Linh đường lạnh lẽo âm u, dưới ánh nến chớp động, bài vị màu đen đặt trước bàn thờ, chẳng những bám đầy bụi, mà còn kết đầy mạng nhện. Vừa nhìn chính là không được người nhà để ý, đã có mấy năm chưa được dọn dẹp.
Sở Tuyên đưa tay lấy bài vị xuống, sờ đến một tay đầy bụi, vì vậy đưa đến bên miệng thổi thổi, quả nhiên bụi bay bốn phía. Nhưng sau khi lau sạch bụi bặm, vẫn còn giữ được nét cổ xưa, chữ viết phai mờ.
Bài vị gần như màu đen, không biết là làm bằng gỗ gì, cầm trong tay ngược lại có chút nặng.
Từ đạo sĩ nói: “Về nhà tôi điểm cho y chút chu sa, viết lại chữ một chút.” Nói tiếp: “Giá chu sa bình thường có hai loại, rẻ thì năm trăm, đắt một chút tám trăm, Hoắc thiếu gia nhà cậu là người vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, vậy liền chọn cái tám trăm đi.”
“Ghi mấy chữ này liền tám trăm?” Sở Tuyên cho là mình nghe lầm.
“Đúng vậy, tôi điều chế chính là chu sa cao cấp, không phải sơn. Sơn mấy đồng một lon, cậu muốn dùng mà nói cũng có thể đi mua.” Từ đạo sĩ tỏ vẻ mình không phải là loại người ép mua ép bán, tất cả đều dựa vào sự lựa chọn của Sở Tuyên.
“Ha ha.” Sở Tuyên giật giật khóe miệng, đã là chết lặng, số tiền gần đây bị Từ đạo sĩ lừa mất, không đến một vạn thì cũng là hàng mấy nghìn.
Đối với loại người tầng lớp làm công ăn lương như hắn mà nói, rất là đau thịt nha.
Đây vốn là tiền lấy vợ, nhưng đáng tiếc được người vừa ý nhất lại ngoài ý muốn cao chạy xa bay, chính mình đần độn, u mê rồi lại biến thành kết hôn với sĩ nhân. (*tục gọi chung nam tử.)
Vậy mà Từ đạo sĩ vẫn nhìn có chút hả hê: “Một vạn tệ lấy một cô vợ giàu có, cậu e rằng nằm mơ cũng không nghĩ được.”
“Ừm, quả thực không nghĩ đến.” Sở Tuyên nắm chặt bài vị, đột nhiên liếc mắt nhìn quan tài một cái, lạnh sống lưng, nói: “Anh Từ, tôi chỉ cần mang bài vị về là được rồi phải không?”
Từ đạo sĩ nhìn theo tầm mắt của hắn, lập tức hiểu rõ băn khoăn của hắn: “Vậy không được, cậu ngay cả thi thể cũng phải mang về, như vậy mới bảo đảm.”
“Nhưng cho dù tôi chịu, Hoắc gia bên kia cũng chưa chắc không truy cứu…” Sở Tuyên nghẹn ngào nói, đó chính là thi thể a!
“Trời đã đổ mưa, mẹ phải lấy chồng*, đến lúc đó cậu nói là chủ ý của Hoắc thiếu gia, Hoắc gia có thể làm gì cậu? Được rồi cậu em, tôi giúp cậu mở quan tài, cậu ôm y ra.”
(*Nguyên văn 天要下雨, 娘要嫁人 Thiên yếu hạ vũ, nương yếu giá nhân: nói về các sự tình của con người mà đã được định trước và không thể hoá giải.)
“Tôi đau chân.” Sở Tuyên quay đầu muốn đi.
Từ đạo sĩ thoáng cái đẩy nắp quan tài ra, hơi thở lạnh lẽo lập tức tràn ngập không khí, bao phủ cả linh đường.
Gần như là cùng lúc Sở Tuyên đi ra phía trước, lập tức không dám tiếp tục tiến lên bước nào.
Hắn có dự cảm, nếu như mình có gan đi ra một bước này, sẽ nghênh đón tai họa ngập đầu.
“…” Vì vậy cũng không dám nói đi liền đi.
