Bỉ Ngạn Chi Chủ ( Bản Dịch )

Chương 16 - Dò Xét Hồng Lâu .

" Có lẽ là Tiên Thiên Luyện KHí Pháp này lại vô cùng thích hợp với ta a. " Trang Bất Chu lộ ra tiếu dung .

Thoáng liếc nhìn qua thọ mệnh , vẫn như cũ vẫn là năm mươi năm .

" Thọ mệnh không biến hóa .... Tiên Thiên cảnh để người từ hậu thiên trở lại tiên thiên . Tiên Thiên kỳ thật là lúc người mới vừa thai nghén chưa ra đời . Nói cách khác thọ mệnh chính là đến từ tiên thiên , cực hạn chính là 100 năm . Bình thường thì người sinh ra đã có được trăm năm thọ nguyên nhưng lại bị hậu thiên chi khí xâm nhập phá hủy thọ nguyên .... Bây giờ đột phá Tiên Thiên cảnh cũng không cách nào lấy lại được trăm năm thọ nguyên .. " Trang Bất Chu trầm ngâm .

Chỉ khi bước vào Trúc Cơ cảnh mới có thể phát sinh thuế biến , thọ mệnh tăng vọt . Còn cảnh giới Trúc Cơ đó sẽ được bao nhiêu thọ mệnh thì Trang Bất Chu cũng không rõ ràng .

" Thanh Vân Trà để ở đây không an toàn .... Cho dù chỉ là bán linh trà nhưng cũng có thể lột xác tiến hóa thành Linh Trà chân chính . Nơi an toàn nhất có lẽ chính là không gian Bỉ Ngạn , hơn nữa linh khí trong đó vô cùng thuần khiết .... " Trang Bất Chu nhìn vào gốc Thanh Vân Trà khẽ thì thào .

Gốc Thanh Vân Trà này đã trồng hơn hai năm , cao hơn một mét . Lá trà màu lục ánh lên đường vân xanh biếc , đến khi toàn bộ lá trà biến thành lam sắc thì lúc đó Thanh Vân Trà sẽ chân chính biến thành linh trà .

Trang Bất Chu nghĩ là làm , không biết lấy cuốc xẻng từ đâu ra lập tức đào bới . Rất nhanh chóng đã làm xong ,tâm niệm vừa động liền đem cả gốc Thanh Vân Trà vào Bỉ Ngạn không gian rồi loay hoay tìm một nơi trồng xuống . Ngay lập tức gốc Thanh Vân Trà héo rũ vì bị bứng lên khôi phục sinh cơ , rễ cây như có linh tính tự động cắm rễ sâu xuống đất , hút lấy hút để linh khí dinh dưỡng từ linh mạch . Ban đầu lá trà toàn bộ lục sắc thì giờ đây bắt đầu biến hóa trở nên lam sắc hai phần ba lá trà .

" Quả nhiên là có thể tiến hóa ." Trang Bất Chu mừng rỡ thốt lên .

Sau khi tự kỷ một hồi thì Trang Bất Chu rời khỏi không gian Bỉ Ngạn , trở lại thế tục . Mở cửa ra khỏi nhà , màn đêm đã xuống . Dù hiện tại đang có lệnh giới nghiêm nhưng người ở ngoài cũng không ít . Đa phần là một số phú gia công tử hoặc là con cháu quan lại quyền quý . Lệnh giới nghiêm chỉ có thể giữ chân những người này một hai ngày chứ không thể giữ mãi được , cũng vì Hồng Lâu chỉ xuất hiện ở phía nam nên mới thả lỏng cho đám người này chút ít . Dù sao thì đối với những công tử bột này thì ban đêm mới bắt đầu sinh hoạt a .

Mà đã nới lỏng cho đám phú gia đệ tử thì cũng không thể ngăn cản bá tánh làm sinh kế , buôn bán kiếm kế sinh nhai vì vậy lúc này cũng có không ít tiểu thương , hàng quán hoạt động bình thường .

" Ài .... " Trang Bất Chu thở dài lắc đầu .

Biết nguy hiểm những cũng vẫn phải làm việc , cũng phải kiếm miếng ăn chứ ở trong nhà đói chết à ? Đây chính là cuộc sống a !

Trang Bất Chu lững thửng đi một hồi đến khu nam . Ở một bãi đất trống chợt xuất hiện một tòa lầu các hoa lệ xuất hiện , đèn lồng đỏ yêu diễm lấp lánh hồng quang khiến người đến gần đó không tự chủ lập tức bị hấp dẫn bước vào .

" Lại là ... Lại là ...khách quan ứ ự ừ ư ..."

" Vào chơi đi khách quan , ở đây có rượu ngon thượng hạng , cô nương cực phẩm ..... vào đây mà dục tiên dục tử đi hả ... ớ hớ hớ ... đố anh bắt được em .... "

Càng đến gần thì tiếng mời gọi càng rõ ràng , oanh oanh yến yến như rót mật vào tai , tâm thần lập tức mơ hồ không tự chủ . Trang Bất Chu lập tức định thần , mục đích là vào Hồng Lâu , không thể quay về .

Đến trước cửa , một đôi liễn xuất hiện trước mặt có tên là Hồng nhan bạc mệnh .

" Hay cho một cái HỒng Lâu , hay cho cái gọi là hồng nhan bạc mệnh . Một đôi tay ngọc ngàn người gối , một đôi môi son vạn người thưởng . Nếu số mệnh tốt hơn thì ai làm cái nghề này chứ ... " Trang Bất Chu cảm khái .

