“Hồ điệp từ đâu mà có?”
Hắn trừng mắt, vừa mang một vẻ thất kinh không thể giấu, lại vừa là một nỗi nghi hoặc.
Hắn bóp chặt lấy cổ nàng, tựa như muốn nghiền nát dưới tay.
“Trả lời ta!”
Ly Thương không hiểu vì sao hắn giận dữ như vậy.
Cũng không biết mình đã làm sai điều gì.
Nhưng dưới tay hắn, nàng thật sự không thở được.
Cảm giác khó thở, áp lực đè nặng khiến nàng gần như mơ hồ đầu óc.
Ho khan lên vài tiếng, nàng vỗ vào tay hắn như ra hiệu để hắn nhận thấy sự khó chịu của mình.
Nhưng Bắc Mộc Xướng Nguyệt dường như mặc kệ những phản ứng của nàng, hắn vẫn trừng mắt yêu cầu một câu trả lời.
“Là… của mẫu thân thần.”
Lời đáp lại tựa vạn tiễn xuyên tâm.
Hắn trong một khắc đó, như chịu một đả kích cực lớn, rời khỏi thân nàng, ngã người ra sau.
Hắn ôm lấy mặt mình, lấp ló nụ cười đắng chát.
Ly Thương khó khăn ngồi dậy liền nhận lấy cơn đau hành hạ từ thân thể, ngã khuỵ xuống giường lớn.
Nàng sợ hãi, kiên dè liếc nhìn lên hắn.
Nàng không hiểu, Hồ Điệp trên cổ nàng là vảy ngược nào của Bắc Mộc Xướng Nguyệt sao?
Nàng với tay, chạm đến hắn.
“Chủ thượng.”
Không nghe hắn đáp lại, chỉ có tiếng thở dài ai oán.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt nắm lấy nàng, kéo về lại dưới thân mình.
Sự việc vừa rồi cũng không biết đã ảnh hưởng tới hắn thế nào, chỉ biết hắn sau đó đối với nàng càng cuồng bạo hơn, không chút lưu tình.
Ly Thương dưới thân hắn, ngoại trừ tìm chỗ bấu víu, cắn chặt môi trào nước mắt cũng không thể làm gì hơn.
Cho đến cuối cùng, hắn đứng dậy, mặc y phục chỉnh tề rồi rời đi.
Cả quá trình cho đến lúc kết thúc, hắn một câu cũng không nói với cô một lời nào.
Đến và đi, dường như không có vướn bận.
Hắn đi, để lại nàng một thân trống rỗng.
Mù mịt, không có lời giải thích.
Ly Thương cuộn trong chăn, thương xót ôm lấy tấm thân bị giày xéo.
Nàng đưa mắt nhìn ngọn lửa trên đèn cầy hiu hắt.
Rõ ràng là rất sáng, cũng lại mập mờ không rõ.
Như thứ hắn dành cho nàng vừa thực vừa hư.
Nàng cười dài trong tiếng thở than.
Chủ thượng, rốt cuộc người xem Ly Thương là gì?
Nàng ngã người, thở dài một hơi rồi bình lặng chìm vào giấc ngủ.
————
Sáng hôm sau đó, lúc lên triều, hắn lại tỏ ra như chưa từng có việc gì xảy ra.
Ly Thương cả một buổi chầu, chưa từng ngước mặt lên nhìn hắn.
Bởi vì nàng sợ.
Nàng không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.
Mà có lẽ, hắn cũng không muốn đối mặt với nàng.
Tới cuối buổi chầu triều, Bắc Mộc Xướng Nguyệt độ nhiên gọi đến tên nàng.
“Ly Thương, biên ải không thể một ngày không có tướng trấn giữ.
Nhạn Quyên rục rịch dòm ngó Bắc Minh Triều ta đã lâu, lần này không thể tiếp tục nhân nhượng.”
Nàng nghe gọi, cung kính bước ra khỏi hàng, cúi người nhận mệnh.
“Xin chủ thượng hạ lệnh.”
Hắn thờ ơ chơi đùa long nhẫn trên ngón tay, cũng chưa từng điểm qua sắc mặt của nàng đã nói:
“Trong vòng ba tháng, hạ Miên La thành để thị uy.”
Cả triều sửng sốt bàn tán.
Ai không biết Nhạn Quyên là một thống lĩnh giỏi.
Ngày đó Bắc Mộc Xướng Nguyệt hao tâm tổn sức gần hai năm trời cũng chỉ hạ được một ngoại thành cạnh Miên La.
Miên La địa hình kiên cố, dễ thủ khó công, càng huống hồ Nhạn Quyên tinh thông mưu lược, tài trí hơn người.
Y như chiến thần trong chiến hào Miên La, kẻ phạm đến đều chết không toàn thây.
Miên La là lớp bảo vệ cuối cùng của Đông Quốc, cũng xem như là một thành trì công phu nhất trong lịch sử.
Bảo nàng trong ba tháng công hạ Miên La, cũng là chuyện quá sức tưởng tượng.
Dẫu Ly Thương tài giỏi, là tướng lĩnh có tiếng cơ trí nhưng xét nàng cũng chỉ là phận nữ nhi.
Càng huống hồ nàng cầm binh đánh trận chỉ mới mười năm, mà Nhạn Quyên từ lúc 5 tuổi đã cùng phụ thân chinh chiến sa trường, đến nay trọn vẹn hai mươi năm, kinh nghiệm đầy mình.
Một nữ tử như nàng, làm sao để chiến thắng một chiến thần lão luyện.
Yêu cầu như này, cũng thật quá đáng.
Hữu thừa tướng rời khỏi hàng ngũ, cung kính hành lễ trước mặt hắn, cố gắng cầu xin cứu vãn thêm cho nàng:
“Bệ hạ, Nhạn Quyên gian xảo khó lường, tinh thông kế lược.
Ly tướng quân dù tài giỏi cũng không thể trong ba tháng công phá Miên La.
Càng huống hồ quân lương từ hôm nay xuất phát đến biên ải, cho dù nhanh nhất cũng độ nửa tháng, thời gian thật sự là không đủ.
Mong bệ hạ suy xét.”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt nhếch mép, lạnh lẽo trầm thấp, vô tình mà đáp lại:
“Bắc Minh ta nuôi tướng, là để phục tùng.
Nếu cả phục tùng cũng không làm được, há còn có ích chi?”
Hữu Thừa Tướng vẫn là bị lý lẽ ngang tàng của hắn làm cho câm nín không nói thêm được gì.
Hắn lại lần nữa, vô tình mà hỏi lại nàng:
“Ly tướng quân, nàng cảm thấy là bản thân không muốn phục tùng ta, hay là do nàng vô dụng?”
Kết quả vẫn là Ly Thương khuất phục cúi đầu, quỳ xuống tâu rằng:
“Chủ thượng, mạng của Ly Thương, cũng là của người.
Ly Thương nhận mệnh.
Nhất định trong vòng ba tháng công hạ Miên La.”
Nàng đến khắc này, mới ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Là cảm giác muốn khẩn cầu nhưng lại không dám mở lời.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt thừa biết trận này vốn dĩ không thể đánh nhanh như vậy, đến cuối vẫn không nói thêm lời nào cỗ vũ nàng, chỉ ngắn gọn mà rằng:
“Công hạ Miên La, không tiếc mọi giá.”
Không tiếc mọi giá, bao gồm cả sinh mạng của nàng..