Ký túc xá của nữ sinh vào học kỳ cuối cùng của năm thứ tư ở Lan Đại, hoặc là lặng lẽ không tiếng người, cả một ngày cũng không thấy có người ra vào, hoặc là tụ tập lại với nhau thành một đám. Các cô gái hội tụ lại với nhau có đủ các loại âm thanh hỗn độn kích động.
Các loại đề tài hấp dẫn được thảo luận là chuyện ra nước ngoài học nghiên cứu sin, hoặc là chuyện tìm việc làm.
Hôm nay phòng ký túc xá số 1205, chỉ có một mình Chu Tiểu Thụ. Cô đang tạm thời trở về thu xếp đồ đạc, thời gian dư dả, lại ngồi xuống viết bảng kế hoạch hàng tháng. Mặc kệ nhiều người ít người, Chu Tiểu Thụ vĩnh viễn chính là một người luôn sống an tĩnh nhất trong ký túc xá và cũng là một người bận rộn nhất. Về phương diện kết giao với mọi người, bởi vì tính cách yên tĩnh nên Tiểu Thụ cũng không nói nhiều lắm. Bạn bè của cô cũng không nhiều lắm. Hơn nữa có hai người bạn cùng phòng có quan hệ với cô tốt nhất, thì đã ra nước ngoài rồi. Học kỳ này, mỗi lần Chu Tiểu Thụ trở về ký túc xá, cơ bản đều là tự một mình đi, tự một mình đến.
Một mình, xem ra có chút cô đơn. Thế nhưng, sự thật là cô lại có thể càng chuyên tâm và toàn tâm toàn ý để làm việc. Ví dụ như, sau khi viết xong kế hoạch học tập hàng tháng mới nhất, Chu Tiểu Thụ vô cùng thư giãn hưởng thụ chút thỏa mãn nho nhỏ do việc lên kế hoạch mang đến.
Loại lạc thú này rất nhỏ, nhưng lại hơi lộ ra sự phiền muộn. Có rất nhiều người đều không có biện pháp để lý giải. Thế nhưng đối với Chu Tiểu Thụ mà nói, việc lên kế hoạch như thế này lại giống như định ra một nhóm các mục tiêu nhỏ, đẩy bản thân tiến lên về phía trước.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho tới nay, cô làm việc luôn có hiệu suất rất cao.
Từ bên ngoài cánh cửa truyền tới vài tiếng đập cửa, kèm theo là vài tiếng thăm hỏi thân thiết. Chu Tiểu Thụ đang ngồi ở trước bàn sách quay đầu trở về, nhìn đến người tới, lễ phép đứng lên. Tiến vào trong phòng cùng chào hỏi cô chính là mấy người bạn cùng phòng ở phòng 1204 đối diện, cùng với hai người bạn cùng phòng ban đầu của Lâm Giai Khởi.
Phòng 1205 và phòng 1204, là hai căn ký túc xá nằm đối diện, cách nhau qua hành lang. Bạn cùng phòng trong lúc đó cúi đầu không thấy ngẩng đầu lên lại gặp, cho dù quan hệ giữa mọi người không thân thiện với nhau lắm, nhưng cũng đều là bạn học quen mặt.
Không biết các cô tìm đến bản thân mình có chuyện gì, Tiểu Thụ dùng ánh mắt nhàn nhạt hỏi lại, cũng không có trả lời quá độ nhiệt tình. Mọi người cùng khoa không cùng lớp, bình thường giao thiệp với nhau không nhiều lắm. Hơn nữa các nữ sinh kia lại là bạn học của Lâm Giai Khởi, không nhiều thì ít, vẫn tồn tại một ít khoảng cách.
Nhưng mà so với Tiểu Thụ nhạt nhẽo, thì hai vị nữ sinh từ phòng 1204 tới đây không chỉ có đầy nhiệt tình, lại còn mang đến hai phần quà vặt nho nhỏ. Chu Tiểu Thụ không có thói quen được đối đãi như vậy, đành phải lên tiếng đặt câu hỏi trước, giọng nói vừa nhẹ nhàng lại vừa lạnh nhạt.
Ách. Hai vị nữ sinh kia đi vào phòng để hỏi Tiểu Thụ, là có liên quan đến việc nhận lời mời và yêu cầu đến phỏng vấn của tập đoàn AC... Năm nay tập đoàn AC không có công khai tuyển dụng. Giữa lúc này các bạn học lại nghe đồn rằng Tiểu Thụ đã được nhận vào bộ phận nghiên cứu phát triển của tập đoàn AC. Cho nên, các cô liền đi qua để muốn tìm hiểu thêm. Nếu có thể, còn có thể hỏi ra một ít chuyện bát quái.
Nhưng mà tiến vào tập đoàn AC thực sự là một sự hiểu lầm. Tiểu Thụ sáng tỏ liền nói đáp lại: "Tôi không vào làm việc tại tập đoàn AC, mà là tôi tiến vào làm việc trong Lâm thị Nhật Hóa."