Từ đạo sĩ trơ mắt nhìn Sở Tuyên lộn ngược lại, sắc mặt tái nhợt mà đi đến cạnh quan tài, khom lưng ôm lấy thi thể không có bao nhiêu sức nặng.
Vẫn là bộ quần áo màu đỏ, bọc lấy bộ xương khô trắng toát.
Khuôn mặt được khăn thêu che kín, thỉnh thoảng bị gió thổi lên một góc, lộ ra lỗ mắt trống rỗng âm trầm quỷ dị.
Sở Tuyên vác nó lên vai, một tay vòng qua mông, trong tay cầm bài vị.
Tay kia thì dùng để chống nạng, bảo đảm hành động được tự nhiên.
Nói thật, Từ đạo sĩ đã gặp qua nhiều người đụng phải quỷ như vậy, Sở Tuyên xem như một loại đặc biệt lớn gan.
Anh chân thành chúc phúc cho Sở Tuyên, cuộc sống sau khi kết thúc minh hôn có thể trôi qua thuận lợi một chút, đương nhiên, thỉnh thoảng chi cho y chúc nến nhang vàng bạc thì lại càng tốt.
“Đến, phủ thêm áo khoác này, miễn dọa sợ người khác.” Từ đạo sĩ đưa Sở Tuyên đến dưới chân cư xá, trước khi hắn xuống xe, đưa cho hắn một cái áo khoác: “Ngày mai nhớ giặt sạch trả lại cho tôi, thuận tiện tới lấy chu sa cùng nhang nến, mua thêm một lư hương cùng bàn thờ về nhà.”
“Bài vị này thì sao?” Sở Tuyên nhận áo khoác, che đậy bộ xương kỹ càng.
“Tạm thời đặt tại đâu đó cũng được, cậu thích thì bày ở phòng khách cũng tốt, gian đó được, tóm lại phải nhớ thắp nhang.” Từ đạo sĩ dặn dò hai câu, lái xe rời đi.
Sở Tuyên xoay người lên nhà, vừa vào nhà đã nhận được một tin nhắn của Từ đạo sĩ: Đúng rồi, tuyệt đối không được bày ở toa lét, phòng bếp cũng không được! Nhớ kỹ!
“…” Ài, rảnh rỗi bày bài vị trong toa lét, muốn bị đánh à.
Nhìn quanh phòng lớn một vòng, Sở Tuyên tiện tay đặt bài vị bên cạnh tủ TV. Nghĩ đến bộ xương trên vai, hắn cứng cả người, vừa rồi quên hỏi anh Từ, bộ xương hẳn là đặt bên cạnh?
Không có quan tài thì cũng không sao đi?
Nghĩ tới những vấn đề này, Sở Tuyên không khỏi cau mày, hắn cũng không muốn suốt ngày đối mặt với bộ xương của Hoắc Vân Thâm. Vì vậy nghĩ tới nghĩ lui, hắn mở cửa phòng sách, đặt bộ xương lên giường nhỏ, sau đó ra ngoài đóng cửa lại, nhắm mắt làm ngơ.
Thời điểm đi qua bài vị nói một câu: “Hiện không có bàn thờ cùng lư hương, tôi không thắp nhang cho cậu được, hy vọng cậu hiểu cho.”
Giải thích rõ ràng, Sở Tuyên nên làm gì liền đi làm.
Hắn quả thật sợ hãi bỗng nhiên Hoắc Vân Thâm lắc lư đi ra, vì vậy sớm tắm rửa, trở về phòng khóa trái cửa chuẩn bị ngủ.
Nhưng trong nhà có hơn hai thứ đồ đáng sợ, Sở Tuyên cảm thấy trong lòng nhộn nhạo, không tự chủ được sẽ nghĩ đông nghĩ tây. Trong đầu hắn một chốc lại hiện lên quỷ ảnh màu đỏ, một chốc lại hiện lên khuôn mặt trống rỗng.
Một chốc lại cảm thấy quỷ kia đang ở dưới gầm giường của mình, một chốc lại cảm thấy đang ở ngay góc tường.
Mà tất cả đều không ngoại lệ, đều đang dõi theo mình.
Ánh mắt của quỷ kia sẽ có dạng gì? Đáng sợ không?