" Trang bổ đầu thật là tài hoa xuất chúng , nếu tham gia khoa cử nhất định sẽ bộc lộ tài năng , cá chép vượt long môn a . " Một giọng nói chợt vang lên .

Trang Bất Chu lập tức quay đầu nhìn lại , một nam tử hòa nhã mặc trường bào xanh lam , trên lưng có một cái giỏ sách bước đến , mùi thư hương tỏa ra từ người hắn vô cùng nồng đậm .

" Nguyên lai là Cố tiên sinh a . " Trang Bất Chu cười thi lễ . " Cố tiên sinh ! Chút tài mòn của Trang mỗ bất quá cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi . Vả lại lúc này ta cũng không còn là bổ đầu nữa , từ giờ trở đi ta chỉ là một bá tánh bình thường như bao người khác trong thành này . Ài .... an an ổn ổn vượt qua quãng đời còn lại cũng đã thỏa mãn rồi a . "

Người đến chính là Cố Ngọc Thanh , những bức họa xuất thủ bởi tay hắn có giá vô cùng đắt đỏ , người người săn lùng . Ở trong thành này cũng là một vị danh nhân đầy tiếng tăm .

" Trang tiên sinh đã nhập tiên thiên , thức tỉnh linh căn trở thành tu sĩ ... sao có thể là người bình thường được chứ ? " Cố Ngọc Thanh mỉm cười , trong mắt hắn lóe lên một tia dị dạng .

"Cố tiên sinh .... ngươi cũng là tu sĩ ? " Trang Bất Chu thốt lên .

Theo bản năng hắn bật hệ thống lên , một dãy số xuất hiện .

Cố Ngọc Thanh : 72 - 9 - 13 - 7 - 8 - 21 .

" Một trăm tuổi .... thọ nguyên của Tiên Thiên cảnh .... Hắn không phải người thường ! " Một suy nghĩ nhanh chóng hiện lên trong đầu Trang Bất Chu .

" Phải ! Ta là tu sĩ cũng là một họa sĩ . Ta đến đây chỉ để họa . " Cố Ngọc Thanh cười nói .

" Họa ??? Mỹ nhân họa ? " Trang Bất Chu nghiền ngẫm nhìn Hồng Lâu .

" Phải ! Họa mỹ nhân ! " Cố Ngọc Thanh cười lớn gật đầu . " Họa sơn thủy , sơn thủy có hồn . Họa sinh linh , sinh linh có linh tính . Họa mỹ nhân , mỹ nhân hữu tình . Hồng Lâu này , người trong đó yêu kiều hơn hoa , dáng dấp khuynh thành . Bút hạ họa hình cho nhân gian chiêm ngưỡng . "

" Cố tiên sinh đã đến đây mấy ngày rồi ? " Trang Bất Chu buột miệng hỏi .

" Hai ngày , hôm nay là ngày thứ ba ! " Cố Ngọc Thanh bình thản nói . " Cùng đi chứ ? "

" Được thôi ! " Trang Bất Chu gật đầu .

Cả hai sánh vai nhau tay trong tay bước vào Hồng Lâu . Cửa lớn rộng mở , ai cũng có thể vào tự do .

Bên trong sáng rực một mảnh trời riêng . Giả sơn , hồ nước , đình giữa hồ , cầu nhỏ , hoa cỏ khoe sắc , nước chảy róc rách .

Một nữ tử đang dựa vào đình viện khẽ cười , có nàng lại đang đưa tay hái hoa ngắt cỏ .... Lại xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp duỗi đôi chân dài trắng nõn , váy áo kéo lên cao lộ nguyên cả cặp đùi tuyệt hảo để mặc cho nước suối chảy qua ....

" Đây là ... Hồng Lâu sao ?" Trang Bất Chu chấn kinh thốt lên .

Theo như lời đồn thì Hồng Lâu là một nơi phong trần hỗn tạp đầy mùi vị xác thịt . Nhưng trước mắt hắn thì lại khác hoàn toàn , đây là một nơi có thể nói là một vườn giai nhân , một việc lạc phú gia quyền quý . Mỹ nhân vô số , phong cảnh hữu tình . Từng nữ tử đều là ngàn dặm chọn một , tuyệt sắc giai nhân .

" Hồng Lâu không phải là nơi phong nguyệt sang hèn cùng hưởng ." Cố Ngọc Thanh cười nói ." Mà nơi này ... ngươi cảm thấy nó là cái gì thì nó chính là cái đó ! "

Tích tịch tình tang ....

Chợt một tiếng đàn thanh thúy truyền đến , một cảm giác u oán khó hiểu sinh ra phảng phất như oán phụ bị trượng phu vứt bỏ đầy bi thương .

" Hử ? Đây là đâu chứ ? Thanh lâu sao ? Cô nương đâu hết rồi ? Sao vẫn không ra tiếp khách chứ hả ? Thiếu gia ta có tiền ! " Bỗng nhiên một nam tử thiếu niên bước đến , nhìn bộ dạng có vẻ đã uống rất nhiều rượu , hai mắt lờ đờ , ngã trái ngã phải .

" A hi hi ... đồ ngốc ... "

" Khách quan... đến rồi đây , đến rồi đây. "

" Ớ ... nhanh lên trên này đi hở ....chúng nữ đang ở trên giường chờ chàng đó .... ớ hớ hớ ... "

Két két ....

Trên lầu các to lớn , cửa sổ mở ra . Từng cái cửa sổ là mỗi thân ảnh yêu kiều , y phục mỏng manh lồ lộ , yếm vắt hờ ngang ngực để lộ đồi núi chập chùng phủ đầy tuyết trắng ......

Bình Luận (0)
Comment