nhảy trong lễ Phục Sinh bạn cho đến khi ngẫu nhiên gặp lại lần đầu tiên tại thư viện Washington, đến mời cô đi ăn ở nhà hàng du thuyền Michelin trên vịnh... Cho đến một ngày mùa đông, đi chèo thuyền ở trên hồ Sharpron, Thương Vũ đưa ra lời thỉnh cầu muốn kết giao, liệu có thể trở thành bạn trai của cô hay không.
Năm đó Thương Vũ không chỉ có có một khí chất sức quyến rũ hấp dẫn người khác, bộ dạng của anh lại rất vui đùa và lãng mạn. Cô thật sự chỉ thiếu chút nữa là đã bị anh hạ gục. Trên chiếc du thuyền bằng gỗ, đối mặt với ánh mắt của Thương Vũ càng ngày càng tới gần, hai tay của cô đặt ở trên thân thuyền, đáp lại anh một câu cực kỳ đả thương người khác: "Tôi có thể trở về nhà để thương lượng với ba mẹ một chút có được không?"
Cẩn thận ngẫm lại, khi đó cô không biết Thương Vũ đang cố ý tiếp cận cô, trong lòng cũng cảm thấy Thương Vũ cũng thật sự rất kỳ quái, cho nên cũng bị mất đi hai phần cảm xúc chân thật rồi.
Sau đó, hai người để lại một tấm hình chụp chung. Cô nói về nhà để thương lượng với ba mẹ một chút cũng không hoàn toàn là lời nói dối để từ chối.
Kết quả chờ cô về nước không bao lâu, cô và Thương Vũ đã hoàn toàn lạnh băng với nhau rồi. Bởi vì cô biết được Thương Vũ chính là đại diện của tập đoàn AC muốn thu mua Lâm thị Nhật Hóa, vì mục đích đó mà Thương Vũ đã tiếp cận với cô. Nhớ đến lúc ấy Thương Vũ kính xin cô và Lâm Hi Âm một khối cùng đi ăn cơm. Giữa lúc còn đang nói cười ríu rít, thì cô nhận được tin tức đó, đã tức giận tới mức từ trong nhà hàng bỏ đi ra ngoài...
Lê Lạc không ưa thích gì đối với những hồi ức này. Trừ phi vạn bất đắc dĩ; cô lại càng không muốn thừa nhận, năm đó nguyên nhân mà cô tức giận như vậy. Hơn nữa trong tâm lý của cô cũng cảm thấy đã quá thời hạn để mà chờ đợi rồi.
Xe dừng lại ở Sở sinh hóa Thanh Hoài. Tạ Uẩn Ninh vẫn còn đang ở đó để triển khai hội nghị thí nghiệm. Lê Lạc đi thẳng tới chỗ cây bạch quả trên đường lớn của tòa nhà A. Tạ Uẩn Ninh trở lại văn phòng gọi điện thoại cho cô, Lê Lạc nói với Tạ Uẩn Ninh: "Thày xoay chuyển nhìn lại phía sau, nhìn xuống."
Tạ Uẩn Ninh cao ngất trác tuyệt đứng ở trước cửa sổ kính văn phòng trên lầu ba, theo tầm mắt nhìn xuống. Lê Lạc phất phất tay, vỗ một cái tiếp đón vẻ rất đáng yêu. Nhưng sau đó cô không đi lên lầu mà trực tiếp ở dưới đất chờ anh.
Cơm chiều, Lê Lạc và Tạ Uẩn Ninh thành một khối thu xếp đi ăn ở nhà hàng Hàn Quốc. Nhà hàng ăn này nằm ở quảng trường Thanh Sang, là nhà hàng mà sinh viên của Lan Đại yêu thích tụ hội nhất. Bữa cơm chiều này, cô và Tạ Uẩn Ninh ngồi ở phòng lớn. Những sinh viên lui tới đều là học sinh mới của Lan Đại, bao nhiêu tầm mắt đều hội tụ ở nơi cô cùng với Tạ Uẩn Ninh đang ngồi.
Tạ Uẩn Ninh hỏi cô: "Thế nào lại lựa chọn ở chỗ này?"
Lê Lạc chỉnh chỉnh lại thần sắc (thần thái và sắc mặt), hạ giọng nói cho Tạ Uẩn Ninh nghe: "Dù sao trên mạng đều vẫn đang nghị luận về tình yêu của hai chúng ta mà, cũng không cần thiết phải che che đậy đậy làm gì. Bọn họ còn nói em là trâu già gặm cỏ non, không xứng..."
Cho nên, nên xuất hiện ở trong tầm mắt đại chúng như thế này thì không phải là có chuyện gì lớn.
Tạ Uẩn Ninh hiểu! Rất tốt. Cách đó không xa có vài vị sinh viên nữ nhìn qua. Tạ Uẩn Ninh duỗi tay ra giúp Lê Lạc nhặt lên một sợi tóc bị rùng xuống ở trên chiếc khăn quàng cổ.
Lê Lạc mở chiếc khăn quàng cổ ra. Tạ Uẩn Ninh giơ tay tiếp nhận lấy khăn, bỏ vào bên cạnh anh, rồi sau đó gọi phần món ăn cho hai người.
Từ đầu tới đuôi, bộ dáng của hai người đều là tương trợ lẫn kết giao với nhau, cũng không có gì bất đồng so với những cặp tình nhân khác trong vườn trường của Lan Đại, lại càng là chọc phá những lời nói vô căn cứ rằng, Lê Lạc đã hạ độc cho Tạ Uẩn Ninh. Đích xác, Lê LẠc dựa theo số tuổi thật sự mà nói, năm nay cô đã bốn mươi lăm tuổi rồi. Nhưng mà thế thì đã làm sao chứ, dúng mạo của cô vẫn còn xinh đẹp và thanh xuân như trước, vẫn xứng đáng đứng cạnh với Ninh Ninh kia mà!
Lê Lạc nhìn trở về phía dưới, hướng tới vài vị em gái vẫn luôn luôn nhìn về phía cô cùng Tạ Uẩn Ninh chớp chớp mắt mấy lần: Không cần phải rất hâm mộ bà dì như tôi đâu.