Sở Tuyên nghĩ đến cả người bốc hỏa, máu huyết sôi trào, rồi lại không dám kéo chăn ra thông khí, ngược lại càng quấn mình chặt hơn, hận không thể che hết cả người.
“Ngủ, ngủ, không nên nghĩ nhiều…” Sở Tuyên nhắm mắt lẩm bẩm: “Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, bốn con cừu… quỷ…”
Thể xác và tinh thần đều không thể tránh khỏi chữ kia, nó thật sự hiện diện khắp mọi nơi.
Mà chân chính khiến Sở Tuyên đứng bên bờ vực sụp đổ, không phải quỷ ảnh tâm tâm niệm niệm, mà là tiếng động quỷ dị truyền tới từ bên cạnh.
Từng tiếng trầm đục, đùng, đùng, đùng.
Nghe giống như có người đang đập tường, hoặc là cửa.
“…” Mồ hôi trên trán Sở Tuyên chảy xuống mặt, trái tim trong lồng ngực nhảy thình thịch, sau đó khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, ực.
Bởi vì hắn nghĩ đến, bên cạnh không có gì, có thì cũng chỉ là một bộ xương.
Là ai đang xô cửa đùng đùng, không nghĩ cũng biết.
Có nên quản y hay không.
Sở Tuyên quấn chặt chăn, nghĩ mặc kệ, nhưng tiếng thi thể xô cửa thật sự quá kinh khủng, hắn nhịn một lúc liền cảm thấy không cách nào giả bộ điềm nhiên như không có việc gì.
Sở Tuyên đột nhiên vén chăn xuống giường, tìm nạng liền đi ra cửa.
Kỳ quái là khi Sở Tuyên đứng trước cửa phòng đọc sách, tiếng xô cửa liền biến mất. Cả phòng nhỏ im ắng, dường như tiếng động vừa rồi chẳng qua là do Sở Tuyên nghe nhầm.
Đưa tay cầm tay nắm cửa, Sở Tuyên chậm rãi đẩy cửa ra, mở đèn lên, hắn nhìn thấy bộ xương nằm ngửa trên giường vẫn không xê dịch, vị trí giống như lúc trước hắn đặt lên.
Đồng tử Sở Tuyên co lại, môi mím thành một đường thẳng.
“Có phải cậu làm hay không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Sau một lúc lâu, bức màn trong phòng không gió mà bay.
“Cậu không cần ầm ĩ nữa có được không, tôi cần nghỉ ngơi, cậu phá tôi tôi sẽ rất khó chịu.” Sở Tuyên thấp giọng nhắc nhở, sau đó chờ một lúc, đóng cửa lại.
Lần này hắn không khóa, để lại một khe nhỏ.
Trở lại phòng mình, cũng để lại một khe.
Làm vậy khiến y có thể tự do ra vào, như vậy là được rồi đi?
Hơn nữa Sở Tuyên cảm thấy, quỷ kia căn bản sẽ không bị những thứ như tường cửa ngăn cản, có lẽ thứ y cần chính là thái độ của mình, một vấn đề hình thức.
Lần này nằm xuống, Sở Tuyên liền không nghe thấy tiếng xô cửa nữa. Hơn nữa lần này không biết vì cái gì, trong lòng rất bình tĩnh, rất nhanh đã ngủ rồi.
Một đêm ngủ ngon, giữa giấc cũng không bị tỉnh.
Ngủ đến gần bảy giờ sáng, Sở Tuyên bị cơn đau tiểu đánh tỉnh, hắn mơ màng mở to mắt, nhớ tới muốn đến toa lét, nhưng hiện thực lại khiến hắn sợ hết hồn.
Khuôn mặt che khăn thêu đối diện hắn, hỉ phục đỏ thẫm xõa tung khắp giường, hình ảnh vừa kinh hãi lại vừa kích thích.
“Mẹ ơi…” Thi thể này chạy đến đây lúc nào vậy?
Cả người Sở Tuyên rụt về sau, vẻ mặt quả thật là sợ tới đủ loại màu sắc, ngay cả cơn buồn tiểu cũng bị dọa nín lại. Bởi vì so sánh với quỷ ảnh lay động, hắn kỳ thật lại sợ thi thể chân thật này hơn, cảm thấy rất âm trầm rất quỷ dị.
