“A!”
Sáng sớm, Thiển Uyên đã cảm thấy bực mình, hô hấp không thông, cả người khô nóng, cau mày tỉnh lại.
“Lâm! Chi! Diêu! Ngươi đang làm gì hả???!!!”
“Yêu~ Ngươi tỉnh dậy rồi! Ta đang làm gì ngươi nhìn không thấy sao?” Lâm Chi Diêu sắc mặt vẫn còn trắng bệch, tinh thần lại vô cùng tốt, hai mắt cười híp lại như trẻ con, bộ dáng rất là vui vẻ tựa vào trước ngực của Thiển Uyên.
Thiển Uyên trên trán gân xanh hiện hết cả lên, một tay đẩy Lâm Chi Diêu ra!
“Lão tử chính là thấy cho nên mới hỏi! Ngươi đem nước miếng nhiễu đầy người lão tử, tay trái niết đầu v* lão tử, tay phải nắm huynh đệ lão tử, từ trên xuống dưới, ngươi là muốn làm gì!!!!!”
Lâm Chi Diêu liếc mắt đưa tình nói xạo “Ta chính là hảo tâm giúp ngươi a! Ta đang ngủ ngon giấc, có cái gì đó ngạnh ngạnh chạm vào khiến ta thật khó chịu, bằng không ta sao lại tỉnh dậy sớm như vậy!”
Thiển Uyên lập tức mặt đỏ tai hồng không nói lời nào, thân thể thanh niên sáng sớm có loại phản ứng này cũng là bình thường, chỉ tại tối hôm qua hai người thân thể xích lõa ôm nhau, sáng sớm phát sinh chuyện như vậy cũng khó tránh. Thiển Uyên ảo não không chịu nổi, tối hôm qua vốn không định ngủ, thầm nghĩ chờ Lâm Chi Diêu tốt một chút liền đứng dậy đi ra ngoài thám thính tin tức, ai ngờ ôm thân thể trơn nhẵn mềm mại nóng hổi của y lại nghĩ lan man, nghĩ nghĩ cư nhiên ngủ quên! Bất quá yêu tinh này thật lớn mật, lại dám trêu chọc hắn như vậy, cũng không sợ hắn thú tính bộc phát đè y ra XX sao? (Diêu: chỉ sợ ngươi không đến a ~ Uyên: T_T ai tới đổi cho ta một thuần khiết thụ?)
Thiển Uyên tức giận mặc lại quần áo “Ta đi ra ngoài tìm chút gì đó để ăn, thuận tiện nghe ngóng tin tức. Tối hôm qua quá an tĩnh, bọn họ không thể không phát hiện ra ngươi đã trốn thoát, chuyện này thực không bình thường!”
Lâm Chi Diêu tựa vào giường, y sam không chỉnh, ngón tay nâng lên một lọn tóc quấn a quấn “Chuyện này có gì không bình thường chứ! Lão tiểu tử Triệu Vị Cánh kia thật có chút can đảm, nghĩ muốn tách khỏi Tiêu Cảnh! Này thật là vở kịch hay! Trên giang hồ mười mấy năm rồi cũng chưa có náo nhiệt như vậy! Bản cung thật sự chờ mong a!”
Thiển Uyên bị mảnh đùi trắng bóng của y làm cho hoa mắt, vội xoay mặt đi không nhìn y, trong lòng đem Lâm Chi Diêu ra mắng mấy trăm lần, không nghĩ cùng yêu nghiệt lẳng lơ này nói chuyện, nhưng bị lời nói của y làm cho tò mò vô cùng, Lâm Chi Diêu lại cố tình không nói tiếp.
Thiển Uyên nhịn không được quát lên “Có chuyện gì thì nói mau đi.”
Lâm Chi Diêu che miệng cười “Ta còn tưởng ngươi không muốn biết chứ!” Thiển Uyên hung hăng trừng mắt liếc y một cái.
