Bỉ Ngạn Cô Tinh Tướng Quân

Chương 40


Ly Thương ngạc nhiên, là ai đã đến? Nước mưa làm nhoà đôi mắt, Ly Thương đưa tay lau mắt.

Hình ảnh trước mắt dần rõ ra.

Trong làn mưa, Tiết Liệt ôm lấy nàng, chặn lại đòn tấn công của Tịnh Thái Huy.

Giống hệt ngày hôm đó trên sa trường, Tiết Liệt luôn xuất hiện đúng vào lúc nàng gần kề cái chết.

Cho dù nàng đã dùng mọi cách ngăn cản, y dường như vẫn phá bỏ mọi rào cản mà tìm đến.

Tịnh Thái Huy bất ngờ với sự xuất hiện của Tiết Liệt lại quên mất phòng thủ.

Tiết Liệt cướp lấy cơ hội, đâm một nhát vào dưới bụng của ông, tạm thời thoát khỏi công kích.

“Làm sao ngươi có thể xuất hiện ở đây? Chẳng phải ta đã…”
“Chút thuốc mê đó không làm ta ngất đi được đâu.

Lần nào người cũng lừa ta.”
Ly Thương cười bất lực.

Nàng biết Tiết Liệt sẽ không từ mọi giá mà đến, chỉ là không ngờ y lại làm tới mức này.

Trên cánh tay y có một vết chém còn rất mới, e rằng Tiết Liệt đã tự chém lên tay mình để tỉnh táo hơn.

Trước nay vẫn thế, vẫn luôn không màng bản thân.

Tiết Liệt à, ngươi vì sao phải làm tới mức đó chứ? Mặc kệ bản thân trầy sướt, sức cùng lực kiệt vẫn quyết bảo vệ Ly Thương.

Ly Thương dựa vào Tiết Liệt mà gượng dậy.

Nàng nắm lấy tay Tiết Liệt, hướng trường kiếm về phía Tịnh Thái Huy.

.


truyện kiếm hiệp hay
“Được, đã vậy chúng ta cùng nhau đồng quy vu tận đi.

Hôm nay, cùng ta chiến một trận quyết định.”
Tiết Liệt cười, khẽ gật đầu.

Một ngày làm kề vai, cả đời nguyện cùng người kề vai sát chiến.

Tiết Liệt cùng nàng hướng mũi kiếm về phía Tịnh Thái Huy.

Tịnh Thái Huy ôm vết thương đang rỉ máu trên bụng, dường như càng điên cuồng hơn.

“Khá khen cho một Tiết Liệt, lại có thể làm ta bị thương.

Ban nãy đều là do ta bất cẩn, nếu ngay cả Ly Thương cũng không phải đối thủ của ta, thì Tiết Liệt ngươi có đến cũng chỉ thêm một cái xác.”
Tịnh Thái Huy giơ cao tay ra hiệu, đám sát thủ nấp sẵn trên mái nhà nghe hiệu bay xuống, vây lấy Ly Thương và Tiết Liệt.

Ly Thương mang trên mình hai vết thương nặng, sớm đã là nỏ mạnh hết đà.

Hiện tại, nàng chỉ là đang cầm cự nhất thời.

Tiết Liệt tuy không trọng thương, nhưng võ công và bộ pháp của y căn bản không địch lại Tịnh Thái Huy.

Cho dù đã cứa tay để thoát khỏi sự khống chế của thuốc mê nhưng có lẽ dư âm của thuốc vẫn còn.

Càng đối kháng chỉ càng thêm mất sức, đến khi sức cạn lại thêm thuốc mê trong người thì e cũng là cửu tử nhất sinh.

Tịnh Thái Huy trúng một kiếm của Tiết Liệt, trên kiếm đó có bôi độc nên có lẽ cũng không cầm cự được lâu.

Trận đối đầu rơi vào tình thế giằng co, càng kéo dài càng không có lợi.

Tuy trên kiếm của Tiết Liệt có bôi độc, nhưng không phải là loại kịch độc giết người ngay tức khắc.

Mà Tịnh Thái Huy có lẽ cũng nhận ra bản thân trúng độc, dùng đến sát thủ vây đánh nàng là muốn kéo dài thời gian dùng nội lực và căn cơ đè ép chất độc không truyền về tim.

Đối với người có nội hàm thâm sâu như Tịnh Thái Huy, cầm cự qua một nén hương là điều có thể.

Nhưng Ly Thương và Tiết Liệt lại không có nhiều thời gian như vậy.

Ly Thương nhìn Tiết Liệt, y khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý.

Hiện tại chủ động tấn công mới là thượng sách.

Tiết Liệt xông lên, túm lấy một tên sát thủ trực tiếp cắt đi động mạch cổ.

Tên sát thủ kia ôm lấy cổ, quằn quại ngã gục dưới đất.

