Ly Thương chết rồi, nhưng chuyện mà Bắc Mộc Xướng Nguyệt giấu nàng vẫn còn rất nhiều.
Cả đời này của hắn, cũng không thể nói ra được nữa.
Đời này Ly Thương hận hắn như vậy, nhưng cũng có rất nhiều chuyện nàng không hề biết.
Thật ra, Bắc Mộc Xướng Nguyệt từ đầu đến cuối chưa từng lên kế hoạch giết Nhạn Quyên hay cấu kết với Ô Nam, tất cả đều là lời nói dối của hắn để che đi sự thật cho một người khác.
Buổi tối sau khi tiễn Ly Thương đi hoà thân, hắn ngồi ở Dao Quang Điện ngẫm về chuyện xưa cũ, Niệm Bạch đem mật thư đến cho hắn.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt sau đó vội vã đến tìm Tịnh Lạc.
Bởi vì nội dung trong mật thư, nói rằng Tịnh Lạc cấu kết Ô Nam Tây Vực, bán đi bản đồ Biện Thành.
Càng đáng sợ hơn chính à, điều kiện đầu tiên trong vụ cấu kết này của Tịnh Lạc là lấy mạng Ly Thương.
Tịnh Lạc, muốn mượn tay Ô Nam giết Ly Thương.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt hỏi Tịnh Lạc tại sao nàng ta lại làm như thế.
Tịnh Lạc chỉ cười đáp.
“Ly Thương giết cả nhà ta, ta báo thù nàng ta thì có gì sai? Bắc Mộc Xướng Nguyệt, ta yêu chàng bao nhiêu chàng lại phản bội ta.
Ta yêu chàng, nhưng mấy mươi mạng người Tịnh Gia chết dưới tay chàng, ta sao có thể xem như không có gì mà tiếp tục yêu chàng?”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt biết, chuyện đến đỉnh điểm như hiện tại đều do hắn.
Phản bội lại tình yêu của Tịnh Lạc, là hắn sai.
Vì vậy, hắn phải đền tội.
Hắn gánh lấy cái kế hoạch này của Tịnh Lạc, cố dùng đủ mọi cách để cứu vãn cho Bắc Minh Triều khỏi tổn thất.
Hắn cứu được Bắc Minh Triều rồi, cũng đã che đi sự thật người cấu kết là Tịnh Lạc rồi, nhưng lại khiến Ly Thương ôm hận với hắn cả đời.
Sau này Tịnh Lạc bởi vì nhận ra lỗi lầm của mình, mới muốn dùng mạng cứu Ly Thương.
Nàng ta chết rồi, tội danh này thì Bắc Mộc Xướng Nguyệt ganh thay nàng ta.
Niệm Bạch từng hỏi hắn vì sao phải làm thế.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt cười đáp.
“Đời này của ta, nợ rất nhiều người.
Là ta phụ bạc Tịnh Lạc, nên đây xem như là điều cuối cùng ta làm để bù đắp cho nàng ấy.”
Bởi vì hắn trước đây đã nói lời yêu với Tịnh Lạc, nhưng cũng là hắn nhận ra người hắn yêu thật sự là Ly Thương.
Hắn phụ Tịnh Lạc, nên sẽ dùng lời nói dối này để bù đắp cho nàng ta.
Hắn làm được rồi, chỉ là lại khiến Ly Thương hận hắn cả đời.
Nhớ về chiến trường Biện Thành ngày hôm ấy, sau khi Ly thương ngất lịm đi vì vết thương trên người, hắn đã nhanh chóng tập hợp binh lính, chọn ra những ám vệ giỏi nhất cùng hắn đến Biện Thành ứng cứu.
Tốc độ hành quân của hắn nhanh hơn người thường, rất nhanh đã tới rồi.
Ly Thương nói với hắn, Nhạn Quyên có thể cầm cự được hai canh giờ nữa, vì vậy hắn nghĩ hắn sẽ tới kịp.
Nào ngờ trước mắt lại chỉ còn là một đống hoang tàn.
Cuộc chiến dường như, đã kết thúc từ lâu.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt ngỡ ngàng nhìn lên tường thành.
Cờ của phe ta cũng bị hạ xuống, vậy là Ô Nam là kẻ chiến thắng trong trận này.
Trong gió chỉ còn lại mùi khói lửa, mùi máu tanh nồng thảm khốc.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm Nhạn Quyên.
Binh sĩ hắn phái đi tìm Nhạn Quyên cuối cùng cũng tìm thấy.
Trên tường thành, Nhạn Quyên thương tích đầy mình, chỉ còn lại chút hơi tàn.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt lao lên tường thành, muốn nắm lấy chút hy vọng cuối cùng cứu sống y nhưng mọi thứ quá muộn.
Nhạn Quyên trọng thương, mất máu quá nhiều, căn bản không thể cứu chữa.
Lúc hơi thở thoi thóp, Nhạn Quyên nắm lấy tay hắn, nhờ vả một chuyện cuối cùng.
“Là ta lùa Ly Thương, Biện Thành không thể thủ quá nửa canh giờ.
Ta muốn lừa nàng ấy, để nàng ấy yên tâm rời đi, như vậy Ly Thương sẽ sống.
Xin ngươi, đừng nói cho nàng ấy biết.