“Tiểu hài nhi chết tiệt, lại sinh khí, thực không đáng yêu! Được rồi, nói cho ngươi biết. Đơn giản thôi, thiên hạ võ lâm kỳ thật đều là thế lực của Tiêu Cảnh, Triệu Vị Cánh chẳng qua là minh chủ làm cảnh, thực ra chính là một tên thị vệ của Tiêu Cảnh. Nhưng mà con rối hiện tại đã biết suy nghĩ, tưởng thoát khỏi chủ nhân, tự mình làm chủ. Đã hiểu chưa?”
“Nói như vậy chuyện lần này kỳ thật là ý của Tiêu Cảnh?! Lão biến thái này, cư nhiên dùng loại thủ đoạn thấp hèn này!”
Lâm Chi Diêu nghe xong lời nói của Thiển Uyên thì ngẩn người, mới hiểu được thì ra nãy giờ hắn muốn nói là chuyện chính phái liên minh vây đánh Trường Nhạc Cung, y thật sự không đoán được phản ứng đầu tiên của Thiển Uyên chính là như vậy, ngơ ngác nhìn hắn, đều đã quên đang cố y làm ra tư thế lẳng lơ. Lâm Chi Diêu ngẩn người ra không để ý, hai chân vốn khép lại cũng xoay tách ra, Thiển Uyên lập tức nhìn thấy đùi non bên phải có một vết thương hình dạng kỳ quái!
“Đây là cái gì?” Thiển Uyên từng bước tiến lại gần, xốc lên vạt áo của y, chỉ vào vết thương hỏi Lâm Chi Diêu.
“Ngươi buông, buông ra!” Lâm Chi Diêu hoảng hốt khẩn trương đẩy y ra kéo lại y phục che đi vết thương.
“Ai cắn?” Thiển Uyên sắc mặt âm trầm.
“Gì hả?”
“Ta hỏi ngươi là ai cắn!”
“Ta không biết ngươi đang nói gì nữa.”
“Ngươi còn giả bộ! Kia rõ ràng là dấu răng! Ngươi đừng nói cho ta biết kia là chó cắn!”
“Phải! Là chó cắn! Vậy thì sao hả! Có quan hệ gì tới ngươi?”
“Cùng ta — ”
Cùng ta có cái gì quan hệ?! Đúng rồi, Lâm Chi Diêu y từ trước đến nay ở trên giường phóng túng buông thả, NP đều là chuyện nhỏ, một dấu răng như vậy thật không là gì cả, ta tức cái gì giận chứ? Không đúng không đúng, Lâm Chi Diêu, ngươi đúng là xảo quyệt, ngươi là cố ý nói như vậy đi, ngươi muốn nghe câu trả lời như thế nào, muốn nghe ta nói cùng ta có quan hệ, bởi vì ngươi là người của ta, bởi vì ta thích ngươi? Hừ, Diêu Viễn ta sẽ không mắc mưu, sẽ không trúng phép khích tướng của ngươi, lại sẽ càng không trúng mỹ nhân kế của ngươi! Bởi vì ta căn bản không có thích ngươi!
“Hừ!” Thiển Uyên dập tắt cơn tức giận, cười lạnh nói “Cùng ta không có quan hệ, chó cũng được mà heo cũng tốt, chỉ cần ngươi thích là được rồi! Ta đi ra ngoài!” Nói xong xoay người rời sơn động, lưu lại cho Lâm Chi Diêu một bóng lưng tuyệt tình.
Lâm Chi Diêu chán nản ngã vào trên tháp, mờ mịt nhìn nóc hang động, thật lâu sau mới thở dài nói “Thật là chó cắn, ngươi vì sao không tin ta . . . . .”
“Ta không có nói là không tin.”
“Thiển Uyên?! Ngươi sao lại trở về nhanh như vậy! A ― ” Lâm Chi Diêu lập tức xoay người ngồi dậy, động đến miệng vết thương, đau đến thở không được.
“Ta vừa ra tới cửa động thì thấy một bao đồ.” Thiển Uyên tiến lại gần, trong tay quả nhiên cầm một bao đồ, đưa cho Lâm Chi Diêu “Bên trong có nước cùng đồ ăn, còn có y phục cùng kim sang dược. Ngươi mặc quần áo rồi ăn chút gì đi.”
“Ừ.”