A... Hai vị nữ sinh phòng 1204 không tự chủ được liền trao đổi với nhau một ánh mắt. Như vậy rõ ràng là Chu Tiểu Thụ sẽ không thể lộ ra chi tiết gì đối với các cô rồi. Tiếp sau đó một người trong số đó liền mở miệng nói: "Tiểu Thụ, tất cả mọi người là bạn học của nhau cả, bạn không thể tiết lộ ra cho chúng tôi biết một chút được không?"
Sự thật sở dĩ các cô gái kia tới đây muốn thương lượng để hỏi Tiểu Thụ, trừ bỏ việc nghe được lời đồn đại rằng Tiểu Thụ đã tiến vào tập đoàn AC, đa phần là vì các cô cảm thấy Tiểu Thụ cùng với Thương Ngôn của tập đoàn AC đã có chuyện gì đó; cho dù là không có gì, nhưng mối quan hệ cũng không phải là bình thường.
Các cô gái kia suy nghĩ không bình thường, nhưng ở trong lòng của Chu Tiểu Thụ, thì cô cùng Thương Ngôn thực sự chỉ là người quen biết với nhau.
Một nữ sinh khác mở miệng nói, nhắc đến một sự kiện: "Mấy ngày hôm trước tôi nhìn thấy Thương Ngôn đi tìm bạn mà, hình như còn đưa cho bạn một thứ gì đó..."
Đó là sách tuyên truyền của tập đoàn AC. Chu Tiểu Thụ xoay người, lấy từ trên giá sách xuống sách tuyên truyền mà lần trước Thương Ngôn đã đưa cho mình, cầm đưa cho các cô: "Là cái này có phải không? Nếu các bạn mà cần, vậy thì có thể lấy đi."
Hóa ra đây không phải là bản phúc đáp đăng ký tham gia ghi danh...
Đây chính là sách tuyên truyền mà Thương Ngôn đã đưa cho Chu Tiểu Thụ. Là sinh viên tốt nghiệp ưu tú nhất của Lan Đại, Chu Tiểu Thụ từ năm thứ tư cũng bắt đầu phải đối mặt rất nhiều lựa chọn. Bất kể là vì nghiên cứu và chi phí công cho việc đi ra nước ngoài, bọn họ cũng vẫy tay với Chu Tiểu Thụ. Thế nhưng Chu Tiểu Thụ vẫn là lựa chọn trực tiếp công tác.
Vào bộ phận nghiên cứu của Lâm thị Nhật Hóa, chính là mục tiêu của Chu Tiểu Thụ, cũng là ý tưởng của Lê Lạc. Kết quả lần trước cô đã chạm mặt cùng với Thương Ngôn. Thương Ngôn tới đưa cho cô một quyển sách tuyên truyền của tập đoàn AC, nói đùa với cô: "Biết là cô nhất định sẽ lựa chọn Lâm thị của Lê Lạc, nhưng mà để cạnh tranh công bằng, tôi vẫn muốn đề cử cô tới tập đoàn AC để nghiên cứu cơ sở."
, Tiểu Thụ và Thương Ngôn cơ bản đã không có lần nào gặp mặt nhau nữa. Lần trước gặp mặt nhau cũng chỉ thuần túy là sự ngẫu nhiên. Nếu hai người tính Sau khi Thương Ngôn tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong là người quen, cùng xuất hiện nhiều nhất đó là vào năm nhất, năm hai, khi cô đến làm công ở trong quán mỳ ở trước mặt cửa Bắc của Lan Đại. Thương Ngôn thường thường đi đến đó để ăn một phần mì nước thanh cua.
Thực sự, nếu tính theo như vậy, thì ngay đến cả là bạn bè với nhau cũng không thể được coi là được.
Cho tới nay, Thương Ngôn và Lê Lạc đều thật sự rất chăm sóc đối với Chu Tiểu Thụ. Trong lòng Chu Tiểu Thụ mang cảm kích, nhưng lại không thể cho rằng đó là chuyện đạo lý hiển nhiên.
Ngày mai Chu Tiểu Thụ sẽ phải đến nhà xưởng Lâm thị để thực tập, thực tập về việc cung cấp ký túc xá. Sau khi hai vị nữ sinh phòng 1204 kia rời khỏi, Chu Tiểu Thụ sửa sang lại drap giường cùng bó lớn tài liệu sách vở, đóng gói thu thập lại thành gói. Vẻn vẹn có ba cái gói to, phân loại chỉnh trang xong xuôi, chờ xuất phát, giống như là ba năm trước cô đã mang đến gian phòng Ký túc xá này vậy
- -
Sau khi Thương Ngôn tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong, thứ nhất anh không tiếp tục học lên tiến sĩ; thứ hai việc vào Sở sinh hóa Thanh Hoài đuổi kịp bước chân cậu nhỏ không được như mong đợi ban đầu. Không biết có phải là sự lựa chọn cuối cùng của một người cũng có sự sắp đặt của số phận hay không, sau khi cha của mình rời đi, Thương Ngôn quyết định tiến vào làm việc trong tập đoàn AC, nhận làm việc ở bộ phận thị trường, là phòng có vị trí trụ cột nhất. Phải mất thời gian một năm để tìm hiểu, hiểu biết được một tuyến thị trường cùng nhãn hiệu kinh doanh.