Đừng nói với nàng ấy là ta lừa nàng ấy.”1
Là vì lời hứa lúc đó, Bắc Mộc Xướng Nguyệt mới không nói ra, mới lừa nàng rằng hắn căn bản không đến cứu.
Nhạn Quyên vì nàng, hy sinh tính mạng cũng muốn nàng được sống.
Ly Thương vừa rời khỏi Biện Thành chưa tới nửa canh giờ, Biện Thành đã thất thủ.
Vậy nên nói, cho dù nàng có đến được chỗ của Bắc Mộc Xướng Nguyệt thật nhanh, Nhạn Quyên cũng đã không còn sống.
Nhạn Quyên không muốn để nàng biết, bởi vì nàng sẽ tự trách chính mình.
Y ra đi, có nàng tiếc thương.
Bí mật kia cũng chôn vùi vĩnh viễn.
Chỉ có Bắc Mộc Xướng Nguyệt, là nhận lấy đau thương của người còn sống.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt biết, đời này hắn lừa dối nàng quá nhiều.
Chi ít, hắn muốn giữ cho nàng một niềm tin rằng trên thế gian này còn có một người chưa từng lừa gạt nàng, chính là Nhạn Quyên.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt, dùng lời nói dối của mình để lấp đi biết bao nhiêu lời nói dối khác, chỉ muốn nàng có thể nghĩ rằng trên đời này vẫn còn có người thật tâm với mình.
Đời này của Ly Thương, có rất nhiều chuyện nàng không biết.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt đời này, lừa dối nàng nhiều như thế, nhưng tình yêu của hắn lại là thật lòng.
Ly Thương chỉ nghĩ Bắc Mộc Xướng Nguyệt giết Nhạn Quyên, không biết rằng hắn đã đến cứu nhưng không kịp, không biết rằng Nhạn Quyên sớm đã thua trận, cái chết chỉ là việc sớm muộn, y mới là người lừa nàng.
Ly Thương chỉ biết Bắc Mộc Xướng Nguyệt lừa nàng, không cho nàng biết về chuyện huyết thống, nhưng không biết rằng Bắc Mộc Xướng Nguyệt năm lần bảy lượt ở trên đại điện bảo vệ nàng khỏi dị nghị của chúng thần.
Quần thần nói nàng thân nữ tử lại nắm quá nhiều chuyện trọng đại, binh lực nắm giữ quá nhiều, e sợ hậu hoạn, có kẻ còn ra tay ám sát nàng.
Là Bắc Mộc Xướng Nguyệt âm thầm ở phía sau cản lại, đối đầu với cả quần thần cũng không muốn ai động đến nàng.
Ly Thương chỉ biết năm đó Bắc Mộc Xướng Nguyệt cho nàng uống đoạn tình đoạn tử, không hề biết bản thân Bắc Mộc Xướng Nguyệt đã thay nàng uống trùng tuyệt tình.
Nữ tử muốn làm ám vệ, phải uống trùng tuyệt tình.
Là Bắc Mộc Xướng Nguyệt làm trái môn quy, chỉ cho nàng uống đoạn tình đoạn tử, đổi lại bản thân hắn phải nhận lấy trùng tuyệt tình.
“Trùng tuyệt tình” không cho phép được yêu.
Mỗi lần hắn ở bên nàng, hôn nàng, cùng nàng làm chuyện thân mật đều chịu nỗi đau cắn rút xương tuỷ, đau đến chết đi sống lại.
Ly Thương đời này hận Bắc Mộc Xướng Nguyệt nhiều như vậy, không hề biết hắn cũng đau đớn muôn phần.
Mười năm sau khi Ly Thương qua đời, ở sơn cốc Mi Linh, Tiết Liệt an nhàn sinh sống một đời như khi xưa Ly Thương mong muốn.
Năm đó, cứu được y từ cõi chết, y lại quên hết tất thảy mọi việc.
Ly Thương đem Tiết Liệt đến sơn cốc Mi Linh, y cũng không còn nhớ gì về tranh chấp chốn triều đình, cũng đã không còn nhớ về một nữ tử tên Ly Thương.
Mười năm sau khi Ly Thương qua đời, thiên hạ thái bình thịnh trị.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt truyền ngôi lại cho nhi tử duy nhất cũng tức là tiểu hài tử năm đó Tịnh Lạc sinh ra.
Sau khi truyền ngôi, một mình hắn đến hoàng lăng.
Người khác chỉ nhìn thấy hắn vào hoàng lăng, cũng không thấy bóng dáng hắn quay trở ra.
Sau này mới biết, Bắc Mộc Xướng Nguyệt đã tự sát, vào chung một quan tài với Ly Thương.
Yêu hận một đời, cố chấp một đời đều không thể ở bên nhau.
Chết đi rồi, liền chôn chung một mộ.
Ly Thương nói Bắc Mộc Xướng Nguyệt đời này chỉ biết có thiên hạ.
Nàng lại không hề biết, trong tim hắn, nàng còn quan trọng hơn cả thiên hạ.
Nhớ lại một năm nào đó, Ly Thương hỏi Bắc Mộc Xướng Nguyệt.
“Bắc Mộc Xướng Nguyệt, người từng yêu ta chưa?”
Đến tận lúc chết, Bắc Mộc Xướng Nguyệt mỉm cười vui vẻ đáp.
“Ly Thương, đời này ta chỉ yêu có nàng.
Ly Thương, ta đến tìm nàng.
Kiếp sau, vẫn nguyện yêu nàng.”.