Lâm Chi Diêu lẳng lơ đột nhiên trở nên nhút nhát, quay người đi mặc y phục vào, giống như tiểu tức phụ* nhận lấy lương khô do Thiển Uyên đưa qua, vùi đầu ăn từng miếng từng miếng nhỏ, thấy vậy Thiển Uyên vừa tức giận vừa buồn cười!
* Cô dâu nhỏ“Ta tin ngươi, ngươi nói đi, là con chó nào cắn ngươi, ta giúp ngươi báo thù.”
“Không cần, ta đã báo thù rồi.”
“Giết?!”
“Ừ.” Lâm Chi Diêu buông lương khô ra, đối Thiển Uyên gật gật đầu.
Vốn định mắng y giết người thành tánh, nhưng yêu tinh kia lúc này một bộ tiểu bạch thỏ, ủy khuất nhìn mình, Thiển Uyên không mở miệng được, ngồi xuống cạnh Lâm Chi Diêu, cầm lấy túi nước Lâm Chi Diêu mới vừa để xuống uống một miếng, lại thoáng nhìn qua Lâm Chi Diêu, thấy y nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt đều nhanh phát sáng. Thiển Uyên bị y nhìn đến nóng mặt, đến nước này rồi, không phải chỉ dùng chung một túi nước thôi sao, làm cũng làm rồi, ôm cũng ôm rồi, vì một chuyện nhỏ như vậy mà cao hứng.
“Giết thì giết, dù sao cũng không phải người gì tốt, hắn còn lừa gạt ta.” Thiển Uyên vốn tưởng rằng những lời này sẽ làm Lâm Chi Diêu thả lỏng, không nghĩ tới y bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, trợn mắt trừng hắn, vành mắt đỏ lên, thanh âm cũng phát run.
“Ngươi đều nhìn thấy còn hỏi ta?!”
“Hả?”
Thì ra là Lâm Chi Diêu hiểu lầm, nghĩ rằng Thiển Uyên nhìn thấy Hạ Vũ lăng nhục y cũng không chạy ra cứu y, chỉ tránh ở một góc tối nhìn y mạo hiểm tánh mạng giải khai huyệt đạo giết Hạ Vũ, sau đó mới xuất hiện!
Thiển Uyên nhìn y ủy khuất như vậy, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy người có bộ óc quá thông minh cũng không phải chuyện tốt (anh ấy cứ tự sướng hoài =..=), hắn chỉ là đoán được kia chính là Hạ Vũ mà thôi, thật sự không có thấy chết không cứu a! Nhưng hiện tại có giải thích như thế nào y cũng sẽ không tin, ủy khuất thành như vậy, đều nhanh muốn khóc ra. Aiz aiz!
Lâm Chi Diêu đứng lên quay lưng về phía Thiển Uyên, hai tay nắm chặt thành đấm “Đa tạ Diêu đại hiệp ra tay cứu giúp, đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, ngươi giúp ta đến đây là được rồi! Tạm biệt không tiễn!”
Lâm Chi Diêu đứng một lát không nghe thấy động tĩnh gì, đang muốn quay đầu lại xem, cả người lại bị ai đó từ sau lưng đem ôm vào một lòng ngực ấm áp, trái tim đập thình thịch, trong đầu toàn bộ trở nên lộn xộn!
“Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, khiến công chúa điện hạ sợ hãi!”
“Cái gì mà công chúa điện hạ! Ăn nói bậy bạ!” Lâm Chi Diêu giãy ra từ trong lòng Thiển Uyên, quay qua đối diện hắn “Bản cung căn bản không trông chờ ai tới cứu cả!”
“Phải phải phải! Trường Nhạc Cung Lâm đại cung chủ anh minh thần võ! Ngươi vĩnh viễn sáng chói! Vĩ đại! Đúng hết! Được chưa hả?”
“Hừ, bản cung không cần ngươi tâng bốc!”
“Được được được!” Thiển Uyên trong lòng cười thầm không thôi, ngươi anh minh thần võ còn không bị ta dắt mũi sao! Tiểu nhân nhi ~
“Ta biết ngươi lợi hại, nhưng trước ngươi vẫn nên nói cho ta biết chuyện ngươi bị nội thương là sao hả?”