Ly Thương bỏ qua những tên sát thủ, lao đến đối đầu trực diện với Tịnh Thái Huy.

Trường kiếm của nàng bị Tịnh Thái Huy một tay chặn lại.

“Trọng thương như vậy vẫn có thể đứng lên, đúng là ta đã xem thường Ly Tướng Quân nhỉ.”
Mũi kiếm chĩa đến bên eo, Ly Thương nhanh chóng lùi về sau một bước tránh đòn.

Ở phía bên kia, Tiết Liệt chiếm thế thượng phong áp chế được đám sát thủ.

Tịnh Thái Huy cùng Ly Thương giao đấu, đường tấn công dường như rất kì lạ.

Tịnh Thái Huy vừa điều hoà nội lực ép độc vừa cưỡng chế dùng đến công phu thân thể không chịu nổi mà nôn ra một ngụm máu.

Ly Thương nhân thời cơ tấn công bất ngờ, nàng xoay người đâm kiếm xuống.


Những tưởng Tịnh Thái Huy sẽ một nhát chết ngay tại chỗ, lại không ngờ ông ta dùng tay chặn mũi kiếm của nàng.

“Không ngờ nhỉ, chút độc đó của ngươi bị ta dùng nội lực ép ra rồi.

Có trách, hãy trách ngươi không đủ hiểu biết về ta.”
Ngụm máu ban nãy, là ngụm máu độc mà Tịnh Thái Huy dùng nội lực ép ra.

Tuy không ép ra được hoàn toàn, nhưng chi ít sẽ không bị độc tính trói buộc.

Thời thế trở mình, Tịnh Thái Huy một cước đá bật Ly Thương.

Ly Thương đập mình vào gốc cột, ngoại thương cộng thêm nội thương khiến nàng đầu óc mơ hồ.

Máu từ khoang miệng xộc ra tanh nồng.

Tịnh Thái Huy lao đến, một nhát đâm xuống.

Đâm xuyên qua người, máu ồ ạt chảy ra.

Nhưng thật kì lạ, Ly Thương không cảm thấy đau.

Nàng ngước mắt, là Tiết Liệt dùng thân đỡ cho nàng một nhát.

Trường kiếm xuyên qua người y, máu đỏ theo kiếm tí tách chảy xuống.

Đám sát thủ kia đều bị Tiết Liệt giải quyết hết cả, nhìn thấy nàng lâm nguy y tuyệt nhiên không suy nghĩ gì mà lao qua chắn trước mặt.

Một kiếm đó của Tịnh Thái Huy, xuyên qua phần bụng của Tiết Liệt.

Không giết được Ly Thương, Tịnh Thái Huy điên cuồng gào lên.

Một nhát, rồi lại hai nhát đâm xuống người Tiết Liệt như xả giận.

Mà Tiết Liệt, đã hoàn toàn không có sức để chống cự nữa.

Khoé mắt cay, lòng đắng chát.

Ly Thương run người, nàng hét lên:
“Tránh ra đi! Mau tránh ra đi!”
Tiết Liệt nghe thấy nhưng chẳng để tâm.

Nếu y tránh ra, người chịu tấn công sẽ là nàng.


Y không muốn!
Ly Thương giận run người, nàng hét lên một tiếng chói tai.

Tiết Liệt trước mắt, máu của y đã thấm đỏ cả một khoảng sân rồi.

Tại sao luôn như vậy? Tại sao nàng cứ luôn phải nhìn từng người mình yêu quý ra đi mà bản thân lại chẳng thể làm gì được?
Bất lực!
Đau khổ!
Tuyệt vọng!
Bi thương!
Nàng không nhịn được cơn tức này, sức lực không biết từ đâu mà bật dậy lao đến.

Bách Lạc Trường Kiếm sát khí đằng đằng, xé gió trảm nộ.

Một khắc ngắn ngủi, đầu của Tịnh Thái Huy bị nàng chặt xuống.

Ly Thương vứt kiếm, lao đến ôm lấy Tiết Liệt, cố dùng tay đè ép lên vết thương ngăn không cho máu chảy tiếp.

Tiết Liệt chịu ba nhát kiếm xuyên người, đã là tận cùng của sự sống.

Ly Thương nức lên đau khổ, tại sao lại thế này?
“Tiết Liệt, ngươi không được chết! Ta không cho phép ngươi chết!”
Tiết Liệt vươn tay, lau đi nước mắt trên khuôn mặt nàng, lau đi vệt máu bắn lên đôi má hồng.

“Ly Thương, người xứng đáng được hạnh phúc.”
Vì vậy xin người đừng buồn nữa.

Xin người đừng gánh lấy đau khổ nữa.

Đôi vai người quá nhỏ bé, trái tim người quá mong manh.

Xin người, có thể nào thay ta sống an nhiên tự tại một đời hay không..

Bình Luận (0)
Comment