Đặc biệt là kiểu mặc hỉ phục đỏ thẫm, hắn thầm nghĩ, phải nhanh chóng đốt hai bộ đồ khác cho Hoắc Vân Thâm, đừng để cho Hoắc Vân Thâm lại mặc bộ hỉ phục sắc đỏ rực rỡ thế này nữa.
Tránh thi thể rời khỏi giường, Sở Tuyên lao ra khỏi phòng, ngay cả nạng cũng quên cầm.
Sau đó thừa dịp ban ngày, hắn lại mang thi thể của Hoắc Vân Thâm đến căn phòng cách vách, cẩn thận đặt xuống.
Xụ mặt nói: “Cậu xem, trong nhà cũng không phải không mở được, về sau cậu ở phòng này, tôi bên cạnh, chúng ta mỗi người một chỗ. Hoặc là cậu thích phòng kia của tôi cũng được, tôi và cậu đổi chỗ… Dù sao đi nữa, tôi thích chia phòng ngủ.”
Cho dù đã kết hôn, cũng có thể chia phòng ngủ, không nhất định phải ở cùng một chỗ.
Huống chi tình huống của bọn họ đặc thù, ngủ cùng một chỗ thật sự quá kinh hãi, là chuyện không thể nào. Sở Tuyên hy vọng Hoắc Vân Thâm có thể tự mình biết rõ, dù sao hắn cảm thấy mình chịu minh hôn cùng Hoắc Vân Thâm đã là rất không phụ lòng y rồi.
Đổi thành người khác còn chưa nhất định có thể làm như vậy, chỉ sợ đã sớm hỏng mất không chừng.
“Cậu nói gì, buổi tối y tới ngủ bên cạnh cậu?” Từ đạo sĩ giúp Sở Tuyên chuẩn bị những thứ mà hắn cần, có một cái bàn bằng gỗ hồng mộc, một lư hương nhỏ nhắn tinh xảo, thoạt nhìn giá trị không nhỏ: “Đây là chu sa tôi pha, cậu xem màu sắc có đạt yêu cầu hay không, có phải quá đỏ không?”
Sở Tuyên tùy tiện liếc qua, gật đầu qua quít cho xong, hắn căn bản không có tâm tư đi bắt bẻ.
“Y thời thời khắc khắc đều dán sát cậu, cái đó là bình thường, ở cạnh cậu so với nơi khác thoải mái hơn, y dĩ nhiên liền muốn gần gũi cậu.” Từ đạo sĩ nói: “Cậu cũng nên luyện lá gan một chút đi, đừng lúc nào cũng sợ y, y là vợ của cậu.”
“Mới sáng sớm đã thấy một thi thể ngay bên cạnh anh, anh có thể không sợ sao? Tôi thật sự bị y dọa sự tới mức mặt tái xanh rồi.” Sở Tuyên chất vấn, đột nhiên trong lúc vô tình ánh mắt lướt qua một vài bộ đồ bằng giấy, cũng nhớ tới mua quần áo cho Hoắc Vân Thâm: “Anh Từ, cắt cho tôi mấy bộ quần áo, tôi đốt cho y.”
Từ đạo sĩ làm ăn được, dĩ nhiên nói: “Làm cho cậu bảy bộ, thứ hai đến chủ nhật, lần lượt thay đổi.”
Sở Tuyên cười một cái, bâng quơ hỏi bao nhiêu tiền.
“Không đắt, một bộ lấy cậu 150 nhân dân tệ, bảy bộ 1050. Cộng thêm bàn lư hương..v..v.., hơn 3000, tôi cho cậu phần lẻ, lấy 3000 là được rồi.” Có lẽ là sắc mặt của Sở Tuyên quá rõ ràng, Từ đạo sĩ buồn cười nói: “Cậu cũng không thể đau lòng chút tiền ấy, cậu đừng quên vợ mình lấy chính là một người giàu có.”
“…” Sở Tuyên thầm nghĩ, tôi cưới được vợ giàu thật đúng là oan quá đi mà, một xu tiền cũng không lấy được, ngược lại là mất đi toàn bộ cuộc sống tươi đẹp.