Bỉ Ngạn Cô Tinh Tướng Quân

Chương 38


Ly Thương nhờ người đưa Tiết Liệt vào nghỉ ngơi tại phủ tướng quân, còn nàng lẳng lặng rời đi.

Thuốc mê đủ để khiến Tiết Liệt có một giấc ngủ cho đến tận ngày hôm sau.

Chừng đó đã đủ để nàng giải quyết hết tất cả mọi chuyện.

“Ngươi cần gì phải vậy? Cứ để hắn cùng đi thì thành công sẽ cao hơn không phải sao?”
Niệm Bạch bế Khương Nhạn trong tay, khó hiểu đưa mắt nhìn nàng.

Ly Thương không muốn phải nói lời từ biệt với Khương Nhạn, vì vậy chỉ đành để Niệm Bạch đưa nàng ấy đi càng sớm càng tốt.

Ly Thương bước đến, xoa đầu Khương Nhạn.

Nhiều năm như vậy đều là có nàng ấy chăm sóc cuộc sốn của nàng.

Ly Thương cũng thực sự không nỡ rời xa Khương Nhạn.

Nhưng vì lẽ đó, nàng càng không mong Khương Nhạn vì bản thân mình mà bị cuốn vào nguy hiểm.

Có thể sống tốt đến đâu thì hãy cứ như thế.

“Ta không muốn bất cứ ai vì mình mà bỏ mạng nữa.”
Niệm Bạch ngao ngán lắc đầu.


Không hiểu được nhưng tình cảm này của nàng là gì.

Trong thâm tâm Niệm Bạch trước nay chỉ có trung thành và nhiệm vụ, ngoài ra sẽ không có bất kì tình cảm nào với bất cứ ai.

Niệm Bạch không hiểu, Ly Thương vì sao phải vì những người vốn chẳng có chút liên hệ máu mủ nào mà bảo vệ nhiều như thế.

“Dù sao cũng không liên quan đến ta.”
Ly Thương mỉm cười, nàng vỗ vào vai Niệm Bạch.

“Khương Nhạn nhờ ngươi.”
“Nếu nàng ta hỏi ta ngươi đi đâu thì ta trả lời thế nào?”
Ly Thương cười khổ, đặt vào trong tay Khương Nhạn một chiếc hộp gỗ.

Bên trong là toàn bộ những gì đáng giá nhất mà nàng có được.

Những năm này, nàng ở bên ngoài đánh trận công trạng lập được không ít.

Thế nhưng vẫn luôn từ chối nhận phần thưởng của Bắc Mộc Xướng Nguyệt, vì vậy mà những gì có được cũng không nhiều.

Ngoại trừ một phủ tướng quân này, cũng chỉ có mấy bộ trang sức và bổng lộc hằng năm.

Khương Nhạn ở bên nàng chịu cũng không ít khổ.

Ly Thương vẫn luôn tự mình bảo quản một số tiền, không dám động đến.

Nàng dự tính sau này sẽ đem ra làm hồi môn cho Khương Nhạn, chỉ tiếc có lẽ không chờ được đến ngày đó.

Sáng hôm nay, Ly Thương đã đem bán đi không ít dược liệu quý mà nàng luôn trân trọng không dám dùng.

Cùng với một vài thứ đồ trong phủ, ngân lượng gom được cũng không ít.

Hy vọng bấy nhiêu sẽ đủ cho Khương Nhạn.

“Ngươi cứ tìm một lí do nào đó cũng được.

Nếu trong ba tháng ta không đến tìm, vậy thì hãy nói với muội ấy rằng ta đã tử trận rồi, sẽ không quay về nữa.

Nói với muội ấy, đừng luyến tiếc ta.”
Nàng quay người rời đi, bước chân không chút lưu luyến rời đi.

Tử trận sao? Là một cái cớ tốt.

Một tướng quân như nàng, không cầu công danh không cầu thiên hạ ca tụng, chỉ cầu có thể chết oanh oanh liệt liệt trên sa trường.


Đáng tiếc, có lẽ nơi nàng bỏ mạng sẽ là kinh thành phồn hoa chứ không phải sa trường đẫm máu.

Niệm Bạch cúi đầu, nhìn Khương Nhạn đang nằm trong tay.

Nếu có thể giống như nàng ấy, ngủ một giấc dậy tất cả đều bình yên thì thật tốt.

“Bình an quay về, còn rất nhiều người đang đợi ngươi.”
Niệm Bạch nói rất khẽ, Ly thương căn bản không thể nghe thấy.

Phủ tướng quân hôm đó, là dáng vẻ thế nào? Phong cảnh hôm đó là khung cảnh ra sao?
Còn có, người quay lưng dời gót ra đi hôm đó, trong lòng là tâm trạng thế nào?
Ngày hôm đó, lúc Ly Thương rời gót đi khỏi phủ tướng quân, Bắc Mộc Xướng Nguyệt cũng có đến nhìn.

Hắn ở trên đỉnh Vọng Lâu nhìn nàng.

Khoảnh khắc nàng hoà lẫn với dòng người rồi mất hút, trái tim hắn hẫng đi một nhịp.

Một cảm giác mất mát bao trùm lấy.

Hắn vươn tay về khoảng không trung vô định, dường như muốn níu lấy một thứ không thể chạm tới.

“Ly Thương, đừng trách ta vô tình.”
Nếu trách, hãy trách duyên phận đã ràng buộc chúng ta lại dẫu rằng chúng ta mãi mãi không thể cùng nhau đi qua vạn kiếp.

Bắc Mộc Xướng Nguyệt khẽ đưa Âm Tịch Tiêu lên, thổi vào một giai điệu quen thuộc.

Luyến Âm, là nhạc khúc mà nàng yêu thích.

Là nhạc khúc mà cả đời Bắc Mộc Xướng Nguyệt chỉ thổi cho Ly Thương nghe.

Cũng là khúc, Bắc Mộc Xướng Nguyệt vì Ly Thương mà viết lên.


Một khúc Luyến Âm, biết rõ nàng không thể nghe thấy.

Chí ít, là thổi lên vì nàng.

Hạn Dực vẫn luôn hỏi hắn, nếu đã yêu hà tất phải vô tình không quan tâm? Thực ra hắn luôn biết, hắn biết bản thân là yêu.

Chỉ là hắn không thể thừa nhận, cũng không cách nào tiếp tục chữ yêu này.

Có thể vì nàng mà làm tất cả mọi thứ, chỉ không thể vì nàng nói ra một tiếng yêu.

Nỗi khổ trong lòng, Bắc Mộc Xướng Nguyệt không thể giải bày với ai.

Tàn sát cả thiên hạ, là thiên lý bất dung.

Yêu nàng, là vạn kiếp bất phục.

Bắc Mộc Xướng Nguyệt hạ sáo ngọc, ánh mắt hắn buông lơi vào khoảng không rộng lớn.

Hắn siết chặt tay đến chảy máu.

Bên trong lòng bàn tay là một sợi dây đỏ treo hồ điệp vàng.

Máu của Bắc Mộc Xướng Nguyệt tanh nồng, nhuốm đỏ cả hồ điệp..

Bình Luận (0)
Comment